Vì lực đẩy của anh rất mạnh mà Đường Ý lảo đảo.
Nhân viên đứng phía sau lo lắng, "Đường tiểu thư, nhanh đi theo tôi, lát nữa hiện trường sẽ rất hỗn loạn."
Phong Sính đứng trước mặt cô, thấy cô vẫn đứng chết trân, "Em còn đứng ngây ra đó làm gì? Như là sinh ly tử biệt sao? Đi mau."
Anh vươn tay nựng mặt cô, ngón cái vuốt ve gò má, "Không nhìn thấy sẽ không sợ, về nhà chờ anh."
Càng lúc đám người càng chạy tán loạn, còn có thể nhìn thấy lò nướng bị đá, văng khắp nơi, trẻ con cuối cùng cũng không thể kìm được mà khóc ré lên, vui u thích chưa kịp đến đã biến mất, toàn bộ khu vui chơi tựa như thành lò luyện ngục chốn nhân gian.
Người nhân viên kia kéo tay Đường Ý, cô đã nhìn thấy Phong Sính xoay người, đi về phía vừa xảy ra chuyện không may kia.
Mấy người hoảng hốt chạy về phía cửa, chỉ có một mình Phong Sính đối mặt với khó khăn.
Tạo thành hai chiều đi ngược nhau, dáng người cao lớn của anh chìm vào đám đông. Thỉnh thoảng lại có người đυ.ng phải anh, trong lòng Đường Ý nảy sinh một cảm giác rung động khó hiểu. Nhân viên đưa cô đến một gốc cây to, "Đường tiểu thư, hay là, tôi đưa cô về?"
"Không cần đâu, tôi ở lại nơi này."
Mọi người chạy ra, từng người một, tinh thần vẫn chưa ổn định, "Quá thảm, ngã từ nơi cao như vậy, chắc chắn không sống nổi."
"Sao lại xui xẻo như vậy? Ngày cắt băng khánh thành lại gặp chuyện không may này."
"Thì đó, xui xẻo thôi. Tôi còn dẫn hai đứa con theo, sau này chắc không dám tới nữa . . ."
"Đi thôi đi thôi, đi mau, sợ chết đi."
Đường Ý nhìn thấy từng nhóm khách đi khỏi, hai tay buông thõng bên người cô không khỏi nắm chặt. Một cặp mẹ con vẻ mặt sợ hãi rời đi, Đường Ý bỗng nhiên kéo tay đối phương.
Người mẹ kia giật mình, "Cô làm gì vậy?"
Cô há hốc miệng, không nói được lời nào.
Đối phương dùng sức giằng tay mình ra, ôm con chạy đi.
Người đàn ông bên cạnh nhìn cô, "Đường tiểu thư, cô không sao chứ?"
"Vừa rồi đang yên ổn, sao lại xảy ra chuyện này?" Khi chơi đu quay ngựa gỗ, tiếng cười vui vẻ của bọn nhỏ vẫn còn vang bên tai rõ ràng như vậy. Mọi thứ vẫn còn lưu lại trong lòng Đường Ý, cô muốn lưu lại sự vui vẻ và yên bình khi đó. "Mỗi người bước vào khu vui chơi đều được chúng tôi kiểm tra Chứng minh thư, ai có thể ngờ xảy ra chuyện này."
Đám người trên thảm cỏ xanh nhanh chóng tản ra, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy Phong Sính và mấy nhân viên công tác đứng đó.
Xe cứu thương đến rất nhanh, tiếng còi vang lên bên tai Đường Ý, nhân viên và bác sĩ nhanh khiêng người đó lên xe, nhưng cũng rất nhanh, lại khiêng trở lại. Nhân viên đứng bên cạnh cô lên tiếng, "Đường tiểu thư, đi thôi, nếu không Phong thiếu sẽ trách tội tôi."
Đường Ý nhìn thấy tấm vải trắng phủ trên người đàn ông kia, trên tấm vải trắng đó có một vết máu tươi loang lổ.
Cô khó chịu dùng tay đè chặt ngực, "Đi thôi."
Đường Ý ngồi trong phòng nghỉ, tay cô giữ chặt ly nước, nghe thấy có tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn, Phong Sính đi tới trước mặt cô, "Sao lại không về trước?"
"Ờm."
Cô chỉ trả lời ngắn gọn.
Phong Sính lấy ly nước khỏi tay cô để lại trên mặt bàn, "Đi thôi, về nhà."
Đường Ý đi theo bên người anh, bất tri bất giác, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ cũng đã qua một tiếng đồng hồ. Đường Ý ngồi trong xe, lúc đi ra mới nhận ra, trong khu vui chơi vắng vẻ, như là không có một ai, chuyện này khẳng định đã truyền đi khắp nơi. Tầm mắt Đường dừng lại một chút ở vòng quay ngựa gỗ, chúng vừa quay một chút, cô đơn, yên lặng, trên lưng ngựa không có một đứa bé nào.
