Đỡ Eo

Chương 12

Ôn Nguyễn hỏi Ân Cửu Dã: "Tại sao người không đứng lên

tiếp đón hắn?"

Ân Cửu Dã không đáp lại câu hỏi của cô, ngược lại còn hỏi cô, "Vậy ngươi thì sao?"

Ôn Nguyễn: "Bởi vì ta không thấy hắn có điểm gì đáng phải khâm phục cả."

Ân Cửu Dá nghe cô nói như vây, khẽ cười nhìn Ôn Nguyễn, đáp lại câu hỏi ban nãy của cô, "Ta là hạ nhân của ngươi, nếu như ngươi đã không muốn đứng dậy, vậy tại sao ta lại phải đứng kia chứ?"

Ôn Nguyễn chớp mắt nhìn hắn: "Ngươi là khách của Ôn gia." Thân phận môn khách này được vô cùng kính trọng, bọn họ đã được mời đến Ôn gia, lễ nghĩa đối đãi với bọn họ luôn được sắp xếp chu toàn, còn hạ nhân thì khác, vô cùng thấp kém, thậm chí muốn tìm chỗ đặt mông xuống ngồi thôi còn khó hơn lên trời.

Ân Cửu Dã không để ý tới lời cô, vẫn kiên định nói, "Ta nói rằng, ta là hạ nhân của cô."

Ôn Nguyễn biết người này có noi thêm nữa cũng vô dụng, không thèm nói chuyện với hắn nữa, nha hoàn trong phủ sắp xếp cho cô, cô còn không thèm dùng tới chứ nói chi là Âm Cửu tự ý muốn tới làm hạ nhân của cô.

Ôn Nguyễn không thích có người đi theo cô, cô có Nhị Cẩu Tử ở bên cạnh là được rồi.

Đương nhiên, tiền đề chính là Nhị Cẩu Tử không đi vệ sinh trên giường của cô nữa.

Kỷ Tri Dao cưỡi ngựa vào trường đua, nhìn thấy Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã đang thì thầm to nhỏ với nhau, nói đến quên mất trời trăng, giống như không có

ý định đứng lên hành lễ với hắn.

Bên cạnh có người thấy cảnh này không nhịn được, thay Kỷ Tri Dao nổi giận với bọn họ.

"Hai người này đúng là không có chút lễ nghĩa nào cả, ỷ vào bản thân có Tĩnh Viễn Hầu chống lưng cho nên không để ai vào trong mắt sao?"

"Tĩnh Viễn Hầu mấy năm gần đây cũng không thường xuyên tham dự vào việc triều chính nữa, Ôn gia bây giờ chỉ do một mình

Ôn Bắc Xuyên gánh vác, mà hắn ta có phải chức quan gì lớn đâu, chỉ có một chức quan nhàn tản. Vậy mà hai người bọn họ cũng dám làm vậy, đúng là nông cạn mà!"

"Cả ngày chỉ biết đố kị người khác, Kỷ tướng quân thà dành thời gian cho một ca kỹ cũng không rảnh để gặp mặt Ôn gia cô nương, thật mất mặt, nếu ta là Ôn cô nương, ta thà chết đi còn hơn."

……

Danh sách nạn nhân của Ân Cửu Dã lại thêm một vài người nữa rồi.

"Kỷ tướng quân, Ôn cô nương muốn cùng ngươi so tài cưỡi ngựa đấy!" Lữ Trạch Cẩn ở một bên nín nhịn nãy giờ, lập tức chớp lấy cơ hội này đẩy Ôn Nguyễn

vào tình huống khó xử, ánh mắt đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía Ôn Nguyễn.

"Lữ Trạch Cẩn, mẹ nó ngươi có liêm sỉ không vậy?!" Vu Duyệt nghe hắn dựng chuyện như thế, nóng nảy chửi ầm lên, sau đó vội vàng giải thích với Kỷ Tri Dao: "Kỷ tướng quân, Ôn Nguyễn chưa từng nói như vậy, nàng ấy không biết cưỡi ngựa."

