Đỡ Eo

Chương 29

Ôn Nguyễn không hề nghĩ ra được bất kì lí do nào khiến cho Kỷ Tri Dao phải đến đây.

Càng không rõ vì sao, sau khi cô từ Sĩ Viện đi ra, hắn đã đi thẳng một mạch đến chỗ cô.

Nhưng trong tiềm thức của Ôn Nguyễn đã tồn tại suy nghĩ phải tránh vị An Lăng Quân này càng xa càng tốt, thế nên bên ngoài cô chẳng tỏ thái độ gì, mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề để Kỷ Tri Dao vào trong mắt.

Kỷ Tri Dao thấy Ôn Nguyễn phớt lờ mình cũng không nổi giận, hắn đã đoán được trước cô nhất định sẽ có thái độ như thế này.

Kỷ Tri Dao đột nhiên nói một câu, "Nếu cô nương tin ta thì tốt nhất hôm nay cô nương đừng về nhà một mình."

Ôn Nguyễn nhìn Ân Cửu Dã đang đứng cạnh mình, thầm nghĩ, ủa ngươi có thấy một con người đang đứng chình ình ở đây không? Chứ bộ Âm Cửu không phải người chắc? Đi một mình là một mình sao?

Cùng lúc đó, Thịnh Nguyệt Cơ cũng đi về phía này, đặc sắc nhất chính là, hiện tại nàng ta đang tay trong tay với Lữ Trạch Cẩn, tên chó con vì sự xuất hiện của nàng ta nên vô cùng vui vẻ, nhưng ngay khi Lữ Trạch Cẩn thấy được Kỷ Tri Dao, sự vui vẻ ấy tan biến trong nháy mắt, thay thế vào đó là sự chán ghét và bực bội.

"...." Ôn Nguyễn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mấy người này tính làm gì vậy? Ba mặt một lời???

Hiển nhiên, cô đã xem nhẹ mức độ cẩu huyết của drama ngày hôm nay.

Bởi vì, Tiêu Trường Thiên cũng vừa lúc rời khỏi Sĩ Viện.

Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn trời, thầm than thở, cô chỉ vô tình đoạt mất sự nổi bật của Thịnh Nguyệt Cơ ở Hoa Nhạc thôi mà, đâu có đến mức mà cả đám Long Châu rủ nhau kéo đến hội đồng cô như vậy chứ? Sao lúc đổ tiền cho nàng ta giành chiến thắng không thấy các ngươi hùng hổ như vậy?

Được thôi! Sự việc đã diễn ra tới mức này rồi, Thịnh cô nương có muốn ta giúp ngươi mời đại ca ta, Hoạ Ngôi với cả Giả Trăn tới luôn không?

Không thể không nói đến, mấy tình huống như thế này, người vui vẻ nhất chính là ai?

Đương nhiên là Nhị Cẩu Tử của chúng ta rồi.

Mèo con sắp điên tới nơi, nó hưng phấn thét lên, "Trời đất ơi! Cảnh tượng mà tôi hằng mơ ước cuối cùng cũng xảy ra rồi! Cmn cười ỉa, đại chiến ba trăm hiệp luôn trời đất ơi! Nhào lên! Nguyễn Nguyễn nhào lên chị! Xé rách mặt ả ta!"

Ôn Nguyễn im lặng không nói một lời nào bịt cái mỏ nhiều chuyện của Nhị Cẩu Tử lại.

Hiện tại Thịnh Nguyệt Cơ trông chẳng giống như bị sự thất bại ở Hoa Nhạc ảnh hưởng đến một chút nào cả, nàng ta vẫn nhu mị phong tình như cũ, lúc nào cũng nở nụ cười động lòng người.

Nàng kéo cánh tay Lữ Trạch Cẩn, giả vờ như trùng hợp gặp được Ôn Nguyễn, chậm rãi đi tới, chào hỏi với cô, "Chào Ôn cô nương, Âm công tử!"

Ôn Nguyễn hiểu rõ, chị gái này nhất định là cố ý đến gây sự.

"Có việc gì sao, Thịnh cô nương ?" Sắc mặt Ôn Nguyễn không đổi, đáp lại.

Thịnh Nguyệt Cơ mỉm cười, "Ca khúc mà hôm qua Từ Hoa công tử hát rất hay, không biết là của ai?"

"Lão tử."

