Edit: Lạc Lạc
Về đến nhà, Nguyễn Tư Nhàn đứng trước gương thật lâu.
Sao lại không nhớ ra cô chứ?
Gương mặt này của cô rất đại trà sao?
Nhưng điều này là không thể.
Nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, Nguyễn Tư Nhàn chỉ có thể quy ra rằng Phó Minh Dư bận trăm công nghìn việc, não bộ bị quá tải, vì thế đã dẫn đến bệnh suy giảm trí nhớ, phải tử tế với anh ta mới được.
Nguyễn Tư Nhàn tốt bụng quyết định đi tiêu hao một ít mồ hôi, không có cơn giận nào mà không thể giải quyết bằng việc tập thể dục, nếu không thể, thì chính là tập thể dục chưa đủ.
Trong khu dân cư Nguyễn Tư Nhàn mới thuê có một phòng tập thể hình được trang bị rất tốt, đó được coi là lợi ích tài sản dành cho chủ sở hữu, không mở cửa cho bên ngoài, vì vậy cũng không có nhiều người, hôm nay là lần đầu tiên cô đến, chỉ có một vài người trong khu vực thiết bị.
Nhìn khăn sạch và nước khoáng, còn có các huấn luyện viên cá nhân vô cùng có trách nhiệm đi đến giới thiệu để đẩy mạnh tiêu thụ, Nguyễn Tư Nhàn lập tức cảm thấy số tiền mình bỏ ra thật xứng đáng.
Phòng tập thể hình rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng nhạc sôi động vang lên từ phòng khiêu vũ bên cạnh. Nguyễn Tư Nhàn từng bước điều chỉnh thiết bị kháng thủy lực theo nhịp điệu của bản nhạc này.
Cho đến khi có một giọng nam làm gián đoạn Nguyễn Tư Nhàn.
"Người đẹp, thêm WeChat đi."
Trước mắt xuất hiện một đôi giày chạy đua, khi nhìn lên, cô thấy một chàng trai khoảng 27 tuổi đang mỉm cười nhìn mình, nhưng lại không cầm điện thoại trong tay.
Sự từ chối trong ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn không thể rõ ràng hơn, chàng trai lại nở nụ cười, vươn tay vỗ nhẹ lên cánh tay.
"Khá lắm, quả nhiên là phi công, sức mạnh của cánh tay này không thể so sánh với người bình thường được."
Nguyễn Tư Nhàn nhướn mày.
Anh là ai?
Chàng trai quay lại, đối mặt với Nguyễn Tư Nhàn, đưa tay ra: "Yến An, Yến trong yến hội, An trong an toàn."
Yến An?
Nguyễn Tư Nhàn quét mắt nhìn anh.
Mặc dù trông tên này rất cà lơ phất phơ, nhưng người bình thường cũng không dám huênh hoang trước anh ta.
"Chào Yến tổng." Cô bắt tay với Yến An, hỏi, "Làm sao ngài nhận ra tôi được thế?"
"Không phải tôi đã xem qua ảnh của cô rồi à? Lúc cô vừa bước vào là tôi đã nhận ra rồi, còn nghĩ làm sao có thể có sự trùng hợp như vậy."
Yến An dụng lực cánh tay lên thiết bị, trông dáng vẻ rất lỏng lẻo.
Anh liếc nhìn cánh tay của Nguyễn Tư Nhàn, sau đó nói, "Có điều tôi thấy cô tập cái này đã gần như chắc chắn rồi."
"Vậy à......"
Có những người mặc dù ăn mặc đắt tiền, nhưng trời sinh thân thiện và dễ gần, Yến An rõ ràng là một người như vậy. Trông không được đứng đắn , nhưng lại không hề ngông nghênh, Nguyễn Tư Nhàn đã bất giác trò chuyện với anh rất nhiều, biết được anh cũng sống ở đây, hôm nay vừa trở về từ trụ sở Bắc Hàng, ít khi được nghỉ ngơi nên liền đến đây tập thể dục.
Nhưng điều Yến An không nói đến chính là, thỉnh thoảng anh chỉ đến đây ở một đêm mà thôi.
Tuy nhiên không thành vấn đề, từ giờ trở đi, anh sẽ thường xuyên đến đây ở.