Nhưng những người ở xung quanh làm sao có thể cho qua chuyện này một cách dễ dàng như vậy được, dù sao người gặp chuyện cũng không phải bọn họ, sao có thể bỏ lỡ được chứ? Vì thế, một đám công tử thế gia ở đây hô hào lớn tiếng, nói là muốn xem tư thế oai hùng của Kỷ tướng quân.

Kỷ Tri Dao nhíu mày, nhìn Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn không để tâm đến chuyện bị đám người kia đang đẩy cô tới chỗ chết, chỉ thầm nói trong lòng, e là mấy người cả đời cũng không thể thấy được tư thế oai hùng nhất của Kỷ tướng quân rồi, bới vì tư thế oai hùng nhất của hắn ta là ở trên giường.

Ngược lại với Ôn

Nguyễn, Vu Duyệt vội vàng đứng chắn trước mặt của Ôn Nguyễn, nếu tình hình không ổn, nàng nhất định sẽ kéo cô chạy đi trước.

Làm có chuyện gì quan trọng bằng tính mạng của mình, mất mặt một chút thì có sao.

Ôn Nguyễn nhìn xung quanh, trong lòng vô cùng biết ơn Vu Duyệt lúc này đã đứng ra bảo vệ cô, sau đó, nhìn về phía Lữ Trạch Cẩn, chuẩn bị cho tên không não này một bài học.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe được Ân Cửu Dã ở bên cạnh mở lời: "Cô nương nhà chúng ta là lá ngọc cành vàng, chân yếu tay mềm, da thịt mỏng manh, dây cương thô cứng thế kia nhỡ như làm nàng ấy bị thương thì không hay, chuyện so tài nhỏ nhoi này, cứ để hạ nhân làm là được rồi!"

Ôn Nguyễn nghiêng đầu nhìn Ân Cửu Dã, trong lòng muốn nói, ngươi cũng không cần phải làm như vậy, mấy cuộc so tài như thế này chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nhưng Ân Cửu Dã chỉ liếc mắt cười với Ôn Nguyễn một cái, lười biếng đứng dậy đi về phía ngựa của Vu Duyệt, xoay người leo lên, hờ hững nhìn về phía Kỷ Tri Dao: "Kỷ tướng quân, ngài muốn cược cái gì?"

Kỷ Tri Dao biết Ân Cửu Dã có một chút võ nghệ trong người, cũng biết rằng hắn là khách của Ôn gia, cho rằng hành động ngày hôm nay của Ân Cửu Dã chỉ là vì muốn giữ thể diện cho Ôn gia, nên hắn không để tâm quá nhiều.

"Ngươi muốn cược cái gì?" Kỷ Tri Dao hỏi Ân Cửu Dã.

"Nếu ngài thua... vậy ngài ở trước mặt ta

nhảy

một điệu, thế nào?". Ân Cửu Dã cười như không cười, bình tĩnh nói ra điều kiện với Kỷ Tri Dao.

Mọi người xung quanh đều ồ lên, cảm thấy Ân Cửu Dã là một người không có não.

Kỷ tướng quân là ai chứ, ngươi dựa vào đâu mà muốn hắn nhảy cho ngươi xem? Hơn nữa còn là ở đây nhảy? Kỷ tướng quân nhảy? Hình ảnh đó quả thực không dám tưởng tượng tới nha~

Kỷ Tri Dao nhíu mày, không đáp lại Ân Cửu Dã.

Ân Cửu Dã nghiêng người về phía trước, nhìn Kỷ Tri Dao cợt nhã cười một cái: "Không dám cược sao?"

"Âm công tử, ngươi thật sự rất can đảm." Kỷ Tri Dao nói.

"Không dám

so với Kỷ tướng quân!" Ân Cửu Dã vẫn giữ thái độ như cũ.

Ôn Nguyễn suýt nữa thì không nhịn được mà cười ra tiếng, vội vàng quay đầu nhìn vào chỗ khác.

"Trời má ơi, yêu rồi yêu rồi! Nguyễn Nguyễn, cô thu nhận hắn làm người hầu cho đi! Tôi thật sự rất thích hắn á! Điên cuồng đánh call cho Âm Cửu á á á!"

