Tôi hỏi:
“Không phải sao?”
Em ấy nhún vai, mặt bất đắc dĩ:
“Chị đã muốn đến 1 tuần, em liền thu nhận chị.”
Tôi: …
Hà Trừng em ấy thay đổi rồi!
Tôi nhìn em ấy hừ một tiếng, đem điện thoại đặt ra xa, cố ý làm động tác khoanh tay:
“Được rồi, vậy thì đi một ngày thôi, buổi trưa ăn một bữa cơm chị liền đi về.”
Video tốt chính là ở chỗ này, tôi còn có thể nhìn vẻ mặt của chính mình, cho nên lúc này tôi đang ngạo kiều*, phải nói là cực kỳ tốt, không lệch chút nào, như công chúa cao cao tại thượng, đạp con kiến hỏi dưới chân, nói ngươi cái tên không biết chừng mực.
*Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu. Nói đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau giằng co vài giây, rốt cuộc nhìn thấy em ấy nở nụ cười.
Cũng may em ấy cười trước, nếu không… tôi có thể thua trận rồi, công chúa nghèo khổ ở nhân gian, khóc lóc van nài làm nũng để em ấy thu nhận tôi, dù sao bên này ba mẹ tôi đã giải quyết xong, đến lúc đó em ấy không quan tâm tôi, tôi thực sự sẽ lưu lạc đầu đường.
Nghĩ cũng thấy cực kỳ thê lương.
Em ấy nói:
“Được rồi, em sai, đi theo em một tuần có được không?”
Mặc dù là làm bộ năn nỉ nhưng thái độ vô cùng thành khẩn, nếu bây giờ tôi tiếp tục vai diễn ngạo kiều, tôi nghĩ tôi sẽ diễn nó vô cùng nhuần nhuyễn.
Vì vậy tôi ngửa mặt lên cao hơn, nháy mắt biến thành đại gia, còn thiếu run chân nữa thôi, nhướng mày nhìn em ấy, cứng rắn nói:
“Cầu chị đi.”
Em ấy bật cười, hết sức phối hợp:
“Cầu chị.”
Lúc nói những lời này, cả khuôn mặt em ấy đều dán tới gần, giọng nhỏ nhẹ, giống như thở nhẹ ra, mặt mày cong cong phóng điện với tôi, loại cảm giác này giống như hồi Cao trung lúc làm thí nghiệm Vật lý bị điện giật, không cảm thấy đau, ngược lại còn muốn nhiều hơn nữa.
Vốn định vờn em ấy nhưng trong phút chốc nhận thua, không thể ôm em ấy, chỉ có thể cầm điện thoại lăn vòng trên giường, không giấu được nụ cười, nói:
“Tốt tốt tốt.”
Em nói cái gì cũng được.
Em ấy cười hài lòng.
Tôi hỏi:
“Chị cần mang theo cái gì không? Quần áo, bàn chải đánh răng, khăn mặt?”
Em ấy suy nghĩ một chút , lắc đầu: “Đồ dùng em đã mua cho chị, quần áo thì…” sau đó im lặng hồi lâu, nói tiếp: “Nếu chị không ngại, quần áo của em chị có thể mặc.”
Tôi cười:
“Ý là chị cái gì cũng không cần mang theo?”
Em ấy Ừ một tiếng:
“Chị qua đây là được rồi.”
Rất tốt, bất quá nghĩ lại, em ấy nói quả thật có đạo lý, hai người chúng tôi chỉ cần một chuyến xe buýt có thể giải quyết vấn đề khoảng cách, thẻ căn cước quan trọng nhất còn lại cứ bỏ qua, cái gì còn quan trọng nữa chứ.
Quan trọng nhất đương nhiên là tôi.
Ha ha ha.
Không biết xấu hổ.
———————-
Chị mang tấm thân trắng thơm của chị được rồi Chủ tỷ- Học muội said :v
Ps. Tuần sau không có 1 nửa 1 nửa như vầy nữa :v
Cuối tuần vui vẻ! Tui đi uống thuốc đây!^^