Đỡ Eo

Chương 23

Sau khi gây chuyện ở Sĩ Viện xong, Ôn Nguyễn đã chuẩn bị tốt tinh thần bị đuổi học rồi. Vì thế cô cũng chẳng thèm đến Sĩ Viện, trực tiếp ở lì trong phủ, đỡ mất công đến Sĩ Viện xem cái vị Thái phó đại nhân kia diễn tuồng.

Không ngờ Thái phó lại chủ động đến Ôn phủ tìm cô trước.

Ôn Nguyễn trong tay ôm lấy Nhị Cẩu Tử, bĩnh tĩnh quan sát vị khách không mời mà đến này. Thái phó đại nhân đến Ôn phủ là muốn cáo trạng cô với người nhà hay sao?

Trước tiên, Thái phó hành lễ với Ôn Bắc Xuyên, sau hắn mới nhìn Ôn Nguyễn, cúi đầu nói, "Đêm qua lão phu trở về nhà đã suy nghĩ rất lâu, ta tự cảm thấy mình là một lão già cổ hủ, chuyện Ôn cô nương bênh vực lẽ phải, vì kẻ yếu bất bình mới là chuyện nên làm, thế nên hôm nay ta đến đây có ý muốn nhận lỗi với Ôn cô nương."

Ôn Nguyễn nghe thấy Thái phó đại nhân nói như vậy, trong lòng cảm thấy rất nực cười, cô thà tin trên đời này có ma chứ không thèm tin tên cổ hủ này có ý nhận sai đâu?

Chỉ trong vòng một buổi tối mà thái độ của hắn có thể thay đổi như vậy? Hôm qua còn chửi thần mắng quỷ, hận không thể băm cô ra làm trăm mảnh, bây giờ lại nói cô làm như vậy là đúng đắn?

Trừ khi hắn ta cũng giống như cô, bị người khác nhập vào mới có thể biến thành như vậy mà thôi.

Thế nên, Ôn Nguyễn chẳng thèm tin mấy lời xạo sự này của hắn, cứ để mặc hắn đứng như trời trồng ở đó.

Thái phó rơi vào cảnh này cũng vô cùng xấu hổ.

Ôn Bắc Xuyên nhìn thấy thái độ của em gái mình, không hề quở trách cô, chỉ cúi đầu chơi với Nhị Cẩu Tử, nhàn nhạt đáp lại Thái phó, "Ta nghe nói hôm qua Thái phó tiến cung, hướng Bệ hạ nói rằng muội muội của ta không coi ai ra gì, tính tình điêu ngoa, xem thường lễ pháp?"

Thái phó giật mình, vội đáp, "Hôm nay trước khi lâm triều ta đã bẩm báo lại việc này với Bệ hạ rồi, giải thích cho người biết rằng là do cách suy nghĩ của ta không đúng chứ không phải do Ôn cô nương!"

"Thật vậy sao?" Ôn Bắc Xuyên nghe lời biện hộ của Thái phó, hắn không tỏ rõ thái độ của mình, chỉ cười nhạt một tiếng.

"Không dám giấu Ôn thiếu khanh, nếu như ngài có gì còn nghi ngại, có thể trực tiếp đến gặp Bệ hạ hỏi cho rõ ngọ ngành."

Xúc cảm của Nhị Cẩu Tử đúng là rất thoải mái, Ôn Bắc Xuyên sờ khuôn mặt béo ú của nó thêm một hồi nữa mới cảm thấy thoả mãn, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Thái phó, khoanh tay nói, "Cũng không cần phải đến hỏi Bệ hạ để làm gì, Thái phó là người học cao tài rộng, hơn nữa lại còn thanh liêm độ lượng, sao lại phải lừa tên tiểu tử như ta chứ? Lát nữa ta sẽ cho người đưa muội muội đến Sĩ Viện sau, bây giờ Thái phó cứ về trước đi!"

Thái phó nghe Ôn Bắc Xuyên nói như vậy, mới thầm thở ra một hơi, chắp tay rời đi.

"Nguyễn Nguyễn, sao tôi lại cảm thấy anh trai của cô rất lợi hại nhỉ?" Nhị Cẩu Tử có phần kinh ngạc, thái độ của Ôn Bắc Xuyên như thế này có chỗ nào giống một nho sinh yếu đuối chứ, rõ ràng là có phong thái của một quyền thần bề thế đấy.

Ôn Nguyễn không trả lời lại mèo con, thầm suy nghĩ trong đầu, giọng điệu nhàn nhạt của đại ca cô khi nói chuyện đúng là có chút cảm giác... Không giận tự uy?