Đường Ý cảm giác chóp mũi chua xót, trên vai bỗng nhiên nặng nề, cô quay đầu lại, thấy ánh mắt Phong Sính đang đối mặt với cô.
Môi cô khẽ nhúc nhích, "Vì, vì sao lại xảy ra chuyện này?"
Phong Sính cúi đầu, "Không biết."
Anh cũng rất yên tĩnh, không giống như thường ngày, nói liên tục. Nhưng Đường Ý lúc này lại tình nguyện nhìn dáng vẻ anh nghiêm túc như vậy. Cũng tốt, cô có thể bớt căng thẳng và áy náy.
Đúng, là áy náy.
Cô bắt đầu xâu chuỗi chuyện này và chuyện tài liệu mà cô trộm được. "Phong Sính, Người kia chết rồi sao?"
"Chắc vậy."
Đường Ý cắn chặt môi, tâm trạng rối loạn, hai tay căng thẳng mà bện xoắn nhau lại.
Phong Sính thấy tình trạng đó, đem tay cô gỡ ra, mạnh mẽ nắm bàn tay phải của cô đặt vào lòng bàn tay anh. Đường Ý còn chìm đắm trong nỗi sợ hãi, cố né tránh nhưng không thể. Cô dùng sức nắm chặt các ngón tay, mãi đến khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn cô mới cúi đầu nhìn, mở bàn tay của Phong Sính mới phát hiện lòng bàn tay anh đã bị cô bấm thành những mình trăng khuyết.
Phong Sính nhân đó ôm cô vào lòng, "Đừng sợ hãi, đừng suy nghĩ nữa."
Cô khép mi mắt, "Nhưng tôi nhìn thấy anh ta nhảy xuống, tung mình như vậy đã ngã xuống . . ."
Phong Sính thấy tình trạng đó, trực tiếp dùng miệng chặn lời cô.
Không có thâm nhập, không có trằn trọc cướp đoạy, chỉ là ấn chặt môi lên môi cô, làm cho cô không mở miệng được.
Cổ họng cô khẽ lên xuống, mở mắt, đôi mắt cô như bị đôi mắt đen sâu thẳm của anh hút vào. Cô lại vươn tay về phía anh, Phong Sính nhân thể ôm cô vào lòng.
Trở lại Ức cư, Phong Sính nói bảo mẫu pha ly sữa nóng mang lên, quản gia cũng đã nghe thấy chuyện này, ông lo lắng đứng bên cạnh. "Phong thiếu, chuyện này tuyệt đối không đơn giản vậy."
Đường Ý nắm chặt ly sữa trong tay, mắt cụp xuống.
Phong Sính nhìn dáng vẻ của cô, sau đó nói với quản gia bên cạnh, "Sao lại không đơn giản?"
" Người kia muốn tự sát, có hàng ngàn hàng vạn chỗ để chọn, nhưng sao anh ta lại chọn khu vui chơi Phong thành. Hơn nữa lại là ngày cắt băng khánh thành, khu vui chơi là nơi có rất nhiều người, chơi chiêu bất ngờ không kịp đề phòng, là muốn ngài ngay cả thời gian phong tỏa tin tức cũng không có."
Phong Sính dựa vào sô pha, không nói lời nào.
Đường Ý càng lúc càng cảm thấy lạnh, hai tay sắp không đỡ nổi ly sữa.
Đúng vào lúc này, Phong Sính nhận được một cuộc điện thoại.
Đường Ý vểnh tai, chỉ nghe được bốn chữ, Phong Sính bất đắc dĩ nói một câu mang theo mệt mỏi, "Tôi biết."
Chờ anh cúp máy, quản gia mới bước lên, "Phong thiếu?"
"Người kia chết rồi, chết tại chỗ."
Đường Ý kinh hoàng, sữa trong ly cũng chao đảo sánh ra khỏi miệng ly.
Quản gia ảo não, "Phong thiếu, chuyện này nhất định phải điều tra tường tận, nhất định có gì đó mờ ám."
"Mờ ám ở đâu?"
"Ngày cắt băng khánh thành, mọi hoạt động đều đã được sắp xếp chu đáo, lại được trải qua một lần kiểm tra kĩ càng, mỗi nhân viên cũng đều được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, theo lý thuyết là không thể xảy ra. . ."
Phong Sính im lặng không nói, tựa như đang suy nghĩ.
Quản gia lại nói tiếp, "Phong thiếu, tài liệu kia, còn có người nào xem qua không?"
"Tổng giám Phòng kế hoạch tự mình đưa cho tôi, ông ấy là nhân viên lâu năm của công ty, có những quy tắc ông ấy tất sẽ hiểu."
