Trở lại Xuân Dung Khuyết, Ôn Nguyễn ngồi ở trong nhuyễn hương tiếp tục vuốt ve mèo con.
Nhị Cẩu Tử tuy rằng là một con mèo có khuôn mặt hung dữ nhưng xúc cảm khi sờ lông của em nó rất tốt, mềm mại nhiều thịt.
Nhị Cẩu Tử cũng bị vuốt cho sướиɠ muốn chết, nằm trong ngực của Ôn Nguyễn kêu "rừm rừm" vô cùng thoải mái, nó hỏi cô: "Nguyễn Nguyễn, trong bảy viên ngọc rồng, chúng ta cũng gặp qua ba người rồi, cô có cảm thấy gì không?"
"Không!"
"Thật tình luôn á! Cô có thể cùng tôi tám chuyện nhảm được không? Mỗi ngày cô đều cứ ngồi im lặng một góc như thế, không sợ sẽ bị nhàm chán chết hả?"
"Không cần phải dùng chiêu khích tướng với chị!"
"Dao của tôi đâu rồi?! Mau mang ra!!!! Tôi gϊếŧ cái con người vô tình này!"
Ôn Nguyễn không hề để tâm đến Nhị Cẩu Tử lại nổi điên, bình tĩnh nói: "Chị không có hứng thú gì với bọn họ cả, với chị mà nói, bọn họ chỉ là người qua đường thôi à, nên đương nhiên là chị không có gì muốn nói rồi!"
"Kỷ Tri Dao thì sao, cô cũng không có suy nghĩ gì về hắn luôn hả?"
"Đúng vậy!"
"Mô
fụck, vì một thế giới hoà bình, vì cuộc sống nói không với
thù hận
và gϊếŧ chóc, làm ơn cô có thể đừng chọc giân tôi nữa được không vậy?"
"Thì chị không có bất kì suy nghĩ nào về hắn ta thật mà!" Ôn Nguyễn nghiêm túc trả lời.
Bất luận là lúc đọc sách hay ngay cả khi cô đã xuyên tới đây rồi, cô đối với vị nam chính của chính Kỷ Tri Dao này đều có không có cảm xúc
gì hết, hắn ta có bị
làm sao, cô cũng
không có hứng thú.
Nhưng mà, đối với mấy viên Long Châu cô còn chưa được diện kiến qua kia, cô thật sự có chút chờ mong.
Nhị Cẩu Tử nghe cô nói xong, cảm thấy đầu mình đau hết cả lên, thở dài, "Chị gái tui ơi, nếu như cô không rước được của nợ Kỷ Tri Dao này về, cô sẽ chết đó, bộ cô không sợ hả?"
"Nhưng mà chuyện tình cảm đâu miễn cưỡng được, chị có thích hắn ta đâu."
".... Chắc tui chết cho chị vừa lòng quá chị, đâu có ai bắt cô phải đem hiến dâng trái tim của cô cho hắn đâu, chỉ cần làm hắn thích cô thôi, chị hiểu hong?"
"Chơi gì nghe trap vậy?! Thôi chị xin phép được chết!"
".....Đúng là kiếp trước tôi tạo phải cái nghiệp gì khó chuộc lắm nên giờ tôi mới gặp phải cô á!" Nhị Cẩu Tử muốn đập đầu vô tường chết luôn cho rồi, phải chi ở đây mà có nắm lá ngón thì hay biết mấy, "Rồi rồi, vậy nói nghe coi sao cô không thích Kỷ Tri Dao?"
"Hắn ta chơi mất dạy!"
"...." Xĩu ngang.
Nhị Cẩu Tử cáu lên: "Tôi thấy anh trai cô cũng rất bất lịch sự, hở một chút là chửi tục, cô cũng vậy, gặp ai làm gì mà không đúng ý mình một cái là đòi mắng đòi gϊếŧ, chứi người ta lên bờ xuống ruộng, còn nữa, tôi cũng cảm thấy tên Cửu Âm Chân Kinh kia rất mất dạy, tôi nữa, ai cũng vậy hết á, không lẽ cô tính sống theo kiểu hận người vô đối, oán đời vô thiên hả?"
Ôn Nguyễn cúi đầu nhìn mèo con, không biết sợ nói: "Chị gái của em chơi hệ tiêu chuẩn kép em hiểu hong?"
"....Đậu!"
Nhị Cẩu Tử cảm thấy bản thân sắp bị chọc tức tới tím người rồi, à không, tức bảy màu, tức bay màu luôn, "Vậy chắc tôi phải cám ơn cô đã không cho tôi lọt vào cái vòng tiêu chuẩn của cô ha?"
