Kỳ nghỉ thức khuya đã trở thành một trường phái bình thường của đại học, chúng tôi rời khỏi sạn đạo cũng gần 12 giờ, thời gian này vẫn cảm thấy sớm.
Đêm dài đằng đẳng, cơ thể trẻ trung tại sao phải lãng phí vào những giấc ngủ.
Tôi biết những lời này là sai, có thể ngày mai nổi mụn thì hối hận nhưng ngay lúc này tôi thật sự muốn ở bên ngoài chơi nhiều hơn.
Cái gì cũng muốn cùng em ấy chơi, tất cả những trò chơi của tình nhân hay là của bạn bè cùng nhau chơi tôi đều muốn cùng em ấy trải nghiệm một phen, đáng tiếc là, tiệm bi-a đã đóng cửa, chúng tôi lại đi một đoạn đến quán bar.
Quán bar này làm tôi nhớ trước đây cùng Phùng Giang tới một lần, nó là một nơi sống chậm, không quá mức ồn ào.
“Đi không?” Tôi hỏi em ấy.
Em ấy gật đầu.
Vì vậy chúng tôi tay nắm tay cùng nhau đi vào.
Quán bar này làm cho tôi cảm thấy được thật ra thì vẫn có rất nhiều người không ngủ, trên sân khấu một nam nhân đang hát, không có đeo kính nên tôi cũng không rõ tướng mạo của hắn, chỉ cảm thấy hát rất hay.
Tìm một bàn nhỏ ngồi xuống, phục vụ cầm menu đến, tôi cúi đầu nhìn, chợt nhớ tới lần trước Triệu Giai nói tửu lượng của Hà Trừng rất tốt, tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, sát tới hỏi:
“Uống rượu?”
Nói tới tửu lượng, tôi nằm trong trạng thái không thể khoác lác bản thân tửu lượng không thấp cũng không cao, có thể uống nhưng không nhiều lắm, không thể ở trong đám đông khoe khoang mình ngàn chén không say, cũng không có cách nào yểu điệu nói mình không biết uống rượu.
Sau khi chọn hai ly rượu, cúi đầu lấy điện thoại lướt wechat, lướt một hồi tiện tay cầm điện thoại Hà Trừng trên bàn lên, dùng vân tay của mình mở.
Đối với điện thoại, chúng tôi không quá yêu cầu đối phương, dù sao trong điện thoại của tôi cũng không có gì không thể để em ấy xem, em ấy có lẽ cũng nghĩ vậy, nhiều lần trước đây tôi dùng số để mở điện thoại của em ấy, sau này em ấy chủ động yêu cầu tôi ghi lại dấu vân tay.
Mở giao diện quả nhiên thấy được weibo, tôi vừa mở vừa hỏi:
“Chị không nghĩ em cũng chơi cái này.”
Em ấy nhún vai:
“Biệt hiệu.”
Người trong giang hồ đồn sao có thể không thể không có tên, bất quá cái bạn học Hà Đăng này rất kỳ quái, đại danh không có, chỉ có biệt hiệu.
Biệt hiệu của người này không có một người ái mộ lại thu hút hơn trăm người, số lượng weibo là 0, nói vậy chỉ là rảnh rỗi dùng gϊếŧ thời gian, tôi lướt điện thoại của tôi tìm được người này, phát hiện người này đã sớm chú ý tôi.
Rất nhanh rượu được đặt lên bàn, dù không phải con nít nhưng đối với thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng nếm này, tôi ngửi ngửi sau đó nhấp một miếng, nhìn thấy trên ly thủy tinh chiếu lên vai của mình, đem điện thoại trả lại cho em ấy, vừa chỉ vào chính mình hỏi:
“Cái này là đồ của em?”
Vấn đề này thực ra ngay khi vừa ra cửa tôi đã nên hỏi.
Thế nhưng chuyện gì xảy ra, có lẽ chính là lớn tuổi trí nhớ không tốt, hơn nữa… thức khuya nhiều ngày, mỗi khi lời đến bên mép, bị cắt đứt là hoàn toàn quên mất.
Loại chuyện này nhiều lần xảy ra, bạn và đối phương cùng mở miệng, bạn lịch sự lùi một bước để đối phương nói trước, kết quả nói xong thì bạn đã quên mất.
Cho nên có những lời lúc muốn nói nhất định phải nói ra khỏi miệng.
Em ấy nghe xong câu hỏi của tôi, cúi đầu nhấp một hớp rượu, mép ly ngay lập tức in dấu son môi nhàn nhạt của em ấy, tôi quay sang nhìn ly của mình, quả nhiên cũng nhìn thấy dấu son môi.
