Tiểu Bảo Bối Ba Tuổi

Chương 31: MẠT CHƯỢC

Chương 31: Mạt chược

Editor: Tiểu Mộc Hinh

Khuôn mặt Khương Khương đầy mông lung. Nhìn thấy dáng vẻ cười ha hả của Thẩm Lạc, chân mày nhỏ cau lại.

Hình như cô hại ba thua rồi ?

Khương Hành không hề nghĩ đến, đám người kia vậy mà mặt dày vô sỉ nhìn con gái anh chủ động, có chút không nói nên lời.

Nhìn đôi mắt đắc ý đến nỗi muốn lên trời của Thẩm Lạc đối diện, tròng mắt đen nhánh của Khương hành có chút nheo lại, trong mắt mang theo sáng ác liệt.

Bình thường đánh bài chơi mạt chược cùng bọn họ, anh sợ bản thân anh luôn luôn thắng, bọn họ sẽ cảm thấy không có hứng thú đánh bài, nên cơ bản đều mặc kệ, không thắng liên tiếp nữa.

Hôm nay nếu đã bị lừa một phen, anh cũng không cho bọn họ thêm cơ hội, thần sắc có chút lạnh, nói: “ Tiếp tục đi.”

Kế tiếp mấy ván, Khương Khương ngồi trên đùi ba, nhìn ba đánh bài, im lặng cực kỳ.

Bọn người Thẩm Lạc, thua đến mức chật vật cực kỳ.

Bọn họ không hề nghĩ đến, Khương Hành một chút cơ hội thở cũng không cho bọn họ, lập tức đem mấy ván tiếp theo thắng liên tiếp, thắng rất dứt khoát đẹp đẽ.

Thẩm Lạc không thể tiếp tục đánh, vì vậy đổi một người chơi giỏi hơn, cũng không thể xoay chuyển cục diện Khương Hành liển tục thắng.

Cuối cùng, Khương Hành cảm thấy không có ý nghĩa, đem tiền mà anh thắng được, tất cả đều nhét vào tay của Khương Khương, sau đó ôm con gái rời đi.

“ Không đánh nữa, không thú vị.”

Thẩm Lạc nhìn Khương Hành ở phía trước ôm con gái rời đi, bé nhỏ nghịch ngơm cầm xấp tiền trong tay lắc lư lắc lư, cảm thấy Khương Hành thật sự rất ngứa đòn.

Mé, lúc trước giả heo ăn thịt hổ, bây giờ thắng liền rời đi ?

Đây cũng siêu siêu quá đáng a !

Thẳng đến lúc anh rời đi, Thẩm Lạc còn nhịn không được nói với người bên cạnh.

“ Khương Hành, cái tên này thật sự nhìn rất ngứa đòn a, cố ý giấu nghề để bóc lột chúng ta sao ?”

Nghĩ một chút hôm nay bị anh ta thắng hết toàn bộ tiền, thịt trên người Thẩm Lạc rất đau.

Anh ta thắng tiền mặt chỉ là một phần nhỏ, vừa rồi chuyển sang WeChat cho anh ta không ít đâu.

Đau lòng nghĩ về tiền của mình một lúc, Thẩm Lạc lại kêu người tiếp tục ván bài, không lâu sau đó, bàn mạt chược lại náo nhiệt lên.

Người mới vào bàn dễ dàng bắt nạt hơn Khương Hành nhiều, Thẩm Lạc thắng nhiều cũng quên đi nỗi đau lúc nãy.

Ra khỏi phòng đánh bài, Khương Hành đem Khương Khương ra ngoài, đi tìm chị gái. Thời gian cũng không còn sớm, đã đến lúc phải trở về.

Khương Khả ở dưới lầu cùng bạn mới xem một anh trai nhỏ hơn mười tuổi của Thẩm gia chơi dương cầm. Anh trai nhỏ đàn rất hay, ngón tay thon dài, ở trên dương cầm màu đen nhảy múa, vang ra tiếng đàn dương cầm như thanh âm của tự nhiên, làm người ta mê mẩn mà đi tới.

