Dung Vũ Ca... lúc này đang vô định ở một nơi xa lạ... không có người... không có sự tồn tại của vật chất, chỉ như vậy lơ lửng nơi vô định với đôi mắt nhắm nghiền, nàng đang ở đâu đây, sao nàng lại trôi dạt đế nơi này? Điều cuối cùng Dung Vũ Ca nhớ là gương mặt tràn đầy hạnh phúc của Chỉ nhi, bàn tay của Chỉ nhi đang áp lên gương mặt đổ đầy lệ của nàng, Chỉ nhi nằm đó mà Dung Vũ Ca chỉ có thể bất lực khóc, nàng nhớ Chỉ nhi bệnh nặng lắm, Chỉ nhi biết chính bản thân nàng ấy cũng không qua khỏi, nhưng nụ cười đó của Chỉ nhi cho Dung Vũ Ca biết rằng nàng không có bất cứ hối hận nào, nàng vô cùng hạnh phúc. Khi bàn tay đó buông thõng xuống, cũng là lúc trái tim Dung Vũ Ca như sụp đổ. Đời này nếu không có Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cũng sẽ chỉ là cái xác vô hồn, nàng đã hứa sẽ không bỏ mặc Vệ Minh Khê, vĩnh viễn sẽ không xa rời, kiếp này là vậy, kiếp sau cũng thế. Tình yêu đến cuồng si đó đã thôi thúc Dung Vũ Ca uống chén rượu độc kia, như vậy nàng sẽ mãi mãi được ở cạnh Chỉ nhi, đến một thế giới mới, một thế giới không có Cao Hàn, Cao Hiên, Vũ Dương hay Cao Mộ Ca. Một thế giới tươi đẹp chỉ có nàng và Chỉ nhi, tiêu dao khoái hoạt mà hạnh phúc sống, một thế giới mà Chỉ nhi sẽ dũng cảm mà yêu nàng... cho nàng một tình yêu trọn vẹn, nhưng... tại sao... tại sao nàng lại ở đây? Chỉ nhi... Chỉ nhi... nàng ở đâu? Không... nàng với Chỉ nhi không thể kết thúc như thế này, nàng bỗng nhớ tới lời hứa của Chỉ nhi: "Nếu có kiếp sau, kiếp sau ta cũng sẽ vì nàng mà sinh, không cần đọc nhiều sách vở, cũng không cần để ý đến ánh mắt thế nhân, chỉ vì nàng mà làm một người dũng cảm. Kiếp sau, chúng ta sẽ lại cùng nhau làm nữ tử.". Lời hứa đó như đánh động mọi dây thần kinh và tâm trí của Dung Vũ Ca, thôi thúc nàng phải đi tìm Chỉ nhi... nàng phải bắt Chỉ nhi thực hiện lời hứa đó "Chỉ nhi, chờ ta... chờ ta..."
Bỗng một lực hút vô hình kéo Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca cảm thấy khó chịu quá, nàng bị kéo mạnh, nàng không biết là mình đang bị đưa đi đâu nhưng cứ như vậy thân bất do kỷ mà trôi đi, rồi cuối cùng cũng kết thúc. Một lần nữa Dung Vũ Ca ngất lịm, lực hút vừa rồi như muốn diệt toàn bộ sinh lực Dung Vũ Ca vậy, mệt quá... đau quá, thân thể Dung Vũ Ca lúc này rất đau, đầu cũng đau. Dung Vũ Ca thϊếp vào giấc ngủ, trong mơ nàng thấy Chỉ nhi đang đứng dưới ánh trăng nhẹ thổi tiêu, điệu nhạc mê hoặc lòng người đó, dáng vẻ thành cao đó khiến cho Dung Vũ Ca say đắm, nàng cất tiếng gọi "Chỉ nhi... Chỉ nhi..." nhưng Vệ Minh Khê chỉ quay lại để lại cho nàng 1 nụ cười mãn nguyện rồi thân ảnh đó lập tức mờ dần đi. Dung Vũ Ca hoảng sợ chạy lại gần vừa chạy vừa hét tên: "Chỉ nhi... Chỉ nhi... đừng rời xa ta..."