Nói đến Bắc Hàng, Yến An không nhịn được lại đay nghiến Phó Minh Dư, "Thật đáng tiếc mà, cô đến Thế Hàng, phải làm việc ở chỗ Phó Minh Dư, tên này là một tên bụng dạ xấu xa, bình thường nhìn thì như núi băng không thích chuyện trò, nhưng một khi cô đã chọc phải anh ta, anh ta sẽ khiến cô tự gây tự chịu, cô hãy cẩn thận."
Nguyễn Tư Nhàn mỉm cười, nói được.
Yến An nhìn dáng vẻ ung dung tự tại của cô, bản thân cũng thấy thoải mái hơn, ngồi lên thiết bị gập bụng bên cạnh, sau đó nói: "Trước đây cô là nhân viên của Hoa Phi, phải không? Sao lại muốn trở thành phi công?"
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, "Phải, nhập chức vào ba năm trước, vừa lúc bắt kịp thời hạn tuyển dụng phi công tự do cuối cùng, nên muốn thử xem sao."
"Điều đó khá tốt, tôi biết là có rất nhiều ứng viên trong Hoa Phi, nhưng có rất ít lựa chọn." Yến An sờ cằm, bỗng nhớ ra điều gì đó, "Ây da, Bắc Hàng chúng tôi có một điều phối viên hóa ra là cũng đến từ Hoa Phi, hình như cũng cùng một kỳ với cô ở Học viện Phi công."
"Đúng vậy, là Tư Tiểu Trân, chúng tôi quen nhau. Lúc trước đã cùng đến Hoa Phi, chỉ là sau đó không vượt qua được đánh giá tại Học viện Phi công, nên đã đổi nghề làm điều phối viên."
"Ừm, điều phối viên cũng tốt, cơ trưởng dưới mặt đất."
Trò chuyện đến đây, Yến An nhận ra dường như mình đã trì hoãn rất nhiều thời gian của Nguyễn Tư Nhàn, vì thế đứng dậy cáo từ, "Vậy cô tiếp tục đi, tôi còn có chút việc, đi trước đây."
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, đứng dậy đi về phía một cái thiết bị khác.
Yến An quay đầu lại nói: "Phải rồi, thêm WeChat đi, không thể làm đồng nghiệp thì vẫn có thể làm bạn bè mà."
Cả hai qua qua lại lại cũng coi như là đã trò chuyện được vài lần, tất nhiên Nguyễn Tư Nhàn sẽ không từ chối, nói với anh có thể tìm được WeChat bằng số điện thoại của cô, Yến An mỉm cười rời đi.
Nhưng Yến An đã tán dóc với Nguyễn Tư Nhàn ở đây được một lúc lâu, điều này đã khiến anh bị muộn cuộc chơi với bạn bè mình.
Tuy nhiên cũng không phải là vấn đề lớn, dù sao cũng chỉ là tụ tập bạn bè, không phải chuyện lớn gì, chỉ là vừa khéo hôm nay mọi người đều rảnh rỗi.
-
Trong hộp đêm trên tầng cao nhất của trang viên Warner ở vùng ngoại ô phía tây Giang Thành chỉ được treo một chiếc đèn l*иg màu vàng nhạt trên trần nhà, hấp thụ và xua tan hầu hết những đám khói trắng đang bốc lên trong phòng, bình phong* được chạm khắc đặc biệt cũng có công dụng tương tự, vì vậy phần lớn những gã đàn ông trong hộp đêm này đều có thuốc lá trên tay, nhưng lại không có thứ mùi sặc mũi nào.
*Lên google gõ bình phong là sẽ ra ảnh và giải thích luôn nha :3
Yến An mở cửa ra, đập vào mắt anh đầu tiên là một bàn poker*, lập tức lên tiếng: "Hôm nay tâm trạng tôi tốt, một người đứng dậy cho tôi vào đi."
*Bàn poker hoặc bàn chơi bài là một bàn được thiết kế đặc biệt để chơi các trò chơi bài
Trên bàn poker có người ngẩng đầu lên lườm anh, "Đến muộn còn không biết xấu hổ, cút qua một bên đi."
Yến An bật cười, vòng ra sau bình phong để tìm nhà vệ sinh.
Vẫn có một vài người đang ngồi trên ghế sô pha, có nam có nữ, nhưng Yến An chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấy Phó Minh Dư đang ngồi ở giữa.
"Ối chao, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, một người bận rộn như Phó tổng mà cũng đến?"