Khương Khả nhìn thiếu niên mặc đồ trắng đen ngồi ở trên ghế, cậu ta không phải quá đẹp trai, nhưng là vì đàn dương cầm rất hay, cả người giống như một tác phẩm nghệ thuật tao nhã trong bảo tàng, làm cho người ta cảm thấy không thể trèo cao.

Thẩm Tây Triệt lúc này cũng ở đây, cậu thông minh hơn người mẹ vừa nhìn thấy bé gái là đận độn nhiều. Một chút sau liền nhận ra cô gái nhỏ này là chị gái của cô bé mới nãy. Tiểu nha đầu xem anh họ của cậu chơi dương cầm, ánh mắt sáng ngời trong suốt, hình như rất thích.

Cũng không biết cô bé có nghe hiểu hay không.

Đại khái là bị mẹ làm ảnh hưởng, Thẩm Tây Triệt cũng cảm thấy cô bé này có chút đáng yêu.

Nghĩ nghĩ, cậu chạy đi lấy mấy viên kẹo, sau đó đưa cho hai em gái nhỏ.

Bé trai nhỏ mặc đồ màu lam, khuôn mặt phấn nhuận, làn da rất trắng, còn cao hơn cô rất nhiều, đứng ở trước mặt cô, bộ dáng thân thiện đem viên kẹo dễ thương trong tay cho cô.

“ Lại đây, em gái, cho em kẹo nè.”

Khương Khả đang thưởng thức đàn dương cầm rất hăng say, bất thình lình đột nhiên bị cắt ngang, rồi sau đó, liền được một bé trai cho kẹo.

Bé trai này rất xa lạ, cô cũng không biết, cũng rất kinh ngạc.

Nhưng anh trai nhỏ không chỉ cho cô, còn cho người bạn mới bên cạnh cô.

Ở đây hai người bọn họ là nhỏ nhất, đại khái là xem bọn họ đang nhỏ nên mới cho kẹo.

Sau khi đoán được nguyên nhân, Khương Khả cười với bé trai: “ Cảm ơn anh trai.”

Em gái nhỏ cười rộ lên rất đáng yêu, lúm đồng tiền nhàn nhạt, đôi mắt cũng cong cong, thanh âm cũng giòn giòn, làm cho Thẩm Tây Triệt cảm thấy em gái vừa đáng yêu lại xinh đẹp.

Cảm thấy cô bé thật sự rất đáng yêu, Thẩm Tây Triệt nhất thời nhịn không được, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của cô.

“ Em rất đáng yêu !”

Anh trai nhỏ đột nhiên lại xoa đầu, Khương Khả coi như bình tĩnh, cũng phát ngốc. Lúc Thẩm Tây Triệt thu tay lại, mặt cô đầy vẻ mơ màng.

Cái đứa trẻ này cho cô kẹo thì cho đi, làm gì mà sờ đầu của cô chứ, chưa thấy qua bạn nhỏ nào lớn lên dễ thương sao ?

Mà Thẩm Tây Triệt chỉ đơn thuần là cảm thấy Khương Khả đáng yêu mà thôi, không biết oán niệm của cô, cho cô bé kẹo, thân thiện tỏ ra thiện ý của mình, sau đó rời đi tự mình chơi.

Anh trai nhỏ chơi dương cầm xong, nhìn thấy còn có bạn nhỏ ở đó, nhiệt tình mời bọn họ.

“ Các em có muốn ăn hoa quả không ?”

Đôi mắt thiếu niên khi cười thì híp lại như một sợi dây nhỏ, cả khuôn mặt bởi vì tươi cười làm cho rạng rỡ lên không ít.

Bạn nhỏ mang Khương Khả đi cùng – Lâm Cẩn là một bé tham ăn, vừa nghe nói tới ăn, một bên ăn kẹo lúc nãy Thẩm Tây Triệt đưa, một bên không ngừng đồng ý.

Khương Khả lại không muốn ăn.

Nói với Lâm Cẩn: “ Mình muốn trở về, đợi lát nữa ba mình sẽ không tìm thấy mình mất.”

