Trùng Sinh Không Gian: Vận May Ngọt Ngào

Chương 18: Hoảng Loạn Như Ma

Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Mộng tới nhà ngoại của Thẩm Vãn Hà tìm cô, sau đó hai người cùng đi tới nhà Tần Văn Văn.

Bố mẹ của Tần Văn Văn đều làm ở kho lương thực, mẹ thì làm ở nhà ăn đơn vị, nhà bọn họ ở phía sau kho lương thực.

Khi hai người đến nơi, cửa lớn khép hờ.

Hạ Mộng nhìn phiến cửa gỗ loang lổ kia mà tâm tình có chút phức tạp, thật ra thì cô tới nhà Tần Văn Văn cũng không nhiều, trước đây, Tần Văn Văn thường xuyên đi nhà cô, đôi khi mẹ cô nhiệt tình hiếu khách sẽ mời cô ta ở lại ăn cơm.

- Đoán chừng cậu ta đang ở nhà đó.

- Vậy chúng ta liền vào đi.

Thẩm Vãn Hà nói xong liền đẩy cửa mà vào. Khi hai người vào đến sân sau, còn chưa có đi đến phòng ở gần đó, thì thấy có người đẩy cửa đi ra.

Tần Văn Văn không nghĩ tới trong sân lại có hai người, trong đó còn có còn có người mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất, Hạ Mộng, trong nháy mắt trên mặt hiện lên hoảng loạn, sau đó lập tức bị thay thế bằng gương mặt tươi cười:

- Hai người các cậu sao lại tới đây?

Hạ Mộng vốn dĩ ôm mục đích thử Tần Văn Văn mà tới, bởi vậy từ lúc nhìn thấy cô ta, cô liền chú ý biến hóa của cô ta, cho nên có thể nhìn thấy được tất cả biểu tình biến hóa, dù là rất nhỏ cô cũng đều thấy được, trong lòng không khỏi càng thêm chắc chắn, Tần Văn Văn nhất định là làm việc gì đó có lỗi với mình.

- Chúng tớ tới đây tìm cậu chơi, thế nào, không chào đón sao?

- Đúng vậy, nếu cậu không chào đón, thì chúng tớ liền không làm phiền cho người ghét, lập tức đi.

Thẩm Vãn Hà luôn bất mãn với Tần Văn Văn luôn, trước đó quan hệ bạn học khá tốt, kết quả thi đại học xong không biết vì sao lại trở mặt.

Tần Văn Văn nhịn không được cắn chặt hai hàm răng, cô ta ngược lại hy vọng hai người có thể thức thời rời đi, đáng tiếc điều này không có khả năng, cho dù cảm giác được hai người Hạ Mộng và Thẩm Vãn Hà tới không có ý tốt, cô ta cũng không thể không cười cười, làm ra bộ dáng nhiệt tình tiếp đón.

- Hoan nghênh, sao có thể không chào đón các cậu, tại hai người các cậu đến bất ngờ quá chứ sao. May mắn hai người đến sớm, muộn một chút là tớ đã không có nhà rồi. Mau vào phòng đi, bên ngoài rất lạnh.

Chờ vào phòng, Hạ Mộng nhìn quanh bốn phía, trong nhà Tần Văn Văn có một phòng nhỏ, một cái máy may cùng một cái bàn, mấy cái ghế dựa, tiếp vào bên trong là phòng bếp, phòng ngủ ở hai bên.

Tần Văn Văn nhịn xuống bực bội cùng bất an, tiếp đón hai người:

- Hai người mau ngồi đi.

Hạ Mộng suy nghĩ một chút, cô không muốn ngồi ở phòng khách, rất là tự nhiên đề nghị:

- Ngoài này rất lạnh, hay là đi vào giường đất trong phòng cậu ngồi đi, hai chân cũng được ấm áp.

Thẩm Vãn Hà gật đầu tán đồng:

- Đúng đúng, hôm nay là thật lạnh, tớ sắp bị đông lạnh rồi, lòng bàn chân giống như dẫm lên khối băng vậy.

