Tiểu Bảo Bối Ba Tuổi

Chương 27: MỘT CHÚT VUI VẺ

Chương 27: Một chút vui vẻ

Editor: Tiểu Mộc Hinh

Tần Thư Vân cũng cười theo.

Một bên khác, Khương Hành về tới lão trạch của Khương gia.

Nhìn thấy anh trở về, Khương lão phu nhân kinh ngạc, anh vừa vào cửa, liền hỏi anh: “ Thư Vân cùng bọn nhỏ tại sao không có trở về ?”

Thần sắc trên mặt Khương Hành rất nhạt: “ Mẹ, con tạm thời không mang bọn nhỏ trở về, đợi lát nữa con cũng đi.”

Lão thái gia ở nhà, bọn họ không ở lại nhà cũ, rõ ràng cho thấy bất kính với ông.

Lão thái gia luôn luôn chú trọng quy củ, bản thân ông ở nhà thì ông yêu cầu tất cả mọi người phải ở nhà ( nhà này là đang nói tới nhà cũ nha). Lúc này ngồi trên sô pha, nghe được lời nói của cháu trai, sắc mặt lạnh xuống.

“ Tần Thư Vân đây là muốn làm phản sao ?”

Phản ứng đầu tiên của lão thái gia chính là Tần Thư Vân giật giây cháu trai.

Khương Hành lướt qua mẹ anh, nhìn về phía sô pha, ông nội đang đoan chính ngồi ở đó.

Nhẹ thở dài một hơi, nói với ông nội.

“ Ông nội, không phải Tần Thư Vân không để cho con ở lại, đây là do con quyết định.”

Không còn chờ lão thái gia nói tiếp, Khương Hành tiếp tục nói: “ Coi như là cô ấy bảo con đừng ở lại, kia, cô ấy cũng không sai.”

“ Ông nội, qua nhiều năm như vậy, con vẫn luôn tôn kính ông. Nhưng ông hình như không có ý thức đến chuyện con đã trưởng thành. Nên có cuộc sống của bản thân mình, gia đình của chính mình.”

“ Tuy rằng con biết ông đối với Thư Vân rất bất mãn, nhưng cô ấy là sự lựa chọn của con, cùng con sinh sống là cô ấy, không phải là ông, ông nội, hy vọng người có thể tôn trọng con một chút.”

“ Trước kia người lặp đi lặp lại nhiều lần muốn phá hỏng tình cảm của con và cô ấy, cô ấy không biết. Nhưng lần này, truyền đến tai của cô ấy, cô ấy rất sợ hãi. Con là một người đàn ông đội trời đạp đất, vợ của chính mình, nếu như còn không thể bảo vệ tốt, thì làm những việc khác còn khó khăn hơn.”

“ Ông, cuộc sống hiện tại của con rất tốt. Có con gái, có vợ mà mình yêu, ông nội, con cầu xin người, không cần lại xen vào chuyện gia đình của con.”

“ Nếu như ngài* vẫn cố chấp, kia thật xin lỗi, sau này có thể con sẽ không tới thăm ngài.”

(* Nãy giờ là nam chính dùng kính ngữ, xưng ngài với ông nội, mình để ngài thành ông nội nghe thân thiện hơn. Đến đoạn này hơi gắt nên để nguyên văn.)

Cái này là lời nói gì chứ !

Lão thái gia giận đến nỗi không kiềm được, chỉ vào mũi Khương Hành, nổi giận, mắt trừng đến muốn nứt ra, nói: “ Đây chính là thái độ khi nói chuyện đối với trưởng bối của con ?”

Nhìn thấy lão thái gia kích động, Khương lão phu nhân vội vàng lại khuyên giải, mày nhíu nhìn về phía Khương Hành. Hối thúc anh xin lỗi: “ A Hành, cái thái độ nói chuyện cùng ông nội của con là gì đây, xin lỗi ông nội nhanh.”

Khương Hành lần này cũng cố chấp, đối mặt với ánh mắt sắc bén của Khương lão phu nhân, giọng điệu rất lạnh nhạt, nói: “ Mẹ, nhà chúng ta mang lại nhiêu thương tổn cho Thư Vân như vậy, đã có ai xin lỗi với cô ấy chưa ? Con không cảm thấy con đang cố ý ngỗ nghịch với ông nội, con chỉ muốn xứng đáng với mẹ con cô ấy.”