Không hổ là trưởng tử mà Hầu phủ sinh ra, muốn sắc bén có sắc bén, muốn tự tin có tự tin, muốn nội hàm có nội hàm, ngay cả ngữ khí khi nói chuyện cũng phải làm người khác nể phục vài phần.

Chỉ là mắt hơi mù, chẳng hiểu sao lại mê luyến một người như Thịnh Nguyệt Cơ nữa không biết?

Đại ca thấy Ôn Nguyễn đang ngẩn người suy nghĩ gì đó, khẽ cười, đưa tay chạm vào đầu mũi cô, đầy cưng chiều mà nói, "Lần sau muội ở Sĩ Viện có xảy ra việc gì cứ tuỳ ý mà phát giận, thích đánh ai thì đánh, không cần phải kiêng kị ai cả biết chưa? Còn nữa, muội không cần phải tự mình ra tay, gọi Âm Cửu đến giúp muội, tự mình làm như vậy không thấy tốn sức sao?"

Ôn Nguyễn: "......"

Cái truyền thống bênh người nhà này của Ôn gia, rất tốt nha~

"Muội biết rồi, cám ơn đại ca!" Ôn Nguyễn nghĩ thầm, muốn Thái phó thay đổi thái độ như vậy, chắc hẳn là đại ca cô đã tốn không ít tâm tư nhỉ? Từ sau trong đáy lòng của Ôn Nguyễn cảm thấy có hơi áy náy.

"Không cần phải nói cảm ơn với ta, đúng là ta đang có ý định đến nói lý với vị Thái phó này một chút đấy, nhưng ta còn chưa kịp đi nữa thì hắn đã tới trước cửa nhận lỗi rồi." Ôn Bắc Xuyên không nhận bừa việc này.

Ôn Nguyễn: "Ồ?"

Ôn Bắc Xuyến cười: "Đừng nghĩ nữa! Mau đi thay quần áo rồi còn đến Sĩ Viện."

Trên thực tế, tất cả mọi người ở Sĩ Viện cũng nghĩ rằng Ôn Nguyễn nhất định

sẽ bị đuổi khỏi nơi đây, rốt cuộc chưa đến giữa trưa, bọn họ đã thấy Ôn Nguyễn lành lạnh không vết xước đến lớp học, ngay cả Thái phó cũng phải đối xử với cô khách khí vài phần.

Chúng bạn không thể không cảm thán, Tĩnh Viễn Hầu quả nhiên là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Ôn Nguyễn gây ra chuyện như vậy mà không hề hấn gì, à mà cũng không đúng, con lạc đà Hầu gia này không hề gầy tí nào cả, nhất định không thể trêu vào.

Từ đó về sau, đại ca trường học Ôn Nguyễn, chính thức ra mắt.

Có điều, vị đại ca này vẫn có một chuyện chưa hiểu rõ lắm, rốt cuộc là thần thánh phương nào đã khiến cho Thái phó phải đến cúi đầu nhận sai với cô vậy?

Cô trái lo phải nghĩ, mất cả một ngày trời,

rốt cuộc cảm thấy, chỉ có hai người mới có thể làm được chuyện này, một là đại ca cô - Ôn Bắc Xuyên, người còn lại là... A Cửu.

Cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại nghĩ như vậy, cô chỉ cảm thấy đây đúng là tác phong của A Cửu, bởi vì hắn giống như cô, đều không phải người tốt.

Cho nên đại ca Sĩ Viện nghiêm túc chặn đường phu tử của mình, hỏi cho ra lẽ, "Ngươi dùng cách nào mà có thể khiến cho Thái phó đến nhận sai với ta thế?"

Ân Cửu Dã giả ngu, vờ như mình không biết gì cả, "Hắn có đến gặp ngươi nhận sai sao? Nhận sai điều gì chứ? Sao ta lại không biết gì hết vậy?"

Ôn Nguyễn nhìn người đối diện hồi lâu, bước một chân ra khỏi cửa Sĩ Viện, quay đầu nhìn Ân Cửu Dã gọi, "Ngươi ra đây!"

Ân Cửu Dã đương nhiên biết nàng muốn làm gì, vội lắc đầu, "Ta không!" Chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, hắn sẽ không còn là Âm phu tử của nàng nữa, sẽ trở thành A Cửu, phải để Ôn Nguyễn tuỳ ý sai sử.

Ôn Nguyễn ngoắc ngoắc tay với hắn, "Ngươi ra đây đi!"