Ôn Nguyễn không hề cố ý lợi dụng nàng ta đâu nha! Thật sự là lão tử, có điều lão tử này không phải nói cô mà thôi!

Ngón tay Thịnh Nguyệt Cơ đang nắm lấy cánh tay Lữ Trạch Cẩn hơi siết lại, "Cô nương nói đùa rồi, ý ta muốn hỏi là do ai phổ nhạc!

"Không biết."

"Trước đó Ôn cô nương còn vì Từ Hoa công tử mà lo lắng tính toán đủ điều, quả thực khiến người ta phải kinh ngạc, không biết vì sao cô nương đột nhiên lại có hứng thú với mấy chuyện phong nguyệt này thế?"

"Kiếm tiền."

"Thính Bạch lâu hiện tại rất xem trọng Từ Hoa công tử, không biết hắn có hứng thú với..."

"Hỏi hắn."

Ôn Nguyễn tích chữ như vàng, trả lời Thịnh Nguyệt Cơ câu nào câu nấy cụt lủn, khiến cho nàng ta vừa không biết nên tiếp chuyện như thế nào, vừa cảm thấy vô cùng khó xử, ngay cả Lữ Trạch Cẩn đứng bên cạnh cũng nghe không nổi nữa.

Tuy vậy, Lữ Trạch Cẩn vẫn cảm thấy, tự nhiên Thịnh Nguyệt Cơ đến chào hỏi Ôn Nguyễn như thế này có chút... Vô duyên.

Cho nên hắn đưa tay kéo Thịnh Nguyệt Cơ về phía mình, "Chúng ta đi trước đi, Ôn Nguyễn và Âm công tử còn phải về nhà nữa."

Thịnh Nguyệt Cơ liếc mắt nhìn Lữ Trạch Cẩn, rút lại cánh tay đang quấn nắm lấy tay hắn, đi đến trước mặt Ôn Nguyễn, thần thái mị hoặc.

"Ôn cô nương, ngươi vẫn còn thích Tri Dao sao?"

"Hết rồi."

Thịnh Nguyệt Cơ tựa hồ như chẳng nghe thấy câu trả lời của cô, giả vờ như bản thân rất bao dung, mỉm cười nói, "Tuy là ở đại hội Hoa Nhạc, Từ Hoa công tử đã đoạt đi sự nổi bật của ta, nhưng trong lòng hai chúng ta đều rõ ràng, chuyện này là do đâu mà có, hà cớ Ôn cô nương cứ phải vờ như không biết?"

Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn nàng ta, thầm nghĩ, chị gái này bị người ta tâng bốc nhiều quá nên không biết mình đang đứng ở chỗ nào nữa rồi sao? Bị ảo tưởng hả chị hai?

Vu Duyệt cũng vừa lúc đi ra, nhìn thấy được khung cảnh hãi hùng kì dị này, lập tức chạy đến trước mặt Ôn Nguyễn, giơ tay ra che chở cho cô, còn mắng Thịnh Nguyệt Cơ mấy câu.

"Ngươi muốn gì? Đã thua rồi còn không nhận sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi có gan thì bắt mấy tên đàn ông đó chi tiền cho ngươi đi, đừng có đến đây ăn vạ Ôn Nguyễn!"

"Còn ngươi nữa đấy Lữ Trạch Cẩn, ngươi lo mà trông chừng người phụ nữ của ngươi cho kỹ, ngươi mà để nàng ta tới đây bắt nạt Ôn Nguyễn một lần nào nữa, ngươi có tin ta lấy đao đâm cho nàng ta thành miếng giẻ rách luôn không!"

Lữ Trạch Cẩn nghe đến đau hết cả đầu, che mặt quay đi hướng khác, đây là chuyện có thể dùng đao kiếm để giải quyết sao? Ngươi có thấy ngay cả rắm ta còn không dám thả đây không mà bắt ta can ngăn?

Thịnh Nguyệt Cơ nghe những lời mắng chửi của Vu Duyệt cũng không nổi giận, ngược lại còn cười, châm chọc Vu Duyệt, "Hoá ra Vu cô nương cũng ở đây sao? Nghe nói hôn ước của Vu cô nương và Trạch Cẩn vẫn còn đấy, không biết khi nào ta mới có thể uống rượu mừng của hai người đây?"

"Ngươi!" Vu Duyệt tức điên người, vén tay áo lên muốn cho nàng ta một trận.

