Đỡ Eo

Chương 34

Hoàng cung, Quảng Lăng điện.

"Đã biết vì sao Giả Trăn lại sửa lại lời khai chưa?" Hoàng Hậu nương nương xinh đẹp cao quý ngày hôm nay vẫn là đang uống mật ong.

"Vẫn chưa ạ." Nữ quan đáp, "Nhưng ngẫm lại thì chuyện này chắc hẳn là có liên quan đến Ôn gia, trùng hợp là An Lăng Quân cũng bị cuốn vào."

"Đúng là trùng hợp thật, xem như Ôn Nguyễn mạng lớn, gây ra chuyện lớn như thế mà vẫn có thể bình an vô sự." Hoàng Hậu đi đến chỗ chậu hoa mẫu đơn gần đó, ngắm nghía những đoá hoa đang thi nhau khoe sắc.

"Nương nương, có cần phải phái người đi theo canh chừng Ôn Đại công tử không ạ?"

"Ngươi nóng lòng muốn cháu trai cháu gái của bổn cung bị tống vào lao ngục sao?"

"Nô tỳ biết sai." Nữ quan xấu hổ cúi đầu.

"Cứ như vậy đi, chuyện này cũng chỉ là chủ đề để người ta đem ra đàm tiếu vài ba ngày mà thôi, rất nhanh sẽ bị lãng quên."

Hoàng Hậu cầm cây kéo lên, thẳng tay cắt đi nhành hoa nở không được đẹp cho lắm, vứt xuống đất.

___________

Mọi người cũng cho rằng việc Giả Trăn sửa lại lời khai là do Ôn Bắc Xuyên làm.

Mà chính Ôn Bắc Xuyên cũng đưa ra một sự lựa chọn rất kì lạ: hắn không đứng ra giải thích, cũng không truy cứu, không tra hỏi lại việc đó.

Lam Quyển không rõ vì sao Ôn Bắc Xuyên lại đưa ra lựa chọn như vậy, thế nên Ân Cửu Dã đã nói cho hắn biết, "Nếu như mọi người đều nhận định rằng Ôn Bắc Xuyên có thể vì muội muội của hắn mà không ngại lạm quyền, khiến cho ngay cả người bị hại là Giả Trăn cũng phải sửa lại lời khai, vậy thì còn có ai dám động đến Ôn Nguyễn nữa không?"

"Thuộc hạ hiểu rồi!" Lam Quyển cảm thấy buồn cười, vị Ôn gia muội muội này đúng là được cưng chiều thật đấy!

"Không chỉ vậy thôi đâu, sau này mọi người cũng sẽ thầm cho rằng Ôn Bắc Xuyên cũng chỉ đến từng ấy thôi, không có tài cán gì, chỉ có thể dùng bạo lực để giúp muội muội của hắn thoát tội, là một kẻ không được thông minh cho lắm."

"Công tử thông minh."

Ân Cửu Dã đỡ trán, bật cười, không biết cái tên Ôn Bắc Xuyên này còn giấu diếm điều gì nữa đây?

__________

Thính Bạch lâu, trong nhã uyển.

Thịnh Nguyệt Cơ bật người đứng dậy: "Ngươi nói cái gì? Ôn Nguyễn đem người đến chặt hai chân của Giả Trăn? Thậm chỉ còn làm kinh động đến Cấm vệ quân?"

"Vâng ạ, nhưng không hiểu tại sao sáng nay Giả tiên sinh đột nhiên lại đổi lời khai, nói tất cả không phải do Ôn Nguyễn làm." Kỷ Tri Dao ngả người về sau, hơi tựa trên ghế, trả lời Thịnh Nguyệt Cơ.

"Nàng ta đã vô pháp vô thiên đến bậc này rồi sao?" Trong lòng Thịnh Nguyệt Cơ nghĩ đến chuyện vừa rồi, cảm thấy sợ hãi, Ôn Nguyễn ra tay tàn nhẫn vậy sao?