Kỷ Tri Dao đường đường là một đại tướng quân, bị Ân Cửu Dã trêu đùa liên tục như vậy, mặt không khỏi tối sầm làm, nhất định phải cho Ân Cửu Dã một bài học, hắn siết chặt dây cương, đi tới điểm xuất phát.

Ân Cửu Dã đưa mắt nhìn về phía Ôn Nguyễn, sau đó cũng đi theo Kỷ Tri Dao.

Vu Duyệt kéo tay Ôn Nguyễn, không kiềm chế được sự kinh ngạc của mình, hỏi cô: "Ôn Nguyễn, môn khách của phủ nhà muội, mồm mép lợi hại như vậy sao?"

Ôn Nguyễn cười khẽ, "Hạ nhân nhà chúng ta, đương nhiên phải có điểm hơn người."

"Không phải là khách sao?"

"Là người hầu của riêng muội."

"Như vậy sao!" Vu Duyệt gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, "Chỉ là, Kỷ tướng quân thật sự rất mạnh!"

Ôn Nguyễn ôm Nhị Cẩu Tử đứng dậy, đến một chỗ thoáng đãng hơn, nhìn Ân Cửu Dã và Kỷ Tri Dao thi đấu.

Hai con tuấn mã phóng như điên, từ lúc đầu đến bây giờ vẫn luôn không phân được cao thấp.

Nhưng con ngựa của Vu Duyệt không thể bằng được so với ngựa của Kỷ Tri Dao đã tham gia không biết bao nhiêu trận chiến, cho dù kỹ thuật cưỡi ngựa của Ân Cửu Dã có tốt đến mấy, cũng dần dần bị tụt lại phía sau.

Kỷ Tri Dao nghiêng đầu nhìn thấy Ân Cửu Dã bị tụt lại phía sau cũng không buông thả bản thân, ngược lại còn cúi người thấp hơn, gắp chân vào bụng ngựa, thúc dây cương lao về phía trước.

Ân Cửu Dã cười lạnh, đáy mắt lộ ra vẻ điên cuồng không thể che dấu, ngón tay hắn điểm một huyệt đạo nàon đó trên người con ngựa, nó bị đau, chạy như điên, nhưng Ân Cửu Dã vẫn nắm chặt lấy dây cương, khống chế phương hướng, con ngựa bị đau đến phát điên cũng chỉ có thể chạy theo sự điều khiển của hắn.

Ân Cửu Dã ngồi trên lưng ngựa lung lay sắp ngã, không ít lần Ôn Nguyễn cảm thấy hắn có có phải sắp ngã xuống khỏi lưng ngựa rồi hay không, thế nhưng hắn vẫn luôn có thể ngồi vững ở trên yên ngựa, tà áo tung bay trong gió, mặt nạ màu bạc dưới ánh mặt trời càng trở nên bắt mắt.

Giống như hắn từ lúc sinh ra đã nên mang trên mình hào quang như vậy.

Rất nhanh sau đó, Ân Cửu Dã đã có thể bắt kịp Kỷ Tri Dao.

Thậm chí còn vượt qua Kỷ Tri Dao.

Đám đông ban nãy còn ồn ào vô cùng cũng dần trở nên an tĩnh, giống như quá bất ngờ trước cảnh tượng này.

Ân

Cửu Dã vừa về tới đích, lập tức xuống ngựa, chỉ có điều cách hắn xuống có hơi lạ, là lao người nhảy xuống.

Trong nháy mắt hắn vừa nhảy xuống, con ngựa của Vu Duyệt hí lên một tiếng, miệng sùi bọt mép, run rẩy ngã xuống đất, không được bao lâu thì chết.

Ân Cửu Dã quay đầu nhìn về phía Ôn Nguyễn đang đứng ở trên cao, gió thổi làm y phục màu hồng nhạt của nàng bay phất phơ, ôn như như ngọc.

