Mấy ngày sau, Ôn Bắc Xuyên từ viên Long Châu ít được ngó ngàng tới nhất, đột nhiên trở thành "sủng phi" của Thịnh Nguyệt Cơ.
Sau khi biết được việc này, Ôn Tây Lăng mỗi ngày đều muốn lên tăng xông.
Ôn Nguyễn ở bên cạnh hết lời khuyên nhủ hắn, trời đã vào hạ rồi, nếu như tính tình cứ nóng nảy như vậy sớm muộn gì cũng sẽ lâm bệnh.
Ở một diễn biến khác, tên thiểu năng Lữ Trạch Cẩn ngày nào cũng chạy đến chỗ cô cáo trạng Ôn Bắc Xuyên: Đêm hôm qua anh trai ngươi lại đến ngủ ở chỗ Nguyệt Cơ đấy, hắn còn có khả năng không? Hắn tính một mình độc chiếm nàng ấy luôn sao? Ngươi là muội muội ruột của hắn ta đấy, ngươi không tính quan tâm đến việc này sao? Ngươi không sợ anh trai ngươi chết trên giường hả?
Lữ Trạch Cẩn cứ đến lải nhải bên tai cô từ ngày nay đến ngày khác, rốt cuộc, Ôn Nguyễn chịu không nổi nữa, mắng hắn: Nếu đã bị thất sủng thì cứ ở trong lãnh cung chơi một mình đi, đừng đến làm phiền người khác nữa!
Hắn ta bị Ôn Nguyễn nói trúng tim đen, lập tức muốn nhào lên đánh nhau với cô một trận, vậy là Ôn Nguyễn lập tức gọi cận vệ của mình ra: A Cửu, à không đúng, Âm phu tử, Lữ thế tử lại muốn đánh người.
Mỗi lần như thế, người đến chẳng bao giờ là Ân Cửu Dã cả mà lúc nào cũng là Tiêu Trường Thiên, hắn lúc nào cũng hoà nhã, mặt đầy ý cười nhìn hai người họ: "Ở trong Sĩ Viện, không được gây sự, đặc biệt là ngươi đấy Lữ thế tử."
Lữ Trạch Cẩn cảm thấy số phận của hắn hẩm hiu quá đi mất, tình địch của mình lại là thầy giáo của mình, em gái của tình địch còn là đồng môn với mình, người hầu của em gái của tình địch cũng là thầy giáo của mình luôn. Nói thật, nếu được chết thì thôi, hắn xin chết cho vừa lòng thiên hạ, chứ sống kiểu này ai mà sống nổi.
Nhưng phần diễn của hắn chưa hết, đương nhiên là chết không được rồi, chỉ có thể một mình ôm cục tức ở trong người, u uất sống qua ngày.
Cơ bản việc làm Lữ Trạch Cẩn không vui cũng không phải là vì Ôn Bắc Xuyên trở thành tân sủng của Thịnh Nguyệt Cơ, hắn chỉ cảm thấy, có khi Ôn Bắc Xuyên sẽ nhanh chóng thay thế được vị trí của Kỷ Tri Dao, trở thành người đàn ông mà nàng thích nhất, còn hắn thì sao? Rốt cuộc hắn sẽ là ai với nàng cơ chứ?
Chính vì điều này mà Thế tử điện hạ suốt ngày chỉ biết hống hách làm càn, nay như một bông hoa lâu ngày không được tưới nước, héo queo.
Sau khi tan học, hắn tìm đến Ôn Nguyễn, muốn tâm sự tuổi hồng với cô.
Ôn Nguyễn vừa thấy mặt của Lữ Trạch Cẩn, trong lòng thầm nghĩ, nếu như hắn ta dám nhào động tay động chân với cô, cô nhất định sẽ thả Nhị Cẩu Tử ra cào chết hắn.
Điều khiến Ôn Nguyễn không ngờ đến chính là thái độ của Lữ Trạch Cẩn có chút kì quái, vẻ mặt ngượng ngùng như thế này của hắn là sao đây trời?