Ôn Nguyễn giữ chặt lấy tay Vu Duyệt, nhìn nàng lắc lắc đầu.

Thịnh Nguyệt Cơ không phải một người phụ nữ ngu xuẩn, cho dù nàng ta có đang nổi giận hay ghen ghét gì cô đi nữa thì nàng ta cũng không ngu đến mức chạy đến chỗ này gây sự với cô giữa ban ngày ban mặt như thế này, ngược lại, những hành động của nàng ta, bao gồm cả việc kích động cho Vu Duyệt mắng chửi nàng, đều trông có vẻ như là đang cố ý chọc giận bọn họ.

Ôn Nguyễn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, không khỏi bật cười.

Thịnh Nguyệt Cơ lặng lội đường xa, đến tận Sĩ Viện là vì muốn chứng minh cho Kỷ Tri Dao thấy Ôn Nguyễn cô vẫn còn thích hắn, thế nên trước đó mới dùng trăm phương nghìn kế để nhắm vào nàng ta, thu hút sự chú ý của Kỷ Tri Dao.

Đúng là cao thủ nha~ Chả trách mấy vị cô nương khác không thể nào so bì nổi với nàng ta.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Thịnh Nguyệt Cơ đó là, "Còn ngươi nữa, Ôn cô nương, nếu ngươi thích Tri Dao đến như vậy, thế thì ta tặng hắn cho ngươi nhé?"

Ôn Nguyễn tỏ vẻ thẹn thùng bật cười, "Nếu như Thịnh cô nương đã có lòng hào phóng, vậy không bằng ngươi tặng Hoạ Ngôi cho ta đi! Ta thấy Hoạ Ngôi còn đáng yêu hơn nhiều đấy!"

Con ngươi của Ân Cửu Dã hơi phóng đại, nàng vừa nói cái gì? Hoạ cái gì Ngôi? Nàng chán sống rồi hả?

Thịnh Nguyệt Cơ không đoán trước được Ôn Nguyễn đang muốn làm gì, chỉ có thể tuỳ chiêu ứng biến, "Còn không phải là do Ôn Nguyễn cô nương chỉ nhìn mỗi một mình Tri Dao thôi sao!"

Ôn Nguyễn vẫn giữ thái độ thẹn thùng của mình, "Cũng tạm thôi, thật ra Tiêu phu tử cũng không tồi, hắn đàn rất hay."

Ân Cửu Dã thầm siết chặt nắm tay, sát khí của hắn không thể kiềm lại được nữa rồi!!!

Tiêu Trường Thiên nghe cô nói vậy vội vàng hành lễ, "Cô nương nói đùa rồi!"

Ôn Nguyễn đáp: "Dù sao đi nữa thì xem ra, trong mắt của Thịnh cô nương, mấy người các ngươi đều chỉ là đồ chơi của nàng, có thể tuỳ ý đem cho người khác, chỉ cần nàng ta vui vẻ, chắc hẳn các ngươi cũng rất sẵn lòng làm lễ vật để nàng ta tặng đi nhỉ?"

Tiêu Trường Thiên bị lời cô nói làm cho không thể phản bác lại được.

Ánh mắt Thịnh Nguyệt Cơ trầm lại, "Ôn cô nương đúng là một người bác ái."

Ôn Nguyễn mím môi, cười ngọt ngào đáp lại, "Như nhau cả thôi, nếu tặng ta Lữ thế tử thì có chết ta cũng không muốn nhận đâu!"

"Không phải chứ, ta thì đã làm sao, cái gì mà chết cũng không muốn nhận?" Lữ Trạch Cẩn nghe cô nói thế lập tức không nhịn được phản bác, hắn thua kém Tiêu Trường Thiên và Hoạ Ngôi ở điểm nào chứ?

Ôn Nguyễn làm bộ như kinh ngạc, nhìn hắn, "Hoá ra Lữ thế tử nghĩ như vậy sao? Thế thì làm phiền Thịnh cô nương phải bỏ đi thứ mà mình yêu thích, tặng Lữ thế tử cho ta rồi!"

"Không phải!" Lữ Trạch Cẩn có cảm giác hắn lại bị lừa rồi, tức giận đến mức nói chuyện cứ lấp ba lấp bấp. "Ôn Nguyễn, ngươi có ý gì! Nguyệt Cơ, nàng đừng nghe nàng ta nói hươu nói vượn, ta không muốn để nàng đưa ta cho nàng ta đâu. Không, nàng nhất định sẽ không để ta đi, à không... Hầy, ta đi, cmn nói như thế nào cũng không đúng cả!"