Nhị Cẩu Tử được cô bế trong lòng đột nhiên cảm thấy bản thân bị siết chặt lấy, đau đớn kêu lên: "Nguyễn Nguyễn, cô nhẹ một chút! Đau, đau, đau, đau quá!"

Ôn Nguyễn lúc này mới buông lỏng hai tay, tâm trạng cũng bình ổn trở lại.

Hắn đúng là một tên điên mà!

Khi Kỷ Tri Dao cưỡi ngựa đến đích, sắc mặt hắn vô cùng khó coi mà nhìn Ân Cửu Dã.

Xung quanh lại càng im lặng hơn.

Kỷ tướng quân ấy vậy mà lại thua, vậy có phải

hắn phải chấp nhận làm như đánh cược ban nãy không, ở trước mặt Ân Cửu Dã, nhảy cho hắn ta xem?

Kỷ tướng quân tại sao lại có thể thua chứ? Hôm nay hắn gặp phải chuyện gì sao? Thua thì thua, thế nhưng lại thua bởi một người hầu thấp kém?

Lữ Trạch Cẩn đứng một bên, hắn đột nhiên cũng không biết là bản thân có nên vui vẻ vì những chuyện này hay không?

Nếu Kỷ Tri Dao thắng Ân Cửu Dã, hắn sẽ thấy đây là chuyện hiển nhiên, dù sao đây cũng là Kỷ đại tướng quân của Tương quốc.

Nhưng hắn ta lại bại dưới tay Ân Cửu Dã, từ đáy lòng của Lữ Trạch Cẩn xuất hiện một niềm vui lạ thường, có thể là kiểu vui sướиɠ khi thấy người khác gặp hoạ đi.

Hắn cứ tưởng tượng đến chuyện loại người lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng như Kỷ Tri Dao nay lại phải ở trước mặt người khác nhảy múa mua vui là hắn lại thấy hả hê ở trong lòng.

Ân Cửu Dã đương nhiên không phải là một người hiền lành, thấy dữ đã hoá lành thì thu tay lại, hắn cũng không thèm cho Kỷ Tri Dao mặt mũi, đứng khoanh tay nhìn về phía Kỷ Tri Dao, đợi hắn ta đến trước mặt mình nhảy một điệu mua vui.

Người khác cũng không biết ai cho Ân Cửu Dã lá gan lớn như vậy, chỉ là một tên hạ nhân thấp hèn mà cũng muốn Kỷ tướng quân nhận thua với hắn.

Vậy rốt cuộc, cuộc đánh cược này, Kỷ Tri Dao có làm hay không?

Hắn có nhảy ở đây hay không?

Mấy người có quan hệ khá tốt với Kỷ Tri Dao đều đưa mắt nhìn về phía Ôn Nguyễn, Ân Cửu Dã là người hầu của Ôn Nguyễn, chỉ cần cô mở lời, chuyện này có thể cho qua một cách dễ dàng.

Nếu không, bọn họ thật sự không dám tin Kỷ Tri Dao bấy lâu nay

làm

một An Lăng Quân được người người kính trọng, lại bị một kẻ hầu làm nhục giữa chốn thanh thiên bạch nhật thế này.

Ôn Nguyễn đi tới bên cạnh Ân Cửu Dã, hài lòng gật đầu nói với hắn: "Vất vả cho ngươi rồi!"

Ân Cửu Dã mỉm cười đáp: "Là bổn phận cúa tiểu nhân."

Ôn Nguyễn thầm bật cười trong lòng, hôm nay người này thật sự cho bản thân đủ mặt mũi, cái gì cũng dám nói, nếu như cô đồng ý cho hắn theo bản thân làm người hầu của cô, chắc ngay cả cô cũng quản không nổi hắn mất.

Cô nghĩ ngợi trong đầu, sau đó lại xoay người nói với Vu Duyệt, "Đáng tiếc thật,

đã khiến con ngựa của tỷ

phải chết oan rồi, muội

sẽ tìm cách bồi thường lại cho tỷi một con ngựa tốt nhất, thật xin lỗi."