"Ôn, Ôn cô nương." Lữ Trạch Cẩn đột nhiên bẽn lẽn hơn mọi ngày, gọi cô một tiếng, bộ dạng hắn của bây giờ chỉ cần đứng xoắn xuýt góc áo nữa thôi là giống y như một cô vợ nhỏ ở trong nhà.
"Thế tử điện hạ có việc gì sao?" Ôn Nguyễn đứng đó nghịch lông mèo, nhẹ nhàng hỏi.
Lữ Trạch Cẩn chần chờ mãi, ánh mắt né tránh, khuôn mặt có phần trẻ con lộ ra vẻ xấu hổ và lo lắng, cứ hé miệng rồi lại thôi, không thể nào thốt thành câu nổi.
Cũng may, Ôn Nguyễn là một người rất kiên nhẫn, cô cũng không gặng hỏi hắn có chuyện gì, bình tĩnh đứng đợi Lữ Trạch Cẩn điều chỉnh lại cảm xúc trước.
"Ta, ta muốn mời Ôn cô nương uống một tách trà." Rốt cuộc thì cả ngàn thế kỉ, Lữ Trạch Cẩn mới nói ra được câu đầu tiên.
Tiếc thay, Ôn Nguyễn không hề có suy nghĩ sẽ ngồi xuống uống trà cùng với hắn, vẫn hỏi lại câu khi nãy: "Thế tử điện hạ có việc gì sao?"
Nhị Cẩu Tử: "Nguyễn Nguyễn, bộ cô là cái máy đọc sao, cứ lặp lại mãi một câu thế?"
Sự xấu hổ ở trên mặt Lữ Trạch Cẩn càng lộ rõ hơn, hắn gãi gãi đầu, đỏ mặt nói: "Ta có chút việc muốn nhờ Ôn cô nương chỉ điểm!"
Ui chaaaaa!
Ôn Nguyễn nhìn bộ dạng vừa ngây thơ vừa bẽn lẽn này của hắn, thật sự muốn bầu một phiếu cho em quá!
Không được!
Nói gì thì nói, hắn đã từng đánh phụ nữ, hơn nữa còn là Vu Duyệt, coi như phiếu này cứ để sẵn ở đây đi, đợi xem thái độ của hắn sau này như thế nào cái đã.
"Chuyện gì?" Ôn Nguyễn hỏi.
Đôi mắt cún con của Lữ Trạch Cẩn ngơ ngác nhìn thẳng về phía Ôn Nguyễn, nói: "Nguyệt Cơ nói... Nàng nói ngươi là một người rất thông minh."
"Cho nên?" Ôn Nguyễn hỏi.
"Cho nên ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc nàng ấy muốn thứ gì hay không? Nàng muốn điều gì ta cũng có thể, muốn mạng của ta cũng được! Nhưng, nhưng..." Hắn cúi đầu, giống như một đứa trẻ bị phạt oan, nói chuyện vô cùng uỷ khuất.
Ôn Nguyễn mím môi, nhất định không được mềm lòng, không thể bị bộ dạng đáng thương như cún con của hắn mê hoặc được.
"Chúng ta rất thân thiết với nhau sao?" Ôn Nguyễn hỏi.
"Hả? Chúng ta đương nhiên là rất thân thiết rồi, chúng ta, chúng ta không phải là đồng môn với nhau sao?" Lữ Trạch Cẩn không hiểu được vấn đề mà Ôn Nguyễn nói.
"Đồng môn nhiều như vậy, không lẽ ai ta cũng thân sao?"
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Ôn Nguyễn cúi đầu vuốt ve Nhị Cẩu Tử, khoé môi khẽ nhếch lên, nói, "Thế tử điện hạ, trước khi muốn nhận ý kiến từ chỗ người khác, trước tiên ngươi có phải là nên nói lời xin lỗi về những chuyện xấu mà ngươi đã làm không?"
Lữ Trạch Cẩn giống như bừng tỉnh ra được đại ngộ, vội vàng lùi về phía sau một bước, cúi đầu chấp tay hành lễ với cô, "Thực xin lỗi, trước đây là do ta không đúng, là do ta lỗ mãng không hiểu lý lẽ, đã làm ra điều không đúng với cô nương, bây giờ ta muốn chân thành xin lỗi."
