Đỡ Eo

Chương 40

Một tay Ân Cửu Dã đỡ lấy ót của Ôn Nguyễn, để nàng xoay đầu vào lòng hắn, tay còn lại cầm lấy thanh Lăng Tước kiếm của Vu Duyệt.

"Thanh kiếm này của Vu cô nương, hình như chưa từng nhuốm máu đúng không? Vậy hôm nay ta giúp ngươi được chứ?"

Vu Duyệt không động đậy cũng không mở miệng ra nói được, chỉ có thể chớp mắt ra hiệu.

Ân Cửu Dã cầm thanh kiếm trong tay, vung tay lên thành một vòng, tiếng đao kiếm rin rít trong gió.

Mũi kiếm hướng thẳng đến đám người kia.

Đối phương cũng đã nhận ra kế hoạch ngày hôm nay đã không thể thực hiện tiếp, nhanh chóng khoác áo khoác người vào, nuốt nước miếng chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng thanh kiếm trong tay Ân Cửu Dã vun vυ't lao đến, tựa như du long, xuyên thẳng đến chỗ bọn họ.

Hơn nữa theo hướng bay của nó, thì có vẻ như là đang hướng đến nửa dưới của đám người kia, chính xác là muốn cắt bỏ..... ừm, hạt đậu của bọn họ.

Động tác của Ân Cửu Dã vô cùng nhẹ nhàng dứt khoát.

Ngay lập tức những âm thanh thảm thiết vang lên.

Thanh kiếm bay một vòng sau đó bay trở lại trong tay của Ân Cửu Dã, hắn ngắm nhìn thanh kiếm một lúc lâu, một thanh kiếm tốt vẫn là không nên nhuốm máu đi.

Hắn đưa thanh kiếm cho Vu Duyệt, sau đó giải huyệt cho nàng ấy, nói, "Về nhà đi, không được quay đầu lại nhìn."

Vu Duyệt ngây người nhìn Ân Cửu Dã, "Âm phu tử, người có thể dạy võ công cho ta được hay không?"

"Không.". Ân Cửu Dã mặt lạnh vô tình từ chối nàng ấy.

"Được thôi!" Vu Duyệt ôm thanh kiếm trong tay, không dám quay đầu lại, sau khi xác định Ôn Nguyễn cũng không sao thì lập tức đi thẳng về nhà.

Bóng dáng nhỏ nhắn của Vu Duyệt dần biến mất, thế nhưng Ôn Nguyễn vẫn đang vùi đầu trong ngực Ân Cửu Dã.

Ôn Nguyễn cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói, "Có phải ngươi cũng nên buông ta ra rồi hay không?"

"Ta lại cho rằng nàng rất thích dựa vào ta như thế này đấy chứ!"

"...."

Ôn Nguyễn đẩy hắn ra, nhẹ giọng hỏi, "Ta có thể quay đầu lại nhìn không?"

"Nàng xem đi."

Ôn Nguyễn quay đầu lại, nhìn thấy một con chó hoang không biết từ đâu đi đến, cúi đầu liếʍ mấy cục thịt dư ở trên đất mấy cái, sau đó bắt đầu ăn uống thoả thích.

Đám da^ʍ tặc kia thấy cảnh này lại càng kêu gào thảm thiết hơn, tuyệt vọng không lối thoát, xiên xiên vẹo vẹo đi đến muốn giành lại "cục thịt dư" trên người mình lại, từ "chỗ đó" của bọn hắn, máu chảy lênh láng.

Ôn Nguyễn chớp mắt một cái, chậm chạp nói, "Thảm quá đi!"

"Từ lúc Thái phó đột nhiên giữ hết các phu tử ở Sĩ Viện lại, ta đã cảm thấy có điểm đáng nghi rồi. Sau đó ngồi được một lúc thì trong lòng ta lại thấy bất an, thế nên lập tức rời đi. Rốt cuộc đúng như ta dự tính, quả nhiên là có chuyện xảy ra." Ân Cửu Dã khẽ cười, "Nếu như ta đến đây kịp lúc thì nàng tính làm như thế nào?"

Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi, "Ngươi thật sự muốn biết sao?"

"Nàng cứ nói đi cũng không sao."

"Ta chuẩn bị mở to mắt ra nhìn, sau đó bình luận mấy "cậu em" của bọn họ."

"......"

"Ngươi đừng bày ra bộ mặt như thế được không? Ta cảm thấy bọn hắn sẽ bị ta chê đến mất chết ngay chỗ này luôn á!"

"Hình như nàng có vẻ rất tự tin đấy nhỉ?"

"Cũng không tới mức đó, tất cả đều chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!"

"So với lưu manh cũng không thua kém bao nhiêu."

"Nếu không thì ta dùng giọng miền nam bắt nạt bọn họ?"

Ân Cửu Dã lắc đầu thở dài, không muốn tranh cãi vấn đề nhảm nhí này với nàng nữa, hất cằm về phía đám người đang nằm lăn lê bò lết ở bên kia, nói, "Nàng muốn giải quyết việc này như thế nào, có muốn tra khảo bọn họ không?"

Ôn Nguyễn đáp, "Không cần hỏi, ta biết chuyện này do ai làm."

"Ai?"

"Còn cần phải hỏi nữa hay sao? Người có thể khiến cho Thái phó đại nhân bắt ngươi lại còn có ai nữa chứ?" Ôn Nguyễn tiến về phía trước, vừa đi vừa nói, "Hầy, ngươi đã xem qua thơ của Thái phó viết cho Thịnh Nguyệt Cơ chưa?"

"....Nàng lại muốn làm gì nữa?"

"Ta muốn biết bài thơ ấy hay nhường nào."

"Nàng muốn đọc?"

"Học tập, học tập đấy được không? Người viết là Thái phó đấy, thơ văn viết ra nhất định sẽ có điểm đặc biệt hơn người, chúng đệ tử như ta đương nhiên là muốn học tập rồi."

"Ôn Nguyễn! Ta phát hiện ra một điều, da mặt nàng dày thật đấy!"

"Sao lại nói như thế? Nhìn xem có ai nói chuyện với chủ nhân của mình như vậy không?"

"Ồ, thế nếu như có một ngày nào đó, ta đột nhiên có được một chút địa vị trong triều, thậm chí địa vị của ta còn cao hơn nàng bây giờ thì nàng sẽ như thế nào?"

"Không phải ngươi không muốn làm quan sao?"

"Đàn ông cũng dễ thay đổi mà."

"Đúng vậy, đàn ông các người đều là đồ lươn lẹo."

"Nụ cười này của nàng là sao?"

"Không có, ta không có cười, ha ha ha ha...."

......

Thịnh Nguyệt Cơ đang ở trong nhã uyển trang điểm, vẽ lông mày lá liễu của nàng trở nên càng thanh mảnh sắc nét hơn, chỉ cần nàng ta hơi nhếch mày lên là đã cảm thấy mị hoặc vô cùng.

Bỗng nhiên có người đến trước cửa, nhỏ giọng bẩm báo với nàng, "Thịnh cô nương, đám người kia đã quay lại rồi, sự chưa thành, hơn nữa, bọn họ còn...bị thiến."

Tay của Thịnh Nguyệt Cơ khẽ run rẩy, chiếc bút lông trong tay cũng theo đó mà vẽ lệch một đường ở phần đuôi lông mày nàng ta.

"Không phải Âm Cửu đã bị giữ chân ở Sĩ Viện rồi sao?" Thịnh Nguyệt Cơ hỏi.

"Hắn ta đột nhiên rời đi trước."