Khương lão phu nhân không phải là không biết ý tứ của con trai, nhưng là lão thái gia trước giờ luôn bảo thủ, nếu như ông có thể nghe hiểu đạo lý, kết quả cũng không đến mức như ngày hôm nay.

Lão thái gia tuổi đã lớn, bà sợ con mình chọc giận ông cụ.

Nhưng lời nói lúc nãy của con trai, bà cũng không thể trả lời được. Chỉ nặng nề thở dài một hơi, quét mắt liếc nhìn lão thái gia, chờ phản ứng của ông.

Lão thái gia quả nhiên tức giận vô cùng, tay đều phát run, khóe mắt bởi vì tức giận, tạo ra một nếp gấp rất sâu.

Ánh mắt ông sắc bén, hung hăng nhìn cháu trai mình thương yêu từ khi còn nhỏ, răng run run một hồi, mới cắn răng, lớn tiếng rống giận với anh.

“ Cút, cút cho ta.”

Giọng nói bao trùm tức giận ngập trời, khiến người hầu bận rộn trong bếp sợ hãi, thân thể trở nên căng thẳng.

Ánh mắt bình tĩnh của Khương Hành nhìn về phía mẹ mình: “ Mẹ, con lên lầu thu dọn một ít đồ vật.”

Sau đó cất bước đi lên cầu thang, thân hình cao lớn, rất nhanh liền biến mất ở hành lang.

Sau khi Khương Hành đi lên, lão thái gia ngồi không yên, đướng ở một bên sô pha, kịch liệt thở hổn hển vài ngụm, chống quải trượng đi tới cửa, bước nhanh ra ngoài lớn tiếng nói với quản ra đi sau lưng ông.

“ Trở về trại an dưỡng !”

Mí mắt Khương lão phu nhân nhảy lên một cái, cuối cùng lại không ngăn cản.

Lão thái gia trở về trại an dưỡng, kỳ thật so với ở nhà thì tốt hơn một chút.

Lúc Khương Hành kéo rương hành lý xuống lầu, lão thái gia đã ngồi trên xe rời đi, Khương lão phu nhân nhìn thấy con trai, liền nói: “ A Hành, ông nội của con đi rồi.”

Thần sắc của Khương Hành có chút lãnh đạm: “ Ừ.”

“ Ông ấy rất tức giận.”

Khương Hành tay vịn hành lý, kéo ra cửa, vẫn như cũ không có biểu cảm gì: “ Con biết.”

“ Ông nội của con quá mức cố chấp, tuổi cũng đã lớn, thay đổi là chuyện khó. A Hành, ngày khác con vẫn là nên đi dỗ dành ông nội, khiến ông ấy vui vẻ một chút. Dù sao cũng không ai biết, một ngày nào đó ông ấy có thể sẽ không ở đây nữa.”

Vài năm nay Khương lão phu nhân nhìn thấy được rất nhiều người lớn tuổi ra đi, những người đó thậm chí còn không già như lão thái gia, liền đã sớm rời đi.

Gặp nhiều sinh lão bệnh tử, Khương lão phu nhân càng hy vọng lúc lão thái gia còn sống, có thể vui vẻ một ít.

Nhìn mẹ bi quan như thế, Khương Hành nhịn không được nhíu nhíu mày, lại cuối cùng, cũng không có phản bác lời nói của bà, nói một câu đã biết, sau đó kéo hành lý đi ra ngoài.

Bây giờ là buổi chiều hoàng hôn, ánh sáng màu cam chiếu từ trên trời xuống, chiếu lên vườn hoa tinh xảo đặc biệt trống trải.

Hôm qua bởi vì có đám trẻ, căn nhà rất náo nhiệt, lúc này lại đặc biệt im lặng.

Khương lão phu nhân nghĩ nghĩ, đi gọi điện thoại cho Khương Dung, ngồi trên sô pha, cầm theo điện thoại kiểu cổ đặt bên tai, nghe bên trong điện thoai truyền đến âm thanh đô đô, nghe tiếng bíp từ đường dây điện thoại, tim cũng như đánh trống, nhảy từ nơi này sang nơi khác.