"Vậy ngài. . ." Quản gia muốn nói lại thôi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Đường Ý, "Hay ngài có nhầm lẫn gì đó không?"
Phong Sính chặn lời quản gia, "Ông coi Đường Ý là gì?"
Quản gia cũng không kiêng dè, ánh mắt nhìn thẳng Đường Ý.
Đường Ý ngước mắt chống lại. Phong Sính lạnh lùng tiếp lời.
"Cô ấy không có khả năng gây ra những chuyện kia."
"Phong thiếu, mọi việc đều có thể, huống hồ, Đường tiểu thư, cũng không phải là không có động cơ."
Đường Ý đặt ly lại trên mặt bàn, Phong Sính nói nhẹ,
"Được rồi, đừng suy đoán lung tung, còn thấy tôi chưa đủ đau đầu sao."
Quản gia nhìn nhìn Đường Ý, đứng lui qua một bên.
Buổi trưa hai người không ăn uống gì, cùng nhau đi lên lầu.
Phong Sính đi thẳng vào phòng thay quần áo, sau khi thay quần áo, anh đi đến bên giường, chăn cũng không xốc lên, đổ vật xuống giường.
Anh thấy Đường Ý vẫn ngồi đó bất động, Phong Sính đứng dậy, kéo cô lên giường, "Có phải em sợ đến choáng đầu?"
Đường Ý vẫn chưa dám hồi tưởng lại hình ảnh đó, "Thật là không đoán được, ở một nơi cao như vậy mà nhảy xuống, chẳng lẽ, không sợ sao?"
"Có một số người sẽ cảm thấy, sống còn khó hơn chết đi. Nếu như được giải thoát, sao phải sợ?"
Đường Ý co chân lại, Phong Sính ôm chặt cô, vai cô run rẩy,
"Kỳ thực quản gia nói không sai, nếu tài liệu kia bị người khác thấy, có phải sẽ rất phiền toái? "
"Đừng suy nghĩ lung tung, thứ gì đã ở trong tay Phong Sính, một chút cũng không để lộ, " Anh ngửa người dựa vào giường. "Thêm nữa, anh sắp xếp rất chu đáo, chọn ngày khánh thành này, mỗi một công đoạn đều suy nghĩ nhiều lần mới đưa ra quyết định, nhưng vẫn không tránh được chuyện không may, chỉ trách số mình xui xẻo."
Anh hoàn toàn không có một chút hoài nghi nào về cô. Đường Ý vừa quay đầu muốn nói gì đó, Phong Sính đã đứng dậy.
"Em ngủ một giấc cho thoải mái đi. Anh đi nói nhà bếp chuẩn bị cho em chút đồ ăn. Anh phải đến khu vui chơi Phong thành, giải quyết chút chuyện."
"Được."
Đường Ý nhìn theo bóng lưng anh rời đi, thân hình cao lớn đứng trước của khá lâu.
Anh đã dự đoán được nhiều chuyện, thậm chí đã có tâm phòng bị gấp đôi, thế nhưng. . .
Phong Sính cười lạnh.
Ai có thể đoán được, sẽ có người đến đó tự sát ?
Gặp phải chuyện này, cho dù anh dùng đến 2 tiểu đội túc trực cũng không thể tránh được.
Ngàn tính vạn tính, phòng bị đủ kiểu, nhưng anh nhất định, không thể ngăn cản một kẻ như thiêu thân lao vào chỗ chết được.
Phong Sính buông lỏng bàn tay đang nắm chốt cửa, đi xuống dưới nhà. Đường Ý đứng dậy, cô nhìn thấy anh lái xe phóng đi rất nhanh. Cô vội về phòng, cầm túi đi ra khỏi nhà.
Trên đường đi, cô gọi điện cho Tiêu Đằng.
Cô ngồi trong Ghế lô đợi một lúc khá lâu mới thấy anh ta đến.
Vẻ mặt của anh ta khá nhẹ nhõm. "Đợi anh cũng lâu rồi? Anh có một cuộc họp quan trọng, không thể bỏ ngang mà đi được. Em ăn gì chưa?"
Đường Ý ngước mắt nhìn anh ta, "Tiêu Đằng, chuyện khu vui chơi Phong thành, anh nghe thấy rồi chứ?"
"Trường thuật trực tiếp tại hiện trường, sao lại không biết được?" Tiêu Đằng siết chặt ly nước, cười nói với Đường Ý " Khu vui chơi Phong thành đúng là không cho phóng viên vào, nhưng phóng viên đã phỏng vấn được không ít du khách đi ra ngoài rồi. Truyện bên trong, sao còn có thể giấu giếm được? Bây giờ trên weibo cũng đã cập nhật ngập luôn rồi."
"Vậy, hôm nay anh đã hành động sao?"
