Ngày hôm sau, lúc Ôn Nguyễn chuẩn bị đến Sĩ Viện thì bị hai vị thái giám cản đường, một người nói, "Ôn cô nương, Bệ hạ mời người vào cung."
Ôn Nguyễn nghe vậy khẽ nhướng mày, chuyện ngày hôm qua là lỗi của Thái phó, cùng lắm thì cô chỉ ăn quỵt một bữa thôi, hơn nữa sau khi hồi phủ đã sai người mang tiền qua trả rồi, vậy thì tại sao lại bắt cô tiến cung chịu tội chứ?
Chẳng lẽ quốc pháp Đại Tương lại nghiêm tới vậy sao?
Cô cũng không thể nào kháng chỉ được, chỉ có thể theo hai vị thái giám kia vào cung một chuyến.
Ở ngoài cửa cung, Ôn Nguyễn gặp được Ôn Bắc Xuyên, nhìn thoáng qua thì có vẻ như là Ôn Bắc Xuyên cố ý chờ cô tới.
"Muội muội, hứa với ta, lát nữa tiến cung, mọi lời ăn tiếng nói đều phải thận trọng, không được làm càn." Trong mắt Ôn Bắc Xuyên ngập tràn lo lắng, tốt nhất là không nên bước vào chốn hoàng cung này, nhưng Bệ hạ đã có lệnh, ai lại dám từ chối?
Từ tận đáy lòng Ôn Nguyễn chợt sinh ra cảm giác bất an, nghiêng đầu nhìn Ôn Bắc Xuyên, nhỏ giọng hỏi hắn, "Muội có thể nói tục không?"
"....Không thể." Ôn Bắc Xuyên nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của cô.
"Vậy thì ta không còn gì để nói." Ôn Nguyễn khẽ cười.
"Tiểu muội ngoan, đừng làm loạn."
"Muội biết rồi, đại ca yên tâm, muội tự biết chừng mực." Ôn Nguyễn mỉm cười trấn an nhìn Ôn Bắc Xuyên, sau đó đi theo hai vị thái giám vào cửa.
Ôn Bắc Xuyên đứng bên ngoài nhìn bóng lưng của cô, trong lòng vẫn không thôi lo lắng.
Ôn Nguyễn rũ mắt đi theo một vị tiểu thái giám, đường đi cứ như vô tận, mỗi một viên gạch trên đường đều được quét dọn vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, từng đoàn cung nữ im lặng đi qua đi lại, những bức tường đỏ chót cao đến choáng ngộp.
Đây là nơi tráng lệ nhất thiên hạ này, cũng là cất giữ không biết bao nhiêu nỗi oán hận vĩnh viễn không thể nói ra được.
Ôn Nguyễn tự mình tưởng tượng ra thật nhiều thứ, mỗi lần là một tuồng cung đấu khác nhau, có vẻ như là cô thật sự bị phim truyền hình đầu độc không nhẹ rồi.
"Ôn cô nương, phía trước là Ngự Thư Phòng, Bệ hạ đang ở trong đó chờ người." Giọng nói ỏn ẻn của thái giám vang lên.
"Cám ơn công công."
"Không dám, đây là việc tiểu nhân nên làm." Thái giám khom người rời đi.
Ôn Nguyễn đứng bên ngoài hít một hơi thật sâu rồi mới đi vào trong điện.
Đập vào mắt cô là một bóng dáng cao lớn ngồi ở chỗ cao nhất kia, hắn đang phê tấu chương, vừa nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Nguyễn, lập tức ngẩng đầu lên.
Văn Tông đế năm nay 43 tuổi, khí chất uy nghiêm, nhưng nhìn chung thì nhan sắc của vị hoàng đế này không tồi.
Có thể nói, dung nhan của hắn cũng xem như thuộc dạng khiến hàng trăm hàng ngàn mỹ nhân trong cung phải chết đi sống lại, điên cuồng mê đắm mà tiểu thuyết cung đấu vẫn hay miêu tả.
Tướng mạo cương nghị, tài trí hơn người.
Xét bối phận, Ôn Nguyễn còn phải gọi hắn một tiếng "Hoàng dượng."
Hơn nữa theo như trong sách viết thì vị Hoàng dượng này cực kỳ sủng ái Ôn Nguyễn, hoàn toàn khác hẳn với vẻ luôn đề phòng Ôn Bắc Xuyên của hắn.
