Đường Ý cắn lấy không chịu nhả ra, bàn tay Phong Sính gắt gao bóp cằm cô khiến Đường Ý không thể há miệng ra.
Phong Sính khẽ đẩy bả vai cô ra, Đường Ý lau nhẹ khóe miệng, thấy vệt màu đỏ trên cổ Phong Sính, dấu vết rõ ràng to như cục máu vậy.
Chơi xấu như vậy đương nhiên là không tốt, chẳng qua hình dạng thế này cũng không khác biệt mấy. Lúc ấy cô cũng không bận tâm đến hình tượng, giống như say rượu vậy.
"Phong Sính, anh bị thương sao?", Đường Ý muốn nói tiếp, sau này đừng tới quán quyền anh phá phách nữa.
Phong Sính lắc lắc cánh tay "Em sao thấy được tôi bị thương?"
Đường Ý chỉ vào một ngón tay của anh.
Triệu Tử Kiêu nhảy một phát lên đài, giúp Đường Ý tháo găng tay quyền anh xuống "Không có bị thương ở đâu chứ?"
"Không có, chúng em cũng không đánh nhau thật".
Khóe miệng Triệu Tử Kiêu hơi sưng lên, làm cho gương mặt càng toát ra vẻ cương nghị. Phong Sính xoa nhẹ nơi khóe mắt "Đường Ý, đi theo tôi".
"Tôi sao phải đi?"
"Không phải em nói tôi bị thương sao? Vừa lúc, cùng đến bệnh viện kiểm tra".
Đường Ý đứng bên Triệu Tử Kiêu "Tôi không đi".
Hai tay Phong Sính đặt trên vòng eo, dây lưng đã muốn bung ra, anh cúi đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc. Đường Ý nhìn về phía những người dưới đài "Tử Kiêu, anh có đưa bọn họ đến bệnh viện không?".
"không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi". Triệu Tử Kiêu lơ đễnh "Bình thường tập luyện nếm mùi như vậy đều là bình thường".
Phong Sính hoàn thành động tác của tay, nhìn thấy hai người này đầu mày cuối mắt hoặc cũng là anh tự thấy như vậy, sự tức giận lại lần nữa chạy lên tới não "Đường Ý, em nhất định ở lại đây phải không?"
Đường Ý quay lưng bước xuống đài, đi về phía các học viên và lão sư mặt mũi bầm dập " Mọi người đến bệnh viện đi, tiền chữa trị sẽ có người chi trả".
"Chúng tôi thật sự không sao, yên tâm đi..."
Phong Sính từ trên đài nhảy xuống, bước đến bên cạnh Đường Ý "Bây giờ em phải đi theo tôi, chị em nhất định sẽ cảm ơn em".
Nói xong liền thản nhiên đi ra ngoài.
Đường Ý cắn chặt môi dưới, đợi đám người Triệu Tử Kiêu rời đi, cô vén lọn tóc dưới cằm "Tử Kiêu, em về trước. Anh lo cho mấy người ở đây đi, em qua bên chị em".
Triệu Tử Kiêu kéo tay cô lại "Chuyện hôm nay không cần nói với chị em, đỡ phải làm chị ấy khó xử".
Đường Ý mỉm cười "Được".
Cô xoay người đi ra ngoài. Kỳ thật Triệu Tử Kiêu không tệ, diện mạo đường hoàng, bản lĩnh cao, ít nhất sau này Đường Ý không cần lo buồn phải gả cho người chồng đánh không lại ai, quan trọng nhất anh biết cách săn sóc người khác. Có nhân vật phản diện là Phong Sính làm đối lập, càng làm nổi bật vẻ đáng quý nha.
Đường Ý ra bên ngoài đã thấy xe của Phong Sính đợi sẵn. Cô không bước tới đó mà lên trạm xe buýt.
Phong Sính mắt thấy cô lên xe rồi mới rời đi.
—
Phong gia.