Tần Văn Văn căn bản không muốn cho hai người vào phòng mình, bởi vì hai người đột nhiên đến đây làm cô ta ứng phó không kịp, nhiều đồ không có cất giấu kỹ, chẳng may bị Hạ Mộng phát hiện ra manh mối, liền xong đời.

- Giường đất giờ cũng không còn ấm rồi, vẫn là ở trong phòng khách đi, tớ đi lấy cho các cậu chút nước ấm, uống xong đi liền ấm áp.

Tần Văn Văn càng không muốn cho cô đi vào, Hạ Mộng lại càng cảm thấy không đi là không thể. Cô cười như không cười nói:

- Văn Văn, trên giường đất không ấm nhưng so với mặt đất toàn khí lạnh thì tốt hơn. Cho nên cậu không cho chúng tớ vào phòng, có phải bởi vì cậu không có dọn phòng không? Ai nha, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, lại không phải người ngoài, yên tâm, tớ cùng Vãn Hà sẽ không cười cậu đâu.

Thẩm Vãn Hà gật đầu phụ họa:

- Đúng vậy, chúng tớ sẽ không.

Nụ cười trên mặt Tần Văn Văn suýt chút nữa đã không duy trì được. Cô ta phát hiện từ sau khi Hạ Mộng tỉnh lại đã thay đổi rất nhiều, nói chuyện làm việc lợi hại hơn trước. Mà quan hệ giữa Thẩm Vãn Hà với Hạ Mộng từ trước tới giờ vẫn luôn tốt hơn nhiều so với cô ta, nhất là từ sau thi rớt đại học, sau đó học lại, quan hệ hai người lại càng tốt, Thẩm Vãn Hà giống như thiên lôi của Hạ Mộng, sai đâu đánh đó.

- Còn không phải là da mặt tớ mỏng sao. Nếu không……

Tần Văn Văn vừa định nói muốn để hai người vào phòng ba mẹ cùng anh cô ta, Hạ Mộng lại lớn tiếng đánh gãy lời cô ta:

- Văn Văn, có cái gì chờ vào phòng cậu ngồi giường đất lại nói được không, chân tớ thật sự muốn đông lạnh rồi. Hơn nữa trên đầu tớ bị thương còn chưa có tốt ……

Hạ Mộng sờ sờ cái gáy. Thẩm Vãn Hà lập tức nóng nảy:

- Hạ Mộng mới ra viện có mấy ngày, cậu không phải không biết……

Vừa nói vừa nhấc chân đi về phía tây phòng.

Đáy mắt Tần Văn Văn hiện lên u quang, việc đã đến nước này, đành phải giả vờ cười nói:

- Vậy mau đi vào phòng tớ đi.

Hạ Mộng tận lực đè xuống khóe miệng đang nhếch, sau đó đi theo phía sau Tần Văn Văn vào tây phòng.

Trong phòng có một giường đất nhỏ, một tủ quần áo dựa tường cùng bàn học, có bức màn thêu hoa thanh nhã, vừa nhìn thấy liền biết được tỉ mỉ bố trí qua. Hai người động tác nhanh chóng cởi giày leo lên giường đất, Tần Văn Văn chần chờ vài giây sau cũng đi lên theo. Còn làm bộ tri kỷ lấy ra một cái chăn từ tủ bên cạnh giường đất, đưa cho hai người đắp lên chân.

Hạ Mộng nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Văn Văn cười hỏi:

- Hiện tại năm mới cũng coi như là xong rồi, cậu tính toán khi nào thì lên trường học?

Trong lòng Tần Văn Văn trầm xuống, nếu trước đây lúc chưa xảy ra chuyện đó, Hạ Mộng hỏi như vậy, cô ta sẽ không cảm thấy có cái gì, nhưng hiện tại Hạ Mộng nói vậy…… Cô ta lại cảm thấy giống như mang thâm ý, hàm hồ nói:

- Qua một đoạn thời gian nữa mới đi.