Ân Cửu Dã quyết không đồng ý, "Ngươi vào đây!"

Ôn Nguyễn tỏ vẻ giận dỗi, "Ngươi nhất quyết không ra sao?"

Ân Cửu Dã xua tay, "Không ra!"

Ôn Nguyễn chớp mắt thay đổi thái độ, "Được thôi!"

Ân Cửu Dã: "......"

Ôn Nguyễn xoay người giả vờ như rời đi, chưa được 3 giây đã quay đầu lại, túm chặt Ân Cửu Dã kéo ra ngoài cửa, cô cười, "A Cửuuu ~"

"....." Ân Cửu Dã vừa buồn cười lại vừa không biết phải làm sao, đành thở dài chắp tay sau lưng nhìn nàng, "Cô nương có gì phân phó?"

"Trả lời vấn đề của ta!"

Ân Cửu Dã cong khoé môi, đưa tay ra hiệu với Ôn Nguyễn, ý bảo nàng xích lại gần một chút.

Ôn Nguyễn cũng xích người lại, bộ dạng hóng chuyện.

Ân Cửu Dã thì thầm bên tai của nàng, "Ngươi cũng biết đấy, cả cuộc đời này của Thái phó coi trọng danh dự nhất, nhưng bây giờ cũng xem như là có tuổi rồi, ấy vậy mà còn mê luyến nhan sắc của Thịnh Nguyệt Cơ, vì nàng ta viết trăm câu thơ, vô cùng ô uế, hết sức dâʍ đãиɠ!! Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, ngươi nói xem có phải danh dự một đời này của hắn coi như bỏ không?"

Ôn Nguyễn: "......"

Thịnh cô nương đúng là Bồ Tát sống mà!

Đỉnh của chóp của luôn!

Trong kinh thành này rốt cuộc có bao nhiêu người mê luyến nàng ta vậy hả?

Ôn Nguyễn chợt nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi Ân Cửu Dã: "Làm sao ngươi biết được điều đó?"

"Từ Hoa nói." Ân Cửu Dã nghĩ ngợi một hồi lại bổ sung thêm một câu nữa, "Hắn quan hệ rộng như vậy, lại được ta thưởng không ít tiền, ngoại trừ việc ca hát ra, đương nhiên là phải còn tác dụng khác chứ!"

Nếu như Từ Hoa nghe được những lời này, nhất định sẽ mắng chết Ân Cửu Dã, tiền thưởng cái quần nè!

"Vậy là ngươi lợi dụng việc hắn viết tục thơ cho Thịnh Nguyệt Cơ để ép hắn đến nhận lỗi với ta sao?"

Ân Cửu Dã tỏ ra vô tội, thản nhiên đáp, "Ta đâu có ép hắn đâu? Ngươi ta gọi cái này là... mua bán hai bên cùng có lợi mà."

OK, coi như cái tính vô liêm sỉ này của Ân Cửu Dã này là học cô đi.

"Vậy việc ngươi vào được Sĩ Viện cũng là do bài tục thơ đó sao?" Ôn Nguyễn vẫn rất tò mò chuyện này.

"Ta là dựa vào thực lực để vào Sĩ Viện!" Ân Cửu Dã cảm thấy bản thân nên cho Ôn Nguyễn thấy năng lực thực sự của mình mới được, nếu không ngày nào nàng cũng nghi ngờ khả năng của hắn hết.

Ôn Nguyễn tạm thời tin hắn, gật đầu, "Ồ!"

Ân Cửu Dã nghĩ thầm trong bụng, ừ cái gì mà ừ, nàng có tin hắn chặt đầu nàng ném đi luôn không?

Hắn lại bước vào trong Sĩ Viện, lấy lại khí thế của mình, "Ôn cô nương, vào lớp đi"

Ôn Nguyễn cũng không còn gì để nói nữa, ngoan ngoãn gật đầu, đáp, "Vâng thưa phu tử!"

Hai người này đổi mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa.

Đến giờ nghỉ, Lữ Trạch Cẩn nằm dài ra bàn, vẻ mặt ỉu xìu, hoàn toàn khác với bộ dạng kiêu ngạo hống hách mỗi ngày.

Vu Duyệt đưa mắt nhìn hắn, thầm nghĩ Lữ Trạch Cẩn cũng đã biết sai nhận lỗi rồi, hơn nữa hắn còn giúp nàng lúc khó khăn, thế nên nàng tốt bụng hỏi thăm một câu, "Ngươi bị gì thế?"