"Thích thì chiều!"
"Trời ơi, tôi xin phép được dập đầu ba cái cho nguyên dòng họ của cô vì cái sự thiện lành này!"
"OK cưng!"
"...."
Nhị Cẩu Tử
từ bỏ công cuộc cách mạng suy nghĩ
cho Ôn Nguyễn, địch mạnh quá đỡ không nổi rồi, nó than ngắn thở dài: "Hây da, Nguyễn Nguyễn, tổ tông của ta, xem như cô nể mặt cái mạng mèo này không dễ sống, nói cho tôi cách nhìn của cô về Thịnh Nguyệt Cơ đi."
Ôn Nguyễn nghĩ ngợi một lát, đáp, "Chị cảm thấy nàng ta có thể xem như một vị Bồ Tát sống!"
Nhị Cẩu Tử lùi ra xa cô một bước, sợ bản thân sẽ bị cô lây sự não tàn, "... Nguyễn Nguyễn, cô không sợ Bồ Tát nghe thấy mấy lời này sẽ tức giận mà cho sét đánh cô sao?"
Ôn Nguyễn đem Nhị Cẩu Tử ôm trở về, tiện tay vuốt ve nó, cười nói: "Nếu như không có Thịnh Nguyệt Cơ, Vu Duyệt sẽ phải thành hôn với Lữ Trạch Cẩn đó. Chị cảm thấy Vu Duyệt thật ra rất đáng yêu, tính tình ngay thẳng, căn bản là
Lữ Trạch Cẩn không hề xứng đáng với cô ấy. Vậy có phải là Thịnh cô nương đã tiện tay mà cứu Vu Duyệt một mạng rồi phải không?"
"Còn nữa, nếu không có nàng ta, có khi Ôn Nguyễn sẽ phải lấy Kỷ Tri Dao, ở phương diện đó của hắn ta thật sự quá kịch liệt nha, chị không dám tưởng tượng nếu như chị biến thành thê tử của tên đó sẽ như thế nào nữa, nghĩ tới thôi là chị đã muốn bỏ chạy rồi! Tóm lại, với chị, Thịnh Nguyệt Cơ là Bồ Tát sống, cuốn hết mấy tên tra nam đó đi."
".....Cũng không sai!" Nhị Cẩu Tử cũng phục cách nghĩ của Ôn Nguyễn thật.
"Chứ sao!"
"Cút ngay cho khuất mắt bổn mèoooo!"
Nhị Cẩu Tử muốn cào chết cô thật luôn đó!
"Đậu xanh, rốt cuộc là cô có thể nói chuyện đàng hoàng được không hả, nếu mà cô không nói chuyện đàng hoàng, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu, tôi, tôi sẽ tè hết lên người cô cho cô xemm!" Nhị Cẩu Tử tức đến mức nói chuyện lung tung hết cả lên.
Ôn Nguyễn nựng cằm của nó, nín cười, thôi thôi, không chọc ẻm nữa.
"Thịnh Nguyệt Cơ là một người không để tâm đến những gì người khác nói, cũng không bị mấy cái xiềng xích phẩm hạnh trói chân lại, đối với nàng ta câu da^ʍ phụ chỉ đơn giản là một lời chê cười bình thường thôi, không ảnh hưởng gì đến nàng ta cả! Nhưng nàng ta cũng là một người rất tham lam, nàng ta khao khát nhận được thật nhiều sự yêu thương đến từ người khác, đây không phải là điều mà một người có thể đáp ứng nổi, cho nên, bên cạnh nàng ta có nhiều đàn ông cũng là lẽ thường tình mà thôi."
Nhị Cẩu Tử chống cằm nói: "Nhưng như vậy không phải là quá ích kỉ sao?"
Ôn Nguyễn nghĩ ngợi, đáp: "Đúng là có ích kỉ nhưng nếu như nhìn kĩ lại, nàng ta sống theo cách mà bao người phụ nữ khác hằng mong ước thôi, khác ở chỗ là người khác không dám làm còn nàng thì dám."
Nhị Cẩu Tử: "Ví dụ như?"
Ôn Nguyễn vuốt ve tai của em ấy: "Ví dụ như mở hậu cung á! Nếu như em có cơ hội, em có muốn bản thân có sáu bảy người vợ cùng một lúc không? Scottish Silver, Ragdoll, mèo Ba Tư, Maine Coon, Russian Blue, mèo Xiêm La, Chinchilla, Scottish Fold? Mỗi người họ đều yêu em đến chết đi sống lại, mỗi người đều đợi được em yêu thương, vậy em có động lòng không cơ chứ?"