Ôn Nguyễn: "......"
Rụng tim!
Em yêu tiểu chó săn hú hú!!!!
Phiếu này không bầu không được rồi!
Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Ôn Nguyễn mới chầm chậm nói, "Nhưng thật ra, ta cũng không biết chỉ cho ngươi cái gì nữa!"
"Gì, ngươi dám chơi ta hả?" Tiểu chó săn ngẩng đầu, trừng mắt đầy giận dữ nhìn Ôn Nguyễn.
"Ta cũng chưa hề nói là ta có cách, ta chỉ nói là nếu ngươi muốn nhờ nguời khác thì bản thân ngươi phải khắc phục lỗi lầm của mình mới được. Hơn nữa, người ngươi nên xin lỗi không phải ta, mà là Vu cô nương." Ôn Nguyễn cười khẽ.
"Ngày hôm ấy ở con hẻm đó, ngươi nói muốn cho nàng biết mùi vị ai cũng có thể nhục nhã nàng ấy, lúc ấy trong đầu ngươi chỉ toàn là ác niệm, nếu ta không đến kịp, nhất định sẽ trở thành bi kịch. Vu Duyệt là bằng hữu, ngươi nên biết, ta và nàng ấy thân thiết với nhau hơn ai hết."
"Là do nàng ta tự chuốc lấy!" Lữ Trạch Cẩn lẩm bẩm, "Ai biểu nàng ta nói chuyện khó nghe như vậy?"
Ôn Nguyễn chậm rãi đáp, "Ta nghe nói trong kinh thành này có không ít nam nhân tuấn mỹ, thậm chí còn biết quan tâm chăm sóc đến nàng ấy. Nếu như Vu cô nương cũng giống như ngươi, tuỳ tiện chọn một người để vui đùa bên ngoài, chẳng thèm để tâm đến ngươi nữa, vậy lúc đó không biết Thể tử điện hạ sẽ có suy nghĩ như thế nào?"
"Nàng ta dám?! Một nữ tử làm sao có thể phóng đãng như vậy được!" Lữ Trạch Cẩn nghe cô nói xong, không kiềm được nóng nảy.
"Ồ?" Ôn Nguyễn nghiêng đầu, cười như không cười nhìn Lữ Trạch Cẩn.
Là ai phóng đãng đây?
Là Vu Duyệt, là ngươi, hay là....
Lữ Trạch Cẩn bị một tiếng "Ồ" này của Ôn Nguyễn làm cho khựng lại.
Chuyện này... Sao hắn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng ấy nhỉ?
"Không thể so sánh như vậy được, ta là nam nhân, tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, nhưng nàng, nàng không thể làm vậy!" Tính sĩ diện của Lữ Trạch Cẩn lại nổi dậy, ngoan cố không chịu nhìn nhận vấn đề.
"Ồ?" Ôn Nguyễn lại nhẹ đáp một lần nữa.
Lữ Trạch Cẩn có cảm giác bản thân vừa rớt vào cái hố mà mình mới vừa đào vậy!
Thịnh Nguyệt Cơ có tới bảy tình nhân bên cạnh, có phải cũng nên xem là tam thê tứ thϊếp không?
Lữ Trạch Cẩn chớp chớp mắt, xấu hổ gãi đầu, nói, "Ta, ta sẽ đến tìm ngươi sau, ta đi trước, tạm biệt!"
Vừa nói xong hắn lập tức quay đầu bỏ chạy trối chết, nhìn bộ dáng cứ như muốn đi đầu thai chuyển kiếp luôn vậy!
"Chời ơi dễ thương dữ vậy trời, anh ơi em có thể nè!!!! Nguyễn Nguyễn, nếu không thì cô công lược hắn đi, tôi chấp nhận!" Nhị Cẩu Tử y hệt mấy em gái đu idol, hét ầm ĩ cả lên.
Ôn Nguyễn liếc nhìn Nhị Cẩu Tử, đúng là một con mèo dễ thay đổi.