Hắn vừa thấy Ôn Nguyễn, vội vàng vẫy tay gọi cô đi đến, "Nguyễn Nguyễn, lại đây, để dượng xem xem."
Ôn Nguyễn chợt cảm thấy sởn tóc gáy, Hoàng đế bệ hạ yêu thương nuông chiều Ôn Nguyễn như vậy, cuối cùng lại ra lệnh xử tử cả nhà Ôn Nguyễn.
Quân tâm khó dò.
Cô cẩn thận đi tới, theo quy củ hành lễ với hắn, "Thần nữ diện kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế."
"Sao hôm nay lại khách sáo như vậy?" Văn Tông đế cười, "Có phải lâu ngày không gặp dượng nên cảm thấy ngượng ngùng?"
Ôn Nguyễn mím môi, vẫn dùng giọng điệu cung kính như cũ, "Bệ hạ trăm công nghìn việc, thần nữ không dám quấy rầy."
"Đừng sợ, chỉ là ta đã nghe qua việc xảy ra ở Sĩ Viện ngày hôm qua, sợ ngươi cảm thấy sợ hãi. Hiện tại phụ thân ngươi không ở trong kinh, đương nhiên là ta phải quan tâm ngươi nhiều hơn rồi." Bệ hạ như cũ vẫy tay gọi Ôn Nguyễn, để cô ngồi cạnh hắn, ánh mắt từ ái nhìn cô, "Bị doạ sợ rồi sao?"
Ôn Nguyễn không dám đến gần hắn, chỉ nhích đến chỗ hắn thêm một chút, "Thần nữ không sao, tạ Bệ hạ quan tâm."
Văn Tông đế nghe vậy thì gật đầu, nói, "Vậy là tốt rồi! Thái phó là bậc trưởng bối lại làm nên chuyện như thế, may thay Nguyễn Nguyễn ngươi hôm qua gặp nguy không sợ, không để kẻ xấu hãm hại."
Sắc mặt Ôn Nguyễn không đổi chỉ gật đầu, "Bệ hạ thánh minh."
"Hôm nay ngươi bị làm sao vậy? Cứ mở miệng là gọi Bệ hạ?" Sắc mặt Văn Tông đế không tốt lắm, lộ vẻ khó hiểu.
"Quân uy của Bệ hạ khiến thần nữ sợ hãi."
"Ai cũng nên cảm thấy sợ hãi với ta, nhưng Nguyễn Nguyễn ngươi không cần phải như vậy, Nguyễn Nguyễn ngươi là tâm can của ta."
Ôn Nguyễn nghe hắn nói như vậy, da gà da vịt nổi hết cả lên, tâm can, vâng, ngài là nhất, tâm can của ngài mà ngài gϊếŧ hết cả nhà người ta.
Văn Tông đế lại nói tiếp, "Nhưng bất luận thế nào đi nữa thì việc ngươi náo loạn như vậy ở Sĩ Viện vẫn là không đúng, mọi việc ắt có đúng sai, nếu ngươi không phục thì có thể vào cung tìm ta, gây ra chuyện lớn như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng thất chúng ta, biết chưa?"
Ân uy của vị Hoàng Thượng này trong sách cũng có nhắc đến, nhưng mãi cho đến tận bây giờ, Ôn Nguyễn mới có thể cảm nhận rõ được sự gian xảo của hắn, chuyện gì qua miệng hắn đều có thể xử thành ăn đánh 50 bản mỗi người là được.
Lúc cô vừa chuẩn bị mở miệng đáp lại thì đột nhiên tiếng thái giám ở bên ngoài vọng đến, "Hoàng Hậu cầu kiến!"
"Bệ hạ gọi cháu gái của thần thϊếp tiến cung, sao không gọi thần thϊếp đến gặp?" Thông qua giọng nói này, Ôn Nguyễn có thể nghe ra được sự thong dong, nho nhã.
Ắt hẳn, thân phận của người này phải đặc biệt cao quý.
Ngước mắt lên nhìn, cô lập tức bị vẻ ung dung mỹ lệ của vị phu nhân trước mặt làm cho loá mắt.
Quá đẹp!
Không hổ là đoá mẫu đơn đẹp nhất thiên hạ này.
Hoàng Hậu uyển chuyển đi tới hành lễ, "Thần thϊếp diện kiến Bệ hạ."
"Tin tức Nguyệt Nhi đúng là nhanh nhạy." Bệ hạ mỉm cười ôn hoà nhìn về phía Hoàng Hậu Nguyễn Thanh Nguyệt, thân mật gọi nhũ danh của bà.
