Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 74: Nóng lòng về nhà

Thẩm Lâu cũng không nghĩ nhiều về điều đó. Hắn cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Lập tức cầm ly rượu lên, cụng ly với cả hai rồi uống cạn.

Họ nói rất nhỏ, hơn nữa ở trong nhà hàng còn có những người khác, rất ồn, hai người Hạ Mộng cũng không nghe thấy.

Hạ Mộng liền hỏi vấn đề cô quan tâm nhất lúc này:

- Anh Thẩm, anh nghĩ khi nào thì chúng tôi có thể trở về nhà.

Mặc dù mẹ cô đã nói cụ thể trong bức điện báo, con gái của Hạ Hồng Anh là Dương Thanh Lệ tan học sẽ đến nhà cô ở cùng mẹ, nhưng hai người Hạ Mộng vẫn cảm thấy không yên tâm. Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện với Hồ Bảo Quân, họ càng lo lắng hơn Vì vậy mà càng nóng lòng về nhà.

Thẩm Lâu đặt cốc xuống, nghiêm túc suy xét một lúc rồi nói:

- Hai ba ngày nữa, mọi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta hãy lên đường.

Hắn cùng hai người về quê họ, để tìm thêm thông tin mọi chuyện, cho ra báo cáo mới có thể được xuất bản.

- Thật tuyệt. Chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị trước một số thứ trong hai ngày này và mua thêm nhiều thứ để mang về nhà.

Hạ Mộng và Hạ Tiêu mỉm cười với nhau, nghĩ đến họ sắp rời thủ đô trở về nhà sau một thời gian dài, hai người rất nhớ người nhà, rất vui mừng vì có thể sắp sửa gặp lại.

Ngay khi Thẩm Lâu nghe thấy hai người muốn mua đồ về nhà, hắn lập tức nói:

- Tôi thấy nhiều người ngoài đến đây chủ yếu là mua mì sợi. Tất cả các cửa hàng lương thực ở Bắc Kinh đều có bán mì, nhưng họ không bán tùy tiện.

Trong không gian của Hạ Mộng thực sự có rất nhiều mì, nhưng không có cách nào để lấy chúng ra với số lượng lớn. Sau khi nghe Thẩm Lâu nói liền biết đây là một ý kiến

hay.

Hạ Tiêu hai mắt sáng ngời, lương thực mỗi người một tháng cũng chỉ có mấy ký, ăn không đủ no:

- Ừ, nhưng làm sao mua được? Chúng ta không có vé lương thực, vé mặt......

- Nếu hai người muốn mua, tôi đề nghị đến Đông Song, tôi nghe nói có chợ đen ở đó, hai người chắc chắn có thể gặp những người trộm bán vé mì, nhưng phải cẩn thận để không bị bắt. Nếu thiếu có thể tới tìm tôi.

Thẩm Lâu ăn của người ta, mà người ta cũng không tính nhờ vả hắn, hắn cũng chỉ còn cách giúp đỡ ở chỗ khác.

Lãnh Dịch Minh vừa nói vừa cười,

- Vậy thì tôi sẽ cung cấp cho hai người xe đạp làm phương tiện đi lại.

Lúc này, sách vở và xe đạp đều là những thứ quan trọng nhất trong gia đình, nhưng cả hai người lại sẵn sàng cho mượn.

Hai người đều rất cảm động, Hạ Tiêu vội vàng cười nói cám ơn:

- Vậy tôi sẽ không khách khí với hai người.

- Đều là bằng hữu, khách sáo cái gì.

Hạ Mộng thấy họ uống gần xong rồi có lẽ sẽ không gọi thêm món gì nên đứng dậy thanh toán hóa đơn.

Lần này, Lãnh Dịch Minh không nói gì.

Kết thúc bữa cơm, mỗi người tách ra một ngã ở cửa của nhà hàng.

Hạ Mộng và Hạ Tiêu đẩy xe đạp của Lãnh Dịch Minh, đi theo Thẩm Lâu đến nhà anh ta để lấy đồ, còn Lãnh Dịch Minh về nhà một mình.

Về đến nhà, Lãnh Dịch Minh lập tức đóng cửa phòng, đi đến tủ tìm album ảnh, tìm ảnh của cậu hắn.

Cậu của hắn là Sở Thanh Lâm không thích chụp ảnh, vì vậy chỉ có một vài bức, nhưng đều là chụp chung.

Lãnh Dịch Minh lại tìm những bức ảnh của anh em Hạ Mộng và Hạ Tiêu ghép chúng lại với nhau để so sánh. Trước giờ hắn chỉ để ý đến Hạ Mộng, không để ý nhiều tới Hạ Tiêu.

Nếu không phải lời nói của Thẩm Lâu làm hắn suy nghĩ, có lẽ đến bây giờ hắn sẽ không nghĩ tới cậu của mình. Khi nhìn thấy cậu nhỏ của mình giống Hạ Tiêu hơn, Lãnh Dịch Minh dựa lưng vào ghế trầm tư hồi lâu.

Ngày hôm sau, Lãnh Dịch Minh đến nhà ông ngoại Sở Trường Phong.