Ánh đèn phía sau bình phong trông mờ hơn, Phó Minh Dư ngậm điếu thuốc trên miệng, đang cúi người định lấy bật lửa trên bàn, nghe thế thì dừng lại, nâng cằm, liếc nhìn Yến An một cách đầy vô tình.
Lúc này, cô gái bên cạnh liền khéo léo ấn nhẹ chiếc bật lửa, nghiêng nửa người về phía trước, đưa ánh lửa đang nhảy lên đến trước mặt Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư liếc nhìn cô, ánh mắt giống hệt Yến An, không có chút cảm xúc nào.
Cô gái nhìn Phó Minh Dư đầy lo lắng, tay khẽ run, ánh lửa hơi lóe lên.
Cuối cùng anh vẫn nghiêng đầu, rít nhẹ một hơi, điếu thuốc sáng lên ánh lửa màu đỏ, khi anh rít vào, dần dần khuếch tán, càng thêm sáng rực, như muốn chiếu sáng cả gương mặt anh.
Cũng chiếu sáng đôi mắt của cô gái này, một nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt cô.
Nhưng giây tiếp theo, Phó Minh Dư lại bỏ điếu thuốc xuống bên cạnh gạc tàn, đồng thời phà ra làn khói trắng.
Điếu thuốc cũng tắt dần ở chỗ đó.
Yến An ra khỏi nhà vệ sinh, tìm một chỗ ngồi, vừa khéo là ngay bên cạnh Phó Minh Dư.
Anh liếc nhìn cô gái bên cạnh Phó Minh Dư, "Chao ôi, bạn gái Phó tổng à?"
Phó Minh Dư quay lưng về phía cô gái, đưa mắt nhìn Yến An.
Sau một lúc lâu không được đáp lại, Yến An bèn ngắm nghía cô gái đó, lúc này mới hiểu ra, có lẽ Phó Minh Dư đang nói rằng "Anh cho rằng ông đây cũng thích những gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ giống anh sao?"
Điều này thật xúc phạm người khác, Yến An cảm thấy dạo gần đây dường như bản thân cũng có chút tiến bộ.
Đúng lúc bạn gái của Chúc Đông ở bàn bên cạnh chỉ vào Yến An và nói, "Anh đừng nói bậy nhé, đó là bạn của tôi, hôm nay nhân tiện đến đây chơi. Đúng rồi, giới thiệu một chút, cô ấy là Hạ Y Y, anh biết chứ?"
Chị dâu vừa nói vậy, xung quanh liền có vài người cười khẽ.
Ai mà không biết Yến An thích nhất võng hồng*, không một ai trong giới hiểu biết về đôi ba điều giữa những võng hồng hơn anh ta.
*Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng
Nhưng Yến An vẫn không quan tâm đến lời chế giễu của người khác, khi nghe thấy ba chữ "Hạ Y Y", anh lập tức rướn cổ qua nhìn, quan sát công khai, mãi đến khi Hạ Y Y cảm thấy ngượng ngùng thì Yến An mới nhận ra sự thất lễ của mình, ho hai tiếng tỏ vẻ bối rối.
Biết thì biết, nhưng sao trông khác với trên ảnh vậy?
Phó Minh Dư ở bên cạnh đã nhìn ra nét hãi hùng của Yến An, thế nhưng còn nở một nụ cười hiếm hoi với anh, sau đó đứng dậy đi qua xem đánh bài.
Thế là Yến An và Hạ Y Y đã ngồi cạnh nhau.
Mẹ nó chuyện này là sao......
Yến An và Hạ Y Y liếc nhìn nhau, sau đó anh mỉm cười thân thiện, nhưng mắt anh rất nhanh đã hướng đến bóng lưng của Phó Minh Dư.
Yến An nhìn bóng lưng của Phó Minh Dư, cười nhạo một tiếng, sau đó cũng bước đến, đứng cạnh Phó Minh Dư, tựa lên vai Chúc Đông.
"Ra bốn ống à, cậu biết đánh bài không thế? Không biết thì đứng lên để tôi đánh, Phó tổng, anh chơi không? Hay là hai chúng ta đi đánh hai ván bi-a đi?"
Phó Minh Dư châm một điếu thuốc, vẫn là kiểu giọng điệu quá lười để quan tâm đó, "Không có hứng thú."
"Tôi thấy cô em gái phía sau rất thích anh đấy."
"Vậy à?" Phó Minh Dư lên tiếng, thấy Hạ Y Y và bạn gái của Chúc Đông dắt tay nhau đi ra ngoài, lúc ra đến cửa còn ngoái đầu lại nhìn anh.