"Không nhanh thì làm sao mà gặp được cháu gái nhỏ của ta được chứ." Nguyễn Nguyệt Thanh đi tới nắm lấy tay Ôn Nguyễn, vô cùng gần gũi gạt đi sợi tóc che trước trán cô, "Nguyễn Nguyễn có nhớ dì không?"
Ôn Nguyễn hành lễ, "Hoàng Hậu kim an."
"Ngoan." Nguyễn Nguyệt Thanh cười đáp lại, sau đó nói với Bệ hạ, "Bệ hạ, hai người nói chuyện xong chưa? Thần thϊếp nghe nói Nguyễn Nguyễn tiến cung, cố ý cho người làm vài món điểm tâm mà con bé thích."
"Nàng đấy, được rồi, nàng dẫn con bé đi đi, ta vẫn còn tấu chương chưa xem xong." Văn Tông đế hiểu ý Hoàng Hậu, phất tay để hai người lui ra.
"Vậy thần thϊếp trước cùng Nguyễn Nguyễn cáo lui." Hoàng Hậu kéo tay Ôn Nguyễn cùng hành lễ, sau đó dẫn cô ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Có điều, Ôn Nguyễn cảm thấy, tay vị hoàng dì này thật lạnh, y như một khối ngọc.
Bà kéo tay Ôn Nguyễn ra ngoài, đi đến một chỗ vắng vẻ, quay đầu nói mấy cung nhân phía sau, "Các ngươi lui ra đi."
"Vâng thưa nương nương."
Cung nhân lập tức rời đi.
Hoàng Hậu buông tay Ôn Nguyễn ra, trừng mắt hung tợn nhìn cô, "Lăn ra khỏi cung ngay!"
Ôn Nguyễn khẽ nhíu mày, chị gái Hoàng Hậu này, trước khi vào cung từng đi làm diễn viên hát kịch hả? Lật mặt nhanh như lật bánh tráng luôn.
Nguyễn Thanh Nguyệt tới gần Ôn Nguyễn, đôi mắt xinh đẹp không giấu được hận ý của bà, "Cút!"
Nhưng Ôn Nguyễn thật sự không biết bản thân đã chọc vào chỗ nào của vị... Dì nhỏ này nữa. Chỉ có thể trách trong sách không có mấy tình tiết ân oán quá sâu xa này mà thôi.
Cô đã mở ra một phần cốt truyện ẩn.
Thâm cung cấm địa, Ôn Nguyễn không muốn tranh chấp với Hoàng Hậu, đây là một hành động ngu xuẩn thiếu suy nghĩ.
"Vâng, thần nữ tuân mệnh." Ôn Nguyễn lùi một bước, khom người hành lễ, không chút do dự lập tức rời đi.
Nguyễn Thanh Nguyệt nhìn bóng lưng thong thả của Ôn Nguyễn, cố gắng giấu đi cảm xúc phức tạp ở trong mắt , âm thầm siết chặt tay thành nắm đấm.
Ôn Nguyễn đi thẳng một mạch ra khỏi cửa cung, vừa mới bước ra khỏi chỗ đáng sợ đó thì bắt gặp Ôn Bắc Xuyên đang đứng đợi cô ở đó.
Ôn Bắc Xuyên vừa thấy cô thì thở ra một hơi thật dài, vội vàng đến đón cô, mỉm cười dịu dàng, "Nhanh như vậy muội đã được trở về rồi sao?"
Ôn Nguyễn gật đầu, nói, "Đại ca, giữa muội và Hoàng Hậu nương nương có chuyện gì sao?"
Hắn nghe cô hỏi như vậy, không nhịn được bật cười, "Giữa muội và Hoàng Hậu nương nương có chuyện gì, chính muội cũng không biết sao?"
"Muội cảm thấy không có chuyện gì, nhưng hình như bà ấy không thích muội."
Ôn Bắc Xuyên hiểu ý cô, nhanh chóng giải thích, "Giữa muội và Hoàng Hậu không có chuyện gì hết, chỉ là bà ấy bất mãn với Ôn gia mà thôi."
"Vì sao?"
"Đây là chuyện đã rất lâu rồi, năm đó Bệ hạ muốn đưa Thái Tử đến Thái Huyền quan cầu phúc, Hoàng Hậu không đồng ý, muốn phụ thân đứng ra khuyên ngăn Bệ hạ, nhưng phụ thân không giúp bà. Thái Tử rời đi bao nhiêu năm, Hoàng Hậu cũng không thể gặp được con trai ngần ấy năm."
"Thời gian trôi đi, oán hận của bà cũng ngày càng lớn, Hoàng Hậu không thích Ôn gia là lẽ đương nhiên."
Ôn Nguyễn thắc mắc, "Vậy trước kia tại sao phải để Thái Tử đến Thái Huyền quan?"
"Người bị bệnh, thân thể không tốt, đưa người đi Thái Huyền quan là vì dưỡng bệnh."
"Dưỡng ngần ấy năm mà vẫn chưa hết bệnh sao?"
"Vẫn chưa."
Ôn Nguyễn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nếu Thái Tử rời xa triều chính nhiều năm thì sẽ như thế nào?
Dưỡng bệnh nhiều năm như vậy, cho dù có hết bệnh sau đó trở về được kinh thành đi nữa thì cũng chẳng có chút quyền lực nào. Nếu Hoàng Hậu vì tính đường lui cho Thái Tử hẳn là nên đối xử tốt với Ôn phủ Hầu gia mới đúng chứ? Sao lại có thái độ như vậy? Còn trở mặt với Ôn gia?
Nghĩ mãi cũng không thông.
Ôn Nguyễn cũng không phải là một người hiếu kỳ, đặc biệt là mấy chuyện như thế này, biết được càng nhiều, càng nhanh nghẻo.
Cho nên cô cũng không hỏi nhiều, leo lên kiệu của đại ca, đến Sĩ Viện.
Hết thảy mọi việc ở Sĩ Viện vẫn như cũ, chỉ là ánh mắt mọi người nhìn Ôn Nguyễn có chút kì quái.
Nói gì đi nữa thì chính Ôn Nguyễn ngày hôm qua, đơn thương độc mã, khiến cho một người như Thái phó cũng phải cáo quan rời kinh, thanh danh bị huỷ.
Thân phận đại tỷ Sĩ Viện của cô ngày càng vững chắc.
Nhưng Ôn Nguyễn không thèm để ý.
Đến lúc nghỉ trưa, Ôn Nguyễn bị Ân Cửu Dã lôi đến một chỗ vắng người, "Buổi sáng nàng tiến cung sao?"
"Làm sao ngươi biết được?"
"Ta đến phủ đón nàng, nghe hạ nhân trong phủ nói." Ân Cửu Dã hỏi han nàng cẩn thận, "Vào cung có chuyện gì không?"
"Không sao, chỉ là Hoàng Hậu có vẻ rất ghét ta."
"Sao nàng có nhiều người ghét thế?"
"...." Ôn Nguyễn bĩu môi, "Phu tử, đợi tới khi tan học được không?"
Ngươi chờ đó cho ta!
Ân Cửu Dã nhịn cười, "Nàng tính tan học làm gì?"
"Tan học ngươi đừng đi vội!"
"Ta còn tưởng nàng hẹn ta tan học đến khu rừng nhỏ đấy."
"...." Ôn Nguyễn tức đến nắm chặt tay thành quyền, nhưng nghĩ kĩ lại, bản thân đánh không lại, chỉ có thể ôm cục tức trong lòng.
Ân Cửu Dã cười muốn bể bụng, "Đúng rồi, Thái phó phu nhân Lâm thị, hôm qua hoà li (*) với hắn rồi."
(*): ly hôn.
Ôn Nguyễn hơi kinh ngạc, "Dứt khoát vậy sao?"
"Hẳn là nàng cũng biết tới một loại kết cục, đó là" mong người chung tình, sống chết không rời" chứ nhỉ?"
"Mơ mộng hão huyền." Ôn Nguyễn lắc đầu cười, những thứ đó chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, "Một người phụ nữ như vậy cũng để mất, lần này đúng là Thịnh Nguyệt Cơ đã gây nên tội rồi, còn Thái phó thì sao?"
"Không còn vướng bận gì nữa, một mình về quê." Ân Cửu Dã lại nói, "Vào lớp thôi, khi nào tan lớp học cầm, nàng nhớ đi theo học hỏi thêm cầm nghệ của Tiêu phu tử, dù sao trong lục nghệ nàng cũng phải biết một thứ, nếu không ta không dễ nói chuyện với đại ca nàng."
Ôn Nguyễn trừng mắt nhìn hắn, ra dáng gia trưởng quá nhỉ?
Sau khi hết lớp cầm nghệ, Tiêu Trường Thiên tìm đến Ôn Nguyễn nói chút chuyện, cứ y như chủ nhiệm lớp tìm học sinh tâm sự ấy.
Hắn mời Ôn Nguyễn ngồi xuống, lúc bấy giờ nhìn thấy vẻ non nớt trên khuôn mặt cô mới cảm thấy mọi việc thật vô lí.
Một cô nương còn bé như thế, vậy mà có thể khiến cho Nguyệt Cơ đánh mất đi sự bình tĩnh vốn có bấy lâu, làm ra nhiều chuyện sai trái như vậy.
Ngày xưa có bao nhiêu lời lẽ dơ bẩn nói về Thịnh Nguyệt Cơ đi nữa thì sắc mặt của nàng ấy cũng chưa từng thay đổi, khỏi nói đến việc để nó trong lòng, nhưng Ôn Nguyễn lại có thể làm nàng ấy mất đi lý trí.
Ôn Nguyễn không hoảng không vội, chờ Tiêu Trường Thiên nói chuyện.
Trong giọng nói của Tiêu Trường Thiên không hề mang theo ý tứ trách móc hay ghét bỏ gì cô cả, chỉ nhẹ nhàng nói, "Chuyện ngày hôm qua đã khiến Ôn cô nương phải chịu ấm ức rồi."
"Tiêu phu tử đang thay Thịnh cô nương xin lỗi ta sao?" Ôn Nguyễn không hơi đâu diễn kịch với hắn, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Tiêu Trường Thiên chỉ có thể cười, chợt thở dài một hơi, "Lúc nào ngươi cũng nghĩ gì nói đó như vậy sao?"
"Chân tướng chuyện ngày hôm qua như thế nào, mọi người đều rõ ràng, chỉ là cuối cùng không nói toạc ra mà thôi, ta tin rằng, Tiêu phu tử ngài cũng hiểu điều đó." Ôn Nguyễn cười.
"Không sai, việc này là lỗi của Nguyệt Cơ, nàng ấy không nên dùng thủ đoạn dơ bẩn ấy với ngươi, nhưng ta biết, nàng ấy nhất định sẽ không xin lỗi ngươi, ta nghĩ, dù sao cũng phải có một lời xin lỗi cho ngươi." Tiêu Trường Thiên đáp.
"Tiêu phu tử, à không, ta nên kêu ngài là Tiêu công tử." Ôn Nguyễn nở nụ cười không mấy thân thiện, trực tiếp nói, "Chúng ta không lấy thân phận thầy trò nói chuyện với nhau nữa, ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi lại thay nàng ta xin lỗi?"
"Bởi vì ngươi cần nhận được một lời xin lỗi." Tiêu Trường Thiên nói.
"Người nợ ta lời xin lỗi là Thịnh Nguyệt Cơ, không phải ngươi." Ôn Nguyễn vô cùng bình tĩnh nhìn Tiêu Trường Thiên, tiếp tục nói, "Thật ra, có phải Tiêu công tử rất hoài niệm về cô ca nữ đơn thuần lúc còn ở Giáo Phường Tư đúng không?"
Tiêu Trường Thiên ngẩn người, nhìn Ôn Nguyễn không nói lời nào.
"Đương nhiên, ngươi không phải nhớ nhung về cô ca nữ thuần khiết kia, người mà ngươi hoài niệm là người hiểu tiếng đàn của ngươi, có thể nhận ra được tiếng đàn của ngươi bây giờ ngập trong u sầu. Ta không rành âm luật, cũng không nghe ra trong những khúc đàn đó, nhã ý chỗ nào, ta chỉ biết, rất khó có thể gặp được tri âm của cuộc đời mình, cũng sẽ rất đau khổ khi đánh mất họ."
"Nhưng cho tới bây giờ, ngay cả khi ngươi đã vứt đi Bá Nhan cầm thì ngươi vẫn không từ bỏ Hầu Vĩ cầm, vì ngươi vẫn còn hy vọng!"
Tiêu Trường Thiên cụp mắt, nhỏ giọng nói, "Ôn cô nương thấu hiểu lòng người."
"Ngươi vẫn còn đang đợi nàng ta lãng nữ quay đầu, ta nên giúp ngươi thế nào đây?" Ôn Nguyễn vô cùng đau lòng nhìn Tiêu Trường Thiên.