"Không liên quan tới ngươi!" Lữ Trạch Cẩn xoay đầu đi, không thèm nhận ý tốt của Vu Duyệt.

Nhưng hắn vừa mới quay đầu đi hướng khác thì đã thấy được Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn đang ngồi bên cửa sổ, ánh nắng nhàn nhạt chầm chậm phác hoạ từng đường nét trên khuôn mặt cô, nhìn cứ như vầng hào quang của Thánh Nữ vậy đó.

Trong lòng Lữ Trạch Cẩn thầm hò hét: Cầu xin Thánh Nữ hãy phù hộ kẻ đáng thương này đi!

Chính bản thân cũng không kiềm được, gọi cô, "Ôn Nguyễn."

"Sao?" Ôn Nguyễn không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú đọc sách.

"Ta đã xin lỗi Vu Duyệt rồi!"

"......"

Ôn Nguyễn buông cuốn sách trên tay xuống, vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn.

Lữ Trạch Cẩn vẫn nằm ỳ trên bàn như thế, giọng điệu ảo não, "Bây giờ ngươi đã có thể dạy tuyệt chiêu cho ta chưa?"

"......"

Ôn Nguyễn thật sự muốn nói với Lữ Trạch Cẩn, nếu cô mà biết cách để khiến cho Thịnh Nguyệt Cơ chỉ hết lòng yêu một người thôi thì mắc mớ gì cô phải chỉ cho hắn chứ? Chuyện tốt này cô không phải là nên chỉ cho đại ca của cô trước sao? Ngu ngốc!

Nhưng mà nói vậy thì tội em nó quá, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ thiểu năng.

Chó con nhà chúng ta buồn chèo queo, đôi mắt cũng không có thần như mọi hôm nữa, còn gì đáng thương hơn một người yêu một người không yêu mình chứ.

Ôn Nguyễn quyết định, cô nhất định phải giúp hắn!

Chó con biết sai biết sửa, còn trượng nghĩa với bạn bè nữa, xứng đáng có được phiếu ủng hộ của cô.

Chưa kể là em trai còn toàn tâm toàn ý, điên cuồng thuỷ chung với Thịnh Nguyệt Cơ, mỗi lần ân ái với nàng ta đều giống như là muốn dâng hiến cả tính mạng của mình ở trên giường luôn vậy, ai mà ghét nổi kẻ si tình này chứ, bỏ phiếu, nhiệt liệt bỏ phiếu!!

Mặc dù nội tâm của Ôn Nguyễn đang điên cuồng đấu trang cho em nhỏ nhưng bên ngoài cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi hôm, cười với Lữ Trạch Cẩn một cái, xem như không có gì tiếp tục đọc sách, ngữ khí bình tĩnh đáp, "Tình yêu vốn dĩ là không thể cưỡng cầu được, không có được thì buông tay, buông không được thì đau khổ, nếu chịu đau khổ không nổi thì có thể tìm cái chết giải thoát cho bản thân và mối nghiệt duyên đó!"

Lữ Trạch Cẩn: ".... Cái này mà là lời khuyên á hả?"

Ôn Nguyễn đáp, "Ủa chứ ngươi muốn ta khuyên ngươi như thế nào nữa? Ta chỉ có thể nói cho ngươi thêm một điều đó chính là.... Ban đầu ngươi đã biết Thịnh cô nương là người như thế nào rồi, vậy mà ngươi vẫn cứ đâm đầu vào nàng ta, bây giờ ngươi muốn nàng ta vì ngươi mà thay đổi, điều đó chỉ làm khó ngươi mà thôi!"

"Hơn nữa trong những tình nhân của nàng, ngươi tuyệt nhiên không hề có tư cách yêu cầu nàng làm gì cả, chỉ có An Lăng Quân mới có thể!"

"Nhưng chẳng phải ngay cả hắn ta cũng không dám nói gì sao? Vậy ngươi nghĩ ngươi dựa vào đâu mà muốn nàng thay đổi? Dựa vào việc ngươi ở trên giường nàng ta liều mạng thoả mãn nàng sao? Xin lỗi chứ, An Lăng Quân còn mạnh tới mức khiến giường của Thịnh cô nương mà cũng phải sập luôn đấy!"

Lữ Trạch Cẩn trong nháy mắt đã bắt được trọng điểm, mặt đần ra, "Ngươi nói cái gì cơ? Sập giường? Không phải chứ? Sao mà ngươi biết được điều này?"

Rồi xong, cái miệng hại cái thân, cái mồm nhanh hơn cái não, chưa kịp nghĩ đã lỡ mồm nói ra mất tiêu.

