Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 27: Chúng Ta Biết Nhau Sao?

Người này cũng không phải ai khác, là người nhà ông lão ở bệnh viện ngày đó đưa báo chí cho anh hai của Hạ Mộng. Chỉ thấy người này hôm nay so với ngày ở bệnh viện càng thêm mộc mạc rắn chắc hơn. Hạ Mộng nhịn không được cảm khái ở trong lòng, quả nhiên quần áo xem trọng người mặc, một khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ như vậy chỉ sợ khoác bao tải cũng sẽ có phong phạm.

Trí nhớ của Chu Bắc Thành luôn luôn rất tốt, thấy cặp mắt hoa đào ngập nước kia, liền nhận ra là cô gái nhỏ ở bệnh viện ngày ấy, cô ấy còn chưa tới đơn vị làm “đồng nghiệp”. Hôm nay anh cố ý tới tỉnh lỵ, vì đón mẹ cùng em gái từ thủ đô đường xa đến đây. Lại không nghĩ rằng hai người trùng hợp gặp được. Khóe môi cong lên, anh nhẹ nhàng gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Hạ Mộng thấy vậy vội vàng lễ phép mỉm cười hướng anh gật gật đầu, sau đó nhìn nhìn những chiếc ghế trống trong toa tàu xe lửa, chọn một vị trí trống rồi bước vào trong. Cô ngồi xuống lấy ra một cuốn sách trong túi để gϊếŧ thời gian..

Ngồi phía sau Chu Bắc Thành là người phụ nữ trung niên có ngoại hình ưa nhìn, là mẹ của anh, Lục Văn Doanh. Mà bên cạnh người đó là một cô gái trẻ tuổi, diện mạo có sáu bảy phần giống người phụ nữ trung niên, làn da trắng nõn, trên người nồng đậm hơi thở thanh xuân, là em gái anh Chu Bắc Vi.

Chu Bắc Vi phát hiện động tác của hai người liền vì tò mò, không khỏi đánh giá Hạ Mộng, nhiều hơn chút, một lát sau lại đứng dậy ngồi vào chỗ bên cạnh Chu Bắc Thành, dựa sát vào người anh mình nhẹ giọng hỏi:

- Anh, hai người biết nhau sao?

Chu Bắc Thành lông mày hơi giãn ra ừ một tiếng, sau đó liền không muốn nhiều lời, lại đem ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ.

Lục Văn Doanh cùng con gái đều quan tâm vấn đề này, chẳng qua ngượng ngùng hỏi, kết quả đợi nửa ngày cũng không kết quả. Chu Bắc Vi thấy hỏi nữa cũng sẽ không được, nhún vai, lại ngồi trở lại bên cạnh Lục Văn Doanh, hai người thấp giọng kề tai nói nhỏ.

- Mẹ, không nghĩ tới ở nơi xa xôi này còn có cô gái đẹp như vậy.

- Đúng vậy.

Lục Văn Doanh cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng nhìn từ quần áo đến trang điểm chẳng qua cũng chỉ là cô gái nhà bình thường.

Chu Bắc Vi cười hì hì bám vào cánh tay Lục Văn Doanh, dựa sát bên tai Lục Văn Doanh nói:

- So với chị Diệp Tố của con, người nói ai xinh đẹp hơn?

Lục Văn Doanh nhăn mày lại, vỗ nhẹ hai cái vào mu bàn tay con gái nhắc nhở:

- Đừng nói linh tinh, làm người ta nghe thấy không tốt.

- Được a.

Chu Bắc Vi ngồi thẳng người lại, nhàm chán lật xem báo chí.

Lục Văn Doanh lúc sau lại lơ đãng đem tầm mắt nhìn đến trên người cô gái đang cúi đầu đọc sách kia. Diệp Tố là con dâu mà bà ta đã chọn, tự nhiên luận về tướng mạo gia thế các điều kiện đều là không tầm thường, còn cô gái này bất quá chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng nghĩ đến con trai lạnh nhạt, lại tự chủ trương xin điều từ bộ lâm nghiệp tới nơi này, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không đồng ý trở về thủ đô, đầu Lục Văn Doanh lại ẩn ẩn đau. Bà từng nghĩ muốn nói một số chuyện với Chu Bắc Thành, nhưng hiện tại hoàn cảnh lại không cho phép, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Hơn bốn mươi phút thực mau qua đi, xe lửa tới rồi trạm Thanh Sơn.

Hạ Mộng theo dòng người xuống xe.

Chu Bắc Thành trong tay xách theo hai cái túi xách, đi ở phía sau.

Anh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn yểu điệu cách đó không xa kia, bỗng nhiên nghĩ đến sau này hai người gặp mặt trong trong đơn vị, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười.

Chu Bắc Vi nhạy bén phát hiện ra, duỗi dài cổ về phía trước xem, sau đó túm túm cánh tay anh mình nối:

- Anh, anh nói cho em biết đi? Cùng con gái nhà người ta quen biết thế nào? Anh mới đến bên này mấy ngày nha……

Chu Bắc Thành kiệm lời thật lâu mới mở miệng nói:

- Chúng ta là đồng nghiệp cùng đơn vị.

Chu Bắc Vi bừng tỉnh:

- Nguyên lai là đồng nghiệp nha.

Ở phía sau bọn họ, Lục Văn Doanh cũng nghe thấy, đôi lông mày cau lại……

Hạ Mộng đi một hồi, lúc về đến nhà phát hiện cổng đang mở. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu cô ngay lập tức, bà nội cô tới, cô vội vàng chạy vào. Kết quả tay còn chưa có chạm vào then cửa, cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên trong.

Lúc nhìn thấy là anh cả, cô nhẹ nhàng thở ra:

- Anh.

Hạ Bằng nhìn nhìn em gái không chớp mắt, trong mắt đều là đau lòng:

- Mau vào phòng không lạnh.

Hạ Mộng cười cười, nghe lời dậm dậm hai chân rũ tuyết, sau đó đi theo hắn vào trong. Hạ Bằng khẽ đóng cửa phòng lại, giọng điệu mang theo oán trách nói:

- Cái con nhỏ này, xảy ra chuyện lớn như vậy, còn không nói cho anh, nếu không phải anh nghe người ta nói, có khi bây giờ còn chẳng hay biết gì.

Lúc ấy hắn vừa nghe được em gái mình bị người ta mạo danh vào đại học liền tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.

Lúc trước em trai không thi đậu cao trung, liền đi làm luôn, hắn vẫn luôn cảm thấy thiệt thòi cho Hạ Tiêu. Chờ tới lúc em gái lên cao trung, hắn ở trong lòng thề, bất luận như thế nào cũng không thể để chuyện này lại phát sinh, hắn cho dù đập nồi bán sắt cũng phải để em gái học hết cao trung rồi thi đại học, làm quang tông diệu tổ. Ai có thể ngờ khi bọn hắn còn nghĩ em gái thi rớt, hóa ra bên trong còn có ẩn tình khác.

Hạ Mộng vào đông phòng nghe thấy lời anh cả nói, động tác tháo mũ cùng áo khoác khựng lại, cười gượng hai tiếng:

- Em không có cố ý gạt anh, hai người không phải mới trở về lâm trường sao.

Ngày đó, sau khi biết được sự thật, bọn họ liền bàn bạc tạm thời không nói cho Hạ Bằng biết, chờ mấy ngày nữa lại nói, không nghĩ đến kéo dài lại thành anh cả biết trước.

Tiết Minh Nguyệt ngồi ở đầu giường đất may vá, nghe vậy liền lên tiếng:

- Được rồi, được rồi, vừa trở về đã oán trách rồi, giờ còn nói em gái con làm gì. Không nói cho con, không phải vì muốn giấu con, là vì sợ con biết được lại tức giận làm chuyện không suy nghĩ, không giải quyết được gì, cũng không giúp được gì.

Một bên má của bà đã bớt sưng, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn như cũ.

Hạ Bằng gân cổ, trừng mắt phản bác:

- Con như thế nào không giúp được gì? Hạ Bằng con có thể đem Tần Văn Văn và người nhà cô ta tẩn cho một trận, khi dễ nhà ta không có ai sao?

Hạ Mộng biết Hạ Bằng là nghiêm túc, vẻ mặt vội vàng nghiêm túc nói:

- Anh cả, anh không thể đi tìm nhà bọn họ đánh nhau, hiện tại nhà chúng ta ai cũng không được đi, miễn cho việc bị người ta nhân cơ hội bắt được nhược điểm, uy hϊếp chúng ta.

Cô là người bị hại, lại là nữ, dưới sự tức giận động thủ đánh người, nhà họ Tần chưa chắc dám làm gì cô, nhưng đổi thành anh cả, chắc chắn sẽ khác.

Hạ Bằng tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng nhận thức được em gái nói có đạo lý, hắn không thể vì tức giận mà làm chuyện này xấu đi:

- Được, anh nghe em.

Hạ Mộng thoáng yên tâm một chút, cười nói:

- Đúng rồi, chờ thêm vài ngày, em cùng anh hai đi thủ đô đem mọi chuyện báo cáo lên trường học, để trường học xử lý Tần Văn Văn thật tốt.

Hạ Bằng vẻ mặt lo lắng:

- Nhưng chúng ta ở thủ đô cũng không quen biết ai, hai đứa lại lạ nước lạ cái, có đi được không? Bằng không đến lúc đó anh cũng đi cùng?

- Anh cả, anh đừng đi. Chúng ta vừa đi, trong nhà chỉ còn có mẹ, bà nội cùng Hạ Huy bọn họ chắc chắn còn tới, tuy ngày hôm qua bị đuổi đi, nhưng cũng không biết khi nào lại tới cửa tìm mẹ. Anh ở nhà, dù là ở trên núi, có chuyện gì xảy ra cũng có thể mau chút trở về chiếu cố mẹ……

Hạ Mộng suy nghĩ rất nhiều, cho dù không có bà nội tới gây sự, cô cũng không có tính toán để anh cả đi theo cùng.

Hạ Bằng cuối cùng bị thuyết phục thành công. Nhưng nghĩ tới người bà nội kia tâm tình của hắn có chút phức tạp. Khi còn nhỏ, bà nội đối với hắn cũng tính là không tồi. Chờ sau khi nhà chú hai sinh ra Hạ Huy, đãi ngộ của hắn mới thay đổi bất ngờ. Sau đó cha qua đời, lại phát sinh một số chuyện cũng làm hắn thất vọng. Bất quá, có lẽ hắn không đủ tàn nhẫn, không làm được những việc giống như em gái vậy, đuổi bà ta đi……