"Tĩnh Viễn Hầu và Bệ hạ là bạn nối khố, ngay cả Hoàng Hậu trong cung bây giờ, năm xưa cũng là chị em tốt với Hầu phủ phu nhân đã mất. Ôn Nguyễn còn được Bệ hạ vô cùng sủng ái, ngay cả mấy vị công chúa ở trong cung cũng không được Bệ hạ yêu thích như nàng."

Kỷ Tri Dao ngồi thẳng người dậy, hắn nhìn về phía Thịnh Nguyệt Cơ, thản nhiên nói, "Nàng ấy vốn dĩ có quyền được phép hành động vô phép vô tắc như vậy từ lâu rồi, nhưng mãi đến tận bây giờ mới gây ra mấy chuyện như thế, theo ta thấy, nàng ấy đã nhẫn nhịn nhiều lắm rồi."

Thịnh Nguyệt Cơ khẽ nhíu mày, "Ý của chàng là gì?"

"Ta muốn hỏi nàng, có phải chuyện của Giả Trăn, nàng cũng biết điều gì đó đúng không?"

Thịnh Nguyệt Cơ biết đây là chuyện lớn, nàng ta không hề đoán trước được rằng chuyện tối qua ấy vậy mà lại làm kinh động đến Cấm vệ quân, chính vì thế, nàng ta cũng không dám nói dối với Kỷ Tri Dao.

Nàng ta nói, "Chuyện Giả Trăn hại Ôn Tây Lăng nghiện hàn thạch tán, ta không hề tham gia, mãi cho đến khi hắn ta làm xong hết rồi mới kể cho ta."

Kỷ Tri Dao gật đầu, "Tốt nhất là như vậy, nếu không, có thể người tiếp theo mà Ôn Nguyễn muốn gϊếŧ chính là nàng."

"Nàng ta điên rồi sao? Ta nghe nói bệnh tình của Ôn Tây Lăng đã tốt hơn rồi mà, vậy mà nàng ta vẫn muốn gϊếŧ người trả thù cho nhị ca nàng ta sao?" Giọng nói của Thịnh Nguyệt Cơ không kiềm được mà run rẩy.

Kỷ Tri Dao thấy nàng ta như thế, khẽ bật cười, "Đến bây giờ mà nàng mới nhận ra Ôn Nguyễn là một người rất thích bên vực người của nàng ấy sao? Ngay cả một tên hạ nhân ở bên cạnh nàng ấy thôi mà Ôn Nguyễn cũng đã không để cho nàng động vào, huống hồ bây giờ là anh trai của Ôn Nguyễn... Giả Trăn chết cũng không oan đâu."

Kỷ Tri Dao đứng dậy, thong thả bước đi, hắn đến gần Thịnh Nguyệt Cơ, đưa tay ôm lấy eo nàng ta kéo vào trong ngực mình, cúi đầu nhìn nàng ta, mỉm cười, "Biết điều một chút đi, Ôn Bắc Xuyên sẽ không vì nàng mà đối chọi với muội muội của hắn đâu."

Thịnh Nguyệt Cơ đột nhiên cảm thấy chột dạ, nói, " Chàng đang nói gì thế?"

"Nàng cho rằng ta không biết trước khi ta đến, nàng đã từng cho người đến mời Ôn Bắc Xuyên tới đây sao? Tin ta đi, trước khi Ôn Nguyễn hết giận, hắn sẽ không đến tìm nàng đâu, có khi... sau này cũng không bao giờ đến nữa."

"Còn nữa, chuyện trước cổng Sĩ Viện ngày đó, ta đã suy nghĩ về câu nói của Ôn Nguyễn lúc đó rồi, năm đó nàng kết giao với Ôn Bắc Xuyên, không lẽ là vì muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta sao?"

Thịnh Nguyệt Cơ nghe hắn nhắc tới vấn đề này, chỉ nở nụ cười hoà nhã, "Ngoại trừ chàng ra, chàng có từng thấy ta để tâm đến người đàn ông nào như vậy chưa?"

"Đây đúng là vinh hạnh của ta rồi."

Kỷ Tri Dao dứt lời, buông Thịnh Nguyệt Cơ ra, khoanh tay rời đi.