Bà ôm ngực, chờ cháu trai lớn nghe điện thoại.

Vừa nghe được, bà liền vội vàng hỏi: “ Dung Dung, bọn cháu quay trở lại chưa ?”

Lần này gia đình Khương Dung trở về, có rất nhiều thân thích tới thăm. Hôm nay cậu cùng mẹ tới thăm dì nhỏ. Nghe được câu hỏi của bà nội, cậu nói: “ Bà nội, chúng con đang còn ở nhà của dì nhỏ, không trở về nhà ăn cơm.”

Khương lão phu nhân cười, trên mặt lộ ra nếp nhăn: “ Được được bảo bối, bà nội biết rồi.”

Cúp điện thoại, phòng khách xa hoa mĩ lệ, vẫn là còn lại một mình bà.

Khương lão phu nhân duy trì tư thế nghe điện thoại, thân thể cứng ngắc, đáy lòng trống rỗng.

Bà có chút kích động muốn gọi điện cho chồng, nhưng chỉ là nghĩ nghĩ, cũng không có gọi thật.

Trong cái nhà này, ai cũng có thể rời bà mà đi, nhưng chồng của bà, vẫn là nhớ sẽ trở về.

Sau khi thu thập xong đồ đạc rồi rời đi, Khương Hành liền trở về nhà, lúc này sắc trời đã dần dần tối hơn, khi về đến nhà, chân trời còn thừa lại một tia ánh chiều tà.

Tâm tình có chút không tốt, Khương Hành không có vào nhà, xe đứng ở trước cửa, lấy điếu thuốc trên đầu xe ra, châm lửa, kẹp vào đầu ngón tay, ở trong bóng tối, chậm rãi hút.

Trong nhà có vợ, có con gái. Bọn họ đều không thích trên người anh có mùi thuốc lá, cho nên Khương Hành vài năm nay, thời điểm áp lực lớn cỡ nào cũng không hút thuốc.

Lúc này, là thật sự khong nhịn được.

Nhưng chỉ là hút vài hơi, anh liền dập tắt điếu thuốc.

Sau khi vào cửa, hai đứa nhỏ còn đang vui đùa.

Bên chân Khương Khương là một quả bóng màu vàng, nắm lấy tay của chị gái, âm thanh mang theo sự thỉnh cầu.

“ Chị gái, chị chơi với em một lúc đi, em thật sự rất nhàm chán a !”

Khương Khả bị cô chặn đường, lại không thể đẩy cô ra, chỉ có thể cau mày nói: “ Chị không muốn chơi.”

Cô lúc này, cũng không muốn chơi đồ chơi cùng em gái.

Khương Khương liền rất không vui.

Cô đặc biệt rất chán, muốn chị gái chơi với cô một lúc, nhưng là chị gái không muốn. Chị gái vì sao lại không muốn nha ?

Lúc này cửa truyền đến động tĩnh, là ba đã trở về.

Nhìn thấy ba trở về, Khương Khương không quấn lấy chị gái nữa, chạy đi tìm ba.

“ Daddy.”

Khương Hành đã đem hành lý giao cho người giúp việc, cười nhìn con gái, thái độ ôn nhu cưng chiều: “ Khương Khương đang làm cái gì vậy ?”

Trong nhà có đứa nhỏ đáng yêu, đôi khi cũng chính là một loại hưởng thụ. Lúc này Khương Khương tràn đầy vui vẻ chạy về phía anh, làm cho tâm tình vốn khó chịu của Khương Hành, trong nháy mắt, đã bị vẻ tươi cười của con gái lây nhiễm, tốt hơn rất nhiều.

Khương Khương đưa tay ôm, sau đó cáo trạng với ba: “ Chị gái không chơi với con.”

Ánh mắt Khương Hành nhìn lại phía con gái lớn đứng lúc nãy, con gái đã không còn ở đó, đi về hướng của nhà vệ sinh.

Đoán chưfng là muốn đi WC, kết quả vẫn luôn bị em gái quấn lấy.

Khương Khương là hai vợ chồng bọn họ sủng ái yêu chiều đến lớn, mềm mềm manh manh là tiểu thiên sứ, nhưng cũng là kẹo ngọt siêu dính người.

Khả Khả mới trở về vài ngày, cũng chưa chắc có thể thích ứng với tính cách của Khương Khương, bởi vậy Khương Hành dặn dò con gái nhỏ.

“ Chị gái ở bên ngoài phải chịu rất nhiều khổ cực, cùng chúng ta không quá thân cận, nếu chị gái không muốn thì con đừng làm phiền con bé, cái kia Khương Khương tự mình chơi được không ?”

Khương Khương không có tiếp lời nói của ba, ngược lại hít hít cái mũi nhỏ, nhíu mày nhìn ba, mặt đầy vẻ ghét bỏ.

“ Daddy, tuy rằng An Mạc nói con trai hút thuốc rất đẹp trai, nhưng con cảm thấy cái mùi này rất khó ngửi nha, ba sau này đừng hút thuốc nữa có được không ?”

Khương Hành vội vàng ngửi ngửi áo quần của mình, hình như là có một chíu xíu mùi thuốc lá.

Anh có chút xấu hổ, vội vàng buông con gái xuống, một bộ dáng nghe giáo huấn: “ Daddy biết, sau này sẽ nghe lời của con, không hút thuốc lá.”

Khương Khương lúc này mới hài lòng, vẻ mặt nhỏ nhắn thành thật: “ Ba không hút thuốc lá mới là người ba tốt.”

Sau đó, cô lại chỉ huy ba của mình: “ Daddy, chúng ta không làm phiền chị gái. Ba đi lên lầu thay một bộ quần áo, xuống dưới chơi trò chơi với con có được không ?”

Sắc mặt Khương Hành lập tức thay đổi.

Ánh mắt của anh dại ra, nhìn quả bóng ở một bên. Đột nhiên cảm thấy anh tự đào hố cho bản thân mình nhảy.

Cũng không phải là anh không muốn chơi cùng con gái, nhưng là con bé đặc biệt ưa thích chơi, nếu chơi cùng Khương Khương, con bé có thể chơi rất lâu, ít nhất là một tiếng.

Mỗi lần chơi cùng Khương Khương, anh đều không nghĩ ra, sao đứa nhỏ này lại có thể chơi lâu như vậy mà không mệt.

Anh có chút không nguyện ý.

Nhưng ánh mắt của con gái đầy khẩn cầu, Khương Hành chỉ có thể kiên trì tiếp ứng.

Lên đến trên lầu, sau khi tắm rửa xong thay một bộ quần áo, Khương Khương đã chờ tới sốt ruột, chạy đến phòng của bọn họ, hối thúc ba.

“ Daddy, ba nhanh lên.”

Tần Thư Vân lúc này còn ở trong phòng, ngồi đối diện máy tính lướt app mua sắm. Nhìn thấy vợ nhỏ của mình, Khương Hành vội vã chạy đi cầu cứu, từ phía sau ôm lấy hông của cô, hô hấp phun vào lỗ tai hồng nhạt của Tần Thư Vân, âm thanh tràn đầy vẻ cầu xin.

“ Vợ à, con gái bảo bối bảo anh chơi cùng con bé, anh có chút việc bận, em đi chơi với con bé ?”

Nói xong, còn hôn lên mặt cô một cái.

Tần Thư Vân tại sao lại nhìn không ra tâm tư nhỏ của Khương Hành. Cũng biết anh sợ chơi với con gái.

Lần trước nghỉ, bọn họ mang con gái đi khu vui chơi, con bé nghịch ngợm này chơi đại khái ba bốn tiếng mà vẫn không muốn đi về. Từ đó Khương Hành liền sợ.

Lúc này Khương Hành xin cô giúp đỡ, Tần Thư Vân có chút vui vẻ, bất đắc dĩ liếc anh một cái, sau đó từ ghế đứng lên, liền đi trước mặt Khương Khương, thân thể hơi cong, nói: “ Bảo bối ,chúng ta sắp ăn cơm rồi.”

Lúc này lực chú ý của Khương Khương đã không còn ở việc đòi ba chơi với cô nữa, mà chỉ khuôn mặt trắng trắng của mình, đầy hưng phấn mà nói với mẹ.

“ Mommy, vừa rồi daddy hôn mẹ, con cũng muốn được hôn hôn ! Mẹ nhanh hôn con một chút !”