Em ấy nói:
“Hôm qua mới mua.”
Tôi nói mà!
Thảo nào cái váy này vừa người như thế.
“Em đặc biệt mua cho chị, cộng thêm cái áo ngủ hôm nay mặc kia, phải không?”
Em ấy gật đầu:
“Phải.”
Trong lòng xao động mơ hồ tạo thành trò chơi đoán xem chuyện gì xảy ra, tôi gật gù đắc ý cười vài tiếng, ngón tay gõ leng keng lên ly rượu, nghiêng đầu nhìn em ấy:
“Chỉ có 2 cái đó sao? Có còn những thứ khác không?”
Em ấy giơ tay chống đầu: “Lúc đầu không muốn nói cho chị biết sớm như vậy.” cái tay rảnh rỗi kia cũng học theo tôi gõ hai cái lên ly rượu: “Còn mua đồ tình nhân, cảm thấy chị sẽ thích, là….”
“Chị thích.” Tôi ngắt lời em ấy.
Em ấy bật cười:
“Em còn chưa nói là gì nữa.”
Tôi hai tay nâng ly rượu:
“Ra sao cũng đều thích.”
Em ấy đổi động tác, hai tay đan vào nhau chống cằm nghiêng đầu nhìn tôi, mang theo nụ cười khẽ nói:
“Chị đang chọc em.”
Lời nói là câu khẳng định, mà thanh âm vừa hay không bị bối cảnh che lấp, không lớn quá mức, truyền vào tai tôi.
Bây giờ tôi vậy mà cũng có kỹ năng chọc người, xem như có tiến bộ, mặc dù chọc rồi cuối cùng luôn bị em ấy chọc lại, nhưng được chính miệng Hà Trừng xác thực tôi rất vui.
Tôi cười ha ha:
“Có những gì?”
Em ấy lắc lắc ly rượu:
“Quần và váy có dây đeo.”
Tôi A một tiếng, hỏi:
“Váy ai mặc?”
Em ấy chỉ vào tôi.
Em ấy giơ ly lên, tôi hiểu ý cùng em ấy chạm ly, em ấy uống một ngụm, nói: “Lần trước chúng ta đến nhà ga, đợi xe chạy, nhìn bóng dáng chúng ta trong cửa sổ xe, cảm giác rất tốt.” em ấy mỉm cười, “Hôm qua trên đường vừa hay nhìn thấy thích, liền mua.”
Thì ra là vậy, thảo nào ngày đó em ấy nhìn xe ngẩn người, tôi còn tưởng chờ người vào xe làm hại tôi cảnh tỉnh chính mình hôm đó quá mực vội vàng hấp tấp.
Bị em ấy nói như vậy, làm tôi khó tránh khỏi tưởng tượng cảnh chúng tôi mặc như vậy đi trên đường. Tay trong tay ăn kem, xem phim, đi dạo, mua khoai lang nướng, thiếu nữ luôn dồi dào sức sống như vậy…
Em ấy chợt mở miệng, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, nói:
“Chị mặc hẳn là đẹp.”
Tôi nhỏ giọng cười:
“Em đang khen ánh mắt em chọn quần áo tốt hay là khen chị mặc gì cũng đẹp?”
Em ấy nhướng mày:
“Ánh mắt em tốt.”
Được được rồi.
Em ấy nói thêm:
“Chị mặc gì cũng đẹp.”
Nha nha nha~
Tốt tốt.
Mắt thấy bầu không khí sắp bắt đầu chuyển sang khen lẫn nhau, ngay lúc tôi chuẩn bị ba hoa chích chòe về hình tượng đẹp đẽ của em ấy bỗng nhiên cộc cộc hai tiếng, ghế bên cạnh bị kéo ra, một nam nhân ngồi xuống cạnh tôi.
“Quả nhiên là cậu a, Tiểu Dĩ, ánh sáng quá mờ, mình thấy cậu đã lâu.”
Tôi quay đầu nhìn hắn, Lâm Xương bạn học Cao trung chuyên gây sự.
Tôi nhướng mày cười với hắn, nói:
“Thật trùng hợp.”
Trùng hợp không chỉ có hắn, nhìn xa xa, một bàn khác bên ngoài, dĩ nhiên đầy những gương mặt quen thuộc, bạn học cao trung còn có bạn học lớp kế bên, bọn họ nhìn thấy tôi vẫy tay nhiệt tình.