Nhị Cẩu Tử âm thầm nuốt nước miếng: "Đừng nói nữa, đừmg nói nữa, tôi tự biết mà! Nhưng mà tôi sẽ không trở thành Thịnh Nguyệt Cơ phiên bản đại boss mèo con đâu! Bất quá thì tôi sẽ chấp nhận em mèo tai cụp thôi, em ấy nhìn đáng yêu cực, tôi không nhẫn tâm nhìn em ấy đau lòng!"
Ôn Nguyễn cười: "Em còn có nhân tính dữ vậy đó ha!"
Nhị Cẩu Tử nói: "Cho nên ý cô
muốn nói,
Thịnh Nguyệt Cơ chỉ đơn giản là một người dám thực hiện những du͙© vọиɠ của mình thôi đúng không?"
"Đúng là chị có ý này đây!"
"Vậy cô
cũng muốn làm một người như vậy hả?"
"Chị chưa từng nghĩ tới việc này!"
"Nói chuyện đàng hoàng!"
"Thận của chị không tốt bằng chỉ :(((("
"..." OK hay.
Nhị Cẩu Tử nhìn thẳng vào mắt Ôn Nguyễn, nói, "Nguyễn
Nguyễn, chị Nguyễn yêu dấu của em, em nói chị nghe một điều, chị không muốn liên quan tới Thịnh Nguyệt Cơ cũng được, không muốn liên quan tới mấy viên ngọc rồng của nàng ta cũng được.... Nhưng mà chị yêu của em, chị thấy bọn họ có chịu bỏ qua cho chị không, toàn nằm không cũng dính đạn, hôm nay là thả chó tới cắn chị, vậy ngày mai còn tới mức độ nào nữa? Chị không cảm thấy tức giận hả?"
Ôn Nguyễn: "Đương nhiên là tức rồi, chị cũng đâu phải Bồ Tát sống."
Nhị Cẩu Tử đưa vuốt mèo lên chụp vạt áo trước ngực Ôn Nguyễn, tức giận nói, "Vậy tại sao ban nãy cô
không đi tìm bọn họ tính số chứ?"
Ôn Nguyễn gỡ móng vuốt của mèo con ra khỏi áo của mình, nhẹ giọng nói: "Tức thì tức vậy thôi, chứ chị cũng đâu biết nên trả thù bọn họ như thế nào, không lẽ chị cho người đi đốt cái trà lâu đó?"
"... Chỉ có mấy nữ phụ độc ác mới làm ra mấy chuyện như thế này được mà thôi!" Nhị Cẩu Tử không hiểu ý của Ôn Nguyễn lắm.
Rõ ràng cô không hề có ý muốn làm chuyện xấu, nhưng cứ mở miệng ra là nói tới việc gϊếŧ người phóng hoả vậy?
"Ừ, chỉ cần chị không để lại chứng cứ là được thôi mà."
"....Ôn Nguyễn, cô quả thật không phải Bồ Tát sống, cô tức giận lên thật là đáng sợ quá đi mất!"
Thế nhưng kịch bản "Nữ phụ ác độc đốt trà lâu trả thù" của Ôn Nguyễn còn chưa kịp được thực hiện đã bị cho vào một xó vì một sự việc ngoài ý muốn.
Tên Cửu Âm Chân Kinh không hiểu lễ nghĩa mà hai người bọn họ vừa nhắc tới, hiện tại đang ngồi ngả người vô cùng thoải mái ở Cửu Hãn lâu, xoay xoay chiếc quạt của Ôn Nguyễn trong tay.
Khi không có mặt người ngoài, khuôn mặt của Ân Cửu Dã không còn
treo nụ cười nhàn nhạt ở trên môi nữa, chỉ có khoé môi hơi rũ xuống lộ ra sự lạnh lùng tàn nhẫn của hắn.
Vị Lam chưởng quầy của Cửu Hãn lâu tên là Lam Quyển, hắn nhìn Ân Cửu Dã, cung kính rót trà cho hắn, nhẹ giọng nói chuyện, giống như sợ làm kinh động đến con dã thú ẩn phía sau con người đó.
"Công tử, tôi đã cho người tra rồi, hôm nay là sinh thần của Giả Trăn thế nên Thịnh Nguyệt Cơ mới đến Xuân Hoa lâu biểu diễn, xem như một phần lễ vật cho hắn."