Sau cuộc ái ân, Phong Triển Niên vô cùng mệt mỏi, dựa người vào đầu giường.
Đường Duệ xuống lầu rót cho ông chén trà sâm. Mặc dù đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, Đường Duệ cảm thấy rất đau nhưng trong lòng lại nhảy nhót. Cô nằm trên giường, gục trên ngực Phong Triển Niên.
Phong Triển Niên vỗ vỗ bả vai cô "Chuyện của Đường Ý và bạn trai thế nào rồi?"
"Vừa mới bắt đầu thôi, nhưng mà Triệu Tử Kiêu rất quyết tâm, hy vọng có thể thành".
Điện thoại trên tủ của Phong Triển Niên bỗng vang lên.
Đường Duệ theo bản năng kinh sợ, Phong Triển Niên liếc nhìn rồi tiếp nhận "A lô?"
Giọng nói bên kia ép xuống rất nhẹ, Đường Duệ dựng cả lỗ tai lên vẫn không nghe ra được là nam hay nữ, chỉ nghe Phong Triển Niên nói "Chuyện của công ty không vội, để mai nói tiếp".
Lúc sắp kết thúc, Đường Duệ rõ ràng nghe được giọng phụ nữ "Triển Niên!"
Mang theo sự tức giận hờn dỗi, và nhỏ nhẹ.
Đường Duệ miễn cưỡng cười vui nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Phong Triển Niên thả di động vào đầu tủ "Công ty có vài việc, phiền chết được".
Không biết nên nói gì, Đường Duệ lắng nghe tiếng hít thở trầm ổn của Phong Triển Niên "Triển Niên, gần đây em tham gia một chương trình học, giảng dạy về cách trang điểm".
Phong Triển Niên cười cười "Em thích là được rồi".
Đường Duệ ngồi dậy, vén áo ngủ lên "Mới đây em gặp cô giáo Phó, đã giới thiệu cho em phương pháp giảm cân, em thấy rất hữu hiệu, mỗi sáng thức dậy uống sữa khuấy trứng..."
Bàn tay Phong Triển Niên phủ trên eo cô "Quả thật rất hữu dụng".
"Đương nhiên rồi, tìm một giáo viên dinh dưỡng giỏi tốt hơn nhiều so với uống thuộc giảm béo này nọ".
Đường Duệ rất có lòng tin, nhưng đối với Phong Triển Niên cô lại không có lấy một chút lòng tin.
Cái cô sợ không phải là Phong Triển Niên nhất thời chán ghét không chịu được cơ thể nhiều vết sẹo của cô, mà là ông đã muốn thay lòng.
Hôm sau, Phong Triển Niên ở nhà đến hơn 12 giờ mới ra ngoài.
Đường Duệ ngửi được mùi nước hoa tản mát trên người ông "Triển Niên, anh muốn đến công ty sao?"
"Ừ, có thể sẽ trở về rất khuya, em đừng đợi anh, hai mẹ con ngủ trước đi".
Tâm trạng Đường Duệ hơi trầm xuống, cố gắng kéo nụ cười "Được".
Không lâu sau khi Phong Triển Niên rời đi, Đường Duệ cũng ra ngoài.
Cô tự mình lái xe, sau khi bé Gạo cai sữa, bản thân Đường Duệ cũng hoạt động nhiều nên quản gia và đám người giúp việc cũng không nhiều chuyện ý kiến.
Xe của Phong Triển Niên quả nhiên không đi theo đường đến công ty, Đường Duệ không khỏi nắm chặt tay lái.
Đến trung tâm thương mại trong thành phố, Phong Triển Niên đưa mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó mới cất bước đi vào.
Đường Duệ không ngừng đuổi theo người phía trước.
Rất nhanh, một cô gái xinh đẹp nổi tiếng xông đến trước Phong Triển Niên, khoác lấy tay ông.
Đối phương mặc một chiếc đầm lấp lánh, túi xách LV trong tay, Đường Duệ cũng có một chiếc giống y đúc.
