Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 12

(Dành cho một bạn tên là @AMJPark_sinh thần vui vẻ!^^)

———————–

Hà Trừng có độc.

Mới đi học được mấy tháng, độ hảo cảm của tôi dành cho em ấy từ từ nâng lên, hơn nữa chính là loại độ lệch lớn hơn của biên độ đồ thị.

Mỗi lần sau khi gặp mặt em ấy xong, trò chuyện cả ngày xong, trở về đều sẽ rơi vào trong mê võng ưu tú của em ấy, cũng giống như lần này, nếu Ngư Ngư không nhắc nhở tôi, tôi cũng không biết tôi đã khen em ấy suốt nửa tiếng.

Cuối cùng Ngư Ngư ra vẻ ‘Được rồi được rồi, mình biết rồi’ cùng với biểu tình không chịu nữa cầm quần áo đi tắm, kết thúc câu chuyện của tôi.

——————–

Trời bỗng nhiên chuyển lạnh, tối trước khi ngủ, Ngư Ngư bỗng nhiên cầm chăn chen lên giường của tôi, nói hai người ngủ đắp hai cái chăn sẽ ấm hơn một chút.

Trước đây bình thường chúng tôi vẫn ngủ như vậy, giường ký túc xá mặc dù nhỏ nhưng không đến nổi không nói lý, hai người chúng tôi vẫn dư sức.

Ngư Ngư động đậy một hồi, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, thoải mái thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía của tôi chen lấn.

Từ sau khi học muội đến chúng tôi rất ít khi ngủ chen lấn như vậy, không có chuyện gì lớn cậu ấy sẽ không tới, cậu ấy nói có đôi khi tôi ngủ hay đá chăn, chăn đá rớt xuống rồi thì quay sang đá cậu ấy, cho nên cậu ấy ghét bỏ tôi.

Tôi còn chưa ghét bỏ cậu ấy ngủ hay nghiến răng nữa kìa.

Tôi nghĩ nếu hôm nay không phải trời lạnh, cậu ấy sẽ không tìm tới nơi này, dù sao ấm no là chuyện đại sự của đời người.

Mấy phút sau, cậu ấy nói một câu, làm cho tôi cảm thấy tôi quá ngây thơ.

Ở trước mặt ái tình, ấm no ngắn ngủi tính là gì.

Cậu ấy kéo tay tôi nói:

“Mình nghi ngờ Ngô Đại Gia cùng nữ nhân khác có ám muội.”

Ah u u u.

Đời người khó có được có nhiều chuyện bát quái đến từ chính Ngư Ngư, làm cho tôi có chút kích động, kích động tôi đưa tay kéo chăn lên qua đầu, đắp lên hai đứa chúng tôi.

“Buồn bực ở trong chăn làm gì?” Ngư Ngư hỏi tôi.

Thực ra tôi chỉ là thuận tay , nhưng nếu cậu ấy tôi liền trả lời:

“Như vậy sẽ có không khí hơn.”

Cậu ấy nói:

“Như vậy tương đối không đủ cung cấp oxi.”

Vậy nên chúng tôi lại đem chăn kéo xuống.

Mọi người xung động luôn là vì yêu sẽ làm ra một ít chuyện không giải thích được, tỷ như bạn nhìn phích cắm công tắc, nhìn thật lâu liền muốn đưa tay vào vì vậy bị điện giật chết.

Ngô Đại Gia là bạn trai là cục cưng tuyển chọn của Ngư Ngư, cục cưng này cho thấy rõ Ngư Ngư là người không đứng đắn cỡ nào, cậu ấy nói, sau này muốn câu dẫn Ngô Đại Gia lên giường, có thể dùng giọng nói phóng đãng không cần kiềm chế gọi, đại gia tới nha ~

Cậu ấy nói như vậy cực kỳ có cảm xúc, tôi thậm chí xấu xa nghĩ đến tràng cảnh cậu ấy ở trên giường gọi Đại Gia Đại Gia.

Loại ác thú này tôi lĩnh hội không nổi.

Nói như vậy có thể hiểu lầm Ngô Đại Gia là một đại gia, không phải, thực ra hắn là hai đại gia.

Hắn là em trai trong nhà, ở trên còn có người anh, anh em bộ dạng không tệ, từng có khoảng thời gian Ngư Ngư ra sức giới thiệu người anh cho tôi, nói sau này có thể trở thành người một nhà, vừa vặn góp đủ một bàn mạt chược, thua tiền cũng cam tâm tình nguyện một chút, sau đó bồi thêm một câu, người thắng phải mời cơm.

