Chương 33: Sinh lão bệnh tử
Editor: Tiểu Mộc Hinh
Lão thái gia đột nhiên té xỉu, sau đó quản gia chăm sóc ông ta lập tức phát hiện, vội vàng gọi xe cứu thương.
Không lâu sau đó thì được đưa đi bệnh viện.
Trên đường đi, quản gia gọi điện báo cho người của Khương gia. Khi gọi điện thoại cho Khương Hành, lão gia tử đang trên đường tới bệnh viện.
Lão thái gia tuổi lớn, mỗi lần sinh bệnh, đối với người trong nhà mà nói, là đang khiêu chiến với sức chịu đựng của trái tim bọn họ.
Dù sao cũng không ai biết được, lỡ như một lần nào đó, lão thái gia vào bệnh viện, không ra được nữa thì sao.
Cơm cũng không thể ăn được nữa, Khương Hành nói qua một chút sự việc với Tần Thư Vân, sau đó một mình đi ra ngoài.
Lão thái gia có thành kiến với Tần Thư Vân, cô không thể tới bệnh viện được. Hơn nữa, trong nhà còn có hai đứa nhỏ, hai đứa cũng không thể đi, co nên chỉ có thể để Tần Thư Vân ở nhà đợi tin tức.
Tuy rằng lão thái gia có thành kiến với cô, nhưng ông ấy dù sao cũng là ông nội của Khương Hành. Bây giờ cơ thể có chút vấn đề, cô cũng có hơi thấp thỏm bất an.
Nếu như lão thái gia gặp tai họa bất ngờ*, Khương Hành cũng rất buồn.
(* Nguyên văn là một thành ngữ: 三长两短 (Sānchángliǎngduǎn) – Tam Trường Lưỡng Đoản
Ý nghĩa: Chỉ tai hoạ hoặc tai nạn bất ngờ. Đặc biệt chỉ người chết.)
Lúc này, Tần Thư vân ăn cũng không ngon, trong đầu hỗn loạn.
Biết ông cố gặp chuyện không may, Khương Khương tuy rằng không thích ông ấy, nhưng mà cô biết sinh bệnh là một việc rất thống khổ rất đau, vừa ăn cơm, cô bé vừa hỏi mẹ.
“ Mommy, có phải ông cố bị bệnh rất nghiêm trọng hay không ?”
Tần Thư Vân gật đầu: “ Ông cố tuổi cao, rất dễ dàng bị bệnh.”
Cô trả lời câu hỏi của Khương khương xong thì quay đầu nhìn sương mù bóng đêm ngoài của sổ, có chút đứng ngồi không yên.
Khương Hành đã ra ngoài một lúc, không biết đã tới chưa, lão thái gia bên kia, cũng không biết như thế nào.
Có nghiêm trọng không.
Khương Khương không hiểu lắm, hỏi mẹ: “ Vậy có phải người lớn tuổi đều sẽ bị bệnh hay không ?”
Tần Thư Vân ngồi xuống, tự bản thân tỉnh táo một lúc, gật đầu nói: “ Đúng vậy.”
“ Kia, vậy sau này mommy lớn tuổi rồi, cũng sẽ bị bệnh hay sao ?”
“ Phải, sinh lão bệnh tử là điều bình thường trong cuộc sống.”
Vừa nghe đến chữ chết, Khương Khương lập tức liền sợ, cơm cũng không ăn được, kích động mở to mắt: “ Sau này mẹ sẽ rời khỏi bọn con sao ?”
Tần Thư Vân lúc này có chút không yên lòng, nghe được câu hỏi của con gái. Đối diện với ánh mắt kinh hoảng của con gái, không khỏi nở nụ cười, sờ sờ đầu cô bé: “ Con bé ngốc, đây là việc rất lâu sau này, phải đợi đến lúc các con lớn lên cơ.”
“ Vậy thì Khương Khương không muốn trưởng thành.”
Khương Khương bắt đầu sợ hãi trưởng thành. Trường thành rồi, ba mẹ sẽ bỏ cô bé mà đi.