Cô thật sự có chút lo lắng ba không tìm thấy mình. Cô hình như xuống đây đã rất lâu, ba vẫn không có xuống tìm cô, không biết có còn ở đây hay không ? Có hay không đem theo em gái trở về mà không đem theo cô ?

Tâm Khương Khả bây giờ, là hốt hoảng, là bất an.

Lâm Cẩn vừa rồi đυ.ng túng Khương Khả, cảm thấy cô bé đẹp mắt, sau đó kết bạn, lôi kéo cô lại chơi. Lúc này có đồ ăn, Lâm Cẩn đâu còn lo lắng cho bạn, nhìn thấy Khương Khả đi, cũng chỉ nghi hoặc một chút, sau đó liền theo anh trai chơi dương cầm đi ăn trái cây.

Khương Khả ra tới hành lang, liền nhìn thấy Khương Khương giống như chiêu tài đồng tử cảm trong tay xấp tiền màu đỏ* rất lớn, đang được ba ôm lại đây.

(* Tiền màu đỏ này là tờ 100 tệ bên Trung ≈ 356,000 VNĐ)

Nhìn thấy bọn họ, hoảng sợ bất an của Khương Khả chìm xuống, chạy chậm qua.

Khương Khương cũng từ trong ngực ba đi xuống, cầm một xấp tiền lớn, cao hứng chạy tới, nói với chị gái.

“ Chị, lúc nãy daddy thắng được rất nhiều tiền, “ Khương Khương cùng chị gái khoe khoang sự lợi hại của ba, lại hoàn toàn không nói tới việc lúc nãy cô hại ba thua một bàn mạt chược.

Xấp tiền màu đỏ ở trong tay Khương Khương bị gió thổi đi một bước lại rũ lên rũ xuống, tay nhỏ của Khương Khương mềm yếu không cầm được đồ vật, mà ba đi theo phía sau, lại rất yên tâm đem hết tiền cho cô bé chơi.

Nhưng Khương Khương một đường chạy chậm lại đây, lại cầm tiền trong tay rất chặt.

Đến trước mặt chị gái, Khương Khương cầm hết tiền trong tay đều đưa cho chị gái: “ Chị gái, đều cho chị.”

Khương Khả trầm mặc nhìn thoáng tiền em gái mượn của ba tặng cho cô, không có nhận, rồi sau đó, đem mấy viên kẹo vừa rồi anh trai nhỏ cho cô, đều cho em gái, đặt trong lòng bàn tay của em gái.

“ Cho em .”

Dù sao, cô cũng không thích ăn kẹo.

Vỏ bọc kẹo màu sắc được trang trí tinh xảo xinh đẹp, vừa thấy là biết ăn rất ngon.

Khương Khương cực kỳ thích, ngẩng đầu cao hứng nói: “ Chị gái, chị thật tốt.”

Sau đó lấy kẹo mà chị gái đưa chọ.

Một tay cầm kẹo không tiện ăn, vì thế Khương Khương kéo tay của chị gái, đưa hết tiền trong tay cho chị.

Sau đí tự mình xe vỏ kẹo, ăn kẹo ngọt ngào mà chị gái đưa cho. Một bên ăn, một bên tán thưởng.

“ Kẹo chị gái cho, rất ngọt !”

Khương Khả cầm chồng tiền màu đỏ trên tay, do dự một hồi, chạy đi tới đưa cho ba.

“ Ba, đưa cho ba.”

Ba lại không nhận, nói : “ Em gái tặng cho con thì sẽ là của con.”

Số tiền này lúc nãy bọn họ chơi mạt chược thắng, với anh mà nói, cũng không có bao nhiêu tiền, cũng không quá quan trọng, Khương Hành cũng không để ý.

Con gái thích, thì ném cho con gái chơi thôi.

Khương Khả : ? ?

Cô lần đầu tiên phát hiện, ba vậy mà lại giống y chang em gái, đều không đáng tin*.

( Tác giả có giải thích ‘ Không đáng tin ‘ ở đây là chỉ về việc bảo quản tiền bạc, tiền tài á, ý nói là Khương Hành không đáng tin trong việc giữ tiền. Mà thôi, ổng nhiều tiền mà, muốn làm gì thì kệ, có tiền có quyền.)