"Ngu xuẩn!" Vu Duyệt nhịn cười, nhỏ giọng mắng hắn một tiếng.

Ôn Nguyễn nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Thịnh Nguyệt Cơ, "Thịnh cô nương nhất định sẽ đồng ý thôi, ngay cả An Lăng Quân mà ngươi còn nói tặng ta một cách hào phóng như vậy thì những người khác có là gì đâu chứ? Ta đảm bảo với ngươi, nhất định ta sẽ đối xử với bọn họ tốt y hệt ngươi vậy, mây mưa gì cũng chia đều, tình cảm cũng vậy!"

Nếu Thịnh Nguyệt Cơ mà còn không nghe ra sự chế giễu trong câu nói của cô nữa vậy thì nàng ta cũng không xứng làm nữ chính trong chuyện 18+ rồi!

Cho nên nàng ta vô cùng ý vị mà hỏi ngược lại cô, "Vậy đại ca của ngươi thì sao, cũng muốn ta tặng lại cho ngươi luôn sao?"

Ôn Nguyễn: "Đại ca của ta không cần ngươi tặng, bởi vì người mà đại ca ta yêu quý nhất vĩnh viễn là ta đó!"

Lông mày của Thịnh Nguyệt Cơ hơi nhếch lên, "Xem ra người mà Ôn cô nương để ý nhất chính là đại ca của ngươi."

"Chứ còn gì nữa, cho nên..."

Ôn Nguyễn chớp chớp hai mắt, thu lại vẻ yêu kiều đáng yêu của mình lại, trong mắt tràn ra hàn ý nồng đậm, sát lại gần khuôn mặt của Thịnh Nguyệt Cơ, "Nếu như ngươi thật sự buông bỏ được An Lăng Quân, vậy chẳng phải người đầu tiên ngươi muốn bỏ nhất là đại ca ta sao?"

Lông mi của Thịnh Nguyệt Cơ run rẩy, Ôn Nguyễn đang muốn ám chỉ cái gì?

Ôn Nguyễn đưa Nhị Cẩu Tử cho Ân Cửu Dã ôm lấy, để cô không bị tiếng cười điên cuồng của nó chọc cho bật cười.

Kêu cô bắt "gà" mà, phải nghiêm túc một chút mới được!

Ân Cửu Dã đứng một bên nhéo tai mèo con, đè lại hoả khí ở trong người mình.

Ôn Nguyễn bước một bước về phía trước, đứng ở trước mặt Thịnh Nguyệt Cơ, tặng cho nàng ta một ánh mắt lạnh lùng, "Muốn ta nói cho An Lăng Quân biết tại sao ngươi lại giữ đại ca ta ở trong hậu cung của ngươi ư?"

"Đương nhiên là vì ta thích đại ca..."Lời của Thịnh Nguyệt Cơ còn chưa dứt đã bị Ôn Nguyễn tát thẳng một cái vào mặt.

Tiếng tát vang đến chói tai.

Thịnh Nguyệt Cơ bị một cái tát này làm cho ngây ngẩn.

Ngay cả những người khác cũng ngơ ngác nhìn theo.

Tiêu Trường Thiên là người đầu tiên phản ứng lại, hắn nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Thịnh Nguyệt Cơ, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của nàng ta, khẽ nhíu mày, nhỏ giọng khiển trách Ôn Nguyễn, "Ôn cô nương, sao ngươi có thể lỗ mãng như vậy?"

Ôn Nguyễn tỏ ra vô tội, "Đây là lần đầu tiên Tiêu phu tử thấy ta đánh người sao? Thật ngại quá, ta chính là ngang ngạnh như vậy đấy! Không giống như Thịnh cô nương, hiểu lễ biết lễ, tam trinh cửu liệt(*)."

(*)Tam trinh cửu liệt: thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh tiết của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.

Tiêu Trường Thiên một lần nữa bị cô chặn họng, chỉ có thể đau lòng nhìn vết sưng đỏ trên mặt Thịnh Nguyệt Cơ.

"Ôn Nguyễn, ngươi, ngươi quá đáng rồi đấy!" Lữ Trạch Cẩn cũng chỉ có thể lấp bấp phản bác.

