Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 17

Cái này căn bản không phải thổ tào*, là công kích người khác!

*Thổ tào (吐槽): Từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa.

Hơn nữa bây giờ quần chúng cắn hạt dưa có dấu hiệu chủ yếu là thuận theo chiều gió, hơn một nửa bên dưới Weibo đều là những lời lẽ không tốt, một ít trung lập, số ít giúp đỡ, những ngọn gió này không tốt, làm cho tôi không thích.

Mấy phút sau, Ngư Ngư gọi điện qua.

“Sao sao? Cậu xem rồi chưa?” Cậu ấy nghe có vẻ rất vội.

Tôi trả lời:

“Xem rồi.”

Ngư Ngư lại hỏi:

“Cậu thấy sao? Aiz, sao cậu thở gấp vậy?”

Tôi vừa thở vừa nói:

“Hà Trừng đang học bên giáo lầu, mình đi tìm em ấy.”

Cậu ấy nghe xong Ồ một tiếng, lại hỏi:

“Cậu cảm thấy là thật sao?”

Tôi dừng lại một hồi, lớn tiếng thở ra một hơi, tiếp tục chạy: “Không biết, mặc kệ.” vừa chạy vừa nói mệt quá: “Không biết Hà Trừng có buồn không, trước hết mình qua đó thử xem.”

Ngư Ngư dường như còn muốn nói tiếp gì đó nhưng thấy tôi như vậy đành thôi, nói câu an ủi em ấy cho tốt liền cúp máy.

Phải an ủi em ấy thật tốt… nhưng làm sao để an ủi, tôi nghĩ, chuyện này nếu như xảy ra với tôi, có phải tôi sẽ sụp đổ không, tôi là người như thế, nhất định không chịu nổi cuộc sống bị phá hủy như em ấy đâu.

Tôi không có cách nào tưởng tượng, tuy là tôi cũng không hiểu vì sao điều đầu tiên là muốn đứng bên cạnh em ấy, tôi làm như vậy vì tôi sợ em ấy khổ sở, lại càng sợ dáng vẻ khổ sở của em ấy rơi vào trong mắt người khác sẽ bị coi thành trò cười.

Ở cửa, thở hổn hển, Hà Trừng đi ra.

Em ấy nhìn thấy tôi có chút kinh ngạc, nhìn bộ dạng tôi nửa ngồi nửa quỳ, hỏi:

“Gọi điện hỏi em ở đâu.. là tới tìm em?”

Vì không muốn thể hiện là tôi chạy tới, trái tim vẫn còn đập bịch bịch tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu không nói lời nào.

Em ấy nghiêng đầu hỏi tôi:

“Sao rồi?”

Tôi ra hiệu cho em ấy vừa đi vừa nói chuyện.

Sau khi hô hấp ổn định, tôi nuốt nước miếng, mở miệng dò xét:

“Hôm qua em xem Weibo chưa.. về em.”

Em ấy mặt không đổi sắc:

“Xem.”

Thái độ bình tĩnh như vậy ngoài dự đoán của tôi, vì vậy tôi lại hỏi:

“Là cái kia… nói em phẩu thuật thẩm mỹ đó.”

Em ấy bật cười nhìn tôi:

“Xem.”

Đằng sau câu nói đó nhìn có vẻ có chút bất đắc dĩ.

Nét mặt em không có kẻ hở, một chút cũng không có giống như bộ dạng tôi đoán, mặc dù không đến nổi thật vọng nhưng tôi nghĩ, có phải là thương tâm quá mức không, chết lặng?

Nghĩ như vậy, tôi hoang mang túm lấy tay em ấy, suýt chút nữa đem sấp giấy A4 trong tay em ấy rơi xuống đất, tôi hỏi:

“Em không sao chứ, thực sự không sao chứ?”

Khuôn mặt em ấy vốn mang theo tiếu ý sau khi nghe xong tiếu ý càng sâu, bởi vì không phải thời gian đi học, hành lang lúc này yên tĩnh không có ai, lời nói rơi vào khoảng không.

Em ấy nhìn tôi nói:

“Hình như chị cực kỳ hi vọng em khổ sở.”

Tôi nghe xong lập tức lắc đầu:

“Không có.”

Em ấy nhún vai:

“Vẻ mặt của chị nói cho em biết như vậy.”

Tôi đã nói rồi, vẻ mặt của tôi thường khiến cho người khác bị ảo giác, nhưng lúc này thực sự không thích hợp.