Vừa đi đến trước cửa thì gặp được Hoạ Ngôi đang cúi đầu ngồi đó.

Hắn bước đến vỗ vai Hoạ Ngôi, không nói gì cả.

Đêm qua, hắn xông vào Ôn gia muốn ngăn chuyện Ôn Bắc Xuyên lại cũng chỉ vì hắn biết hành động lần này của Cấm vệ quân nhất định không phải là vì muốn cứu Giả Trăn mà là vì muốn bắt được Ôn Nguyễn ngay tại chỗ, gây bất lợi cho nàng, hay là nên nói, muốn gây bất lợi cho Ôn Bắc Xuyên.

Cái gọi là tình địch, chẳng qua cũng chỉ là lời nói đùa giữa hai người họ mà thôi, bình thường chỉ cãi vả vài ba câu là xong.

Cho dù là Kỷ Tri Dao hắn hay là Ôn Bắc Xuyên, thậm chí là bất kì ai trong vũng nước đυ.c này cũng sẽ không vì tranh giành một nữ nhân mà liều mạng, chỉ có lợi ích mới vĩnh viễn là thứ mà bọn họ hướng đến, mà nó cũng liên quan đến sinh tử của mỗi người.

Nếu như ngày hôm qua ở bên phía Ôn gia Tĩnh Viễn Hầu thật sự xảy ra chuyện, vậy thì chưa chắc hôm nay An Lăng Quân hắn có thể thanh thản được như thế.

Một lát sau, Thịnh Nguyệt Cơ mặc một bộ y phục khác bước ra, hoàn toàn không nhìn ra được vừa rồi nàng ta mới bị doạ cho hoảng sợ một trận, chỉ thấy được vẻ phong tình vạn chủng không hề thay đổi.

Nàng ta đến nói với Hoạ Ngôi một tiếng, "Ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ ta một lát, ta rất nhanh sẽ quay trở lại."

Hoạ Ngôi gật đầu, đưa chiếc ô bên người cho nàng ta, "Nguyệt Cơ tỷ tỷ, bên ngoài trời mưa rồi."

"Ừ, ngoan lắm." Thịnh Nguyệt Cơ khẽ hôn lên gương mặt Hoạ Ngôi một cái, hắn lập tức xấu hổ đến mức hai tai đỏ bừng.

Thịnh Nguyệt Cơ cầm ô, đi đến Giả phủ.

Giả Trăn hiện tại đang nằm trên giường, bên cạnh hắn có một cô nương chăm sóc.

"Cút đi!" Giả Trăn dùng sức đẩy nàng ta ra.

"Giả tiên sinh......"

"Lăn!" Giả Trăn tức giận rống lên.

Thịnh Nguyệt Cơ buông tiếng thở dài, nói với cô nương kia, "Ngươi lui xuống trước đi, ở chỗ này có ta là được rồi."

Trong mắt cô nương kia ngập tràn sợ hãi, khẽ liếc nhìn về phía Thịnh Nguyệt Cơ một cái, trên khuôn mặt tái nhợt còn có vài vết thương, so với Thịnh Nguyệt Cơ xinh đẹp kiều diễm thì nàng ta trông có phần nhạt nhẽo như một chén cháo trắng.

"Cháo trắng" cúi đầu hành lễ, "Vâng thưa Thịnh cô nương."

Thịnh Nguyệt Cơ bước vào trong phòng, cầm lấy chén thuốc nằm ở trên bàn, múc một muỗng đưa đến bên miệng Giả Trăn.

Giả Trăn mím chặt môi, quay đầu nhìn đi chỗ khác, không thèm nhìn Thịnh Nguyệt Cơ.

Thịnh Nguyệt Cơ khuấy chén thuốc trong tay, nhẹ giọng nói, "Lần đầu tiên ta gặp chàng cũng là ở hội Hoa Nhạc, đó là lần đầu ta tham gia Hoa Nhạc, chính bản thân cũng không tự tin vào chính mình, ta không biết ta có thể đạt được vị trí đứng đầu hay không, cũng không biết được rằng có ai sẽ nguyện ý giúp ta hay không."