Nhưng chuyện Lữ Trạch Cẩn tìm đến chỗ cô tâm sự, Ôn Nguyễn thật sự không hề nghĩ tới.
Đúng là tiểu chó săn rất tốt, tuy là mỗi khi xúc động có thể sẽ gây ra chuyện ngu ngốc, sẽ chọc giận người khác. Nhưng bù lại, hắn là một người thẳng thắn, đã nhận định là yêu ai thì sẽ không thay lòng, năng lực bạn trai cũng rất mạnh, hơn nữa trên giường cũng gọi là rất gì và này nọ. Quan trọng nhất, cũng rất đẹp trai.
Ánh mắt nhìn đàn ông của Ôn Nguyễn chưa bao giờ sai cả.
Ây da thật sự muốn bỏ phiếu cho anh trai này!!!!!
Chắc là len lén bỏ phiếu cũng không sao đâu ha?
Đôi tay bỏ phiếu run rấy á!
Có điều, Lữ Trạch Cẩn có lẽ sẽ không dễ gì mà đến trước mặt Vu Duyệt cúi đầu nhận sai đâu, không phải là vì hắn không nhận ra lỗi lầm của mình mà là vì hắn sĩ diện, tên thiểu năng này cũng không có cái gì, chỉ có lòng tự trọng quá lớn.
Còn một điểm khó hiểu nữa, Ôn Nguyễn vừa mới phát hiện, hai ngày nay, hình như các đệ tử trong Sĩ Viện cố ý xa lánh Vu Duyệt thì phải.
Mấy cô nương lúc trước hay chơi với Vu Duyệt bây giờ tránh nàng như tránh tà, tan học về hay đi nhà xí cũng không thèm rủ Vu Duyệt đi cùng nữa. Cho dù nàng có chủ động chào hỏi trước thì mấy cô nương ấy đều lộ ra vẻ khinh thường rồi qua loa từ chối.
Vu Duyệt cũng không biết bản thân đã làm gì mà khiến cho mọi người đều ghét bỏ nàng như vậy, nhưng tính khí nàng ấy tốt, tốt đến mức giống như không hề để tâm đến thái độ của mọi người với mình, dù sao thì Ôn Nguyễn cũng không đối xử với nàng giống như bọn họ.
Thẳng cho đến giờ Ngọ, Ôn Nguyễn đang ngồi ở ngã rẽ của hành lang trò chuyện với Vu Duyệt thì nghe được người khác đang thì thầm to nhỏ với ai đó, cô mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Nàng ta thật sự có thai sao? Trời đất ơi, đường đường là thiên kim phủ hữu tướng kia mà! Nhưng lỡ như chuyện này không đúng sự thật thì chẳng phải chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn sao?"
"Còn có thể giả được hay sao? Ngày hôm đó, chính tận mắt ta nhìn thấy nàng nôn nghén mà! Hơn nữa khoảng thời gian gần đây nàng đều trông rất mệt mỏi, bộ dạng của Thất di nương ở phủ ta lúc mang thai cũng y hệt như vậy đấy!"
"Cho dù nàng ta có là thiên kim phủ Hữu tướng thì sao? Các ngươi nhìn xem nàng ta có chút nào giống một cô nương khuê cát không? Suốt ngày chỉ biết đi ra ngoài múa đao mua kiếm, y hệt như một người đàn bà đanh đá vậy đó, làm sao biết có con hoang với ai hay không?"
"Giữa nàng ta và Lữ thế tử chẳng phải còn có hôn ước sao? Ôi trời, nếu như mà Lữ thế tử biết được chuyện này thì..."
"Như vậy không phải càng hay hơn sao, một người thì ương ngạng bướng bỉnh, bị một cô ca kỹ thấp hèn mê hoặc, một người thì không biết xấu hổ, trước tiếp mang chửa hoang luôn, đúng trời sinh một đôi!"
"......"
Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn về phía Vu Duyệt.
Vu Duyệt đương nhiên có thể nghe hết tất cả những lời bọn họ vừa nói, nàng hiện tại vừa tủi thân vừa tức giận, hốc mắt đỏ ửng, nàng giận đến mức cả ngón tay cũng run rẩy, nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, Ôn Nguyệt không kịp níu nàng ấy lại, chỉ có thể âm thầm thở dài.