Đường Duệ vô thức đi theo phía sau, hai người bước lên thang cuốn. Trong lòng Đường Duệ trào lên cơn lửa giận, Phong Triển Niên đã không còn cái kiên nhẫn cùng cô đi dạo phố nữa, nói là chỉ cần cô nhìn trúng cái gì cứ mua là được.
Nhưng hôm nay, chồng của cô lại bị người khác lôi kéo vào từng gian hàng xa xỉ, trái tim Đường Duệ giống như bị một nhát dao cứa nát, cô nhìn thấy hai người từ một gian hàng bước ra rồi lại tiến vào một gian hàng khác.
Hơn nữa tiếng sau, cô gái kia lên lầu ba, Đường Duệ theo sát phía sau, Phong Triển Niên bỗng quét mắt nhìn từ trong gương.
Nơi khúc quanh của thang máy là chỗ bán tơ lụa, Đường Duệ bước nhanh đến, còn chưa tới được cửa thang máy đã bị một thân ảnh cao lớn ngăn chặn.
Phong Triển Niên xanh mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, bộ dáng kia giống như Đường Duệ làm chuyện bậy bên ngoài bị ông bắt gặp.
Đường Duệ nuốt nước miếng, không nói lời nào.
Phong Triển Niên lướt qua cô "Theo anh trở về!"
Đường Duệ nâng tầm mắt, nhìn qua cô gái trẻ đang vung vẫy túi LV trong tay kia "Triển Niên, tự mình em đi dạo, dù sao cũng có thẻ của anh ở đây".
Nói xong, thân hình như rắn nước liền quay người đi lên lầu.
Đường Duệ ngồi ở ghế trước, trên đường trở về, không khí trong xe như bị đông đặc lại.
Đến nhà, Phong Triển Niên vào phòng khách, ném mạnh chìa khóa xuống bàn thủy tinh.
Đường Duệ co rúm lại, không dám nhúc nhích.
"Em đã sớm biết?"
Đường Duệ nghe được câu này, nước mắt không nhịn được trào ra "Triển Niên, nhất định là em hiểu lầm, cô gái kia có lẽ là khách hàng của anh..."
Phong Triển Niên ngồi xuống, Đường Duệ che miệng, đau đớn khóc thành tiếng "Sao anh lại như vậy? Chẳng lẽ bởi vì em đã gả cho anh, sinh con cho anh, anh không còn cảm thấy mới mẻ nữa đúng không?"
"Đường Duệ, chuyện cho tới bây giờ, em nghĩ mình muốn cái gì?"
Đường Duệ nhìn người đàn ông này, sao lại cảm thấy mỗi câu nói của ông đều xa lạ như vậy?
Người từng yêu thương đầu gối tay ấp một khí đã thay lòng lại vô cùng tuyệt tình.
"Triển Niên, em muốn cái nhà này, em muốn hôn nhân của chúng ta".
Phong Triển Niên cười khẽ, mở rộng hai tay "Những thứ đó cho tới bây giờ anh vẫn chưa nói sẽ đoạt lại trong tay em. Đường Duệ, em vẫn là vợ của anh, là phu nhân của Phong gia".
Cô nghe vậy có chút u mê, khóe miệng cứng ngắc khẽ động vài cái, vừa khóc vừa cười "Triển Niên, ý của anh là chúng ta có thể trở lại như trước đây đúng không?"
"Chỉ cần em nguyện ý, đương nhiên là có thể".
Đường Duệ dùng sức lau đi nước mắt "Em đương nhiên nguyện ý, trăm lần đều nguyện ý".
Phong Triển Niên nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt ôn hòa "Chỉ cần đi theo anh, sau này em vẫn có cuộc sống tốt như trước. Đường Duệ, anh yêu em, về điểm này em không cần nghi ngờ".
"Em không nghi ngờ", Đường Duệ kích động gật đầu "Triển Niên, em cũng yêu anh như vậy".