Dặn dò Hà Trừng hai câu, tôi liền theo Lâm Xương đi qua chào hỏi.
Chỗ đó có bạn gái của Lâm Xương, còn có bạn của bạn gái Lâm Xương.
Người bạn này tôi có chút ấn tượng, trước đây chúng tôi vẫn qua lại thân thiết một đoạn thời, sau này nhớ lại tôi vẫn mơ hồ, chúng tôi bắt đầu trong lần đi vệ sinh tiết thể dục, lúc trở về gặp cậu ấy, cậu ấy vẻ mặt thương tâm nhìn tôi, mấy giây sau kéo tôi tới lớp cậu ấy kể khổ, ruột gan đứt khúc.
Tới tiết nhạc, mà tôi mù mịt nghe xong nửa tiết tình sử cũng không dám hỏi tên, sợ làm giảm tiết tấu, cuối cùng chỉ có thể len lén lật sách Ngữ văn của cậu ấy ra xem.
Sau này cậu ấy nói với tôi nói về chuyện này, mỗi khi có tình tiết mới, đều phải tìm tôi mà nói.
Lúc đó tôi rất hoang mang, thứ nhất tôi là người nghe rõ ràng không phải quen thuộc với cậu ấy, thứ hai tôi là người nghe hoàn toàn không có cho cậu ấy ý kiến thực tế, lời an ủi cũng chỉ là ‘Cậu không cần phải khổ sở.’
Cho nên lúc đó rốt cuộc vì sao cậu ấy lại cố chấp nhớ tôi như thế.
Sau này dần dần không có liên hệ, có thể cậu ấy đã bước ra khỏi những tổn thương của tình yêu.
Không liên lạc thật nghiêm trọng, nghiêm trọng tới nổi tôi đã quên rốt cuộc cậu ấy tên là Huyên Tĩnh hay là Huyên Khiết.
“Tiểu Dĩ chắc là đều biết, tới, mọi người cùng nhau uống một chén.”
Lâm Xương nói xong câu đó, hắn bắt tôi uống sạch, rót đầy rượu, đám người lưa thưa đứng lên, giống như muốn giải tán.
“Huyên Tĩnh, đứng lên.”
Bạn gái Lâm Xương chợt túm người bên cạnh.
Ah, thì ra tên Huyên Tĩnh.
Sau khi chạm ly tôi tự cho rằng mình không có chuyện gì nữa, nói chung ở trường mối quan hệ bạn bè không thân cũng không xa cách, sau này vào xã hội đều là giao lưu, khách khí, gặp lại vẫn là bạn bè.
Tôi nói câu kia sau khi chia tay bạn bè, trên đường trở về nghe được tiếng lộc cộc của giày cao gót phát ra, tôi quay lại nhìn, là Huyên Tĩnh phía sau.
Cậu ấy cầm điện thoại đi cùng tôi, giọng không cho phép từ chối nói:
“Thêm Wechat.”
Tôi A một tiếng, cầm lấy, lấy điện thoại bên cạnh Hà Trừng, quét xong hai người cúi đầu xử lý.
Cậu ấy tùy tiện nhìn Hà Trừng, hỏi:
“Bạn?”
Tôi Ừm một tiếng, bổ sung:
“Bạn gái.”
Cậu ấy nghe xong dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, chợt cười:
“Cậu vậy mà thích con gái.”
Tôi cười ha ha.
Rất kỳ quái sao, ngay cả tôi cũng cảm thấy kỳ quái, tôi dĩ nhiên bị một người con gái bắt làm tù binh.
Không có giải thích quá nhiều với cậu ấy, hơn nữa nếu nói cho cậu ấy nghe chuyện này, tôi cũng không lo tin này sẽ truyền ra như thế nào, nếu muốn xuất quỹ thì nên thản nhiên đối mặt, như vậy dù người kia là ai, cũng không quan trọng.
Ha ha ha, hy vọng sau này bị người công kích chửi rủa ghét bỏ, cũng không có tâm tính tốt đẹp như vậy.
Lúc rời khỏi bàn kia bọn họ còn đang chơi game điên cuồng, tôi nắm tay Hà Trừng đi qua, vỗ lưng Lâm Xương, hắn quay đầu nhìn tôi, nhìn thấy tôi chỉ ra cửa cũng biết tôi muốn đi, nói sẽ liên lạc sau rồi vẫy tay.
Có bao nhiêu bạn học sẽ liên lạc, đời này sẽ không tiếp tục liên lạc.
Thực ra chuyện này không có gì thương cảm, quý trọng người trước mắt mới là chân lý.