_CHỈ NHI...!-Dung Vũ Ca bật dậy, là mơ, là một giấc mơ nhưng...tại sao lại chân thực đến thế? Như là Chỉ nhi vừa thực sự rời xa nàng.
Dung Vũ Ca nhẹ lay thái dương, cái mùi này tại sao lại không phải là mùi hương thường ngày trong cung của nàng, thay vì thế là cái mùi cay nồng khó chịu, Dung Vũ Ca nhíu mi, nàng lên tiếng.
_Thúy nhi... Ngươi điểm thứ hương quái quỷ gì trong cung của ai gia thế?-Giọng của Dung Vũ Ca khá là lớn nên bên ngoài tất nhiên có thể nghe thấy được.
Bỗng nhiên cửa có người đi vào, Dung Vũ Ca nhíu mày nhìn sang, đầu nàng lúc này vẫn đau quá. Nàng nhìn người đang đứng ở cửa là một nữ nhân ăn mặc vô cùng kỳ quái, Dung Vũ Ca mới nhanh chóng nhận ra nơi này không phải tẩm cung của nàng, không phải là Phượng Tường điện, nơi này là nơi nào, kiến trúc xa lạ, đồ vật kỳ quái.
_Bác sĩ... gọi bác sĩ... bệnh nhân phòng 403 tỉnh rồi.-Nữ nhân kia ngay lập tức lên tiếng, nói ra toàn những lời mà Dung Vũ Ca không thể hiểu nổi "Bác sĩ là ai?"
Trong lúc còn đang vô cùng bối rối, Dung Vũ Ca thấy có 2-3 người đi vào phòng, khiến nàng vô cũng kinh ngạc, họ ăn mặc cũng giống với nữ nhân lúc này, đều khoác áo choàng trắng nhưng nhìn rất đơn điệu. Càng đáng giận hơn nữa là một nam nhân đứng tuổi còn có ý định lại gần chạm vào Dung Vũ Ca.
_TO GAN...-Dung Vũ Ca cả giận quát lớn, nhanh chóng đá lão già kia một cái, mấy người kia hoảng hốt lại đỡ nam nhân đó.-Ngươi là ai mà dám động vào ai gia, các ngươi là ai?
_...-Lời nói của Dung Vũ Ca càng làm mấy người kia bối rối, mặt méo xệch. Dung Vũ Ca thấy phản ứng của chúng như vậy liền vô cùng tức giận.-Các ngươi không nghe ai gia hỏi sao? Đây là đâu?
_... Đây... Đây... là bệnh viện đa khoa tỉnh Giang Tây.-Nữ nhân lúc này lắp bắp trả lời, vì Dung Vũ Ca hiện tại tỏa ra khí tức hoàng gia, vô cùng bức người, giọng nói đầy quyền uy khiến bọn họ cũng không khỏi sợ hãi.
_Cái gì...? Bệnh viện đa khoa...? Giang Tây...?-Càng nói càng khiến Dung Vũ Ca hồ đồ rồi, những kẻ này nói gì Dung Vũ Ca thật sự không hiểu.-Ai gia phải hồi cung, lập tức đưa ai gia hồi cung, ai gia là Thái hậu Dung Vũ Ca, nếu các người không làm theo lệnh, ai gia sẽ cho chém đầu hết các người.
_...-Các bác sĩ lúc này còn trợn mắt to hơn, cái gì Thái hậu? Các bác sĩ nhìn nhau vô cũng bối rối, sau cùng đành phải đồng ý dùng biện pháp mạnh, lúc sau nhiều người bước vào hơn khiến Dung Vũ Ca vô cũng ngạc nhiên.
_Các ngươi định làm gì ai gia, các ngươi định làm gì?-Thấy lũ người kia đến gần, Dung Vũ Ca ngay lập tức tìm cách thi triển võ công nhưng nàng nhận ra nàng không có một tí nội lực nào cả, cái quái gì thế này?-To gan, các người dám vô lễ với ai gia?