Tôi cảm thấy câu sau kia mới là trọng điểm.

Trường anh Đại Gia học cũng là ở thành phố này, khoảng thời gian đó, Ngư Ngư động một chút là kêu người đó qua cùng ăn cơm, khiến cho Ngô Đại Gia suýt chút nữa nghi ngờ Ngư Ngư coi trọng anh hắn. Nhưng tôi và anh hắn thực sự không bắt sóng được, dưới mọi cách hỗ trợ của Ngư Ngư, cuối cùng cùng Đường Sóc bên nhau.

Ngư Ngư nói giấc mộng mạt chược của cậu ấy bị nghiền nát rồi, thương tâm chừng mấy ngày, nhưng bởi vì Đường Sóc mời một bữa cơm, gió lập tức lạc về hướng Đường Sóc.

Bởi vậy mới nói, Ngư Ngư thực sự là một người dễ bị mua chuộc.

Sau này tôi cũng chưa từng gặp lại anh của Đại Gia, ngay cả hắn tên gì cũng không biết.

Ngô Đại Gia của Ngư Ngư là người cùng vẻ bên ngoài không đồng nhất, thật ra là người vô cùng khéo léo, đặc biệt nghe Ngư Ngư nói, lời nói ra hết sức thật thà chất phát chân thật cũng hết sức ngay thẳn.

Tôi không biết rốt cuộc Ngư Ngư nhặt được bảo bối này ở đâu nhưng tôi có thể nhìn ra được Ngô Đại Gia quả thật làm cho Ngư Ngư thu tâm không ít.

Ngô Đại Gia làm cho tôi ấn tượng nhất là hắn tặng Ngư Ngư một chiếc nhẫn, dùng một đồng tiền xu làm, ở giữa rỗng, làm giống như chiếc nhẫn.

Lúc đó Ngư Ngư cực kỳ ghét bỏ nó, thực ra tôi cũng hiểu, cực kỳ chờ mong mở một chiếc hộp hoa lệ, nhìn thấy bên trong là một chiếc nhẫn đồng tiền với ‘những vết sẹo chồng chất’, mặc cho là ai cũng chỉ biết cười khổ phải không.

Nhưng hắn thực sự rất có tâm, chiếc nhẫn đó vừa nhìn đã biết cực kỳ khó làm.

Tuy Ngư Ngư ngoài miệng ghét bỏ nhưng nhận được chiếc nhẫn cậu ấy vẫn đau lòng tay Ngô Đại Gia, quan tâm hắn có bị thương không, bất thình lình tôi bị họ rắc một nắm thức ăn cho cẩu.

Bởi vậy có thể thấy Ngô Đại Gia chân thành thành thật, dù sao loại chuyện này, công tử nhà giàu sẽ không làm, giống như Đường Sóc kêu hắn mài nhẫn không bằng bảo hắn đi chết đi.

Ngư Ngư nói, hôm nay xem tin nhắn của Ngô Đại Gia, phía dưới có một học muội mập mờ, nói chuyện có chút mờ ám vậy mà Ngô Đại Gia còn trả lời.

Nói xong cậu ấy đem điện thoại qua, trong lúc tôi chờ mong vạn phần mở Wechat của Ngô Đại Gia, kéo kéo thật lâu cho tôi nhìn.

“Ngủ ngon nhé, đi ngủ sớm một chút, không nên thức khuya nha.”

“Ừ, ngủ ngon.”

Tôi hỏi:

“Cứ như vậy?”

Ngư Ngư:

“Cứ như vậy.”

Tôi: …

Cái quần.

Mọi lời an ủi đều đến bên mép, cậu cho mình xem cái này?

“Chỉ.. chỉ có như vậy?” Tôi hỏi lần nữa.

Ngư Ngư gật đầu: “Cả hai nói ngủ ngon nè.” cậu ấy kích động lắc tôi: “Cậu không biết à? Ngủ ngon ý tứ ngầm chính là em yêu anh yêu anh đó!”

Tôi giật giật khóe miệng:

“Cậu bao lớn rồi?”

Ngư Ngư hừ một tiếng, cất điện thoại, cười ha ha hai tiếng:

“Được rồi, mình chính là muốn từ trong miệng cậu nói huyện này thực ra không có gì, cậu cũng biết, mình là chòm sao bò cạp, tính chiếm hữu của mình rất mạnh.”

Ôi, nhắc tới chòm sao thì tôi không biết.

