Tiểu Bảo Bối Ba Tuổi

Chương 2: Mơ

Editor : Eric ( Tiểu Mộc Hinh )

Khương Khương mơ thấy chính tiệc sinh nhật của mình, trong phòng khách rất nhiều, ba mẹ cũng rất vui vẻ.

Nhưng rất nhanh, cô bé nhìn thấy một bé gái cùng cô lớn lên giống nhau như đúc. Cô bé đó mặc chiếc váy bẩn thỉu, ở trong một tiểu viện cũ nát. Trong viện còn có ba người khác. Một người phụ nữ nông dân, một người đàn ông thích uống rượu, còn có một bé trai hư hỏng.

Trong nhà này, chỉ có người phụ nữ là thương cô bé. Nhưng mà nhà bọn họ quá nghèo, váy của cô bé mặc đều là nhặt của người khác.

Cô bé còn bị ngưỡi đàn ông thích uống rượu chửi, lão mắng cô:

“ Không ai thích mày cả, tiểu tạp chủng!”

Bé trai cùng với mẹ của cậu ta tức giận sẽ ném bát, mảnh vỡ liền đem cắt tay cô bé. Nước mắt của cô bé đọng lại trong mắt, cũng không giám khóc.

Bởi vì bọn họ đều không phải người nhà của cô.

Cô được em gái người đàn ông thích uống rượu đưa tới, em gái hắn cùng người khác sinh ra đứa trẻ, nhưng người đàn ông đó bỏ rơi em gái hắn ta, cô ấy liền tự sát.

Trong mơ, người đàn ông sẽ đánh cô bé, bé trai xé vở bài tập của cô bé.

Cô bé thường xuyên trốn trong góc phòng khóc.

Khương Khương rất tức giận, cô không thể chấp nhận người giống đúc cô lại bị người ta bắt nạt. Nhưng cô không thể nào trách bọn họ, trong mơ mọi người đều không nghe được.

Sau này, bé gái đó trưởng thành, bề ngoài rất xinh đẹp, bé trai lớn lên trở thành một tên chơi bời lêu lỏng vô lại, đi với một đám bạn như hắn.

Có một ngày, có một tên vô lại trong đó thừa dịp không có ai ở nhà kéo cô gái nhỏ vào phòng, sau đó cô đi ra, Khương Khương liền thấy cô đang khóc.

Sau này, cô rời khỏi nhà, đi đến nơi rất xa, trải qua rất nhiều cực khổ, cuối cùng trở thành người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Sau đó cô gặp một người giống cô như đúc tên là Khương Khương.

Tiểu Khương Khương kinh ngạc, tiếp tục xem tiếp.

Vì thế cô nói cho Khương Khương, tôi là chị của cô.

Sau này ba mẹ Khương nhận cô về nhà.

Nhưng cô không hề vui vẻ. Trong nhà phòng ngủ lớn như vậy, rất tốt nhưng cô đã trải qua nhiều cực khổ.

Cô đau khổ cực kỳ.

Cũng oán hận rất nhiều.

Cô cảm thấy tất cả đều là lỗi của ba mẹ cùng em gái.

Cho nên đối với ba mẹ và em gái đều có thái độ rất ác liệt.

Sau này, cô bị một nam nhân nói thích cô lừa đi, người đó lừa cô làm rất nhiều chuyện xấu. Khi Khương Khương đi gặp cô, cô đã vào tù.

Cô vô ý gϊếŧ người, không ai có thể giúp cô.

Nhưng trong mắt cô vẫn là oán giận.

Khương Khương cảm thấy rất đau khổ.

Tiểu Khương Khương lập tức tỉnh lại, liền khóc lớn lên.

Tần Thư Ninh kích động chạy tới, vỗ vỗ sau lưng tiểu Khương Khương hỏi:

“ Bảo bối sao lại khóc, mơ thấy ác mộng ?”

Khương Khương khóc đến mức không kịp thở:

“ Mommy, có phải con có chị gái ?”

Tần Thư Ninh ngạc nhiên một chút, nở nụ cười:

“ Bảo bối, con muốn có chị gái sao ?”

Khương Khương khóc lắc đầu: “ Không phải không phải.” Cô muốn nói cho mommy tất cả mọi thứ trong mơ, nhưng không biết giải thích như thế nào.

Tần Thư Ninh sờ đầu của cô, nói: “ Dung Dung ca ca vài ngày nữa sẽ trở về, đến lúc đó sẽ có người chơi cùng Khương

Khương. Anh trai với chị gái giống nhau, đều thương Khương Khương a.