"Chính ngày hôm đó, chàng đã dùng chính năng lực của bản thân giúp ta thắng."

"Cho dù sau đó ta đạt được rất nhiều tiền tài danh vọng, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy, ngày ấy, là ngày mà ta giàu có nhất."

Nàng ta đưa tay giữ lấy khuôn mặt Giả Trăn, khiến hắn phải quay đầu nhìn về phía nàng.

Giả Trăn cắn chặt răng, trong mắt chất chứa đầy sự hận thù và không cam lòng, còn có chút ánh lệ.

Thịnh Nguyệt Cơ chậm rãi vuốt ve gò má hắn, dịu dàng cười, "Mấy năm gần đây, chàng làm không ít việc cho ta, ta biết, ngay cả việc chàng thù ghét những kẻ ở bên cạnh ta, ta cũng biết, nhưng ta không trách chàng, bởi vì ta hiểu rõ, cho dù bên cạnh ta có nhiều người như vậy nhưng người yêu ta nhất, chính là chàng."

"Giả Trăn, cố gắng sống cho tốt, ta biết chàng không nuốt trôi được cục tức này, ta cũng vậy, ta muốn chàng giúp ta bày mưu tính kế."

Giả Trăn nắm lấy bàn tay mềm mại của Thịnh Nguyệt Cơ, nắm rất chặt, chặt đến mức xương khớp của Thịnh Nguyệt Cơ cũng thấy đau, hắn hỏi, "Nàng muốn ta giúp nàng bày mưu tính kế, hay là nàng muốn ta?"

Thịnh Nguyệt Cơ dịu dàng cười, "Đều muốn."

Giả Trăn cười đầy bi thương.

Nhưng hắn vẫn cầm lấy chén thuốc trong tay Thịnh Nguyệt Cơ, một hơi uống sạch sẽ, hai mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào Thịnh Nguyệt Cơ.

Hắn biết rõ nữ nhân trước mặt có bao nhiêu giả dối, có bao nhiêu tham lam và ích kỉ, hắn cũng biết rõ nàng ta tới chỗ này, có quan tâm, cũng có chân thành, nhưng nhiều hơn cả vẫn là muốn lợi dụng hắn.

Thế nhưng hắn vẫn không thể từ chối được nàng.

Hắn điên cuồng si mê Thịnh Nguyệt Cơ, khi nàng cười, khi nàng giận, ngay cả khi nàng bạc tình bạc nghĩa, hắn đều si mê.

Thịnh Nguyệt Cơ đắp lại chăn cho hắn, cúi đầu hôn lên đôi môi trắng bệch khô quắt của hắn, môi lưỡi hoà quyện vào nhau, đủ khiến cho cơ thể của Giả Trăn phải nóng bừng, sau đó đứng dậy nói, "Nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ thường xuyên đến thăm chàng."

Thịnh Nguyệt Cơ bung dù chuẩn bị rời đi thì giọng nói của Giả Trăn từ phía sau vang lên, "Ta muốn nói cho nàng biết một chuyện, hiện tại ta đã không còn tiền nữa."

Thịnh Nguyệt Cơ cười đầy quyến rũ: "Không sao, ta có."

Trong khoảnh khắc đó, đáy lòng Giả Trăn mới cảm nhận được một chút ấm áp.

__________

Lúc Ôn Nguyễn biết được chuyện Thịnh Nguyệt Cơ đến tìm Giả Trăn, cô chợt nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Nàng đang cười gì đấy?" Ân Cửu Dã hỏi nàng.

Ôn Nguyễn trong lòng nghĩ đến chuyện xưa giữa Thịnh Nguyệt Cơ và mấy viên ngọc rồng của nàng ta, nhưng cô không hề nói ra, ngược lại còn hỏi Ân Cửu Dã, "Ngươi nhìn ra Giả Trăn đã bị Thịnh Nguyệt Cơ lừa hả?"

"Nên nói như thế nào nhỉ?" Ân Cửu Dã yêu chết tính khí xấu xa của Ôn Nguyễn.