Ngư Ngư ghé bên cánh tay kia của tôi cười khanh khách vài tiếng, điện thoại của tôi chợt reo lên, tui lấy điện thoại từ bên kia đùi ra, sau khi chạm vào ánh sáng chói sáng làm cho tôi không thể thích ứng, tôi nhắm mắt lại chuẩn bị thích ứng, Ngư Ngư ở bên tai tôi, dùng giọng gió nói:

“Hà Trừng nói ngủ ngon với cậu kìa.”

Tôi mở mắt, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn ở bên kia của Hà Trừng chúc ngủ ngon.

Ngư Ngư: “Da da da da da da da”

Tôi đặt điện thoại trên bụng, quay đầu nhìn Ngư Ngư:

“Một hơi cậu nói được mấy chữ Da.”

Ngư Ngư nghe xong hít một hơi, lại xổ tiếp.

“Da da da…” đến lần thứ mười mấy, cậu ấy phụt một tiếng bật cười: “Mình có điên không?” Cậu ấy nhìn tôi: “Không cho phép mình nói sang chuyện khác.”

Cậu ấy lấy líu ríu lắc tay tôi:

“Cậu nhanh lên nhắn lại cho em ấy đi.”

Tôi bật cười, cầm điện thoại lên, cũng nhắn lại Ngủ ngon.

Ngư Ngư rõ ràng thấy được giao diện trò chuyên, lại da da vài tiếng.

Tôi không biết nói chuyện phiếm ghi lại có gì hay mà chặc lưỡi, tôi tiện tay lật vài tờ, tất cả đều là cùng Hà Trừng chúc ngủ ngon, không có gì khác, rất nhàm chán.

Ngư Ngư cười nói:

“Tranh Cp của các cậu đã được hoạch định 5 hộp thoại rồi! Có muốn xem không?”

Tôi thờ ơ:

“Không muốn.”

Cậu ấy giống như không nghe tôi đang nói gì, tiếp tục nói:

“Mình đã dự tính cậu và Hà Trừng nắm tay nhau rồi, cảnh thứ 5 là nắm tay, tiến độ này có phải quá nhanh không ta, phải không?”

Tôi ồ một tiếng, lãnh đạm nói:

“Mình và Hà trừng đã sớm nắm tay rồi.”

Ngư Ngư dừng một chút, sau đó kích động kéo tôi:

“Cái gì!? Vì sao không nói cho mình biết!?”

Khóe miệng tôi giật giật:

“Chuyện đó có gì hay mà nói…”

Ngư Ngư suy nghĩ một chúy rồi aizz một tiếng.

Tôi và Ngư Ngư luôn rơi vào kiểu tuần hoàn kỳ quái như vầy, ở trước mặt cậu ấy khen ngợi Hà Trừng hoặc nói một ít tình huống về Hà Trừng, thái độ của cậu ấy luôn ôn hòa, mà trái lại cậu ấy trước mặt tôi nhớ lại tôi và Hà Trừng thì đổi lại thái độ của tôi sẽ ôn hòa.

Có thể quan điểm của chúng tôi về Hà Trừng không giống nhau, nhưng cũng có thể Ngư Ngư cậu ấy thích vẽ, còn vẽ ai cậu ấy không để bụng.

Tiểu học muội gõ giường chúng tôi, nói cho chúng tôi biết đã đến lúc tắt đèn.

Ngư Ngư kéo rèm cửa sổ xuống, giọng nhỏ hơn, nói ở bên tai tôi:

“Được rồi, bất qua sau này tiếp tục hôn môi nhất định phải nói cho mình biết nha.”

“Mình và em ấy sao có thể hôn môi.” Tôi lập tức trả lời.

Cậu ấy cười ha ha, nghiêng người sáp tới gần tôi:

“Không thể sao cậu nuốt nước bọt làm gì.”

Đối với cái loại da^ʍ ý vô cớ của Ngư Ngư, tôi tỏ vẻ không thèm chấp, tôi hiểu rõ, vô luận tôi phản bác cũng phải thuận theo cậu ấy thôi, cậu ấy có thể dựa vào ý nghĩ của mình tiếp tục suy diễn, hơn nữa càng nghĩ càng kịch liệt.

Đối với loại chuyện này, chỉ có một cách duy nhất, chính là không nói lời nào.

Bạn nhỏ cùng phòng đã logout rồi.

Nhưng nói đi nói lại, bị hỏi như vậy, tôi mới phát hiện, đã rất nhiều ngày tôi chưa gặp Hà Trừng.

Vì vậy tôi cầm điện thoại lên, mở tin nhắn buổi tối Triệu Giai gởi cho tôi, em ấy nói có một bộ phim ma, xem một mình thì sợ hỏi tôi có muốn xem cùng không.

