Thịnh Nguyệt Cơ đẩy xe lăn của Giả Trăn ra ngoài hóng gió, hắn dạo này gầy đi rất nhiều, quần áo ngày trước hiện tại cũng không mặc vừa nữa, trong mắt cũng không còn thần thái như xưa.
"Xưa nay Thiên Khuynh Nguyệt luôn chăm sóc chàng rất tốt, sao bây giờ chàng lại trở nên tiều tuỵ như thế này?" Thịnh Nguyệt Cơ dịu dàng hỏi hắn.
"Nàng biết rõ lí do mà, sao còn phải hỏi nhiều về nó để làm gì?" Đầu gối của Giả Trăn tới bây giờ vẫn còn đau nhức, bị thương như vậy, e là cả đời vết thương cũng không lành được.
"Chàng muốn cứ như thế này cả đời sao?" Ngón tay của Thịnh Nguyệt Cơ chậm rãi vuốt ve khuôn mặt gầy gò của Giả Trăn, "Muốn cả đời làm một tên tàn phế không hơn không kém sao?"
Giả Trăn ngẩng đẩu nhìn nàng ta, khẽ cắn môi dưới, nói, "Nếu như ta thật sự trở thành một tên phế nhân thì sao?"
"Ta thì lại thích người đàn ông trước kia, dù có bị bệnh kín vẫn có thể tự tin hơn đấy!" Thịnh Nguyệt Cơ nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Rất nhanh, Giả Trăn đã có thể hiểu được ẩn ý từ trong câu nói của Thịnh Nguyệt Cơ: Nếu hắn không thể giúp được cho nàng ta vậy thì hắn nhất định sẽ bị nàng ta vứt bỏ.
Nghĩ đến chuyện nàng ta muốn rời bỏ hắn, Giả Trăn lập tức nắm chặt lấy cổ tay của Thịnh Nguyệt Cơ, có phần đáng thương cũng có phần hèn mọn, nói với nàng ta, "Ta nhất định sẽ có ích."
Thịnh Nguyệt Cơ hồi tưởng đến khoảng thời gian trước kia, lúc nào Giả Trăn cũng chiếm thế chủ động trước mặt mình, chỉ vì bản thân hắn không được thế nên hắn lúc nào cũng nhạy cảm, muốn hoàn toàn khống chế nàng trong lòng bàn tay, du͙© vọиɠ chiếm hữu vô cùng biếи ŧɦái, cho dù chỉ là một vị trí nhỏ ở cạnh nàng ta, hắn cũng không muốn cho bất kì ai cả. Ngay cả đám người Kỷ Tri Dao cũng bị hắn căm thù chán ghét, không hề nể mặt dù chỉ một chút.
Chút cảm xúc không tên khẽ xoẹt qua đầu tim của Thịnh Nguyệt Cơ, nàng nhìn Giả Trăn, chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay hắn, sửa sang lại đầu tóc cho người đối diện, "Vậy thì chàng chứng minh cho ta xem đi."
Giả Trăn nhìn lòng bàn tay trống rỗng, cảm giác được tôn nghiêm của mình như bị Thịnh Nguyệt Cơ dẫm nát dưới chân, hiện tại hắn có khác gì một con chó đang vẫy đuôi lấy lòng chủ để xin ăn đâu chứ, mà thậm chí, ngay cả quyền từ chối hắn cũng không có.
"Những cửa hàng dưới trướng của ta mấy năm nay luôn qua lại với các hoàng thương trong cung, nhưng hình như các hoàng thương này đều có người một người khác đứng phía sau làm chủ, nghe nói là một vị công tử thần bí nào đó, cho chưa từng gặp qua hắn, chỉ qua lời nói của Lam Quyển mà biết được hắn là người trong cung." Giả Trăn không thể không lấy bí mật của mình ra để đổi lấy lòng thương hại của Thịnh Nguyệt Cơ.