Nàng yếu ớt bị các bác sĩ tóm lấy, kéo đi về giường, Dung Vũ Ca chỉ có thể mạnh bạo chống cự, hét lớn. Cho đến khi ánh mắt nàng dồn về tấm gương được treo ở trên tường, ngay khi nàng nhìn thấy thân ảnh bản thân trong gương, tất cả mọi hành động phải kháng liền dừng lại, nàng nheo mắt nhìn về tấm gương đó. Khi thấy Dung Vũ Ca không chống cự nữa, các bác sĩ cũng dừng lại, bị nàng nhẹ hất tay ra. Dung Vũ Ca tiến gần lại chiếc gương, để có thể nhìn rõ hơn, dung mạo này... nàng đưa tay sờ sờ lên mặt, đây không phải là gương mặt của nàng, tướng mạo này không phải là nàng... không phải... đây rốt cuộc là chuyện gì? Dung Vũ Ca kinh hãi nhìn mình trong gương... người trong gương kia là ai? Đây không phải là nàng... không phải... Ngay lúc này, các bác sĩ mới nháy nhau, một người rút ra một ống tiêm nhẹ cắm vào cổ Dung Vũ Ca và truyền chất lỏng kia vào cơ thể nàng, ngay sau đó Dung Vũ Ca ngất lịm đi, các bác sĩ đành phải đặt nàng trở lại giường.
Khi Dung Vũ Ca tỉnh lại, nàng nhẹ nhìn xung quanh, vẫn là kiến trúc kỳ quái đó, đây không phải là mơ, rốt cuộc vẫn không phải là mơ, trong lúc nàng đang bối rối thì nàng mới nhận ra là có một người đang ngồi cạnh giường, ánh mắt tràn ngập cảm xúc nhìn nàng. Là một nữ nhân trẻ tuổi, ăn mặc so với mấy người hôm qua thậm chí còn kỳ lạ hơn, Dung Vũ Ca định phản ứng, nhưng nàng phát hiện nàng không cử động được, tay và chân của nàng bị cột chặt vào giường.
_To gan, các người dám trói ai gia?-Dung Vũ Ca vừa quát, vừa dãy dụa.
_Hàn Vũ... đừng cố nữa...-Lục Lăng lúc này đưa tay trấn an Dung Vũ Ca.-Nếu không phải cậu có phản ứng thái quá, chắc họ cũng sẽ không phải cột cậu lại đâu.
_To gan...-Thấy người này dám vô tư như vậy chạm vào mình. Lại còn gọi mình với cái tên vô cũng xa lạ... Nàng lớn tiếng.-Hàn Vũ là ai? Ai gia là Dung Vũ Ca Dung Thái hậu, các người dám như vậy đối với ta, thực sự là muốn tìm cái chết đúng không?
_Hàn Vũ... cậu bị sao thế? Sao cậu cứ nhận mình là Dung hậu vậy? Hay cậu ngã hỏng não rồi?-Lục Lăng khó hiểu nhìn người trước mắt.
_Ngươi nói ai hỏng não?-Dung Vũ Ca trố mắt, sao nữ nhân này dám ăn nói càn rỡ với mình như vậy.
_Được rồi... được rồi...-Lục Lăng lúc này ngay lập tức lại gần ôm lấy Dung Vũ Ca khiến Dung Vũ Ca vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không có phản kháng gì lớn, đơn giản là Dung Vũ Ca cảm thấy nữ nhân này không có ý hại mình, và cái ôm ấm áp này khiến tâm tình Dung Vũ Ca nhớ đến Chỉ nhi, Chỉ nhi cũng hay ôm nàng như vậy.-Cậu có biết mình lo lắng lắm không, lúc bọn mình tìm thấy cậu, cậu đang nằm trong vũng máu, đầu bị chấn thương rất nặng, lúc đấy mình sợ lắm. Bác sĩ nói, cậu sống được thật là một kỳ tích, cậu có biết cậu hôn mê bất tỉnh 1 tháng rồi không hả?