"Sự giàu có của Giả Trăn là tiền đề để trước kia hắn có lợi thế khi ở cùng với Thịnh Nguyệt Cơ, nhờ vào chuyện đó hắn mới có thể chủ động được ở trước mặt nàng ta, bởi vì nàng ta dù có ngông cuồng cỡ nào thì vẫn cần một kim chủ nhiều tiền như hắn."

"Nhưng bây giờ Giả Trăn đã mất đi lợi thế này, hắn không hề có chỗ đứng khi ở trước mặt Thịnh Nguyệt Cơ, quan hệ giữa hắn và Thịnh Nguyệt Cơ cũng sẽ thay đổi, tới lượt nàng ta khống chế hắn."

"Ta thậm chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh Giả Trăn sau này sẽ càng ngày càng trở nên hèn mọn, càng ngày càng trở nên thấp hèn, hoàn toàn biến thành một con chó chỉ có thể liếʍ chân cho chủ để lấy lòng."

Ân Cửu Dã nhíu mày: "Liếʍ chân?"

Ôn Nguyễn cười, "Ừ, đó là tương lai của Giả Trăn."

Ân Cửu Dã ngả người về phía sau, nhìn Ôn Nguyễn, "Làm sao mà nàng biết được mấy chuyện như thế này?"

"Có thể là vì ta thông minh á!" Ôn Nguyễn làm ra vẻ "ông trời muốn vậy, tôi cũng hết cách".

"Cho nên, nàng đang chê ta ngốc sao?"

"Không dám, phu tử đại nhân thông minh, đệ tử không dám vô lễ?"

"Được, hôm nay phu tử đại nhân dạy kèm cho nàng, học toán."

"......" Ngươi đang trả thù ta sao?

Vừa lúc đó, hạ nhân trong phủ mang đến một mâm xoài, mỉm cười lễ phép nói với cô, "Cô nương, học hành vất vả, đại công tử phân phó nô tỳ thay người mang chút trái cây đến tặng Âm công tử. Đây là hàng vừa được cống tống năm nay đấy ạ, ngoại trừ trong cung thì cũng chỉ có phủ ta mới có thôi."

"Ừ, cứ để đó đi, cám ơn ngươi." Ôn Nguyễn nhìn đối phương, khách khí nói một câu cảm ơn, sau đó quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dã, trên mặt lộ ra vẻ gian xảo, "A Cửu, giúp ta lột xoài đi, lột bằng tay á."

Ân Cửu Dã: "......"

Nàng có tin ta lột da của nàng ra luôn không?

Tiểu tổ tông ơi, nàng học ở đâu ra nhiều thói hư tật xấu như vậy chứ?

Tuy là nghĩ vậy nhưng (đội vợ lên đầu trường sinh bất lão) Ân Cửu Dã vẫn thầm hít một hơi, vươn tay cầm lấy quả xoài, ngồi lột da cho Ôn Nguyễn.

Từ lúc hắn sinh ra cho đến bây giờ, chưa từng làm việc này bao giờ cả, nước của quả xoài cứ nhiễu ra thấm đẫm cả tay hắn, vàng vàng rít rít, nhìn qua... Có chút ghê ghê.

Ôn Nguyễn nhìn dáng vẻ ai oán của Ân Cửu Dã, thầm nghĩ bụng, ây da, không hiểu sao mà vui quá vậy ta? Cho chừa cái tật thích dạy kèm toán nha~

Cô cố nhịn lại ý cười, nội tâm gào thét, tôi yêu chế độ tôn ti rõ ràng hủ bại bất kham của xã hội phong kiến (^0^)/.

Thật vất vả mới lột xong được vỏ xoài, Ân Cửu Dã đưa cho Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn còn chưa kịp đưa tay nhận lấy thì đã có một người khác cướp đi mất, "Ôn Nguyễn, ta tới thăm nhị ca muội nè!"

Vu Duyệt cắn một ngụm vào quả xoài, thoả mãn thở ra một tiếng, "Mỹ vị, cám ơn nha Âm phu tử."

Ân Cửu Dã: Tay của ta, sao ngươi lại run rẩy rồi? Mau đem đao đến để ta đi gϊếŧ người bình tĩnh lại nào!