Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 46: Đau Lòng.

Hạ Mộng quay lại, hóa ra Thẩm Vãn Hà.

Trên tay cô ấy có một túi vải lớn, có vẻ rất nặng.

Hạ Mộng vội vàng đi lên phía trước hai bước, cười nói:

- Vãn Hà! Thật trùng hợp, cậu cũng tới đây có việc sao?

Thẩm Vãn Hà lắc lắc đầu:

- Không phải, tớ tới nhà tìm cậu, nhưng không ngờ lại gặp cậu ở đây.

Trong lúc nói chuyện, cô ấy quay qua nhìn Hạ Tiêu đang đứng bên cạnh Hạ Mộng, chào anh một tiếng.

Hạ Tiêu cũng giống như em gái biết ơn Thẩm Vãn Hà,

nở nụ cười chào cô.

Thẩm Vãn Hà cười ngượng ngùng.

- Hai người làm xong việc rồi sao?

- Đã xong, chỉ là đi khai báo thư giới thiệu.

Hạ Mộng nhân cơ hội nắm lấy cánh tay Thẩm Vãn Hà.

Thẩm Vãn Hà lấy chiếc túi vải xuống đưa cho Hạ Mộng:

- Đây là cái bánh kếp mà mẹ tớ tự làm cho cậu. Cảm ơn bánh quy và đường viên lần trước của cậu, mấy đứa em tớ rất thích nó. Mẹ tớ nói bây giờ rất khó khăn, không thể ...

- Vãn Hà, mẹ cậu khách sáo rồi. Thật sự là không cần, cậu mang về nhà đi.

Không giống như gia đình cô ít người, nhà Thẩm Vãn Hà đông người, đồ ăn cũng không có đủ.

Hạ Mộng tặng Thẩm Vãn Hà những thứ đó là vì muốn cảm ơn cô ấy, sao có thể nhận những thứ này.

Thẩm Vãn Hà nhét túi vào tay Hạ Mộng, nói:

- Cậu cứ nhận đi, nếu không về nhà mẹ lại nói tớ. Tớ thấy hai người đã khai xong thư giới thiệu rồi, vài ngày nữa là phải đi thủ đô đúng không? Vừa hay bánh kếp này cậu có thể giữ để trên đường đi ăn.

Tình cảm không thể từ chối, cuối cùng Hạ Mộng đành nhận lấy.

- Vãn Hà, cậu về giúp tớ gửi lời cảm ơn dì một tiếng, đợi tớ về, tớ sẽ mang đặc sản về cho cậu.

Thẩm Vãn Hà cười toe toét:

- Được được, tính ra tớ còn lời to. Chẳng qua, hàng xóm nhà tớ có một người họ hàng quen biết ở kho lương thực, nghe nói hiện tại đơn vị của ba Tần Văn Văn đều đã biết chuyện này, nếu họ giở trò sau lưng chúng ta, thì chúng ta phải làm to chuyện này lên, bọn họ nhất định khó sống.

Khi nghe được ba của Tần Văn Văn có thể sẽ gặp rắc rối, Hạ Mộng cũng thấy tâm trạng tốt thêm chút, Hạ Tiêu đi phía sau cũng nhe răng cười vui vẻ.

- Vậy thì quá tốt rồi, mong là sẽ có tin tốt.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, xoay quanh chủ đề nhà họ Tần, Hạ Mộng không có nói cho Thẩm Vãn Hà biết hai kẻ xấu mà cô gặp là do nhà họ Tần thuê.

Thứ nhất là công an vẫn chưa giải quyết được vụ việc, cô cũng không muốn bị mẹ biết được.

Sau khi về đến nhà, Tiết Minh Nguyệt cũng cảm thấy nhà Thẩm Vãn Hạ khách sáo nên bảo cô ấy ở lại ăn tối, trước khi về còn gói cho một miếng thịt hươu lớn.

Buổi tối, người trong nhà Hạ Mộng còn chưa có cơm nước xong thì thấy Hạ Bằng trở về.

Hắn vừa vào cửa, Hạ Mộng liền nhìn ra hắn gầy rất nhiều.

- Anh cả, sao anh gầy đi nhiều thế này? Anh ăn không ngon sao? Anh lo lắng vì chuyện của em sao?

Hạ Mộng thấy mà tâm đau muốn ứa nước mắt, trước đây anh cả cô có thân hình vạm vỡ, cứng cáp, bây giờ lại gầy hơn trước rất nhiều, bộ râu xồm xoàm, gương mặt hốc hác, tiều tụy.

Hạ Bằng cười ha hả không thừa nhận:

- Anh không có gầy nhiều, đây là sau Tết trời ấm áp, anh mặc không dày, cho nên cảm giác giống như gầy đi thôi.

Thực ra từ lúc trở lại lâm trường, hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện đó. Hơn nữa, vợ không có nhà, tối đi làm về nhìn quanh nhà thật ảm đạm lại càng nhớ người nhà, càng nghĩ đến trong lòng lại càng buồn bực, ăn không ngon, ngủ không yên, sao không gầy cho được.