_...-Dung Vũ Ca không nói gì, mình ngã, nằm trong vũng máu? Sao lại như vậy? Rồi Dung Vũ Ca nhớ ra dung mạo của người này không giống mình, chẳng lẽ thân thể này... không phải của mình sao? Nhưng sao lại có chuyện hoang đường đến thế? Rồi Dung Vũ Ca lại nhớ tới Chỉ nhi... vậy Chi nhi đâu... Chỉ nhi hiện tại đang ở đâu?-Ai gia phải hồi cung, ngươi phải giúp ai gia.
_...Rốt cuộc hoàng cung mà cậu nói là nơi nào? Hay ý cậu muốn nói là hầm mộ của Vệ hậu và Dung hậu?-Lục Lăng thực sự không hiểu ý của Dung Vũ Ca là gì?
_...Ta...-Dung Vũ Ca vừa muốn giải thích liền bàng hoàng, Lục Lăng vừa nói cái gì? Hầm mộ của Dung hậu và Vệ hậu? Nàng kinh ngạc nhìn Lục Lăng.-Ngươi nói gì? Mộ của Dung hậu và Vệ... hậu?
_Uhm...-Lục Lăng ngây ngô gật đầu. Chẳng lẽ không phải?
_Là Dung hậu nào...? Vệ hậu nào...?-Dung Vũ Ca vẫn không tin vào tai mình mà hỏi tiếp.
_Dung hậu... Dung Vũ Ca và Vệ hậu Vệ Minh Khê, cậu bị ngã ở đó mà, nói đúng hơn là còn ngã ngay trước quan tài Dung hậu.-Lục Lăng giải thích như hiển nhiên, nàng khó hiểu nhìn Dung Vũ Ca.
_Ngươi nói sao? Quan tài Dung hậu...?-Quan tài? Của mình? Nói láo... rõ ràng mình còn đang sống sờ sờ ra đây mà.-Ngươi dám bịa chuyện... ai gia còn đang sống yên ổn ở đây, thế nào lại có quan tài?
_Cậu đang hồ ngôn, loạn ngữ gì thế...? Vệ hậu và Dung hậu chết cách đây phải 2000 năm rồi...-Lục Lăng tiếp tục.
_... -"2000 năm rồi" lời này cứ vang vọng đi vang vọng lại trong tâm trí Dung Vũ Ca, chết cách đây 2000 năm? Sao có thể? Chẳng lẽ...?-Đây là năm bao nhiêu?
_Uhm... 2012.-Lục Lăng cũng không phải suy nghĩ nhiều lắm.
_Vậy ý ngươi nói, Vệ Hậu và Dung Hậu chết từ 2000 năm trước, tức năm... –Dung Vũ ca bắt đầu tính tính.
_Năm 32 trước công nguyên, họ chết vào năm thứ 14 Nữ đế Cao Mộ Ca trị vì.-Lục Lăng tiếp tục giải thích, kỳ lạ điều này Hạ Hàn Vũ phải biết rõ hơn mình chứ, sao vẫn giả ngốc như vậy.
_Năm thứ 14... –Dung Vũ Ca tự lẩm bẩm, vậy giấc mơ kia không phải là chỉ là mơ, nó là thật, Chỉ nhi mất đúng năm thứ 14 Mộ Ca trị vì, chẳng lẽ nàng và Chỉ nhi... thực sự đã... Nàng kinh ngạc nhìn Lục Lăng, khẩn trương nói với nàng.-Ta cần đến lăng mộ đó, ta cần phải nhìn thấy tận mắt, ngươi phải giúp ta.
_...-Lục Lăng thấy Dung Vũ Ca có phản ứng khá là dữ dội liền trấn an.-Được rồi, được rồi... mình hứa với cậu, sẽ đưa cậu về đó sớm rồi chúng ta sẽ tiếp tục công việc, còn bây giờ, cậu thực sự cần tĩnh dưỡng cho tốt, đến khi cậu khỏi hẳn, chúng ta cũng về khu lăng mộ, được không? Mình hứa đấy.
t-->