Vì vậy làm bộ dạng thề thốt, nắm tay lại giơ lên bên đầu, nghiêm túc nói: “Chị thực sự không có, chị còn sợ em khổ sở, thực sự thực sự.” nói xong tôi chỉ vào mặt của mình nói: “Đừng bị nó lừa.”

Tôi không biết những lời này có gì đáng cười, vậy mà Hà Trừng nghe xong vẻ mặt vui vẻ thế, cười cười, tay trống kia chọt chọt lên cánh tay đang giơ của tôi, ý bảo tôi bỏ xuống.

“Được rồi, em biết rồi.” Giọng em ấy bình tĩnh.

Cái này, tôi phát hiện trọng tâm câu chuyện đi lệch rồi, thực sự em ấy cười cười với tôi nên cái gì cũng quên hết, thảo nào ngày xưa đế vương có được nụ cười mỹ nhân ngay cả giang sơn cũng không cần.

Vsau đó chúng tôi vừa đi, tôi vừa hỏi:

“Em thực sự không sao chứ, trong Weibo kia… viết em như vậy.”

Em ấy đổi tay ôm xấp giấy, để cho tôi thuận tay nắm lấy cổ tay em ấy, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý chế giễu, hỏi ngược:

“Em nghĩ chị sẽ hiếu kỳ rốt cuộc em có phẩu thuật hay không.”

Tôi mở miệng nghiêm túc hỏi:

“Vậy em có sửa không?”

Đừng trách tôi, tôi thực sự tò mò chuyện này nhưng tôi hiếu kỳ cũng chỉ là do lòng hiếu kỳ cấp thấp nhất của nhân loại, thái độ của tôi đối với chuyện em ấy phẫu thuật thẩm mỹ không mang theo bất kỳ sự thay đổi nào.

Em ấy lắc đầu: “Không có sửa, vẫn như trước.” Em ấy suy nghĩ một chút: “Em chỉ là gầy đi.”

Ah a.

Tới đây tôi không phát biểu quan điểm nữa, dù sao tôi đối với chuyện phẫu thuật thẩm mỹ vẫn nằm ở thái độ không quan tâm.

Tôi lại hỏi:

“Vậy không tức giận sao?”

Hà Trừng bẹp miệng, thở dài:

“Giận nha.”

A, vậy thì đúng rồi, dù sao người vẫn phải có buồn chứ, tôi nghĩ em ấy bây giờ bình tĩnh như vậy, có lẽ bởi vì có liên quan đến thời giam, thời gian thực sự là liều thuốc tốt trị hết được mọi thứ, khiến người ta đạt đến được hiệu quả như bây giờ.

Trên đường trở về, tôi hỏi Hà Trừng muốn giải quyết chuyện này thế nào, em ấy nói em ấy còn đang suy nghĩ, điều này làm cho tôi cực kỳ kích động, cho tới bây giờ tôi đều xem đó chuyện của người khác, tuy lần này cũng nhìn như vậy nhưng nó xảy ra gần tôi.. khó tránh khỏi có chút phấn khích.

“Có thể chị giúp được vài thứ, cứ việc nói, không cần khách khí hãy dùng chị đi.”

Tôi hào phóng nói với em ấy.

Em ấy Ừm một tiếng, chợt móc một thứ từ trong túi ra, đưa cho tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, nằm trong lòng bàn tay em ấy là một gói bông tai, chỉ có một chiếc.

Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, nghe em ấy nói:

“Tặng chị.”

Tôi:

“Hả? Tại sao?”

Em ấy cười cười:

“Báo đáp chị đã dành sự quan tâm cho em.”

Tôi ngất, tùy ý quan tâm có thể nhận được một chiêc bông tai, cái này buôn bán quá lời, xem ra sau này phải cẩn thận khi quan tâm người khác, ngộ nhỡ…

Đó là món đồ thoạt nhìn không quá đắt tiền vì vậy tôi vui vẻ nhận lấy, cẩn thận lấy từ túi nilon ra, lật qua lật lại nhìn mấy lần.

Là chiếc bông tai rất xinh xắn, thiết kế khá tỉ mỉ, hoa văn rất đáng yêu, khắc sâu trong lòng tôi.

“Lúc nghỉ hè đi du lịch mua, cảm thấy rất thích hợp với chị.” Em ấy nói.

Tôi cười ha ha vài tiếng, có lẽ những lời chứng tỏ Hà Trừng ở trong lòng tôi rất đáng yêu.

Nhưng khó mà tưởng tượng một người như em ấy sẽ mua những thứ đáng yêu này, có lẽ xung động nhất thời liền mua, người mà xung động nhất thời chuyện gì làm không được.