"Ừ!" Ân Cửu Dã lười biếng đáp.
Lam Quyến tiếp tục nói: "Việc xảy ra ở Xuân Hoa lâu ngày hôm nay, tiểu nhân cũng đã nghe qua, không biết ý tứ của công tử là..."
Ân Cửu Dã hồi tưởng lại khi con chó điên ấy lao đến chỗ Ôn Nguyễn, tình cảnh lúc đấy có bao nhiêu nguy hiểm... cũng nhớ tới xúc cảm khi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Hắn xoa xoa mi tâm, nói: "Thu hồi lại Xuân Hoa lâu từ chỗ Giả Trăn đi, sau đó đen bán cho Ôn Tây Lăng."
"Chuyện này... công tử!" Lam Quyển có chút rụt rè hỏi, "Giả Trăn đã làm sai điều gì sao?"
"Hắn không làm điều gì sai cả, ta chỉ là xả giận giúp một người thôi, làm nàng ấy vui một chút."
Lam Quyển nghe vậy cảm thấy hơi kinh ngạc, người mà công tử nói, chỉ có thể là vị tiểu thư của Ôn gia, Ôn Nguyễn mà thôi.
"Đi đi, giải quyết việc này nhanh một chút."
"Vâng ạ, công tử cứ yên tâm giao việc này cho thuộc hạ, thuộc hạ đã hiểu rõ."
Chưa đến hai ngày sau, Xuân Hoa lâu đã đổi chủ, tên cửa hiệu cũng được đổi thành cái tên khác.
Từ Xuân Hoa lâu thành Xuân Nguyên lâu, chữ "Nguyên" này là được lấy từ trong chữ Nguyễn của tên Ôn Nguyễn, nghĩa là ngày mùng một tháng giêng, vừa hay trùng với sinh nhật của Ôn Nguyễn.
Người duy nhất có thể thay tên của cả một trà lâu thành tên muội muội của mình như vậy, quả thực chỉ có thể là Ôn Tây Lăng.
Hơn nữa, ngày đầu tiên hắn tiếp nhận trà lâu này, lập tức treo ở trước của trà lâu một tấm biển lớn, đề là "Kỷ Tri Dao cùng đám cẩu nhân bên cạnh, không được đi vào!"
Khi Ôn Nguyễn đến đây chúc mừng khai trương cho cửa tiệm, nhìn thấy tấm bảng này, cô vừa mắc cười vừa không biết nói gì.
Cạn lời thật chứ, người nhị ca này của cô, đúng là việc gì cũng dám làm.
Hên ghê, may mà cô chưa đốt cái trà lâu này, nếu không tự bản thân phá hư sản nghiệp của ca ca mình rồi.
Nghe nói, lí do khiến cho Giả Trăn phải bán trà lâu này đi là do kinh doanh không được tốt lắm, ngày càng xuống dốc, hắn chỉ có thể bán gấp đi để giải quyết mối lo.
Sau khi nghe được chuyện này, Ôn Tây Lăng đã khinh thường Giả Trăn rất lâu, vốn dĩ quán trà chỉ cần làm tốt một chút thôi là đã có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi, tên Giả Trăn này đúng là một phế vật, cơm đã dâng đến tận miệng rồi mà còn không biết ăn.
Ân Cửu Dã nghe xong suy nghĩ của Ôn Tây Lăng cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, nhị công tử nói không sai!"
Ôn Tây Lăng nhướng mày nhìn hắn: "Âm Cửu, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ là khách quý của Xuân Nguyên lâu này, vậy nên chuyện
Thần Tài..."
Ân Cửu Dã mỉm cười: "Nhị công tử vẫn là nên chuyên tâm vào kinh doanh quán trà này đi!"
Nếu ngươi mà dám thỉnh Thần Tài vào Ngư Tiều quán cúng kiến, ta nhất định sẽ đem đốt trà lâu này cho nó cháy thành tro mới thôi.
Nhưng nếu nói cho đúng, Ôn Tây Lăng nhất định sẽ để cho Ôn Nguyễn vị trí đẹp nhất của quán trà này, Bất luận là khi nào, cho dù trà quán có đông khách hay không, chỉ cần cô muốn nghe nhạc thưởng trà, chắc chắn sẽ luôn có chỗ cho cô đến.
Ôn Nguyễn nghe hắn nói vậy, trong lòng cô thật ra muốn nói với hắn không cần phải làm thế, cô sẽ không quá để tâm tới vấn đề này đâu.