Tiết Minh Nguyệt cũng đau lòng không thôi, vỗ vào lưng con trai cả hai cái thật to:

- Còn cãi bướng gì! Mắt thì trố ra, má thì lõm xuống. Nếu biết trước như vậy thì mẹ sẽ không để vợ con cùng Đồng Đồng xuống đây..

Tiết Minh Nguyệt cảm thấy hối hận, bà già rồi, đối mặt với những chuyện lớn không dứt khoát như vậy, nhưng không có gì quan trọng bằng sức khỏe của con bà.

Nhìn bộ dạng chồng mình biến thành như vậy, trong lòng Mai Hồng Diệp cũng tràn đầy đau xót, nhưng có mẹ cùng cô em chồng ở đây, cô ta cũng không dám hiện quá mức, chỉ có thể chịu đựng trong lòng, chờ đợi cơ hội.

Lúc này, Hạ Tiêu đi lấy bát đũa quay lại:

- Mẹ, em gái, để anh cả ăn cơm đã, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Hắn nhanh chóng đưa cho Hạ Bằng một bát cơm cao lương.

- Đúng, đúng, đấy mẹ chỉ mải nói chuyện, con ăn trước đi, mẹ đi lấy cho con quả trứng.

Tiết Minh Nguyệt lập tức đưa tay quệt nước mắt rồi đi vào bếp lấy thêm thức ăn cho con trai lớn.

Hạ Mộng cũng xỏ giày xuống đất rồi đi lấy chút đồ cho anh cả uống rượu.

Hạ Bằng ăn ngấu nghiến hơn phân nửa chén cơm, tốc độ ăn cơm mới dần chậm lại.

Hắn vừa ngẩng đầu, phát hiện người trong nhà đều đang nhìn chằm chằm hắn, ngay cả đôi mắt của cô con gái nhỏ cũng đang nhìn hắn, hắn nhịn không được há miệng cười gượng.

- Mọi người đang làm gì?

Hạ Mộng một tay chống cằm, thuận miệng trả lời:

- Xem anh ăn cơm.

- Anh ăn cơm có gì đẹp.

Hạ Bằng có chút không được tự nhiên khi bị nhìn như vậy, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi mọi chuyện xảy ra gần đây.

Hạ Mộng đem mọi chuyện tóm tắt nói lại.

Sau khi biết Hạ Mộng chút nữa thì xảy ra chuyện, mà cứu cô lại là người sinh viên mới tới trong đơn vị, phản ứng của Hạ Bằng cũng không khác gì Hạ Mộng ngày đó.

- Thật quá trùng hợp! Em gái, sau này mà người ta biết chuyện, liệu..

Hạ mộng chắc chắn nói:

- Anh ấy sẽ không, umh.. Em thấy anh Chu rất là người rất hào phóng.

- Vậy thì tốt.

Hạ Bằng thờ phào nhẹ nhõm, vừa nghe nói xong mọi chuyện, lại thấy hai ngày nay chuẩn bị thu dọn đồ đạc lên đường đi thủ đô, sợ em trai đi ra ngoài không bảo vệ được em gái nên phải dặn dò rất nhiều thứ. Mà Hạ Tiêu kiên nhẫn lắng nghe từng chút, lại còn không ngừng gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Hạ Mộng ở bên cạnh nhìn cảnh này lại thấy buồn cười. Cô cảm thấy anh cả mình giống như ba già vậy, nghĩ vậy trong lòng lại dâng lên nỗi buồn, nếu ba cô vân còn sống, có lẽ anh cả cũng không cần phải gánh vác mọi chuyện.

Chờ tới lúc đi ngủ Hạ Bằng nghe Mai Hồng Diệp nói tất cả mọi chuyện. Hắn lại càng thất vọng về bà nội và cô mình.

Sau khi thở dài hồi lâu, nói với Mai Hồng Diệp:

- Hai đứa nó rời đi không biết khi nào mới về, mẹ cũng không có nhiều tiền, em xem chúng ta có nên ...

Hạ Bằng biết trong tay hai người cũng có khoản tiền tiết kiệm không nhỏ, lúc này người làm anh cả, chị dâu này nhất định cũng phải có chút gì đó.

Trong bóng tối Mai Hồng Diệp cố gắng cắn môi, mới nhịn xuống được cảm xúc chân thật của mình.

- Được rồi, lấy một ít cũng được, nhưng bao nhiêu thì thích hợp? Hơn nữa nghe mẹ nói là tiền tiết kiệm cũng đủ rồi.

Hạ Bằng có chút kinh ngạc, theo tính toán của hắn, chắc chắn là chưa đủ.

- Thật không? Vậy thì ngày mai anh đi hỏi mẹ.

- Vậy mai anh hỏi chút xem sao.

Hai vợ chồng thật vất vả mới được ở cạnh nhau, Mai Hồng Diệp vốn có chút suy nghĩ muốn gần gũi nhau, nhưng trong khoảnh khắc nhắc tới tiền kia liền không còn.

Hạ Bằng lại không biết suy nghĩ trong lòng của Mai Hồng Diệp, hắc hắc hai tiếng, cười kéo chăn ra, chui vào ổ chăn của Mai Hồng Diệp..

Rất nhanh, trong phòng vang lên thanh âm lạ……