Nhưng nói đi nói lại, em ấy còn dùng túi có hình tiểu cương thi mà.

Tôi tiện tay đeo lên lỗ tai, tự kỷ ngửa mặt cười với em ấy:

“Đẹp không?”

Em ấy gật đầu:

“Đẹp.”

Tôi cắn môi nhướng mày:

“Nếu như em không gặp chị… bông tai này chẳng phải sẽ không tặng đi được sao.”

Lời ra khỏi miệng, tôi mới phát hiện nó không thích hợp, lời này… tự cho là đúng, làm như bên cạnh Hà Trừng không có người khác vậy.

Vì vậy tôi lúng túng ha ha, định nhảy qua đề tài khác em ấy lại nói:

“Nhất định tặng cho chị.”

Cái câu trả lời này không giải thích được, làm cho tôi càng thêm lúng túng.

Ở trong mắt tôi, chuyện Weibo đối với Hà Trừng ít nhiều có chút ảnh hưởng, dù sao, trên đường chúng tôi trở về, thỉnh thoảng hứng lấy vài ánh mắt dò xét của đám người kia.

Ánh mắt này so với lúc trước nhìn tôi còn trắng trợn hơn, nóng bỏng hơn, huống chi khuôn mặt Hà Trừng công nhận góc độ rất cao, hơn nữa em ấy rất xinh đẹp, quay đầu tỉ lệ đẹp càng cao hơn.

Sau khi tách ra trở về ký túc xá, tôi lập tức cầm điện thoại nhảy vào Weibo, bây giờ tôi có thể có lý chẳng sợ gì, cho nên hơn 1 tiếng đồng hồ tôi không để dư thừa chút sức lực nào trả lời từng kẻ nghi ngờ hoặc là chửi bới, chứng tỏ Hà Trừng không phải như miệng bọn họ nói.

Lúc Ngư Ngư trở về, tôi đang ở trên điện thoại chiến đấu, cậu ấy tiện tay ném cái túi kéo ghế ngồi cạnh tôi, xoa xoa tay hỏi:

“Sao sao?”

Tôi giải thích vài câu với cậu ấy, cậu ấy cười ha ha:

“Mình biết mà.”

Nói xong cậu ấy lấy điện thoại ra:

“Nè, đây là Weibo đăng lên hai tấm ảnh đánh dấu, Cao Thanh xxx, mình ra sức.”

Ah hiểu.

Tôi lập tức cướp lấy từ tay Ngư Ngư, trước đây Hà Trừng có chút mập, thật không có khoa trương như vậy, tuy rằng có chút thịt nhưng rõ ràng có thể thấy ngũ quan rất xinh đẹp, mà tấm ảnh bây giờ, có lẽ là tấm ảnh chụp lén gần đây, không có nhìn ống kính.

“Gây chuyện mà!” Tôi rống lên.

Ngư Ngư bị tôi dọa càng hoảng sợ.

Tiếp theo tôi và Ngư Ngư bắt đầu tiếp tục chiến đấu, tuy trong lòng biết phản kích như thế này tác dụng cực kỳ thấp nhưng chúng tôi có thể làm chỉ có những điều này.

Tôi cũng muốn gây chuyện nhưng tôi lấy cái gì để cãi.

Weibo liên tục bùng cháy, thậm chí nhiều người bí mật hỏi tôi tình huống, tôi giải thích từng người… sau đó cảm thấy thật bất lực.

Rốt cuộc đến chạng vạng, lại đẩy lên một bài mới.

X Hốc cây lớn sau này đăng lên một bài, so với bài đầu thì khá ‘dụng tâm’, dùng nhiều từ ngữ trau chuốt châm chọc.

Tiếp sau bài đăng của PO là bài của chính chủ tự xưng là bạn thân hồi Cao trung của H, sau khi thấy bài đăng cảm thấy cực kỳ buồn cười, còn trích dẫn vài lời trong bài đăng của PO, mỉa mai PO ghen tỵ, còn đăng rõ hai tấm hình đánh dấu trong bài đăng gốc lên, cũng chứng tỏ H hồi cao trung chỉ gầy đi thôi, không có bất kỳ mối quan hệ nào tới chuyện phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh sửa nhan sắc.

Cuối cùng còn kết một câu cực kỳ có sức tin tưởng:

“Không phải nặc danh không cần đánh dấu, quý danh đăng không! Phục! Tới! Xé!”

————————-

Ps. Không biết s1apihd.com bị gì cứ bị error miết -.-

Tối tốt lành!^^