Tôi làm bộ hỏi thăm vài câu, gõ gõ thời gian hẹn xem phim ma, cũng hẹn ở ký túc xá của em ấy, tôi nghĩ, có thể lôi kéo Hà Trừng cùng nhau xem.

Đối với phim ma, rốt cuộc có thể giải mã một con người mới của Hà Trừng không, nghĩ cũng khiến người ta thập phần hưng phấn.

Có thể em ấy sẽ sợ giống như các tiểu nữ sinh khác, sau đó ôm chặt tôi, nói học tỷ em sợ, a, thật là khủng khϊếp, nó hiện ra kìa, em không muốn nhìn, rất đáng sợ, a a a.

Được rồi, tôi hơi phóng đại rồi.

Con người của tôi, một ngày trong lòng sắp có nhiều chuyện phát sinh thì trước khi ngủ sẽ nghĩ đến mọi khả năng, trước khi ngủ một giây, tôi còn đang suy nghĩ Hà Trừng sẽ dùng dáng vẻ nghiêm túc xem phim ma, mặt không đổi sắc, ngược lại là Triệu Giai bên cạnh gọi cha gọi mẹ.

Nhưng không như mong muốn, buổi tối ngày hôm sau lúc đi qua chỉ có mình Triệu Giai.

Cái tình huống này, trực tiếp đạp đổ mọi ý tưởng của tôi, thật khiến người rất xấu hổ.

Tôi lấy điện thoại ra muốn hỏi xem Hà Trừng em ấy đi đâu, tôi đang ở ký túc của em ấy.

Nhưng gõ 2 chữ lại xóa đi, ý của tôi là gì đây? Bảo em ấy về?

Cất điện thoại, nhìn Triệu Giai mở máy tính, tôi hỏi:

“Những người khác đâu?”

Triệu Giai cầm chuột click vào file:

“Hà Trừng đi mua đồ rồi.”

Tôi ồ một tiếng nhìn Triệu Giai không có ý nói tiếp, trong lòng dừng lại giây lát.

Sao em ấy biết tôi muốn hỏi Hà Trừng chứ.

Bất quá đúng là tôi hỏi Hà Trừng.

Oa hai câu này chữ giống nhau ghê.

Để tạo bầu không khí, Triệu Giai tắt đèn, em ấy chọn một bộ lão manh, bất quá hơn 1 giờ, 1 giờ này kèm theo tiếng thét chói tai A a a của em ấy, khiến cho tôi ngại nói nó không đáng sợ, chỉ có thể cùng em ấy la hét.

Sắp hết, cửa bất ngờ bị mở ra, là hai người bạn cùng phòng khác của em ấy, tiện tay liền mở đèn, Triệu Giai lại hét thêm một tiếng.

“Lại xem phim ma à.” một trong hai bạn cùng phòng cười cười nói, “Còn kéo học tỷ xem cùng.”

Tôi và em ấy cất tiếng chào hỏi, bộ phim tiến tới đoạn cuối, Triệu Giai ôm gối đầu trước ngực ném xuống giường, miệng lẩm bẩm ‘thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ’.

Tôi nhìn nhìn cửa mấy lần, Nghe Triệu Giai ở bên tai tôi hỏi:

“Học tỷ, cái này chị làm sao?”

Tôi quay đầu, thấy em ấy cầm chùm chìa khóa của tôi trên tay, ở trên treo một chú hưu cao cổ nhỏ với bộ lông cừu.

“Đúng vậy.” Tôi đưa tay sờ vài cái: “Rất lâu rồi.”

Triệu Giai nhìn tôi, tiếu càng sâu, cầm cái tượng nói:

“Có thể tặng em không, thật là đẹp.”

Khóe miệng tôi giật giật, nhìn con hưu cao cổ trong lòng bàn tay của em ấy vừa bẩn vừa xấu còn hư chút chút, nghĩ thầm thẩm mĩ của Triệu Giai có phải có vấn đề không.

Nếu em ấy muốn thì tặng cho em ấy, tôi đem tượng gỗ từ trên chìa khóa tháo ra, ngay lúc đưa cho em ấy cửa phòng bất ngờ bị mở ra.

Là Hà Trừng đã về, chỉ là thật đáng tiếc phim đã chiếu xong rồi.

Tôi còn chưa kịp chào hỏi, Triệu Giai đã trước tôi một bước, giơ cao cái móc khóa con hưu cao cổ tôi cho em ấy hướng về phía Hà Trừng cười hì hì nói:

“Cậu xem nè! Học tỷ tự mình làm, tặng cho mình, đẹp không?”

Tôi: What!

————————-

Ps. Tối ấm áp!