"Hôm đó, lúc Ôn Nguyễn muốn gϊếŧ chàng, đã làm kinh động đến Cấm vệ quân, chàng cảm thấy có liên quan đến người đó không?" Thịnh Nguyệt Cơ khẽ nhíu mày, nàng ta không hề nghĩ tới, phía sau Giả Trăn lại còn có những chuyện như thế này.
"Ta không biết, nhưng có lẽ là sẽ không liên quan đến hắn ta, loại người như ta, hắn không thèm để tâm đến đâu."
"Hơn nữa cũng chính hắn là người đã bắt ta phải sửa lời khai, không được nhắm đến Ôn Nguyễn và tên hạ nhân theo cạnh nàng ta nữa." Giả Trăn nghĩ đến điều này, hận ý không kiềm được mà bùng lên.
"Vậy có nghĩa là hắn ta cố ý muốn bảo vệ Ôn Nguyễn, chẳng lẽ hắn ta là người của Ôn phủ sao?" Thịnh Nguyệt Cơ nghi hoặc.
"Ta cũng không rõ chuyện này lắm, nhưng có một điều ta dám chắc, đó là so với việc nàng tìm cách để đối đầu với Ôn Nguyễn, thì ta nghĩ nàng nên đề phòng tên công tử thần bí này thì hơn, tốt hơn hết là tra ra hắn là ai." Giả Trăn nói.
"Lam Quyển là chưởng quầy của hoàng thương, địa vị cực kì lớn, nếu đúng như những gì mà chàng nói, vậy xem ra người này có thân phận không nhỏ." Thịnh Nguyệt Cơ thầm suy tính.
Giả Trăn nhìn Thịnh Nguyệt Cơ trầm tư suy nghĩ, cũng không nói cho Thịnh Nguyệt Cơ biết manh mối của mình có được từ sau khi Xuân Nguyên lâu bị đổi chủ và hôm hắn bị bắt phải dừng lại ở đại hội Hoa Nhạc.
Hắn muốn tạm thời để chuyện này lại, đợi cho đến khi nào Thịnh Nguyệt Cơ lại đến tìm hắn, hắn còn có chuyện để nói cho nàng ta biết.
Nếu không, đến khi hắn không bất kì giá trị lợi dụng nào nữa, vậy thì cũng sẽ bị vứt bỏ mà thôi.
Đúng như những gì Ôn Nguyễn, vai trò giữa Giả Trăn và Thịnh Nguyệt Cơ đã bị thay đổi rồi.
Không bao lâu sau thì Thiên Khuynh Nguyệt cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần, hạ quyết tâm thực hiện theo những gì Ôn Nguyễn nói, biến bản thân thành một Thịnh Nguyệt Cơ thâm tình với Giả Trăn.
Ôn Nguyễn ngồi trong xe ngựa, dựa vào cửa sổ nhìn nàng ấy bận một bộ bạch y đi vào Giả phủ, khẽ cười, nói với Ân Cửu Dã, "Đến lúc tận mắt nhìn rồi mới thấy, đúng là giống thật đấy."
"Nàng cũng nên lên sân khấu rồi." Ân Cửu Dã thuận thế đẩy nàng ra khỏi ngoài xe ngựa.
"A Cửu, ta phát hiện ra rổi, ngươi thật sự giúp ta làm chuyện ác."
"Đó là chuyện đương nhiên, ta là người của nàng kia mà."
Hai người nối đuôi nhau ra khỏi xe ngựa, quang minh chính đại đi từ cửa chính vài Giả phủ.
"Thịnh Nguyệt Cơ version thâm tình" Thiên Khuynh Nguyệt đang đút thuốc cho Giả Trăn, không còn bộ dạng trầm mặc dè dặt, suốt ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ nữa, mà đã trở nên phóng khoáng, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Giả Trăn.
Giả Trăn ngồi trên xe lăn, phía dưới đầu gối cũng không còn hai chân nữa, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay còn lạnh lùng hơn.