Sở Trường Phong không tái hôn kể từ sau khi vợ ông Hồ Thu mất. Ngoài một người giúp việc chịu trách nhiệm chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của ông, thì cũng chỉ có một con mèo vàng lớn đã nuôi hơn mười năm đồng hành.

Nhìn thấy cháu trai đột nhiên đến, Sở Trường Phong có chút kinh ngạc. Ông ngồi trên ghế sofa, vừa vuốt đầu con mèo già của mình vừa nói đùa:

- Cơn gió nào đưa cháu đến đây? Không phải là gặp rắc rối với máy ảnh của cháu đó chứ?

Lãnh Dịch Minh cười khúc khích hai lần:

- Gió đông thổi cháu đến đây. Ông ơi, chúng ta uống hai ly sau nhé?

Hắn lắc miếng thịt bò với nước sốt mà hắn đặc biệt chuẩn bị bên cạnh.

Sở Trường Phong khịt mũi, liền biết là món ưa thích của ông.

- Coi như là cháu có lương tâm, uống một ít đi.

Sở Trường Phong gọi giúp việc ở nhà thêm một đĩa đồ xào cùng đậu phộng, sau đó đứng dậy đi thư phòng tìm rượu.

Lãnh Dịch Minh nhanh chóng theo sau, nhưng không tìm thấy thứ hắn đang tìm kiếm trong bức ảnh được ép dưới tấm kính trên bàn làm việc.

- Ông ơi, cháu nhớ trước đây có ảnh của bà ngoại, nhưng bây giờ sao không thấy nữa?

Sở Trường Phong đứng thẳng người nhìn hắn:

- Ông sợ bị cháy nắng hoặc bị ẩm nên cố tình cất đi. Cháu có muốn xem không?

Lãnh Dịch Minh vội vàng gật đầu:

- Có, cháu muốn xem, cháu gần như không nhớ được bà trông như thế nào nữa.

Sở Trường Phong lập tức đặt bình rượu sang một bên, từ trong tủ tìm thấy một cuốn album ảnh, ngón tay hơi run run mở ra.

- Ông chỉ còn có vài bức ảnh này về bà ấy.

Lãnh Dịch Minh cẩn thận quan sát từng cái một, trong lòng âm thầm so sánh. Không có gì lạ khi mẹ hắn nhìn thấy những bức ảnh của Hạ Mộng, thoạt nhìn sẽ cảm thấy hơi giống bà ngoại, bây giờ càng nhìn lại càng cảm thấy rất giống bà. Ngón tay cứng đờ, nhưng hắn không dám hấp tập bộc lộ sự nghi ngờ, lo lắng điều mà hắn đang nghĩ sẽ không xảy ra. Nếu không có hy vọng, sẽ không thất vọng.

Phải mất một lúc lâu, mất bao nhiêu nước bọt, Lãnh Dịch Minh mới có thể chụp thành công một bức ảnh duy nhất về bà của mình từ tay ông ngoại. Sau đó, hai người đã uống kha khá rượu, hắn nhân cơ hỏi này hỏi rất nhiều điều về quá khứ.

Việc mua mì của Hạ Mộng và Hạ Tiêu diễn ra suôn sẻ, cuối cùng đã mua được hơn một trăm cân. Nếu không phải vì lo lắng rằng mình sẽ không thể chở nhiều như vậy bằng, thì Hạ Tiêu thậm chí còn muốn đổi một số vé.

Khi cả hai đến đơn vị của Lãnh Dịch Minh để trả lại xe đạp, hai người cũng bất ngờ khi hắn đề xuất rằng cũng muốn đi cùng, với lý do muốn đi vào khu vực rừng để thu thập nhiều hình ảnh và chụp nhiều hình hơn.

Dù Hạ Mộng biết Lãnh Dịch Minh đã bày tỏ sự khao khát của hắn đối với khu rừng trước đó, nhưng vẫn cảm thấy quyết định này của hắn hơi đột ngột kỳ lạ. Nhưng mọi người đều là những người bạn tốt, cô có ấn tượng rất tốt về người này, hơn nữa là biết ơn, họ không nghĩ về bất cứ điều gì khác, tất nhiên là họ sẽ luôn luôn chào đón.

Hạ Tiêu nghe tin Lãnh Dịch Minh cũng đi thì rất vui. Hắn còn đang lo lắng mình không có cơ hội để trả ơn hai người.

Để có thể công khai mua được nhiều thứ hơn, Hạ Mộng đã trắng trợn bịa ra một lời nói dối với Hạ Tiêu, cô cố ý nói những món đồ cổ mà cô mua ở quầy hàng mấy ngày trước được bán lại với giá cao ngất ngưởng là 300 đồng, nhưng không nói cho hắn biết.

Bởi vì biết kiếm được tiền, nên lúc Hạ Mộng mua đồ vật, Hạ Tiêu không có giống như trước tính toán một chút giá một, mà làm tận chức tận trách phụ xách túi.

Hạ Mộng cũng tận dụng cơ hội để chứa thêm nhiều đồ trong đó.