"Không phải vấn đề gì lớn cả, không sao đâu, người hầu của muội, hắn ta, hắn ta không sao là tốt rồi!" Vu Duyệt vội vàng xua tay, nàng làm sao dám mở miệng đòi Ôn Nguyễn bồi thường kia chứ, có điều, nàng thật sự nể phục vị môn khách này, ban nãy hắn ta giống như muốn liều mạng giành lấy chiến thắng này vậy.

Sau cùng, Ôn Nguyễn mới đưa mắt nhìn về phía Kỷ Tri Dao, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, lạnh lùng nói ra một câu: "An Lăng Quân, ngài là một người dám nói dám làm, hẳn là nếu đã thua thì ngài

cũng sẽ làm theo những gì đã cược chứ nhỉ?"

Mọi người đứng cạnh đó đều thầm hít vào một hơi.

Kỷ Tri Dao vẫn còn đang ngồi trên lưng ngựa, bàn tay đang nắm lấy dây cương có chút khẩn trương, khớp hàm căng cứng nhìn Ôn Nguyễn.

Những người đứng xung quanh muốn hoá giải tình cảnh khó coi này, nhẹ giọng với: "Chỉ là đùa với nhau một chút thôi! Ôn cô nương đừng coi đó là thật chứ?"

"Cho dù có là như vậy, nếu như thật sự muốn so cao thấp với nhau, cũng phải qua ba vòng mới định được thắng thua chứ?"

"Không thì để bọn họ lại cùng nhau thi bắn cung hay tỉ võ gì đó, như thế mới công bằng!"

……

Ôn Nguyễn nghe hết lời bọn họ, cảm thấy vô cùng buồn cười, mấy tên này vì muốn nịnh bợ Kỷ Tri Dao đúng là cái quái gì cũng dám nói.

Hôm nay Âm Cửu đã vì cô mà đứng ra thi đấu với Kỷ Tri Dao, nếu như cô vô duyên vô cớ bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, thế thì quá có lỗi với Âm Cửu vì muốn thắng giúp cô mà suýt chết vì

con ngựa điên đó rồi.

Hơn nữa, chỉ bắt hắn ta nhảy một chút, có phải bắt hắn quỳ xuống dập đầu hành lễ với bọn họ đâu?

Cho nên, mời An Lăng Quân múa một điệu cho bọn họ mua vui đi.

Không biết vì sao, cô cảm thấy tất cả những chuyện này thật vớ vẩn, không kiềm chế được mà bật cười, cả người vui vẻ.

Có ai cho tiền thì cô nhất quyết cũng sẽ bắt hắn nhảy mới được, nhất định phải nhảy, không nhảy không về.

Ôn Nguyễn cúi đầu che đi sự vui vẻ của mình, vuốt ve Nhị Cẩu Tử, thản nhiên nói: "An Lăng Quân đã đáp ứng với cuộc đánh cược này, ngựa cũng là tự ngài ấy cưỡi, thua, cũng là ngài ấy tự mình đấu thua. Thực xin lỗi, ta không hề có giao kèo với ngài ấy thi những phương diện khác, chỉ dựa vào cuộc thi ban nãy mà quyết định thắng thua."

"An Lăng Quân nếu không phục, cứ nói thẳng với ta, ta tuyệt đối sẽ không làm ngươi phải khó xử. Nhưng muốn ta bỏ qua chuyện này? Đừng hòng!"

"Âm công tử hôm nay thay ta lên trường đua ngựa, nhưng nếu mọi người nếu là người sáng suốt đều có thể thấy rõ ràng tình cảnh vừa rồi

có bao nhiêu nguy hiểm. Nếu ta có thể dễ dàng cho qua việc này, vậy có phải rằng ta đã đối xử quá bất công với Âm công tử hay không? Cho nên, làm phiền An Lăng Quân xuống ngựa, đến đây nhảy một điệu đi!"

Cô đứng ở cạnh Ân Cửu Dã vô cùng xinh đẹp, diễm lệ yêu kiều, như một đoá hoa nhài nở rộ trong gió.

Nhưng những lời của cô nói lại không hề nể nang ai cả, không chịu yếu thế trước ai, thậm chí lời nói của cô còn vô cùng sắc bén, không tìm ra lỗ hổng ở đâu cả.