Nhưng Ôn Bắc Xuyên lại nói với cô: "Muội muội đừng từ chối chút tấm lòng này của hắn, ta nói cho muội biết, chỉ cần muội muội mở lời, muội có tin rằng hắn sẽ cấm cửa chỗ đó, biến chỗ đó thành nơi chỉ dành cho muội, ngay cả đại ca ta muốn vào cũng cần phải hưởng ké chút lợi từ muội đó. Một nơi có vị trí tốt như vậy, mỗi ngày chỉ cần được ba lần khách
thôi đã có thể kiếm hàng vạn bạc rồi, nếu là muội muội có muốn kiếm không?"
Ôn Nguyễn nghe hết lời của đại ca, trong lòng cô cảm thấy rất vui vẻ.
Ôn Tây Lăng có chút xấu hổ, vội vàng nói: "Sao có thể nói như vậy được! Tiền lúc nào kiếm mà không được, có khi phải kiếm cả đời luôn ấy chứ, nhưng muội muội ta chỉ có một thôi, ta muốn kiếm được nhiều tiền như vậy còn không phải
là vì muốn để muội ấy thoả sức mà dùng đấy. Muội nói xem có đúng không?"
Ôn Nguyễn ngồi một bên vuốt lông mèo con: "Đúng vậy! Nuôi con gái lớn trong nhà đó!"
Ôn Tây Lăng nhìn Ôn Nguyễn, búng nhẹ vào tràn của cô: "Chỉ cần ngươi hiểu tấm lòng ta là được rồi!"
Ôn Nguyễn cười híp cả mắt, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Xuân Nguyên lâu, thầm nghĩ, hoá ra cảm giác được người ta cưng chiều là như thế nào sao?
Cùng lúc đó, trong đám đông vô cùng náo nhiệt có một đôi mắt hung ác đang nhìn chằm chằm vào Ôn Nguyễn.
Giả Trăn khó khăn lắm mới có thể khiến cho trà lâu này trở nên nổi danh đến như vậy, mỗi ngày kiếm không biết bao nhiêu tiền,
hắn không biết vị công tử lai lịch không rõ kia rốt cuộc là vì sao mà lại bắt hắn phải giao ra Xuân Hoa lâu chứa bao tâm huyết của hắn, lại còn bán cho Ôn Tây Lăng.
Nghĩ đi nghĩ lại, việc xấu duy nhất mà hắn làm có thể bị bại lộ, chỉ có duy nhất chuyện thả chó ra cắn Ôn Nguyễn ngày hôm ấy, đắc tội đến cô ta.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng công tử sợ Ôn gia sẽ trả thù nên mới giao củ khoai nóng này ra.
Nhưng nghĩ kĩ lại mới thấy, việc ngày hôm ấy hắn làm chỉ có một người có thể biết được, hơn nữa người này còn là tâm phúc của hắn, chắc chắn sẽ không để lộ ra bên ngoài chuyện này, vậy rốt cuộc vị công tử kia có phải vì chuyện này mà đem Xuân Hoa lâu bán đi không, bản thân hắn cũng không rõ.
Có hai người cảm nhận được ánh mắt hung ác này của Giả Trăn, đó là Ân Cửu Dã và Ôn Bắc Xuyên.
Trước tiên nói về Ôn Bắc Xuyên, quan hệ giữa hắn và Giả Trăn có chút phức tạp.
Không biết tại sao tình địch của hắn hôm nay lại muốn đến đây gây hấn, hơn nữa còn là muốn gây hấn với muội muội hắn.
Ôn Bắc Xuyên từ trước đến nay luôn ôn nhu như nước nay lại dùng ảnh mắt lạnh lùng nhìn Giả Trăn. Cho dù cả hai đều là tình nhân của Thịnh Nguyệt Cơ đi nữa, nhưng nếu Giả Trăn muốn đυ.ng tới muội muội của hắn, mơ cũng đừng hòng đυ.ng vào được em gái của hắn.
Nhưng Ân Cửu Dã thì hành động thực tế hơn nhiều.
Từ trong đám đông có một người đàn ông đến nói nhỏ với Giả Trăn: "Công tử có lệnh, hôm nay không được gây chuyện, Giả tiên sinh, mời về cho!"
Câu từ khách khi, giọng điệu cường ngạnh, gần như là ra lệnh với Giả Trăn.
Hắn cúi đầu rời đi, Ôn Bắc Xuyên cũng thu lại ánh mắt của mình.
Sau khi tất cả mọi người vào trong tiệm, Ôn Nguyễn chỉ vừa mới ngồi xuống đã thấy có người quen ghé ngang.