Trên đường trở về, bởi vì uống chút rượu mặt tôi có chút nóng có chút đỏ, bất kể là có phải say hay không, tôi vẫn nhân cơ hội này kéo tay Hà Trừng thật chặc, dính sát vào em ấy.
Tôi nhìn ngôi sao cô độc trên bầu trời, nói:
“Gã vừa rồi, một năm trước hắn nɠɵạı ŧìиɧ, cùng học muội, xem như bắt cá hai tay, ở bên ngoài cùng học muội xây dựng tình yêu đẹp đẽ, đáng tiếc cuối cùng bị bạn gái phát hiện.”
Hà Trừng sờ trán tôi, Ừm một tiếng ý bảo tôi tiếp tục.
“Bạn gái kia cũng rất kỳ lạ, thực ra ngay sau đó tức giận nhưng sau này Lâm Xương muốn chia tay với mình, cô này lại không muốn, muốn tiếp tục trở lại bên Lâm Xương, Lâm Xương nói với học muội.” tôi a một tiếng, “Người kia là Lâm Xương.
Hà Trừng:
“Ừm.”
Ợ một cái, tiếp tục:
“Lâm Xương cùng học muội nói, bạn gái là em hắn, đáng sợ là người bạn gái vì cứu vớt chút tình cảm này, cũng nhận là em gái Lâm Xương.”
Lâm Xương cứ như vậy, quang minh chính đại có 2 người bạn gái.
Tôi nghe Phùng Giang nói, bạn gái hắn lúc đó đã nghĩ tới chuyện muốn tự sát.
Ở trong tình cảm, thời điểm yếu ớt nhất, con người chính là loài sinh vật thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Tôi Ừm một tiếng, từ từ dựa vào Hà Trừng.
E ấy đỡ lấy tôi, ôm chặt tôi:
“Choáng váng sao?”
Tôi lắc đầu.
Chuyện kia còn chưa nói hết.
“Sau này Lâm Xương và học muội chia tay, lại còn cùng bạn gái một lần nữa bên nhau, bạn gái vậy mà cảm thấy thật sự vui vẻ, mọi chuyện đều nghe theo hắn.” tôi thì thầm, “Rốt cuộc thương hắn bao nhiêu?”
Câu chuyện này kể lại, thực sự cảm thấy Lâm Xương cặn bã chết đi được, bao nhiêu người, lại hãm sâu vào trong tình yêu thống khổ, không nghe người khác cảnh báo.
Nhưng con người, vẫn nên đối xử tốt với chính mình một chút.
Tôi thở dài, đứng ngay ngắn, kéo tay Hà Trừng, nhìn em ấy nói:
“Hỏi em một chuyện.”
Em ấy vẫn Ừm như cũ.
Tôi nói:
“Nếu ngày nào đó, chị nɠɵạı ŧìиɧ, em thấy sao?”
Nói vậy e là cũng không đúng lắm, bao người nɠɵạı ŧìиɧ trong lòng đều mong chờ may mắn, chí ít hiện tại tôi không nghe có người nɠɵạı ŧìиɧ sau đó bản thân chủ động thừa nhận.
Chuyện này có thể cho rằng không bị phát hiện nɠɵạı ŧìиɧ, ở trong mắt bọn họ nɠɵạı ŧìиɧ đều không cần thiết.
Vì vậy tôi bổ sung:
“Như vầy, nếu ngày nào đó, chị nɠɵạı ŧìиɧ, bị em phát hiện, chị bừng tỉnh, biết mình sai lầm, cầu em tha thứ, em sẽ tha thứ cho chị không?”
Em ấy cười:
“Lại giả thuyết.”
Tôi cũng cười:
“Đúng vậy, lại là giả thuyết.”
Em ấy Ừm Ừm suy tư vài giây, nói:
“Nghe lời thật hay lời nói dối?”
Tôi nhướng mày:
“Trước tiên nghe lời nói dối.”
Em ấy nói:
“Dùng lý trí mà phân tích chuyện này… sẽ không quay đầu lại, chia tay.”
Như vậy sao.
Tôi bĩu môi:
“Lời thật thì sao?”
Em ấy thở dài:
“Tha thứ cho chị.”
Từ xưa đến này lời nói dối luôn tình cảm dịu dàng, rốt cuộc tôi có thể chân thật nhìn thấy một mặt ôn nhu nhất của Hà Trừng.
Thật sự là kẻ thù dai, bạn nói xem tôi không phải chọc em ấy sao, còn thế này, vẫn là bị chọc lại.
—————————————-
Tối tốt lành!^^