Chỉ là Phó Minh Dư lại không nhìn thấy ánh mắt này, đợi người đi ra ngoài rồi anh mới nói, "Tôi không muốn xuất hiện trên các tin tức giải trí cùng tên của võng hồng, sau khi chia tay lại bị fans lôi ra khỏi nhà chửi từ dưới chửi lên và sau đó còn bị ông già nhà mình tịch thu chìa khóa xe."
Trên bàn poker lại là một trận cười vang.
Yến An bị Phó Minh Dư châm chọc, cười khẩy lần nữa, cũng không quan tâm đến anh, cúi người vòng tay qua cổ Chúc Đông, nói: "Đúng rồi, gần đây tôi có quen một nữ phi công, tuyệt vời lắm, tôi nói mấy người nghe, còn xinh đẹp hơn cả những nữ minh tinh kia nữa, vậy mà lại là một phi công đấy, mấy người dám tin không?"
Ánh mắt Phó Minh Dư hơi lóe lên, khẽ cong ngón trỏ, rắt một ít tàn thuốc.
Vừa nghe đến phi công "còn xinh đẹp hơn những nữ minh tinh", mấy gã đàn ông trên bàn poker còn hơi đâu mà để ý đến những quân mạt chược cứng ngắc kia nữa.
"Thật không? Lấy ảnh ra xem xem."
Yến An lấy điện thoại ra, trong mắt tràn ngập đắc ý, "Thôi được, tôi lướt qua vòng bạn bè đã, thật sự, không phải tôi khoác lác đâu, nếu tôi có thể tìm được một nữ phi công làm vợ, ông già nhà tôi ngủ rồi cũng phải cười tỉnh, không chừng còn muốn vào từ đường quỳ lạy tạ ơn tổ tiên đã ban phước nữa đấy."
Chúc Đông sắp lại bài, liếc nhìn Yến An, "Cũng được, hành động nhanh lên, hôm qua suýt nữa còn bị bạn gái cũ mắng lên hot search, hôm nay liền có được WeChat của nữ phi công, nhưng mà người ta là một cô gái có thể lên trời, liệu có nhìn trúng cậu không"
Yến An nhướn mày, ngón tay nhanh chóng di chuyển.
"Điều đó không chắc, a phải rồi, Phó tổng cũng rất lợi hại, anh ta đã cướp người này từ Bắc Hàng của chúng tôi." Khi nói, anh còn quay đầu lại nhìn Phó Minh Dư, "Phó tổng, anh cướp người của tôi, nhưng cũng không thể ngăn cản tôi tự do yêu đương chứ?"
Tên Yến An này chính là miệng tiện, biết rằng mình sẽ chỉ nhận được nụ cười mỉa mai của Phó Minh Dư, nhưng vẫn nói như vậy.
"Điều này thật sự không chắc."
Yến An như không nghe thấy lời Phó Minh Dư nói, tiếp tục lướt điện thoại: "Ây, trong vòng bạn bè không có ảnh tự sướиɠ, chậc, một cô gái xinh đẹp thật sự chính là như vậy, bình thường sẽ không chụp ảnh."
Một số người cười ồ lên, dù sao cũng hiểu tính cách của Yến An, bình thường có bạn gái nào mà anh ta không phải khoác lác như vậy.
Chỉ có Phó Minh Dư là ung dung thản nhiên đặt tầm mắt của mình lên màn hình điện thoại của Yến An.
Yến An rời khỏi WeChat, tìm trong hộp thư một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy sơ yếu lý lịch mà trợ lý đã gửi cho anh, sau đó download bản đầu tiên, trượt xuống giữa, mở ảnh lên, đưa điện thoại đến giữa bàn poker.
"Nhìn đây, nhìn đây, đừng nói tôi lừa mấy người."
Vài tầm mắt đều dán vào điện thoại cùng một lúc, có một khoảnh khắc cực kì im lặng bên trong hộp đêm, những hoóc môn nam bị thuốc lá ngấm vào càng trở nên rõ ràng hơn vài phần.
Ngay trong giây phút bất ngờ trước cái đẹp này, Chúc Đông đánh đòn phủ đầu, giật lấy điện thoại, hai mắt nhìn vẫn chưa đủ, hai ngón tay đang chuẩn bị phóng to ảnh thì bạn gái anh và Hạ Y Y đã cùng nhau đi đến.