"Nếu yêu anh, em sẽ khoan dung với những điều không tốt của anh đúng không", Phong Triển Niên vươn tay đến bên cô "Đường Duệ, anh không thể đảm bảo với em điều gì, nhưng anh xác định chỉ cần em nguyện ý, vị trí Phong phu nhân vĩnh viễn là của em".
Đường Duệ như muốn vươn tay ra bỗng do dự, lời nói này là có ý gì?
"Triển Niên, anh...", Đường Duệ không xác định được có phải là nội tâm cô mong muốn điều quá tốt đẹp không "Anh có thể chỉ có mình em không?"
Phong Triển Niên lộ vẻ không vui, ông cho rằng Đường Duệ đã hiểu rõ ý tứ của mình.
Thấy ông không nói lời nào, toàn thân Đường Duệ dâng lên sự lãnh lẽo khiến cô tỉnh ngộ "Anh nói, vị trí Phong phu nhân có thể cho em nhưng tình yêu của anh lại không dành cho một người là em đúng không?"
"Đường Duệ", Phong Triển Niên nhìn cô "Anh không yêu bọn họ".
"Vậy tại sao anh lại không rời xa họ?"
"Em muốn cãi nhau với anh sao?"
Đường Duệ đè nén lửa giận "Triển Niên, lúc chúng ta mới ở cùng nhau, anh nói với em rất hay, đời này chỉ có mình em".
"Anh không có nuốt lời".
Đường Duệ ngã xuống ghê sofa, hai tay che mặt, nhưng nước mắt có nhiều hơn nữa cũng không đổi lại được tình yêu của Phong Triển Niên "Đường Duệ, em đã không thể chấp nhận, vậy em nói đi, chúng ta phải làm thế nào?"
Cô nghẹn ngào nức nở, Đường Duệ chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, đây là điều chắc chắn. Nhưng chuyện đã vỡ lỡ, thái độ hôm nay của Phong Triển Niên làm cô thất vọng đến cùng cực.
"Nếu em muốn rời khỏi Phong gia, tôi không cho em mang con trai đi".
Cuối cùng Đường Duệ không thể ngăn được tiếng khóc "Sao anh có thể đối xử với em như vậy?"
Phong Triển Niên mất hết kiên nhẫn đứng dậy, với ông mà nói, nếu chuyện đã bại lộ su này ra khỏi nhà không cần phải viện cớ nữa.
—
Mấy ngày sau, Phong Sính nhận được điện thoại của quản gia.
Vừa đẩy cửa bước vào, bên trong đã vang lên tiếng khóc của Gạo.
Bảo mẫu cùng người giúp việc thay nhau chơi đùa với bé, Phong Sính đi vào liền nhìn thấy Đường Duệ nằm xiêu vẹo trên sofa, mặt mày rũ rượi, đầu tóc rối bù, áo choàng khoác hờ trên người, chẳng khác nào oan hồn.
"Ồn ào muốn chết", Phong Sính vung tay lên "Líu ríu quá, sao không dẫn nó ra ngoài?"
"Phong thiếu, ngài đã tới".
Phong Sính đi tới, tiểu tử kia khóc đến khàn cả giọng, mặt đỏ bừng lên. Anh liếc nhìn Đường Duệ đang nằm ở kia "Sanh nó ra làm gì? Chế tạo tạp âm à?"
Bảo mẫu lộ vẻ khó xử, không dám ngăn cản Phong Sính, bà đi tới "Phu nhân, người nên ăn chút gì đi, không thể như vậy mãi được".
Đường Duệ giống như chỉ còn một hơi thở, cánh môi khô nứt, lặng thinh không nói, ánh mắt vô cùng trống rỗng.
Phong Sính cảm thấy kỳ quái "Cô ta làm sao vậy?"
Bảo mẫu vừa toan mở miệng đã nghe tiếng bước chân trên lầu truyền tới, Phong Triển Niên mang giầy Tây, trong tay mang theo cặp công văn, cà vạt màu đỏ tím, cả người toát lên vẻ khoan khoái.