Cô nghe được tiếng mắng của Vu Duyệt: "Đám người các ngươi ở đây bà tám chuyện quái quỷ gì thế? Ai dám truyền ra lời đồn này?"
Mấy cô nương kia lúc nhìn thấy Vu Duyệt cũng rất bất ngờ, nhưng sau khi thấy thái độ của nàng, họ chỉ nhìn nhau bậy cười.
"Không dám không dám, đám người chúng ta đương nhiên là không dám ăn nói bừa bãi rồi, ngược lại là Vu cô nương đấy, đừng tức giận quá, coi chừng động thai khí thì lại không hay đâu!" Một người trong đó nói.
Vu Duyệt mang theo sự tức giận dữ dội của mình, tát thẳng vào mặt người vừa nói kia, tiếng tát đặc biệt vang dội.
Mặt cô gái bị đánh ngay lập tức sưng lên, nàng ta bụm mặt, đầy căm phẫn nhìn Vu Duyệt, mắng, "Dám làm không dám nhận sao? Được thôi Vu Duyệt, ta đợi đến lúc bụng ngươi lớn lên rồi xem ngươi còn chối như thế nào? Đồ giày rách không biết xấu hổ!"
"Ngươi!" Vu Duyệt thật sự bị lời nói của nàng ta làm cho tức giận đến phát run, sắc mặt trở nên trắng bệch, đôi môi run rẩy.
Ôn Nguyễn quay người đi đến chỗ này, đứng ở bên cạnh Vu Duyệt, nhìn mấy người bọn họ, trên môi vẫn treo nụ cười lịch sự như mọi hôm: "Tự ý lăng nhục danh dự thiên kim phủ Hữu tướng, còn dám làm chuyện bậy bạ, không biết mấy người các ngươi, có bao nhiêu cái mạng để lấy ra tạ lỗi đây!"
"Ngươi! Nơi đây, nơi đây là Sĩ Viện, ngươi dám lấy bạo lực ra để đe doạ ta sao?" Nữ tử kia lớn tiếng đáp trả.
Ôn Nguyễn cười nhạt, tuỳ ý đưa tay xoắn tóc của mình, chậm rãi nói, "Ồ, vậy nếu như các ngươi bước chân ra khỏi Sĩ Viện này, tốt nhất là đừng nên đi một mình đấy!"
"......."
Ánh mắt của Ôn Nguyễn lạnh lùng liếc qua mấy người bọn họ, cô nắm lấy tay Vu Duyệt, thong dong rời đi.
Vu Duyệt vì chuyện này mà khóc to một trận, cho dù tâm tính của nàng có tốt đến mức nào, cũng không thể chịu nổi lời bôi nhọ ác độc đến như vậy.
Mà thật ra chuyện này cũng đã không thể ngăn lại được nữa, một đồn trăm, bây giờ hầu như ai ai ở Sĩ Viện đều đang bàn tán về chuyện này, nói Vu Duyệt làm chuyện xấu bên ngoài, sau đó có chửa hoang.
Đừng nói đây là thời phong kiến lạc hậu, cho dù trường hợp này có là ở thời của Ôn Nguyễn đi nữa, thì mấy lời đồn thổi vớ vẩn này cũng đã đủ huỷ hoại cuộc đời của người con gái.
Thậm chí còn có người chạy đến trước mặt Lữ Trạch Cẩn lôi chuyện này ra đùa giỡn, "Thế tử, không phải lúc nào người cũng cảm thấy Vu Duyệt rất đáng ghét sao? Không thì nhân cơ hội này xoá bỏ cái hôn ước ấy luôn đi, một chiếc giày rách thì lấy đâu ra tư cách mà đòi gả cho phủ thân vương, trở thành thế tử phi của người chứ?"
Mặt Lữ Trạch Cẩn tối sầm lại, đánh thẳng một quyền vào mặt người đó: "Mẹ nó mày im cái mồm của mày lại cũng không có ai nói mày câm đâu, chuyện của lão tử cần mày quản sao? Cút đi!"