Hai từ "Cút đi." vừa đến bên miệng, Giả Trăn còn chưa kịp nói ra thì đã nghe Thiên Khuynh Nguyệt mở miệng nói trước, "Thịnh cô nương sẽ không thích một người suốt ngày chỉ biết làm bạn với ấm thuốc thôi đâu."
Giả Trăn không tự chủ được nhớ tới lời mà Thịnh Nguyệt Cơ nói mấy hôm trước, mang theo hận ý mà mở miệng ra, dùng sức nuốt hết thuốc mà Thiên Khuynh Nguyệt đút cho hắn.
Thật ra Thiên Khuynh Nguyệt cũng rất sợ, suýt chút nữa thì đã run như cầy sấy luôn rồi, nàng chỉ là đang cố gắng trấn định bản thân mà thôi.
Lần đầu tiên làm chuyện như thế này, hơn nữa còn là với người đã luôn hành hạ nàng bấy lâu nay, nói trong lòng nàng không khẩn tương là nói dối.
Chính vì thế, mãi cho đến khi Giả Trăn nuốt xuống ngụm thuốc đầu tiên của nàng đút, Thiên Khuynh Nguyệt mới thả lỏng hơn được một chút, sau đó tiếp tục múc muỗng thứ hai, đút cho hắn.
Chờ cho đến khi Giả Trăn đã uống xong chén thuốc rồi, Ôn Nguyễn mới ung dung xuất hiện trước cửa.
"Giả tiên sinh, dạo này ngươi sống tốt chứ?" Giọng nói ngọt ngào của Ôn Nguyễn vang lên.
Giả Trăn trừng mắt, đầy tức giận nhìn cô, đưa tay hất đi chén thuốc trong tay Thiên Khuynh Nguyệt, hét lên, "Đuổi nàng ta ra khỏi đây! Mau đuổi đi!"
Ôn Nguyễn nghe hắn nói vậy, không những không đi mà còn bước vào, đi đến chỗ Giả Trăn, cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn, giả vờ như lo lắng, "Nhìn sơ qua thì thấy ngươi tiều tuỵ đi không ít đấy, Giả tiên sinh thân thể vẫn còn yếu lắm, đừng để người khác phải lo lắng nha!"
Giả Trăn tức muốn bể phổi, gây cả mắt cũng đỏ lên, đập một cái thật mạnh lên xe lăn, vô cùng dữ tợn gào lên, "Sớm muộn gì ta cũng sẽ gϊếŧ ngươi."
Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng chế giễu hắn, "Bằng bộ dạng hiện tại của ngươi sao? Giả Trăn ơi là Giả Trăn, ngươi đã thành như vầy rồi, muốn đến Thịnh Bạch lâu chắc là khó lắm nhỉ, Thịnh cô nương lại trăm công nghìn việc, không biết một tháng có thể đến thăm ngươi được mấy lần đây, đáng thương quá đi mất!"
"Ta gϊếŧ ngươi!" Giả Trăn chồm người về phía trước, muốn túm lấy cô, nhưng chưa kịp động vào cô thì đã ngã lăn ra, trên mặt toàn là đất cát, vẻ mặt xấu xí, nhìn rất chật vật.
Ôn Nguyễn đảo mắt nhìn về phía Thiên Khuynh Nguyệt.
Nàng ta lập tức vội vàng đến đỡ lấy Giả Trăn, nhìn Ôn Nguyễn đầy căm phẫn hét lên, "Ôn cô nương, Giả tiên sinh cho dù có như thế nào đi nữa, thì cũng là người trong lòng của Thiên Khuynh Nguyệt ta, chàng ấy bị ngươi hại ra thành nông nỗi này rồi ngươi vẫn chưa chịu buông tha cho chàng ấy sao?"
Trong nhất thời, Giả Trăn thầm sửng sốt, hắn không hề nghĩ tới một Thiên Khuynh Nguyệt từ trước đến nay lúc nào cũng yếu đuối trầm tĩnh lại có thể vì hắn mà lớn tiếng với người khác, không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng ta.