Tiểu nha đầu bị lời nói của mình làm cho ủ rũ, Tần Thư Vân nhìn dáng vẻ khổ sở của con, bị sự ngốc nghếch đáng yêu của con bé làm cho buồn cười.
Mỉm cười, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “ Bảo bối, không phải nói lớn lên rồi thì ba mẹ sẽ ròi bỏ các con, mà khi các con lớn lên, sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình. Mà ba mẹ đã quá già để bước đi tiếp.”
“ Đó không phải cũng như vậy sao ?”
Lời nói của mẹ, không thành công an ủi đến Khương Khương, mà ngược lại còn làm cô bé đặc biệt đau khổ.
Một bên khác, khương Khả không thân không có tình cảm với lão thái gia, cũng không thèm để ý đến bệnh tình của lão thái gia, vẫn luôn cúi đầu ăn cơm. Lúc này cơm trong bát đã ăn xong, khi ngẩng đầu lấy khăn lau miệng, nghe được cuộc nói chuyện của mẹ và em gái. Nhìn thấy ánh mắt đau thương của em gái, liền cảm thấy em gái đúng là cái đồ đần độn.
Nhưng cô cũng không có lên tiếng đi an ủi con bé, mà là nhìn về phía mẹ: “ Mẹ, con đã ăn xong.”
Khương Khả từ ghế đứng lên, sau đó rời khỏi phòng bếp.
Tần Thư Vân cũng đứng dậy, đem con gái lớn đi rửa tay.
Cuộc đối thoại này, tạm thoei kết thúc.
Nhưng mà Khương Khương ở chỗ đó cũng không có rời đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, mẹ không có ở trong phòng. Khương Khương thấy chị gái tỉnh dậy, lập tức quay đầu hỏi chị gái: “ Chị, mommy nói sau này ba mẹ sẽ chết, sẽ rời khỏi chúng ta, em rất khó chịu !”
Khương Khương mặc đồ ngủ màu trắng in hình con thỏ, làn da trắng nõn, cả người nhìn rất sạch sẽ non nớt. Đôi mắt to, vào sáng sớm tựa như con suối đầy sức sống, xinh đẹp mà sạch sẽ.
Khương Khả không hề nghĩ đến, đã qua một đem, mà em gái vẫn nhớ tới cuộc nói chuyện tối qua.
Tuy rằng cảm thấy đứa nhỏ này xoắn xuýt quá mức rồi, nhưng nghĩ nghĩ, cô vẫn nằm đó, giải thích với con bé: “ Mẹ nói sau khi chúng ta lớn lên, là phải chờ chúng ta già như ông nội vậy. Phải qua năm sáu mươi năm nữa, em mới ba tổi, đến lúc đó còn rất xa !”
Sau đó Khương Khương lại có thêm một vấn đế băn khoăn mới.
Năm sáu mươi năm đến cùng là lâu đến mức nào ?
Mình bây giờ mới ba tuổi, mà giống như đã qua cực kỳ lâu, vậy thì năm sáu mươi năm pahri lâu đến mức nào chứ ?
Bé nghịch ngợm móc ngón tay ra tính, nhưng làm thế nào cũng tính không ra kết quả.
Khương Hành hơn chín giờ mới về nhà, một đêm không ngủ, dưới đáy mắt đều mang theo màu xanh, cả người cũng có chút mỏi mệt.
Lúc này bọn nhỏ đều đã thức dậy, ở phòng khác chơi cờ bay với nhau. Chị gái sẽ chơi, em gái ở một bên cạnh làm theo, nhìn thấy ba trở về, Khương Khương vội vàng chạy tới.
Khương Khả do dự một chút, cũng vội đi theo.
Khương Hành sờ sờ đầu của bọn họ, sau đó bảo con gái tự mình chơi, còn bản thân mình thì đi lên lầu.
Tắm rửa một cái, cả người anh liền hướng lên giường nằm, rất nhanh liền khép đôi mắt lại.
Tần Thư Vân bưng bữa sáng lên đây, nhìn thấy bộ dạng cực kỳ mệt mỏi của anh, có chút đau lòng, nhưng mà vẫn đẩy đẩy vai của anh, khiến anh đứng dậy.