Mọi người còn chưa lên tiếng, Chúc Đông đã lập tức ném điện thoại qua với một mong muốn sống sót mãnh liệt, hét to: "Ra bài đi mọi người, còn chơi nữa không thế?"
Yến An trừng mắt, đang định lấy lại điện thoại của mình, lại bị người ở đối diện giật lấy, sau đó nhướn mày với Phó Minh Dư, "Anh không đến xem thử à?"
Phó Minh Dư đút một tay vào túi quần, lờ đi, xoay người đi về phía ghế sô pha.
Người đó cười ha hả cúi đầu xuống phóng to ảnh lên, nhìn một lúc lâu, "Chậc chậc" rồi thở dài: "Khí chất này rất tuyệt, mặc bộ đồng phục này...... Phải rồi, trong chúng ta ở đây ai là kiểm soát đồng phục thế? Chúc Đông, anh không nhìn kỹ một chút đi? Tôi nhớ anh là kiểm soát đồng phục mà."
Có bạn gái ở đây, Chúc Đông phóng con mắt hình viên đạn qua: "Đừng nói vớ vẩn, tôi là kiểm soát đồng phục khi nào?"
Quay đầu lại, anh lại hướng mắt về phía Phó Minh Dư, một nhóm người cũng nhìn theo, xung quanh cố tình đè thấp tiếng cười.
Ở trung tâm của tầm nhìn, hai mắt của Phó Minh Dư vẫn vững vàng, cúi xuống dập tắt điếu thuốc.
-
Tối đó, Nguyễn Tư Nhàn nằm trên giường đắp mặt nạ, bỗng nhận được một yêu cầu kết bạn.
Không xác định rõ ý định, Nguyễn Tư Nhàn chỉ có thể dựa vào ảnh và tên để đoán người này là ai.
Nhưng ai bảo phụ nữ trời sinh đã có giác quan thứ sáu chứ, Nguyễn Tư Nhàn chỉ nhìn một lúc, đã biết ngay đó là ai.
Nguyễn Tư Nhàn thở dài, vòng bạn bè đã không sôi nổi vạn năm cuối cùng cũng có nội dung mới.
【 Sao hệ thống ứng dụng bạn bè WeChat lại không thêm một tùy chọn "Từ chối" đi? Thật là tiếc quá, không thể để đối phương được nhìn thấy hai chữ "Từ chối" sáng choang đó. Nếu lại thêm một tùy chọn "Mãi mãi không chấp nhận lời mời kết bạn của người này" thì lại càng tốt. 】
Vừa đăng bài lên vòng bạn bè, Bách Dương là người bình luận đầu tiên.
Bách Dương: Có thể là để bảo vệ lòng tự trọng của đối phương chăng, đừng quan tâm đến những loại người như hắn ta [nhe răng]
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, trả lời bình luận: Những gì anh nói rất chí lý, có vẻ như tôi không suy nghĩ thấu đáo được như anh, WeChat nhân đạo quá mà.
Bách Dương nhìn thấy bình luận này, cười không ngớt, tật nhiều chuyện được khơi dậy, chuẩn bị gõ chữ tiếp tục tán dóc, ngay cả lời Phó Minh Dư nói anh cũng không để tâm đến.
Cho đến khi người bên cạnh bắn ánh mắt lạnh lùng qua, Bách Dương mới cảm thấy có gì đó không ổn, ngượng nghịu nói: "Phó tổng, ngài vừa nói gì thế ạ?"
Xe đang chạy ở tốc độ cao, ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, đuôi lông mày của Phó Minh Dư hơi nhếch lên, đã vô cùng mất kiên nhẫn.
May là anh cũng không nói chuyện gì quan trọng, mà Bách Dương cũng rất ít khi thấy dáng vẻ anh lại bần thần như vậy.
"Anh đang cười gì vậy?"
Bách Dương sờ lên mũi, khẽ nói: "Không có gì, đang xem vòng bạn bè của nữ phi công kia, rất có cá tính."
Vốn tưởng rằng Phó Minh Dư chỉ thuận miệng hỏi, Bách Dương cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ Phó Minh Dư lại hỏi: "Sao thế?"
Bách Dương liền đưa điện thoại qua cho Phó Minh Dư xem thử.
Chỉ cần nhìn lướt qua.
Tốc độ chuyển đen trên khuôn mặt của Phó Minh Dư cũng có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
"Buồn cười không?"