"Ba", Phong Sính nhìn ông "Định ra ngoài?"
"Ừ", Phong Triển Niên đặt túi bên cạnh ghế dựa "Sao anh lại tới đây?"
"Ghé thăm ba một chút, xem ba và ô vợ nhỏ có hạnh phúc hòa thuận hay không".
Phong Triển Niên hơi cau mày "Khóc thành như vậy, các người không dỗ được sao?"
Bảo mẫu nhanh nhẹn ôm lấy Gạo, ẵm bé lên lầu.
Trong phòng khách to lớn, chỉ còn lại ba người.
Phong Triển Niên mặt không đổi sắc "Đường Duệ đã biết chuyện của ba ở bên ngoài".
"Chuyện gì?"
Đối mặt với Phong Sính đã biết rõ còn cố ý hỏi, Phong Triển Niên không rảnh để ý. Phong Sính thấy ông quay mặt liền lớn tiếng cười nói "Ba, chuyện này cũng thật kém, đã muốn làm thì phải sao cho sạch sẽ, bị người ta bắt được có vui không?"
Phong Triển Niên nhìn Đường Duệ vẫn nằm yên không nhúc nhích "Muốn làm người vợ tốt của ba, có vài chuyện phải vui vẻ tiếp nhận".
Phong Sính bước dài đến tủ rượu trong phòng ăn, hai ngón tay gắp ra hai cái ly, sau đó mở bình rượu rót đầy ly. Một ly đưa cho Phong Triển Niên "Ba muốn ly hôn sao?"
"Muốn ba tìm thêm mẹ nhỏ cho anh sao?"
"Tùy ba thôi, ít nhất con còn có dì nhỏ là Đường Ý".
Phong Sính nói đến lời cuối liền bật cười thành tiếng, hai người hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của Đường Duệ. Phong Triển Niên uống rượu xong mới đưa mắt nhìn về phía người vợ đang nằm.
Ông vẫn là nhịn không được, đi tới, cúi người hôn lên trán Đường Duệ "Bà xã, đừng cáu kỉnh nữa, người tôi yêu nhất chỉ có em".
Vành mắt Đường Duệ đỏ lên, nhưng ngay cả khí lực để khóc cũng không còn.
Phong Triển Niên đứng thẳng dậy. Có một số người, không phải không muốn sống ổn định, mà là những thói hư tật xấu tồn tại trên người giống như chất độc gây nghiện, rất khó trừ đi. Phong Triển Niên chính là người như vậy.
Ông thích sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thích cơ thể nữ nhân trẻ tuổi, thích hưởng thụ sự sở hữu đó.
Phong Sính mυ'ŧ nhẹ giọt rượu trên vành môi, nhìn qua Đường Duệ.
Người phụ nữ trẻ trung ngập tràn tinh thần trước đây mà bây giờ lại như hoa héo rũ như vậy.
Phong Triển Niên trở lại trước bàn ăn, cầm cặp công văn chuẩn bị rời đi, được vài bước lại quay người nói với Phong Sính "Anh gọi Đường Ý tới đây khuyên nhủ Đường Duệ. Cô ấy đã mấy ngày không ăn gì, cứ tiếp tục như vậy sẽ chịu không nổi".
"Được", Phong Sính vui vẻ đáp ứng.
Đường Duệ nằm ở đó, không còn sức cử động, nhìn thấy ý cười nồng đậm trên khóe miệng Phong Sính.
Thật là cha nào con nấy, ba mình nɠɵạı ŧìиɧ, anh ta vẫn có thể thoải mái nói chuyện cười đùa, đúng là Phong Sính.
Phong Triển Niên đi rồi, Phong Sính giơ điện thoại hướng về Đường Duệ "Mẹ nhỏ, đừng nóng vội, sẽ không để cô chết đói, tôi đây sẽ đưa dì nhỏ đến cho cô. Không cần cảm ơn, đây là việc tôi phải làm".