"Làm sao? Ngươi muốn nói giúp cho... sư mẫu sao?" Ôn Nguyễn nhẹ nhàng đáp lại.

"Ngươi!" Lữ Trạch Cẩn bị hai chữ "Sư mẫu" này của cô chọc tức đến mức muốn thổ huyết, nhưng hắn cũng không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể im lặng ôm cục tức vào trong người.

Ôn Nguyễn cười tủm tỉm nhìn Lữ Trạch Cẩn, "Ta còn có thể quá đáng hơn nữa đấy, ngươi có muốn thử không? Tròng l*иg heo thế nào?"

"....." Lữ Trạch Cẩn tin rằng cô nói được làm được, vị nữ hiệp này không biết nói đạo lí đâu!

Ôn Nguyễn có cả trăm cách khiến người khác phải câm miệng, chỉ là bình thường cô lười phản ứng thôi, khinh thường phải tranh chấp vì những chuyện thế này, mấy lần cô mở miệng ra chọc giận người khác, có ai là cô tự nhiên động đến đâu? Toàn do bọn họ gây sự với cô trước.

Chính Thịnh Nguyệt Cơ không biết tốt xấu, tự mình tìm đến cửa, vậy thì đừng trách Ôn Nguyễn khiến cho nàng ta xấu mặt.

Mấy lời khó nghe cô còn chưa nói ra đâu đấy nhé! Muốn nghe mấy từ gái điếm, da^ʍ phụ, cái mông công cộng hay sao?

Ở một bên, Kỷ Tri Dao cũng không đứng xem tuồng một cách nhàn nhã, hắn cứ cảm thấy chuyện này có điểm không đúng.

Ôn Nguyễn nhất định sẽ không vì một lời không hợp mà đánh người, chắc chắn chuyện này còn có ẩn tình gì đó.

"Nguyệt Cơ, nếu không thì bỏ đi, chúng ta trở về." Tiêu Trường Thiên thở dài một hơi, nói.

Tính tình của Ôn Nguyễn như thế nào, hắn ở Sĩ Viện cũng đã thấy qua rồi, nhìn qua thì có vẻ hiền lành, nhưng thật ra không dễ nói chuyện một chút nào. Chỉ cần đυ.ng đến cô thì việc gì cô cũng có thể làm được hết, nếu Thịnh Nguyệt Cơ cứ một hai so đo với cô thì cũng chẳng được lợi lộc gì.

Thịnh Nguyệt Cơ thầm quan sát hành động và thái độ của ba người Kỷ Lữ Tiêu, nàng ta đẩy Tiêu Trường Thiên sang một bên, nhìn Ôn Nguyễn, không giận mà còn cười, "Ôn cô nương là thẹn quá hoá giận, giữa ban ngày ban mặt ở chốn đông người cũng dám động tay động chân sao?"

Ôn Nguyễn mỉm cười, "Thịnh cô nương, hơn một tháng trước, ta đã nói qua với An Lăng Quân rồi, Ôn Nguyễn ta có gả cho heo cho chó gì cũng không gả cho An Lăng Quân, ngươi thật sự cho rằng ai cũng thèm khát hắn sao? Chỉ có ngươi mới coi trọng cái chổi cùn này thôi đấy!"

"Ta nhường nhịn ngươi là vì ta cảm thấy ta chẳng liên quan gì đến chuyện của ngươi cả, cho dù ngươi có ngủ với bao nhiêu người đi nữa thì đó cũng là quyền của ngươi, thân thể của ngươi do ngươi làm chủ, chẳng ai nói được gì cả, chỉ cần ngươi vui vẻ là được. Nhưng nếu như ngươi cho rằng, ta đang sợ ngươi, không dám cùng ngươi đối mặt, thì ta nói cho ngươi biết, ngươi tự đề cao quá chính mình rồi đấy!"

"Đại ca ta gặp được ngươi bằng cách nào? Tại sao ngươi lại có được sự yêu thích của đại ca ta? Ngươi có mục đích gì với đại ca của ta? Người khác không biết, nhưng ngươi biết, ta cũng biết đấy!"

Thịnh Nguyệt Cơ nghe xong những gì Ôn Nguyễn nói, trong lòng hơi trầm xuống, vô thức mà nhìn về phía Kỷ Tri Dao.

Kỷ Tri Dao nghe cô nói như vậy cũng đi đến trước mặt cô, "Lời mà ngươi nói là có ý gì?"