Thiên Khuynh Nguyệt dùng hết sức lực đỡ Giả Trăn lên xe lăn, tỉ mỉ lau hết bụi bẩn trên mặt hắn đi, đầy thâm tình nhìn hắn, nói với hắn, "Cho dù chàng có như thế nào đi nữa thì ta cũng sẽ không rời bỏ chàng."
"Thiên Khuynh Nguyệt..." Giả Trăn nhỏ giọng gọi tên nàng ta.
Ôn Nguyễn nhướng mày, cố ý nói, "Không thể tin được một người như Giả tiên sinh đây mà cũng có người một lòng một dạ hướng về đấy, hoá ra ta đã xem thường mị lực của ngươi rồi sao? Thiên Khuynh Nguyệt, ngươi cam tâm tình nguyện cả đời làm thế thân sao?"
Giả Trăn đột nhiên nắm lấy tay Thiên Khuynh Nguyệt, giọng nói vô cùng hung ác, hét lên với Ôn Nguyễn, "Ngươi muốn làm gì?"
"Việc ta thích làm nhất đó chính là đoạt đi cành cây khô trong tay người sắp chết đuối đấy." Ôn Nguyễn nhìn thấy Giả Trăn nắm chặt tay Thiên Khuynh Nguyệt, chậm rãi nở một nụ cười.
"Ngươi dám!"
Ôn Nguyễn không trả lời, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn về phía Thiên Khuynh Nguyệt.
Thiên Khuynh Nguyệt rất thông minh, nhanh chóng hiểu ý của cô, nàng trở tay nắm ngược lấy tay Giả Trăn, cúi đầu nhìn hắn, nhỏ giọng bảo đảm, "Ta sẽ không đi."
Ôn Nguyễn cảm thấy hơi thích chị gái Thiên Khuynh Nguyệt này rồi đấy.
Cô cúi đầu vuốt ve Nhị Cẩu Tử, nói, "Vậy thì cứ chờ mà xem."
Ôn Nguyễn dứt lời, lập tức xoay người rời đi với Ân Cửu Dã.
Mà Giả Trăn ở phía sau lưng cô, đang gắt gao nắm chặt lấy tay Thiên Khuynh Nguyệt.
Giống như một người sắp chết đuối đang nắm chặt lấy cành cây khô.
Tối hôm đó, Thiên Khuynh Nguyệt được phá lệ cho ngủ lại qua đêm ở Giả phủ.
Hơn nữa, liên tục mấy ngày hôm sau, nàng đều được ở lại.
Thi thoảng Ôn Nguyễn sẽ đến đó dạo một vòng, chọc cho Giả Trăn tức điên lên, kể ra thì cô cũng thật sự rất thích việc đến trêu chọc Giả Trăn, không đánh cũng không mắng hắn, chỉ ngồi chế giễu châm chọc hắn, dần dần cô cũng xem việc này thành thú vui trong ngày của mình.
Giống như có một lần, cô đã châm chọc Giả Trăn như thế này, "Trời ơi, hên là Giả tiên sinh chỉ mất đi hai chân thôi á, chứ cái quan trọng nhất của đàn ông thì vẫn còn, nếu không thì ngươi chỉ là mất hai chân, còn Thịnh cô nương là mất đi tình yêu đó nha~"
Giả Trăn giận tím người.
A Cửu cũng vì lời này của cô mà cười đến trật cả khớp hàm.
Nhị Cẩu Tử thì bò lăn ra đất: Nguyễn Nguyễn, cô đúng là trùm cà khịa á!!!
Đồng thời, Thiên Khuynh Nguyệt lúc nào cũng biết lựa thời điểm đứng ra "bảo vệ" Giả Trăn sao cho hợp lí, tuy là dáng người nàng ấy nhỏ bé, nhưng lúc nào cũng tỏ ra quật cường để che chở cho người trong lòng của mình, không sợ lão ác bá là Ôn Nguyễn một chút nào.
Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, thật sự làm người ta cảm động quá đi mất.