Hạ Mộng gật gật đầu:

- Còn chút thời gian nữa mới tới khai giảng.

Thẩm Vãn Hà lúc này cảm thấy ấm áp một ít, mới có tâm tình mở miệng:

- Vẫn là thủ đô khí hậu tốt, tớ xem cậu vào đại học so với trước đẹp hơn nhiều.

Tần Văn Văn nghe Thẩm Vãn Hà nói vậy bị tức giận run người, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Phải không, tớ thấy cậu cũng thay đổi không ít, ôn tập rất mệt đi, xanh xao vàng vọt hơn trước

Thẩm Vãn Hà không cao hứng xuy một tiếng:

- Hiện tại đầu năm mọi người đều ăn không đủ no, có mấy người không xanh xao đâu? Nếu ba mẹ tớ cũng giống như nhà cậu, có khẩu phần lương thực đi làm, tớ chắc chắn cũng có thể sạch sẽ trắng nõn.

Tần Văn Văn lập tức bị nghẹn.

Hạ Mộng thấy vậy, bất đắc dĩ cười nói:

- Các cậu đây là làm gì? Vừa thấy mặt liền nồng nặc mùi thuốc súng như vậy, còn có thể ngồi tán gẫu nói chuyện sao?

Hai người nhìn nhau một cái, tạm thời ai cũng không muốn hé răng. Hạ Mộng vừa lúc nhân cơ hội chuyển đề tài:

- Vãn Hạ năm nay cậu còn tính toán báo danh sư phạm sao?

- Đương nhiên rồi, lý tưởng của tớ là làm cô giáo.

Thẩm Vãn Hà cũng cảm thấy vừa rồi nói chuyện có chút quá, chủ động hòa hoãn nói với Tần Văn Văn:

- Chờ tớ thi đỗ rồi tới Thủ đô, nhất định phải đi đại học của cậu tham quan.

Tần Văn Văn nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nói như vậy, cô ta tình nguyện để Thẩm Vãn Hà mãi mãi không thi đậu, khẩu thị tâm phi nói:

- Được đó.

Hạ Mộng quan sát biến hóa của Tần Văn Văn, cố ý cười nói:

- Đến lúc đó tính cả tớ nữa, tớ còn chưa có đi Thủ đô đâu, cũng không có đi qua trường đại học, đợi tớ xin nghỉ cũng đến thăm đi……

Biểu tình Tần Văn Văn cứng đờ, trong lòng hoảng loạn như ma, trong nhất thời thì không biết, nhưng vạn nhất về sau Thẩm Vãn Hà thật sự thi đậu, hoặc là ngày nào đó Hạ Mộng thật sự đi thủ đô, cô ta nên làm sao bây giờ, trong lòng không khỏi hối hận muốn chết, sớm biết như vậy, cô ta nên nghe ba mẹ nói, ăn tết không cần về nhà, hoặc là trở về không qua lại cùng Hạ Mộng nữa.

Thẩm Vãn Hà cũng không biết ẩn giấu phía sau những lời nói nhìn như bình thường này lại là sóng gió mãnh liệt, cô ấy sang sảng cười nói:

- Không thành vấn đề, bất quá trước tiên là tớ phải thi đậu đã.

- Tớ cảm giác năm nay chắc chắn cậu có thể.

Hạ Mộng đề cập đến chuyện này này chính là vì thử Tần Văn Văn, quan sát phản ứng của cô ta, kết quả cô thấy được ánh mắt Tần Văn Văn lập loè, mắt thường có thể thấy được chóp mũi và cái trán của cô ta lấm tấm mồ hôi. Hạ Mộng dùng sức nắm chặt tay, mới nhịn xuống được đủ loại tâm tình muốn bùng nổ, bởi vì cô rõ ràng, chất vấn là vô dụng, phải có chứng cứ mới được.

- Văn Văn, nhà cậu có nước không? Đi một đoạn đường hơn nữa lại nói nửa ngày, tớ có chút khát.