Đây là vị Ôn cô nương đòi sống đòi chết nhất quyết muốn gả cho Kỷ tướng quân sao?

Nhìn qua chẳng giống tí nào cả!

Bàn tay đang nắm lấy dây cương của Kỷ Tri Dao càng ngày càng trở nên run rẩy, khớp ngón tay đã trở nên trắng bệch. Bây giờ hắn thật sự đã dám chắc rằng tính tình của Ôn Nguyễn đã không còn như trước nữa rồi, kiên cường hơn trước rất nhiều.

Hắn cảm thấy chân hắn tê rần, không di chuyển nổi.

Hắn không thể ở đây nhảy múa trước mặt mọi người được.

Có đánh chết hắn cũng đừng mong thấy được Kỷ Tri Dao nhảy ở đây.

Hắn thà ở yên chịu đánh cũng không làm chuyện đó!

Thế nhưng hiện tại hắn không thể trốn tránh được việc này!

Người duy nhất có thể giúp hắn khỏi tình cảnh này chỉ có Ôn Nguyễn mà thôi.

Cô nhìn hắn cười, trong trẻo tươi mát, khác hoàn toàn với vẻ phong tình từ trong xương máu của Thịnh Nguyệt Cơ.

Vừa vuốt ve Nhị Cẩu Tử Ôn Nguyễn vừa thản nhiên nói: "Thật ra, ta chưa từng có ý muốn cùng với ngươi so tài, tất cả đều là do thế tử điện hạ dựng chuyện, nếu ngươi muốn thì có thể gọi thế tử điện hạ tới đây cùng ngươi nhảy."

Lữ Trạch Cẩn nghe cô nhắc đến hắn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cả người rụt lại, muốn trốn giữa đám người.

Hắn ta không muốn phải nhảy ngay tại đây, nguời phụ nữ chết tiệt này!

Ôn Nguyễn thấy được sự trốn tránh của Lữ Trạch Cẩn, hỏi bâng quơ Ân Cửu Dã một câu, "Âm công tử, ngươi thích xem hai người bọn họ múa điệu nào?"

Ân Cửu Dã: "Nhảy cặp với nhau cũng được đấy"

Ôn Nguyễn cảm thấy hào hứng với câu trả lời của Ân Cửu Dã, cô cũng rất muốn xem cái tên An Lăng Quân khiêu vũ cũng người khác sẽ như thế nào? Úi cha cha, bắt người mình ghét làm chuyện họ không thích,

có chuyện hay để xem rồi.

Ôn Nguyễn: "Ta lại thích xem điệu vu vũ hơn."

Ân Cửu Dã nghe cô đáp xong cũng cảm thấy rất tò mò, không biết Kỷ Tri Dao khi nhảy một điệu đòi hỏi sự uyển chuyển như thế sẽ có bộ dạng như thế nào nhỉ? Ha, bắt người

mình ghét làm chuyện họ không thích,

có chuyện hay để xem rồi.

Hai người mang một bụng xấu xa nhìn nhau, Ôn Nguyễn chợt nghĩ ra một ý kiến, nói: "Không thì chúng ta đến Thính Bạch lâu xem thử xem? Nói không chừng có thể biết được một vài điệu múa hay hơn đấy?"

Ân Cửu Dã gật đầu đồng tình: "Cũng được, tất cả đều nghe cô nương hết."

Hai người nói chuyện với nhau, người tung kẻ hứng, không thèm để tâm đến Kỷ Tri Dao đen mặt đứng một bên, giống như quên mất, người phải nhảy là Kỷ Tri Dao vậy.

Miễn cưỡng có thể xem như là cho Kỷ Tri Dao một chút mặt mũi trước mặt moị người.

Cho dù là như vậy, trong lòng Kỷ Tri Dao vẫn khó chịu giống như ăn phải ruồi bọ vậy,

Nhưng trong lúc mọi người không hề để ý đến, hoà lẫn trong đám người đó là một đôi mắt đầy oán hận, nhìn chằm chằm về phía Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã.