Nguy Tình Thử Ái

Chương 44: Khôi phục tự do

Đường Duệ đi xuống lầu, thấy dáng người Phong Sính đang nhìn xung quanh.

Cô vội bước qua người anh, giống như sợ bị anh nhìn thấy.

Phong Sính để ý đến động tác vội vàng này, anh tiến lên chặn đường đi của Đường Duệ "Có thấy Đường Ý đâu không?"

"Không thấy".

"Tiệc tối còn chưa kết thúc, cô ấy không thể nào rời khỏi".

Sắc mặt Đường Duệ ngưng lại, tức giận khoét mắt Phong Sính "Đợi lát nữa sẽ có lái xe đưa nó trở về, cậu không cần quan tâm".

Phong Sính nhìn chằm chằm Đường Duệ "Sinh cho ba tôi đứa con trai, nói chuyện cứng miệng hơn nhỉ".

Cô muốn rời khỏi lại bị Phong Sính ngăn cản không cho đi "Cô không cho tôi gặp cô ấy, tôi liền náo loạn ở đây, cô không phải rất tò mò quan hệ của tôi và dì nhỏ sao?"

Đường Duệ sốt rột nhìn xung quanh, sắc mặt biến đổi "Cậu điên rồi hay sao?"

"Xem ra trong lòng cô cũng đã hiểu".

"Phong Sính, đừng làm bậy, ba anh cũng không cho phép anh tùy ý đâu".

Phong Sính cười lạnh, nâng đồng hồ xem giờ.

Đường Duệ bất đắc dĩ nói "Phòng 9026, Đường Đường đang trông bé Gạo, anh đừng đến quấy rầy họ".

Cách đó không xa, Phong Triển Niên đang vẫy tay kêu cô lại.

Đường Duệ miễn cưỡng tươi cười "Tôi hy vọng anh đừng dây dưa với Đường Ý nữa, Phong gia chúng ta không chấp nhận chuyện này".

Phong gia chúng ta?

Khóe mắt Phong Sính ánh lên vẻ châm biếm giễu cợt, anh xoay người sải bước ra ngoài.

Phong Sính cũng khá hiểu con người Đường Duệ, cô vì muốn được sống yên ổn ở Phong gia, lá gan càng ngày càng nhỏ. Bình thường gặp anh chỉ có tâm tư muốn lấy lòng, anh căn bản không hề nghi ngờ lời cô nói.

Đi thang máy lên lầu, Phong Sính đến trước phòng 9026, nhìn thấy cánh cửa khép hờ, anh đẩy cửa đi vào. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, khóe mắt Phong Sính đầy ý cười, không nói hai lời liền vặn cửa phòng tắm bước vào "Dì nhỏ".

"A___"

Cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai tay Đoàn tiểu thư che lấy trước ngực "Cứu với!"

Cùng lúc đó có vài người xông vào phòng tắm, giơ điện thoại chụp loạn xạ, Phong Sính cũng không che mặt lại, đứng ở đó, trong gương phản chiếu hình ảnh người đàn ông với vẻ mặt nham hiểm.

"Vui chưa vui chưa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?", một phu nhân mặc bộ đầm đỏ đẩy đám người đi vào, nhìn thấy cô gái ôm chặt khăn tắm co người trong bồn tắm, bà đau đớn chạy đến che trước cô gái "Sao lại xảy ra chuyện này?"

Phong Sính từ phòng tắm lui ra ngoài, chuyện này sẽ rất nhanh kinh động đến Phong Triển Niên.

Phong Triển Niên và Đường Duệ vội vàng chạy tới, Đoàn Hân đã mặc lại quần áo, Đoàn lão gia là bạn bè của Phong Triển Niên trong giới chính trị, chỉ thấy ông nghiêm mặt đứng trong phòng, Đường Duệ thấy Đoàn tiểu thư khóc sướt mướt "Làm sao vậy?"

Phong Sính nhìn cô cười cười "Mẹ hai, thì ra cô cũng có tâm cơ như vậy".

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì".

Gương mặt Đoàn phu nhân đầy tức giận, thuật lại toàn bộ chuyện vừa rồi, Phong tổng, con gái của tôi trước giờ phẩm hạnh đoan chính, chuyện hôm nay truyền ra ngoài, ngài nói phải làm sao bây giờ?"

Phong Triển Niên một phen đau đầu, quay sang Phong Sính đứng bên cạnh hỏi "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Đường Duệ nói với con, Đường Ý đang ở phòng 9026".

"Phong Sính, cậu nói bậy bạ gì đó?", Đường Duệ mặc chiếc sườn xám bó sát người, cô khó tin lên tiếng trước "Tôi nói Đường Ý ở đây? Sao có thể chứ, tôi biết rõ anh có ý nghĩ không đứng đắn, sao lại có thể chỉ cho anh phòng của Đường Ý chứ?"

Đường Duệ nói xong không khỏi khoác tay Phong Triển Niên "Triển Niên, anh nói xem sao em có thể làm ra chuyện này?"

Phong Sính ý thức được "Tôi bay giờ đã nhìn thấy hết rồi, các người muốn gì?"

"Con gái của tôi vẫn còn trong sáng chưa chồng..."

Phong Sính cười ra tiếng "Tôi cũng chưa có thử nghiệm qua".

"Cậu!"

Phong Triển Niên nổi đầy gân xanh trên mặt "Phong Sính, câm miệng cho ta", ánh mắt ông hướng về những người còn lại trong phòng "Những người này là ai?"

Đường Duệ kinh ngạc, như thế này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô, cô vốn chỉ là cùng Đoàn phu nhân chung suy nghĩ, không ngờ Phong Sính lại hút tin như vậy, các phóng viên cũng đều đến đây.

Đoàn phu nhân vừa an ủi con gái vừa thừa dịp lên tiếng "Việc đã đến nước này, tôi không sợ các người chê cười. Phong tổng, hai nhà chúng ta quen biết nhiều năm, lúc trước cũng đã vui vẻ nói chuyện ghép đôi Phong Sính cùng con gái nhà tôi..."

Phong Triển Niên nghe vậy rút tay khỏi người Đường Duệ "Em về phòng trước đi, con chắc sắp thức rồi".

Đường Duệ gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Đường Ý ở trong phòng không yên lòng, nghe được tiếng gõ cửa liền đi ra mở "Cuối cùng chị cũng trở lại rồi".

"Gạo dậy rồi sao?"

"Không có, vẫn ngủ ngon, chị làm sao vậy?"

Đường Duệ kéo tay em gái, dẫn cô đến bên giường "Mới vừa rồi chị làm một việc, không biết có thành hay không. Nếu thật có thể như chị mong muốn, sau này không cần sợ Phong Sính quấn lấy em nữa".

"Chuyện gì?"

Đường Duệ kể lại chuyện vừa rồi, đem hết ngọn nguồn nói cho cô.

Đường Ý nghe xong không giấu được khϊếp sợ "Chị, chị cho rằng Phong Sính thấy cơ thể đang tắm của Đoàn tiểu thư thì sẽ cưới cô ấy sao?"

"Đây cũng là ý tứ của bà Đoàn, muốn có cơ hội tạo áp lực".

"Bà Đoàn này cũng mắc bệnh luôn rồi, bình thường đã muốn trèo cao với Phong gia, có cơ hội như vậy cũng giống như chị, đầu óc lú lẫn cả. Nhưng chị nghĩ xem Phong Sính là người thế nào? Đừng nói nhìn thấy người ta tắm, cho dù hôm nay anh ta say rượu mất đi lý trí, Đoàn gia cũng không thể bắt anh ta làm gì cả".

Lúc này Đường Duệ mới suy nghĩ cẩn thận, cũng thấy là vô ích nhưng vẫn ôn chút hy vọng trong lòng "Triển Niên có thể khống chế được anh ta".

"Chị, sợ là anh rể cũng hoài nghi chị đã ra tay".

"Không, không thể nào, anh ấy rất tin tưởng chị".

Đường Ý ra hiệu bảo cô đừng gấp "Chị, chuyện này vốn rất gượng ép, bao gồm cả những phóng viên kia, ngược lại giống như có người cố ý sắp đặt. Em nghĩ Phong Sính nếu muốn làm gì Đoàn tiểu thư, dựa vào khả năng phân tích của anh rể nhất định biết rõ bản lĩnh phương diện kia của anh ta. Anh ta sẽ không ngốc đến mức để cho Đoàn phu nhân bắt được tại chỗ chứ?"

Đường Duệ càng nghe càng sốt ruột, cô hoàn toàn tỉnh táo "Aizz, đều tại chị quá nôn nóng rồi".

Cứ như vậy, ngược lại khiến cho mình bị vây vào thế bị động.

"Chị, chúng ta cứ dứt khoát nói thẳng ra đi, cũng chẳng có gì để lo lắng cả".

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa.

Đường Ý vộ đứng dậy "Anh rể".

Phong Triển Niên khép cửa lại, Đường Duệ miễn cưỡng cười hỏi "Chuyện bên kia giải quyết sao rồi?"

Phong Triển Niên đi đến bên giường, cúi người hôn con trai đang ngủ say trước, sau đó đứng dậy tháo cà vạt ra, đầu lông mày vẫn điềm đạm như bình thường. Phong Triển Niên ngồi bên cạnh Đường Duệ "Em nói, nên giải quyết như thế nào mới là biện pháp tốt nhất?"

Đường Duệ ngước mắt, bốn mắt chạm vào nhau, cô thật sự không tài nào nhìn thấu người đàn ông này.

Từ trong ánh mắt của ông thật giống như hoàn toàn không nghi ngờ gì cô, trong lòng Đường Duệ bỗng cảm thấy có chút hy vọng, cô nhìn Đường Ý đứng bên lại thấy em gái hạ mắt với cô.

Tâm trạng Đường Duệ có hai cảm xúc đan xen, kỳ thật nội tâm của cô khá đơn giản so với Đường Ý, cô hơi ngập ngừng không biết thế nào, nhưng phân tích vừa rồi của Đường Ý làm cô sợ hãi. Đường Duệ suy nghĩ một chút, vẫn nói "Triển Niên, xin lỗi anh".

"Xin lỗi cái gì?"

"Từ nhỏ, em và Đường Ý là chị em tốt, nó là người thân thiết nhất của em, còn thân hơn cả ba mẹ, nhưng Phong Sính làm chuyện... Cho tới bây giờ, Đường Ý vẫn không có được tự do, Triển Niên, em chỉ muốn em gái mình có một cuộc sống như người bình thường, có thể yêu người mình yêu, có quyền nói không. Chuyện Đoàn tiểu thư là em hồ đồ, em..."

Phong Triển Niên vòng tay ôm lấy bả vai Đường Duệ "Không cần nói nữa, anh hiểu rồi, nếu em đã có thể nói thật với anh, chứng minh em cũng không có tâm tư hại người".

Đường Ý bước lên, liếc nhìn cục cưng "Chị, bé Gạo dậy rồi", tầm mắt cô tiện đà hướng về Phong Triển Niên "Anh rể, em muốn tán gẫu vài chuyện với anh".

Phong Triển Niên khẽ gật đầu, đứng dậy theo Đường Ý ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, Đường Ý đóng cửa lại.

"Anh rể, anh đừng trách chị em".

"Yên tâm đi, cô ấy tâm tư đơn thuần, chỉ là trong phút chốc nghĩ quẩn mà thôi".

Đường Ý nắm chặt túi trong tay, cùng nói điều kiện với người mấy chục năm lăn lộn trên thương trường, cô không hề nắm chắc phần thắng, cô suy nghĩ rồi đi thẳng vào vấn đề "Anh rể, em muốn rời khỏi Phong Sính".

"Em và Phong Sính đang ở cùng nhau?", Phong Triển Niên vẫn giả bộ không biết.

"Là anh ta ép buộc em, nói nếu em không ngoan ngoãn nghe lời sẽ nói cho chị biết quan hệ giữa em và anh ta".

Phong Triển Niên liếc nhìn cửa phòng "Bây giờ chị em chắc cũng đã biết rồi, em không cần phải sợ hãi nữa".

"Nếu như không muốn em đi, anh ta sẽ có cả trăm cách để bắt em trở về".

"Đường Ý, đây là chuyện của những người trẻ tuổi các em".

Đường Ý ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt không do dự "Anh rể, anh và chị em hạnh phúc như vậy, quan hệ của em và Phong Sính vốn rất nhạy cảm, nếu như truyền ra ngoài, đối với Phong gia hoàn toàn không có lợi".

Phong Triển Niên trầm ngâm một lát "Em yên tâm, chuyện này anh nhất định sẽ nói rõ với Phong Sính".

Trong phòng vang lên tiếng khóc của bé Gạo.

Vẻ mặt Phong Triển Niên hơi biến động, đã muốn mở cửa đi vào.

"Anh rể", Đường Ý gọi ông "Ngày đó, trong khách sạn của Phong Sính em đã gặp một người rất giống anh".

Bàn tay Phong Triển Niên đang cầm nắm cửa chợt dừng lại "Thình thoảng anh có qua đó thị sát".

"Không phải, là theo một người phụ nữ vào phòng".

Phong Triển Niên xoay người, ánh mắt nghiêm nghị "Đường Ý, em nhìn lầm rồi".

Khóe miệng Đường ý khẽ cong lên "Em nhất định là nhìn lầm rồi, ngày đó em còn chụp lại tấm hình, vốn định đưa cho chị nhìn xem, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn thấy không giống anh rể. Còn nữa, khi đó bụng chị đã lớn, chị nói anh đều ở nhà mỗi ngày chăm sóc chị, rất hạnh phúc. Anh rể, thật ra điều em muốn không nhiều, chỉ muốn có được tự do mà thôi. Phong thiếu ưu tú như vậy, có nhiều lựa chọn tốt như vậy, cũng đã đến lúc anh ấy nên tĩnh tâm lại, anh nói đúng không?"

Phong Triển Niên quan sát Đường Ý, trong mắt ông cô là một tiểu nha đầu biết nghe lời, không chịu nổi sóng to gió lớn, cho nên Phong Sính làm những việc kia, trong lòng Phong Triển Niên không cảm thấy có gì đau đầu, bởi vì chỉ cần một đầu ngón tay của Phong Sính là có thể giải quyết.

Nhưng những lời hôm nay của Đường Ý rõ ràng đã đánh ông tỉnh ngộ.

Trong phòng, tiếng bé Gạo khóc ngày càng vang to.

Cuối cùng Phong Triển Niên cũng mở cửa "Đường Ý, em về trước đi, sau này anh sẽ bảo Phong Sính giữ khoảng cách với em rõ ràng".

"Anh rể, em hy vọng những lời này sẽ không giống như lần trước, đều là vô ích. Còn nữa, chị em thật sự rất yêu anh, em chúc hai người trăm năm hòa thuận".

Nói xong, cô liền xoay người rời đi.

Đường Ý không đem chuyện ở khách sạn nói cho Đường Duệ, nếu hôm nay Đường Duệ đã có được chứng cứ xác thực thì chuyện kia đã không còn đáng kể nữa, huống chi cái gọi là ảnh chụp cũng là do cô nói bừa thôi.



Ra đến đại sảnh, ông bà Đường đã chuẩn bị về nghỉ ngơi.

Đường Ý theo chân hai người nói "Ba, mẹ, con về nhà trước".

"Tối nay con không ngủ lại khách sạn sao?"

"Ở lại đây làm gì, con có chỗ của mình mà".

Đường Ý chạy đi, tài xế Phong gia đưa về, cô cũng không từ chối lên xe.

Cô vẫn là trở lại phòng thuê lúc trước, lúc ấy, chìa khóa bị mất, Đường Ý gọi điện cho bạn, bạn cô nhanh chóng ra mở cửa.

Mà ở khách sạn, Phong Sính cũng không thể thoát thân trước.

Sau khi Đường Duệ cho Gạo bú no, Phong Triển Niên bảo nhũ mẫu vào trong.

Ông kéo người Đường Duệ, đưa cô vào một phòng khác.

Sau khi bước vào mới nhìn rõ Phong Sính đang ngồi trên ghế sofa.

Phong Sính nghe được tiếng bước chân khẽ nâng mắt lên, trong phòng sặc mùi khói thuốc, bàn tay người đàn ông chống cằm "Mẹ hai, trò này cô tự biên tự diễn, cũng có thể đi thi Oscar rồi đó".

Lần này tâm tình Đường Duệ ngược lại an tĩnh hơn, Đường Ý nói không sai, cha con Phong gia đều là người từng trải âm hiểm xảo trá còn hơn người chết, một chút thủ đoạn của cô không hề làm tổn thương đến Phong Sính chút nào.

"Phong Sính, hãy bỏ qua cho Đường Đường đi, nó là em gái duy nhất của tôi".

"Mẹ hai, cô nói quá lời rồi..."

Phong Triển Niên giữ lấy bả vai Đường Duệ, ông nói tiếp "Phong Sính, anh quậy phá đủ rồi, ba đã đáp ứng Đường Ý, trả lại tự do cho em ấy".

Phong Sính tức giận hít một hơi "Chuyện này cô ta có can dự?"

"Đường Ý giờ là em gái của ba, nó đã mở miệng nói, cầu xin đến như vậy, ba không thể mặc kệ". Phong Triển Niên không trực tiếp trả lời anh.

Phong Sính vẫn duy trì động tác như cũ, tay anh chống đỡ gò má, nhìn về hai người cách đó không xa "Ba, chẳng lẽ ba không cảm thấy con và Đường Ý mới là xứng đôi nhất sao?"

"Anh nói bậy bạ gì đó?", Phong Triển Niên tực giận mắng mỏ.

"Chưa từng có cô gái nào có thể khiến con giữ lại bên người, con đã quen buổi sáng thức dậy liền nhìn thấy cô ấy, con cũng không thể nói được đây là cảm giác gì, chỉ biết rằng đó là một sự an lòng".

Đầu lông mày Đường Duệ nhíu lại vẻ không tin "Chẳng lẽ, mấy ngày qua Đường Ý luôn ở chỗ của cậu?"

"Tại sao tôi và cô ấy lại không có khả năng?", Phong Sính ngồi thẳng dậy "Còn không phải bởi vì quan hệ của hai người sao? Tôi không quản được nhiều như vậy, tôi tới giờ vẫn không thừa nhận địa vị của cô trong cái nhà này, cô ấy cũng không phải là dì nhỏ thật sự của tôi. Hơn nữa, bàn về chuyện xứng đôi vừa lứa, tôi với cô ấy trở thành một đôi vẫn thích hợp hơn hai người".

Đường Duệ hơi nghiêng người, bàn tay nắm chặt ống tay áo của Phong Triển Niên "Triển Niên, anh cũng biết Đường Ý căn bản không muốn theo Phong Sính, nó là bị cưỡng ép. Một cô gái mới bước vào đời như nó làm sao có được năng lực phản kháng. Mà chị gái là em đây bởi vì quan hệ với anh chẳng những không thể giúp đỡ mà ngược lại còn hại nó, Triển Niên..."

Nói xong những lời cuối cùng, Đường Duệ khóc lóc than thở, Phong Triển Niên vỗ vỗ vai cô "Yên tâm đi, chuyện này đến đây là kết thúc rồi".

Phong Sính dán mắt vào Đường Duệ, tiết mục khóc lóc tìm kiếm người bảo vệ mình kiểu này, anh chẳng thèm ngó tới.

Phong Triển Niên ôm Đường Duệ ngồi xuống "Phong Sính, anh còn dám càn quấy ba sẽ sửa lại di chúc, toàn bộ tương lai của Phong gia đều giao cho mẹ con Đường Duệ, anh nghe rõ chưa?"

Đường Duệ rũ mi mắt, sửa đổi di chúc?

Nói cách khác, Phong Triển Niên đã lập sẵn di chúc, giống như hai người đã ký tên văn kiện thỏa thuận trước hôn nhân kia, tài sản của Phong gia đều vô duyên với cô.

Phong Sính cũng không sợ uy hϊếp "Ba, công việc ở khách sạn từ mấy năm trước đều do con quản lý, bây giờ không ngừng phát triển. Ba nói một câu liền muốn phủ sạch công lao của con?"

"Phong Triển Niên ta không thiếu những đội ngũ chuyên nghiệp quản lý tiền bạc, Phong Sính anh đừng quên, nếu muốn sử dụng biện pháp ngăn chặn tài sản của anh, đối với ba là dễ như trở bàn tay".

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Phong Sính không hề sợ hãi "Ba, có muốn cùng con thử một chút không?"

"Lời nay phải là ba nói mới đúng".

Phong Sính bấm tắt điếu thuốc trong tay, cầm lấy chìa khóa xe cùng ví tiền đứng dậy.



Về đến Ức cư, đẩy cửa phòng bước vào, bên trong trống không, Phong Sính mở đèn lên, bộ đồ ngủ sáng nay Đường Ý thay ra vẫn còn nằm ở cuối giường. Bây giờ, cô lại biến mất không chút dấu vết.

Phong Sính đi tới, vén chăn nằm xuống.

Không phải anh cũng biết cô có thể rời đi sao?

Nhưng sự thật là Phong Sính chưa từng gặp qua người phụ nữ, cho dù liều mạng như vậy cũng muốn rời khỏi anh.

Cuộc sống của Đường Ý ần đi vào quỹ đạo, chị gái gọi điện tới, nói Phong Sính không còn quản lý chuyện khách sạn nữa, hình như phải nhận lấy sự trừng phạt của Phong Triển Niên.

Cô lại bắt đầu cố gắng trong công việc, tan sở thì trở về phòng, thỉnh thoảng cùng mấy chị em ra ngoài dạo phố ăn cơm. Ít nhất cô không cần lo lắng Phong Sính lại đột nhiên xuất hiện, đẩy cô vào cuộc sống không có thiên lý kia.

Cô chỉ là người dân bình thường, thầm muốn sống cuộc sống của mình, cái gọi là thế giới thượng lưu kia, từ trước đến giờ đều không hợp với cô.



Tiêu Đằng và Tần Du Ninh cử hành hôn lễ.

Nghi thức long trọng kia, cô liếc mắt qua màn hình TV, có một số người cố gắng cả đời cũng không thể với tới địa vị đó.

Sau khi Phong Sính đột nhiên mất quyền quản lý, khách sạn của Phong gia lại liên tiếp xuất hiện nhiều sự việc. Một nửa sản nghiệp Phong gia là dựa vào lợi nhuận những khách sạn hàng đầu trong cả nước, mà một phần trong đó Phong Triển Niên đã sớm giao cho Phong Sính quản lý.

Mặc dù anh bất cần đời nhưng năng lực làm việc rất tốt, Phong Triển Niên chưa bao giờ xem thường. Quản lý khách sạn bị rút đi những người tâm phúc, cho dù có sự cam kết của đội ngũ chuyên nghiệp cấp cao nhưng những công kích của người trong ngành ngày càng lớn hơn.

Thỉnh thoảng Đường Ý cũng đến Phong gia thăm chị gái, cô lại nhìn thấy sắc mặt Đường Duệ ngày càng kém. Đã biết rõ chân tướng còn cố gắng, tựa như cô vẫn chưa có được thu hoạch xứng đáng.

Đường Ý có được tự do của mình liền cam nguyện núp vào chỗ ở nho nhỏ này không ra ngoài.

Phong Sính chìm vào ăn chơi đàng điếm, rượu ngon người đẹp thay đổi từ người này sang người khác. Anh nói, Đường Ý là cái gì?

Bất quá chỉ là người ở bên anh để tùy tiện vui đùa một chút, nhưng anh càng phóng túng, trong lòng lại càng trống rỗng.

Lúc anh giận dữ, Đường Ý lại âm thầm ăn mừng. Nhưng cô lại không biết, kể từ ngày Đường Duệ bắt đầu liên quan đến Phong gia, cô và Phong Sính cũng sẽ dây dưa mãi không thôi.