"Phế vật!" Thịnh Nguyệt Cơ nhíu mày, thấp giọng mắng, "Chỉ có chút chuyện nhỏ này thôi mà cũng làm không xong, hôm nay không gặp Thái phó nữa, cứ nói với hắn ta thân thể ta không khoẻ."

"Vâng thưa Thịnh cô nương! Đúng rồi, Ôn đại công tử đang ở ngoài sảnh chờ người."

Thịnh Nguyệt Cơ nghe đến cái tên này, bàn tay không tự chủ được siết chặt, ánh mắt hoảng loạn, cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, nói, "Được, ta lập tức đến gặp hắn."

Ở ngoài sảnh lớn của Thính Bạch lâu, Ôn Bắc Xuyên nhàn nhã ngồi trên ghế, hơi cúi đầu, không ai nhìn ra được tâm trạng của hắn lúc này đang như thế nào.

Thịnh Nguyệt Cơ chậm rãi đi đến, mỉm cười gọi hắn một tiếng, "Bắc Xuyên..."

"Ta đã từng nói với ngươi, không được làm phiền muội muội của ta." Ôn Bắc Xuyên cắt ngang câu nói của nàng ta, ngón tay chậm rãi gõ trên mặt bàn, ẩn dưới giọng nói bình tĩnh ấy là cơn thịnh nộ khủng khϊếp, đang chực chờ để bùng nổ.

Thịnh Nguyệt Cơ tự trấn an bản thân, sau đó nhìn hắn nói, "Ta không biết chàng đang nói gì cả."

"Ngươi không biết?" Ôn Bắc Xuyên ngẩng đầu, vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là nụ cười ấy, chỉ là trong ánh mắt nay đã ngập tràn sát ý lạnh lùng.

"Chàng không tin ta sao?" Thịnh Nguyệt Cơ khẽ nhíu mày.

"Tại sao ta phải tin ngươi?"

"Nàng ta xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Ngươi còn ở đây làm bộ làm tịch gì nữa."

"Là do nàng ta nói với chàng sao? Nàng nói như thế nào thì chàng tin như thế ấy? Chàng không thấy nàng ta lừa Giả Trăn, biến hắn ta thành điên điên khùng khùng như thế nào sao?"

"Chắc là bây giờ muội ấy chỉ mới trở về phủ thôi, cũng chưa đến gặp ta bao giờ. Vậy mà ngươi đã gấp đến mức hắt chậu nước bẩn này lên người muội ấy rồi sao?"

Ôn Bắc Xuyên rút tay về, hai tay chống lên gối, siết chặt mười ngón tay lại với nhau, ánh mắt vô cảm nhìn người phụ nữ đối diện.

Không biết vì sao, bỗng nhiên, từ tận đáy lòng hắn sinh ra cảm giác ghê tởm tột cùng với Thịnh Nguyệt Cơ.

Trước kia Ôn Bắc Xuyên chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày, hắn cảm thấy khó chịu với Thịnh Nguyệt Cơ như bây giờ.

Thịnh Nguyệt Cơ ngồi đối diện hắn, khuôn mặt xinh đẹp ấy vừa tỏ ra đau khổ, vừa tỏ ra quật cường, "Cho dù ta có giải thích như thế nào đi nữa chàng cũng sẽ không tin ta, vậy thì chàng còn đến đây làm gì?"

Ôn Bắc Xuyên bật cười, "Quả nhiên lấy lui làm tiến vẫn luôn là sở trường của ngươi."

"Bắc Xuyên?"

"Phiền Thịnh cô nương gọi ta một tiếng Ôn thiếu khanh cho. Thịnh cô nương, ngày hôm ấy ngươi lấy hoa diên vĩ mê hoặc ta như thế nào, trong lòng ta biết rõ, có điều, ta chẳng muốn so đo với ngươi để làm gì."

Ôn Bắc Xuyên nhìn nàng ta, gằn giọng nói từng chữ, "Nói khó nghe một chút thì là ta tìm trò mua vui một chút, cùng với đệ nhất ca kỹ tiếng tăm vang dội có một mối quan hệ mập mờ, đã là ân phúc mà ta giành cho ngươi rồi. Ngươi là một nữ tử thanh lâu, ân nhân vô số, ta cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, không có gì đáng xấu hổ cả."

"Từ ngày hôm nay trở đi, ta mong rằng Thịnh cô nương sẽ không cho người đến phủ mời ta đến đây nữa, ta quyết sẽ giữ mình trong sạch, làm tấm gương sáng cho đệ muội trong nhà."

Thịnh Nguyệt Cơ kinh ngạc, nàng ta đứng dậy đi về phía Ôn Bắc Xuyên, vội vàng nói, "Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, ta thật sự không biết, chàng không phân biệt trắng đen đã đến trách tội ta, chuyện này có phải quá vô lý không?"

Thần sắc Ôn Bắc Xuyên thanh lãnh như sương, không chút lưu tình nói, "Kẻ làm chuyện xấu ngày hôm nay tên là Trương Đạt, phụ thân hắn là bà con của Thái Thường Tự Khanh trong triều, mang lòng ái mộ ngươi đã lâu, nhưng trước giờ vẫn luôn không có cơ hội được trở thành khách của ngươi."

"Ngươi đã đồng ý với hắn sẽ tặng hắn một Tiên Ngâm yến thiệp của Thính Bạch lâu nếu làm xong chuyện ngày hôm nay, tên này vốn dĩ lưu manh vô lại, không chuyện xấu nào mà hắn chưa làm, đối với vị khách quen của ngươi là ta đây sớm đã uất hận, sau lại bị ngươi mê hoặc nên mới có gan làm chuyện đáng sợ nhường này."

"Từ trước đến nay ngươi luôn biết cách khiến đàn ông vì mình mà trở nên điên cuồng, Trương Đạt làm như vậy cũng không có gì bất ngờ."

"Vậy, ngươi còn muốn nói gì nữa không?"

Sắc mặt Thịnh Nguyệt Cơ trắng bệch, lảo đảo lùi về sau, "Ta... ta.."

Ôn Bắc Xuyên đứng dậy, bình tĩnh phủi phủi ống tay áo, chậm rãi nói, "Từ biệt từ đây."

Vừa dứt lời, hắn lập tức xoay người rời đi.

Thịnh Nguyệt Cơ đuổi theo hắn, hỏi, "Làm sao chàng biết được?"

"Muội muội ruột của ta, nếu bình thường ta không để mắt đến, vậy chẳng lẽ chờ đến khi ngươi hại muội ấy rồi mới để tâm sao?" Ôn Bắc Xuyên cười lạnh.

Thịnh Nguyệt Cơ đứng ngây ra đó, nắm chặt lòng bàn tay, móng tay bấu vào trong thịt, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, "Ôn Nguyễn!"

......

Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã quay về Ôn phủ, hắn quay sang nhìn nàng, hỏi, "Có muốn ta đến chỗ đại ca nàng cáo trạng không?"

Ôn Nguyễn nghĩ ngợi một lát, sau lại lắc đầu, "Không cần đâu."

"Tại sao? Không phải nàng hy vọng đại ca nàng tránh xa Thịnh Nguyệt Cơ sao?"

"Đến lúc cần, tự nhiên đại ca ta sẽ rời khỏi nàng ta mà thôi, ta không cần phải làm gì cả." Ôn Nguyễn khẽ cười.

"Nàng tự tin vậy sao?"

"Không thì ngươi tự mình xem xem?"

Ân Cửu Dã khẽ cười, nói, "Được, Ôn cô nương hồi phủ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn có một lớp cưỡi ngựa bắn cung nữa đấy, chuẩn bị tinh thần cho tốt."

"Ta không biết cưỡi ngựa, có thể trốn học được không?"

"Nàng đang muốn nói chuyện trốn học với phu tử sao?"

"Ta đang bàn chuyện với tiểu tuỳ tùng của ta mà."

"... Tiểu tuỳ tùng đáp, không thể."

"Được thôi!"

Ôn Nguyễn vô cùng hào sảng, xoay người đi vào Hầu phủ, trên đường trở về Xuân Dung khuyết còn tiện mồm hỏi hạ nhân xem đại ca có trong phủ không, lúc đó cô mới biết hắn đã đến Thính Bạch lâu rồi.

Lúc tên hạ nhân bẩm báo cho cô biết tin này, vô cùng dè dặt liếc mắt nhìn sắc mặt Ôn Nguyễn một cái, bọn họ không biết Ôn cô nương nghe lời này xong có phải sẽ tức giận hay không.

Ôn Nguyễn vuốt ve Nhị Cẩu Tử trong tay, mỉm cười gật đầu, không nói gì thêm.

Trở lại Xuân Dung khuyết, Ôn Nguyễn lập tức ngồi xuống cẩn thận kiểm tra cả người Nhị Cẩu Tử, xem xem em ấy có bị thương ở đâu hay không.

Thật ra Nhị Cẩu Tử lúc này đã không còn đau nữa nhưng nó vẫn giơ cái móng vuốt bé tẹo của nó lên, meo meo mấy tiếng, "Meo meo meo, Nguyễn Nguyễn, em đau quá, ây da, đau, chị cứu em với hu hu hu."

Ôn Nguyễn đưa tay lên chọc mấy cái vào cái đầu nhỏ, "Được nước lấn tới hả?"

"Dù sao đi nữa thì em cũng được xem như là ân nhân cứu mạng của chị đấy, chị không muốn báo đáp ơn cứu mạng này hay sao?"

"Chị sẽ không công lược Kỷ Tri Dao đâu, đừng có mơ mộng nữa."

"..... Nguyễn Nguyễn ơi là Nguyễn Nguyễn, sao chị nỡ làm vậy với ân miêu cứu mạng của chị hả?"

"Ăn cá khô không?" Ôn Nguyễn lấy một con cá khô ra quơ quơ trước mặt Nhị Cẩu Tử, mèo con vô cùng linh hoạt chộp lấy, chẳng giống như đang bị thương tí nào cả.

Ôn Nguyễn bật cười nhìn Nhị Cẩu Tử đang ôm cá khô lăn qua lăn lại trên mặt đất, dựa người vào ghế, nhìn về phía tiểu viện bên ngoài, muôn hoa thi nhau đua sắc, ý cười trong mắt cô lại càng sâu hơn.

"Nguyễn Nguyễn, tại sao chị lại không để Cửu Âm Chân Kinh đến cáo trạng với Ôn Bắc Xuyên? Không cáo trạng thì làm sao đánh bại được Thịnh Nguyệt Cơ chứ?" Nhị Cẩu Tử vừa ăn cá khô vừa hỏi.

"Chị có thể tính kế với bất kì ai, nhưng chị sẽ không tính kế với người thân của chị." Ôn Nguyễn lại nói tiếp, "Hơn nữa, đại ca, chị tin chắc huynh ấy sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Thịnh Nguyệt Cơ."

"Nói cho em nghe xem nào! Tại sao Ôn Bắc Xuyên sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Thịnh Nguyệt Cơ vậy?"

"Bởi vì lăng kính màu hồng của đại ca dành cho Thịnh Nguyệt Cơ đã vỡ nát rồi."

"Hả?"

Nhị Cẩu Tử vừa meo một cái xong, Ôn Nguyễn lập tức nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài, là đại ca của cô, hắn hỏi, "Muội muội, ta có thể vào được không?"

Ôn Nguyễn ngoan ngoãn đáp, "Đại ca cứ vào đây đi." Sau đó cô khẽ liếc về phía Nhị Cẩu Tử một cái, "Không tin thì em cứ xem đi."