“ Ăn sáng đã rồi ngủ tiếp.”
Khương Hành thong thả tỉnh lại, anh chỉ ngủ một hồi, lại có cảm giác thời gian mình ngủ hình như rất lâu. Ánh mắt mơ hồ nhìn mặt của Tần Thư Vân một lúc, anh ngồi dậy, gãi đầu, đi tới chỗ bữa ăn sáng ở bàn bên cạnh, ăn rất im lặng trầm mặc, bóng lưng hơi cong, phảng phất như bên trên đè ép không ít áp lực.
Đèn trong phòng được bật lên, sáng sáng nhạt nhạt. Không khí có chút nặng nề, ép tới Tần Thư Vân cảm thấy có chút hít thở không thông.
Hít một hơi thật sâu, cô lúc này mới mở miệng thử hỏi: “ Tình huống của ông nội rất nghiêm trọng sao ?”
Khương Hành chậm rãi ăn, nghe được câu hỏi của Tần Thư Vân, động tác đình trệ bị kìm hãm, gật đầu: “ Phải phẫu thuật.”
Phải phẫu thuật, thì chính là rất nghiêm trọng.
Vừa rồi đã từ thần sắc của Khương Hành đoán được đại khái, bây giờ lời nói của của Khương Hành, Tần Thư Vân suy nghĩ.
Cô không biết nên an ủi Khương Hành như thế nào, thật lâu sau, mới nói: “ Ông nội cát nhân ắt sẽ có thiên tướng, sẽ tốt thôi.”
Khương Hành lúc này mới ngước mắt nhìn thoáng qua vợ của mình. Trong lòng ấm áp.
Tuy rằng ông nội không thích cô ấy, nhưng mà cô ấy vẫn không biểu lộ ra dáng vẻ đặc biệt oán hận ông nội. Ông nội xảy ra chuyện, cô cũng chân thành an ủi anh.
Có cô vợ như thế vậy, đời này không còn mong gì hơn.
Khương Hành đưa tay, kéo tay của vợ mình qua, cầm lấy. Ngón tay anh khoát lên bàn tay mềm mại của cô ở trong lòng bàn tay, khuôn mặt anh có mang theo tia mệt mỏi và cảm kích : “ Thư Vân, cảm ơn em.”
Tần Thư Vân cười cười: “ Mau ăn đi, ngủ một lát, đợi lát nữa anh còn phải đi thăm ông nội.”
Ông ấy tình trạng không tốt, chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tần Thư Vân tới thăm, nói không chừng cảm xúc của ông ấy lại không tốt, cho nên Khương Hành cũng không làm khó Tần Thư Vân.
Cổ họng nghẹn lại, Khương Hành cứng ngắc, nói: “ Thật xin lỗi.”
Đây là lần thứ hai mà Khương Hành nói xin lỗi với cô.
Lần đầu tiên, là lúc ở bên ngoài tìm thấy cô và con gái.
Anh là con người kiêu ngạo đến cỡ nào chứ, hiếm khi sẽ xin lỗi, sẽ giải thích. Một khi đã nói ra, chính là do cảm thấy rất áy náy.
Tần Thư Vân cười cười, không nói gì, dặn dò hắn: “ Anh ăn nhanh đi, em ra ngoài coi mấy đứa nhỏ.”
Sau đó cũng đi ra.
Cô ở lại trong phòng, sẽ làm phiền Khương Hành nghỉ ngơi, cho nên cô cũng đi ra ngoài.
Khương Hành ngủ tầm hai tiếng, lại đi ra ngoài.
Khương Khương bắt một dì người hầu giúp cô tính toán, tính đã lâu, rốt cuộc cũng tính ra năm mươi năm, sáu mươi năm rốt cuộc đến đến mức nào.
Biết ba mẹ còn có thể ở bên mình một thời gian rất lâu rất lâu nữa, Khương Khương rốt cuộc cũng yên tâm.
Nhưng là, vẫn còn một chút đau lòng.