Ôn Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn hắn, mặt không đổi sắc trả lời, "Ta đoán vậy!"

"Ồ." Đúng là thiểu năng, Lữ Trạch Cẩn thật sự bị Ôn Nguyễn lừa một vố, hắn thậm chí còn ra vẻ đạo mạo, bắt bẻ ngược lại cô, "Học không lo học, suốt ngày cứ nghĩ ở đâu đâu á?!"

Ôn Nguyễn nghe hắn nói thế lập tức phản bác, "Chẳng phải ngươi hỏi ta trước sao?"

"Vậy sao? Ta có hỏi ngươi việc này á?"

"Có!"

Tên ngốc Lữ Trạch Cẩn một lần nữa bị lừa, hắn vò đầu, thở một hơi thật dài nói, "Vậy ngươi nói cho ta biết nên làm thế nào đi!!"

Ôn Nguyễn khẽ lật một trang sách, không hề đổi giọng đáp, "Ta tin rằng, nếu như ngươi muốn bày mưu tính kế người khác, chắc hẳn xung quanh ngươi sẽ có không ít quân sư muốn giúp ngươi đấy, không cần phải chạy đến hỏi ta đâu."

Lữ Trạch Cẩn tỏ vẻ đau khổ, như con cá khô mắc cạn, rầu rĩ nói với cô, "Ta không muốn tính kế người khác! Ta chỉ muốn biết nàng ấy rốt cuộc là nghĩ cái gì? Ta chỉ muốn biết, ta phải làm thế nào nàng mới đồng ý gả cho ta? Cả đời này, ta nhất định sẽ đối xử tốt chỉ với một mình nàng! Ta không muốn bên cạnh nàng có thêm ai nữa, không muốn mỗi lần ta đến tìm nàng ấy đều có sự xuất hiện của mấy tên đàn ông khác!"

Ôn Nguyễn gấp sách lại, nhìn Lữ Trạch Cẩn, lòng không gợn sóng hỏi hắn, "Ngươi đoán xem, đã có người đàn ông nào khác nói với nàng ta những lời này chưa?"

Lữ Trạch Cẩn ngơ ngẩn nhìn cô.

Ôn Nguyễn thấy hắn không trả lời, nói tiếp, "Sự thống khổ tuyệt vọng và sự trung thành mà ngươi cho rằng chỉ có bản thân mới có, thật ra với Thịnh Nguyệt Cơ, đó chỉ là một điều hết sức bình thường mà thôi."

"Tin ta đi, nếu ngươi còn muốn ở bên cạnh nàng ta, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn một chút, biết thân biết phận một chút, cứ giữ nguyên dáng vẻ lúc ban đầu ngươi mới gặp nàng là được! Nàng ta yêu chính là yêu dáng vẻ của ngươi lúc đó, nếu như ngươi thay đổi càng ngày càng trở nên tham lam hơn, đến lúc đó, nhất định nàng ta sẽ không do dự mà đá ngươi đi."

"Đó là tất cả những lời khuyên mà ta có thể dành cho ngươi."

Lữ Trạch Cẩn bị lời nói của Ôn Nguyễn làm cho quay cuồng, không thể trong chốc lát mà có thể bình tĩnh trở lại.

Tiêu Trường Thiên ở phía sau cửa sổ lắng nghe hết những lời mà Ôn Nguyễn nói từ nãy đến giờ, thầm cười khổ một tiếng, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng những đám mây đang trôi lửng lờ trên bầu trời kia.

Đúng là người xưa nói không sai: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Hắn phải trằn trọc không biết bao nhiêu đêm dài mới có thể ngộ ra được đạo lý đó, ấy vậy mà một cô nương chỉ vừa mới mười sáu mười bảy tuổi đã có thể nhẹ nhàng nói ra hết những điều ấy.

Thịnh Nguyệt Cơ chỉ yêu dáng vẻ lúc ban đầu của ngươi, nếu ngươi thay đổi, nàng nhất định sẽ không do dự mà vứt bỏ ngươi.

Đầu óc của Lữ Trạch Cẩn đơn thuần, không thể nào tiếp thu hết được những gì mà Ôn Nguyễn nói. Vì thế hắn trực tiếp đứng dậy bỏ đi, có lẽ là muốn tìm đến một nơi nào đó không người, bình tĩnh nghiệm lại những gì cô nói.

Vu Duyệt nhìn bóng lưng của Lữ Trạch Cẩn, vừa định đuổi theo đã bị Ôn Nguyễn ngăn lại, "Đừng đuổi theo!"