Nàng ấy còn tự mình muốn bày ra một màn khổ nhục kế, khiến cho Ôn Nguyễn vô cùng bất ngờ, cô hỏi lại nàng ấy nghiêm túc chứ?
Nàng ấy lập tức không chút do dự gật đầu.
Ôn Nguyễn thấy nàng ấy đã quả quyết như vậy thì cũng đồng ý: Vậy được thôi, rất tốt, cô cũng rất thích xem mấy loại kịch bản thiên sứ báo thù như thế này.
Vì thế Ôn Nguyễn đã phối hợp với Thiên Khuynh Nguyệt, ở trước mặt Giả Trăn tát nàng ấy một cái. Tuy là tiếng nghe rất vang, nhưng cô không dùng quá nhiều sức, ít nhất thì chắc chắn không ra tay nặng như lần tát Thịnh Nguyệt Cơ.
Nhưng Thiên Khuynh Nguyệt là một kẻ tàn nhẫn, nàng thuận thế ngã xuống thì đã đành đi, còn cố ý đập đầu vào ghế, trên trán bị rách một mảng, máu theo đó mà chảy ra.
Giả Trăn nhìn thấy vậy thì rất phẫn nộ, hắn giận tới mức đấm một cú thật mạnh lên xe lăn, hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực đến như vậy, ngay cả một nữ tử yếu đuối luôn hết lòng vì hắn cũng không bảo vệ được.
Cảm giác nhục nhã và cơn phẫn hận gần như nuốt trọn lấy hắn, thế mà hắn cũng chỉ có thể bất lực la hét, "Ngươi không được động vào nàng ấy! Cái ả độc phụ này, Ôn Nguyễn, ngươi không được động vào nàng ấy! Khuynh Nguyệt, Khuynh Nguyệt!"
Ôn Nguyễn bật cười, "Bất quá cũng chỉ là một con nô tỳ mà thôi, Giả tiên sinh sao phải đâu lòng như vậy?"
Giả Trăn đưa tay kéo lấy Thiên Khuynh Nguyệt, để nàng đứng phía sau hắn, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ôn Nguyễn, "Ngươi đừng động đến nàng ấy! Người ngươi hận chính là ta, muốn gì thì tới tìm ta này!"
Ánh mắt Ôn Nguyễn thâm trầm, lạnh lùng cười một tiếng.
Thiên Khuynh Nguyệt cũng phối hợp diễn với cô, hai mắt rưng rưng ánh lệ, vừa nhu nhược đáng thương vừa kiên cường bất khuất, "Không có vấn đề gì, Giả tiên sinh, ta không đau."
Ôn Nguyễn thật lòng muốn trao cho nàng ấy giải nữ diễn viên xuất sắc nhất của Oscar.
Rốt cuộc, không biết là do bị Ôn Nguyễn chọc tức hay là do tác dụng của thuốc, cũng có thể là do cả hai thứ đó hợp lại, tinh thần Giả Trăn ngày càng bất ổn, ban đầu hắn vẫn còn lẩm bẩm cái tên "Nguyệt Cơ"chứ đến bây giờ thì hắn chỉ gọi "Khuynh Nguyệt".
Thời điểm Thiên Khuynh Nguyệt nghe được hắn thấp giọng nỉ non tên nàng, trong lòng cũng chỉ có thể nhịn lại hận ý và cảm giác ghê tởm của mình, thâm tình dịu dàng đáp lại hắn, "Ta ở đây, Giả tiên sinh, ta đây này."
Giả Trăn gắt gao nắm lấy bàn tay nàng ấy, liên tục gọi "Khuynh Nguyệt, Khuynh Nguyệt."
"Tên ta không phải là Thiên Khuynh Nguyệt, ta tên là Lạc Lạc." Dưới đáy lòng Thiên Khuynh Nguyệt thầm nhủ như vậy.
Sau đó, Thiên Khuynh Nguyệt, đột nhiên bốc hơi chỉ trong một đêm, hoàn toàn biến mất trong thế giới của Giả Trăn.