Khương Khương vẫn lắc

lắc đầu. Khóc đến nấc cụt.

Tần Thư Ninh cực kỳ đau lòng, lau nước mắt cho Khương Khương, dỗ:

" Bảo bối ngoan, đó là mơ, tất cả là giả."

Giả

sao?

Khương Khương mở to đôi mắt ngây thơ, yên lặng nhìn Mommy, dần dần bình tĩnh lại, nước mắt trên mặt cũng không còn.

Nhưng vẫn có chút thút thít hỏi: " Mommy, con...con thật sự không có chị gái sao ? "

Tần Thư Ninh một bên

buồn cười lấy khăn mặt, thay Khương Khương lau nước mắt, một bên cẩn thận lau, vừa nói:

" Đứa trẻ ngốc, Mommy chỉ có một tiểu bảo bối là con, lấy

đâu ra chị gái a."

Động tác của Tần Thư Ninh

rất ôn nhu, nước mắt của Khương Khương rất nhanh đã được lau sạch. Nhưng cho dù được lau qua mặt, đôi mắt của Khương Khương vẫn hồng hồng, giống như một chú thỏ nhỏ, có chút thảm nhưng rất đáng yêu.

Tần Thư Ninh nhìn dáng vẻ khóc đến thê thảm của con gái, nhịn không được hôn hôn lên hai gò má đỏ đỏ của cô, ôn nhu nói:

" Được rồi, bảo bối ngủ đi. Nếu không ngủ được nữa thì trời sẽ sáng đấy."

Khương Khương ngoan ngoãn nằm xuống.

Tần Thư Ninh đắp chăn cho cô.

Vừa muốn tắt đèn rời đi, một tay nhỏ kéo góc áo của Tần Thư Ninh lại, sau đó là giọng mũi của Khương

Khương vang lên:

" Mommy, con muốn nghe truyện Cô bé quàng khăn đỏ."

Tần Thư Ninh chỉ có thể nhẫn nhịn mệt mỏi, dùng thanh âm ấm áp mềm mại của cô kể cho Khương Khương về câu chuyện mà nàng đã kể hơn chục lần. Thậm chí Khương Khương còn có thể tự mình nhớ ra câu chuyện này.

" Ngày xưa, có cô bé quàng khăn đỏ....Thợ săn thấy không thích hợp, liền mang theo súng đi theo cô bé đến nhà bà ngoại..."

Tần Thư Ninh ngáp một cái, nhìn xuống thì đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái chôn ở trong chăn, ngủ say sưa.

Cô đem chăn đang che mặt con gái kéo xuống, lúc này mới quay đầu đi ra cửa.

Trong nhà có một tiểu bảo bối đáng yêu là hạnh phúc, nhưng cũng rất mệt mỏi. Tần Thư Ninh trước giờ đều tự mình chăm sóc con gái, bởi vậy nếu buổi tối Khương Khương tìm cô, Tần Thư Ninh liền hi sinh thời gian ngủ của mình.

Nhưng mà, con gái hiện tại đã ba tuổi, đã tốt hơn rất nhiều.

Thời điểm Tần Thư Ninh trở lại phòng ngủ, vừa vặn Khương Hành bận rộn cũng từ thư phòng quay lại, nhìn thây scoo vân không ngủ, có chút kỳ quái: " Như thế nào còn chưa ngủ ? "

Khương Hành lớn lên vô cùng tốt, có đôi mắt phượng rất đẹp, nhìn cực kỳ nhã nhặn.

Hắn mấy ngày nay đều rất bận rộn, hôm nay sinh

nhật con gái, hắn cũng là dùng một ít thời gian, vậy nên vừa rồi vẫn luôn ở trong thư phòng.

Tần Thư Ninh vén chăn lên, ngồi lên trên giường, nhớ tới dáng vẻ khóc bù lu bù loa của con gái hồi nãy, liền có chút buồn cười. Nhất thời nhịn không được, cô liền kể cho chồng, bên môi còn mang theo ý cười.

" Khương Khương vừa rồi tỉnh giấc, mơ thấy chính mình có chị gái. Khóc sụt sịt, cũng không biết là mơ thấy cái gì."

Khương Hành nghe vậy cũng cong cong môi: " Tiểu gia hỏa này nằm mơ cũng rất phong phú."

Vợ chồng bọn họ chỉ có cô là con gái, không nghĩ đến cô lại nằm mơ thêm một người chị.

Khương Hành ôn nhu nhìn về phía người vợ

trên giường, tóc dài đen nhánh vén sau vai.

Đáng tiếc, vợ hắn lúc trước sinh con gái thì cơ thể bị thương, không thì còn có thể sinh cho cô em trai em gái làm bạn.

Nghĩ đến việc khi vợ mình sinh con, Khương Hành xuất hiện cảm giác áy náy ở đáy lòng, đi vòng qua giường, khẽ hôn trán Tần Thư Ninh, nói: " Thời gian không còn sớm, ngủ đi."

Tần Thư Ninh cũng mệt mỏi, ngáp một cái, liền nằm xuống. Một lúc sau, có một bàn tay to ôm cô vào lòng. Tần Thư Ninh nằm trong lòng hắn, buồn ngủ thϊếp đi.

Về việc con gái nằm mơ, ở trong mắt bọn họ bất quá chỉ là một câu chuyện nhỏ thú vị, rất nhanh liền bị bọn họ ném ra sau đầu.

Sau hai ngày, Khương Khương không còn mơ thấy giấc mơ kỳ quái kia nữ. Tiểu hài tử hay quên, rất nhanh chuyện này cũng bị cô ném ra sau đầu.

Hai ngày sau, Dung Dung ca ca nhà chú nhỏ trở về.

Buổi sáng trời vừa đổ mưa, mặt đất ướt sũng, không khí rất tươi mát.

Khương Khương mặc giày da màu đỏ, váy nhỏ màu hồng nhạt, cuối cùng là cài trên đầu hai con ngựa nhỏ, vô cùng cao hứng theo Daddy đi sân bay đón ca ca còn có thím nhỏ.

Chú nhỏ còn bận công tác, chưa về được.

Đến cửa sân bay, trước cửa thủy tinh còn nhỏ xuống vài giọt nước mưa, Dung Dung ca ca mang quần yếm đang hướng bọn họ vẫy vẫy tay. Phía sau cậu, là thím nhỏ của Khương Khương - Triệu Đồng. Hai người một cao một thấp, cả hai mẹ con đều đứng trước cửa ra vào, giá trị nhan sắc cũng rất cao, thỉnh thoảng lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Khương Hành kết hôn muộn, lúc sinh ra Khương Khương, hắn đã gần 30 tuổi.Bởi vậy Khương Dung lớn hơn Khương Khương 2 tuổi.

Khương Dung 5 tuổi, diện mạo thanh tú, sạch sẽ nhã nhặn, giống một tiểu thân sĩ, hơn nữa còn cực kỳ thông minh. Bất quá 5 tuổi, đã cực kỳ thuần thục về

tăng giảm thặng dư*, còn có thể nói tiếng Anh lưu loát.

(Thặng dư được hiểu nôm na là số tiền chênh lệch của giá trị hàng hóa mang lại cho chủ sở hữu trừ đi số tiền mà chủ sở hữu chi ra để sản xuất loại hàng hóa đó. Mình cũng

không hiểu mấy cái này lắm. Bạn nào học kinh tế mà học qua nguyên lý Mác - Lê nin thì chắc sẽ biết cái này.)

Khương Khương ghé vào cửa kính xe bên cạnh, nhìn Dung ca ca đã lâu không gặp, cũng cao hứng mà hướng cậu vẫy vẫy tay. Nhưng mà cửa xe vẫn gắt gao đóng, Khương Khương đi ra không được, chỉ có thể ngồi phía trước Khương Hành nhìn xem.

Khương Hành xuống xe, mở cửa xe ra. Ôm Khương Khương xuống.

Xuống được mặt đất, Khương Khương liền chạy tới hướng của Dung ca ca, váy nhỏ hồng nhạt bay trong gió, cả người xinh đẹp giống búp bê.

Khương Khương vây quanh Khương Dung bên cạnh

cao hơn cô một cái đầu, hỏi: " Dung ca ca, anh có mang quà chó Khương Khương không đó ? "

Thím nhỏ nghe cô hỏi như vậy, cười đến mày liễu bình thường cũng nhếch lên, ôm lấy Khương Khương, liền cười nói:

" Hai ngày trước sinh nhật con không phải thím đã gửi quà cho rồi sao ? "

Khương Khương chớp chớp mắt to : " Đó là quà sinh nhật của Khương Khương. Dung ca ca trở về còn chưa có mang quà cho Khương Khương đâu. "

Thím nhỏ nghe vây, nở nụ cười, chỉ chỉ đầu nhỏ của Khương Khương, nói: " Con thật thông minh nha."

Rồi sau đó nhìn về phía Khương Hành: " Hôm nay anh không vội sao ? "

Khương Hành đáp : " Ngày hôm qua vừa bận rộn xong, hôm nay nhà rỗi, vừa vặn rảnh nên lại đây. "

" Chị dâu đâu ? "

Khương Hành tiếp nhận hành lý một bên Triệu Đồng, cười : "Ở nhà chuẩn bị đồ ăn rồi, chờ mọi người trở về đó."

Triệu Đồng ôm Khương Khương tới cửa xe : " Chúng ta nhanh lên thôi, đợi lát nữa chị dâu đợi ở nhà sẽ sốt ruột."

Ba người ngồi ở ghế sau.

Khương Hành ngồi phía trước lái xe.

Khương Khương ngồi phía sau lục soát vật phẩm trong gói to một hồi, từ bên trong lấy ra mấy gói đồ ăn vặt, liền đem tới trước mặt Khương Dung.

" Dung ca ca, này, cho anh. Em vừa rồi đi ra ngoài đặc biệt đem nha ~ "

Khương Khương ngẩng đầu nhỏ lên, bộ dáng muốn

cổ vũ kiêu ngạo.

Triệu Đồng nhéo nhéo má hồng của cô : " Ai nha, Khương Khương nhà chúng ta thật có tâm nha."

Một bên Khương Dung xé gói bánh quy, liền đưa cho em gái một miếng bánh quy: " Lại đây Khương Khương, chúng ta cùng nhau ăn."

Khương Dung kỳ thật ở trên máy bay đã ăn cơm, bây giờ căn bản không đói bụng. Nhưng là tiểu hài tử nha, luôn luôn ăn bánh quy, lại là do chính em gái mềm mại đáng yêu của mình cho, Khương Dung đương nhiên cao hứng cùng cô ăn.

Khương Khương

không khách khí, nhận bánh do Dung ca ca đưa, miệng nhỏ liền ăn.

Hai anh em mỗi người một ngụm, ăn thật ngon. Chép chép cái miệng nhỏ, đáng yêu đến trí mạng.

Triệu Đòng cúi đầu nhìn hai tiểu gia hỏa, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong suốt bên ngoài, thở một hơi.

Vẫn là ở trong nước tốt. Thân thiết !

Khương Khương ăn xong bánh quy, lại uống một ngụm nước, liền có một chút mệt rã rời, ngáp một cái, liền làm ổ trong ngực thím nhỏ.

Buồn ngủ thì nghe được Dung ca ca hô lớn: " Cầu vồng !"

Xe hiện tại đang qua cầu, bởi vì trời đổ mưa, trên mặt sông sương mù, xa xa, một đạo màu sắc rực rỡ hiện lên chân trời.

Mấy năm nay kỳ thật đã không còn nhìn thấy nhiều cầu vồng.

Khương Khương biết cầu vồng, vẫn là chạy theo bên trong họa phiến nên thấy, nghe thấy vậy liền vội vàng đứng lên nhìn, cùng Dung ca ca ghé đầu nhìn vào bên cửa sổ.

" Cầu vồng !"

Khương Khương hưng phấn kêu lên.

Triệu Đồng thấy hai đứa trẻ cao hứng như vậy, cười cùng Khương Hành nói : Không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại có cầu vồng, em nhiều năm cũng chưa thấy qua cầu vồng. Vẫn là sau này không khí tốt.

Khương Hành gật gật đầu: " Đúng a. "

Xe rất nhanh cách xa cầu, cầu vồng cũng càng ngày càng xa, rất không không còn thấy nữa.

Khương Khương lưu luyến không rời nhìn xem, mặt méo miệng ghé vào cửa sổ: " Không có cầu vồng. "

Dung ca ca an ủi: " Chúng ta phải về nhà, cầu vồng cũng về nhà. Lần sau nó lại tới."

" Khi nào a ? "

" Lần sau khi trời mưa."

Khương Khương bắt đầu chờ trời đổ mưa lần nữa.

Xe đi qua khu phố, Khương Khương vẫn còn lưu luyến nhìn ngoài cửa sổ.

Đang muốn thu hồi ánh mắt thì đối diện đường cái, một cặp cha mẹ chạy xe điện, đằng trước là một cô bé mặc váy màu vàng.

Thân ảnh bọn họ rất nhỏ, nhưng trong đầu Khương Khương lại xẹt qua một cảnh tượng vô cùng quen thuộc.

Một lát sau, Khương Khương đột nhiên bắt đầu kích động, vỗ cửa kính xe.

" Daddy! Chị gái ! "