Tiêu Đằng nhấp một ngụm trà, "Em muốn hỏi chuyện gì?"
"Vì sao lại có người tự tử trong Phong thành?"
"Đường Đường, vậy thì cũng chỉ trách số Phong Sính không may mắn. Như việc trời mưa vậy, có một số chuyện không thể ngăn cản được."
Nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, Đường Ý nhìn một bàn thức ăn toàn đồ ăn tươi, trong mũi cô lại ngập một mùi máu tươi, không thể nào nuốt nổi.
"Tiêu Đằng, em đồng ý mang tài liệu gì đó cho anh, nhưng em thật không nghĩ đến anh sẽ gây ra chuyện gϊếŧ người như này."
"Đường Đường, em không nên tự trách mình, chuyện lần này không liên quan gì đến chúng ta cả. Chỉ trách Phong Sính ngang tàn tự nhận lấy báo ứng. Thường ngày anh ta cũng đắc tội với không ít người, đúng lúc anh ta gặp báo ứng thôi."
Anh ta gắp đồ ăn cho Đường Ý, nhưng cô không hề động đũa. "Anh có biết, lúc đó trong khu vui chơi có bao nhiêu trẻ em không? Người đó, thản nhiên nhảy xuống trước mắt bao người. Tiêu Đằng, đó vốn là một khu vui chơi. . ."
"Đường Đường, em đã nhận định sẵn, chuyện này là do anh làm đúng không?"
"Không phải anh làm sao?"
Tiêu Đằng rót một ly rượu, khẽ nhấp môi, không nói lời nào.
Đường Ý cố khiến bản thân tỉnh táo lại,
"Tiêu Đằng, giữa anh và em, mặc dù đã chia tay, nhưng khi còn ở bên nhau, anh chưa từng lừa dối em, đó là suy nghĩ của em từ trước đến giờ, đây là điều duy nhất khiến em cảm thấy vui vẻ. Bây giờ em hỏi anh một câu, anh hãy thành thật trả lời em."
Tiêu Đằng quét lưỡi một vòng quanh miệng, "Em thật sự muốn nghe?"
"Rất muốn, nếu không em sẽ nghĩ ngợi lung tung."
Anh ta nâng ly rượu uống cạn. Anh ta nhắm mắt lại, nơi cổ họng nóng rát.Sau một lúc lâu, anh ta mới mở mắt, "Em đưa tài liệu đó cho anh, anh đã xem, trong đó không hề có sơ hở nào. Hơn nữa, khu vui chơi Phong thành lại là hạng mục đầu tư mấy năm nay của Phong gia, không thể sai sót. Vậy nên, vì chuyện này, anh cũng đã đau đầu mấy đêm."
"Anh muốn nói, chuyện này không hề liên quan đến anh, đúng không?"
Tiêu Đằng nhìn thẳng vào mắt Đường . Cách đây không lâu, họ đã từng là một đôi, một chút chuyện mờ ám cũng không hề giấu giếm đối phương. Lúc này, Tiêu Đằng bị cô nhìn chằm chằm như vậy, có mấy lời mới tới bên miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Mục tiêu để anh ta kiên trì đến nay, còn không phải là vì Đường Ý sao?
Bao lời nói dối mà anh ta đã tự vạch ra trên đường đi, cuối cùng anh ta vẫn không thể nói dối cô được .
"Cũng không thể nói là không liên quan. Chuyện này, anh giao một người tin cậy làm, hắn ta nói, mấy hôm trước người bạn của hắn ta đã tự tử nhưng cuối cùng vẫn chưa thực hiện được. Nhưng sống cũng trong tình trạng sống không bằng chết, chuyện cụ thể, hắn ta tự mình làm, anh cũng không chắc chắn người chết mà em thấy có đúng là người mà hắn ta nói đến không."
Đường Ý nghe xong, một lúc lâu cũng không thể nói được câu nào.
Tiêu Đằng rót cho cô một ly nước, "Đừng sợ, chuyện này không hề liên quan đến em. Mặc dù em đưa tài liệu cho anh, những anh lại chẳng dùng đến bất cứ thứ gì trong đó. Vậy nên, em bị ám ảnh gánh nặng tâm lý."
Đường Ý đẩy ly trà ra xa, đột ngột đứng dậy.
Tiêu Đằng buông đũa, "Sao vậy?"
"Em chỉ muốn nôn ra, bất cứ thứ gì cũng không nuốt nổi, em đi đây."
Đường Ý cầm túi, không đếm xỉa đến Tiêu Đằng cố giữ lại, bước nhanh rời đi.
Trở lại Ức cư, nhìn thấy trước cửa lớn đầy xe đỗ lại. Cô bước vào, quản gia đã đứng trước cửa, cô vừa đặt chân vào phong khách đã thấy bên trong đã chật cứng người.