Ân Cửu Dã từ Cửu Hãn lâu quay trở về Ngư Tiều quán, từ trong tay áo lấy ra hai cây quạt, một cây chính là cây quạt xếp hình vườn đào ngàn dặm mà Ôn Nguyễn đưa cho hắn, cây còn là là một chiếc quạt nhỏ được làm từ đàn hương vô cùng tinh xảo.
Hắn mở cây quạt nhỏ kia ra nhìn kỹ, ánh sáng chiếu xuyên qua từ những chi tiết được điêu khắc tinh xảo.
Từng tia sáng thưa thớt ấy rơi vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Ân Cửu Dã.
Hôm Ân Cửu Dã cùng Ôn Nguyễn đi dạo phố, lúc dừng lại mua quạt, tầm mắt của Ôn Nguyễn
dừng lại ở cây quạt làm bằng đàn hương này rất lâu, có lẽ cô cũng thích chiếc quạt này nhất.
Ân Cửu Dã cố ý lấy nó đi, chờ Ôn Nguyễn đến tìm hắn lấy về.
Một người thú vị như vậy, hắn muốn tạo thật nhiều cơ hội để có thể ở cùng với cô, nhìn xem cô còn thể làm những chuyện gây kinh ngạc tới mức nào nữa.
Vậy mà Ân Cửu Dã
đợi hai ngày.
Đợi cả hai ngày trời, Ôn Nguyễn
vẫn không hề đến.
Cô có thời gian rảnh rỗi để
đi cứu Vu Duyệt vốn hề chẳng thân với cô, có thời gian đến Cửu Hãn lâu trò chuyện với người khác, vậy mà cô lại không đến tìm hắn để lấy lại món đồ mà cô thích.
Cho đến ngày hôm nay, khi hắn muốn đem chiếc quạt đàn hương này đến chỗ cô thì hắn lại thấy cô cầm trong tay một chiếc quạt lụa khác.
Trong nháy mắt, Ân Cửu Dã
đã hiểu được rằng, trò đùa dai này của hắn, không hề có ý nghĩa gì hết.
Hôm nay, Ôn Tây Lăng
đưa Ôn Nguyễn
đi nghe hát kịch, địa điểm cũng là một trà lâu nhưng lần này không phải là Cửu Hãn lâu nữa ,mà là một nơi khác, có tên là Xuân Hoa lâu.
Phong cách của Cữu Hãn lâu có chút
cổ điển, vô cùng tao nhã, nhìn vào rất sang trọng, thích hợp cho mấy vị cao nhân nổi tiếng đến hàn huyên tâm sự, nói chuyện trên trời.
Mà Xuân Hoa lâu lại có chút ồn ào náo nhiệt, giá cả cũng hợp lí, chỉ cần có chút tiền là có thể đến ngồi thưởng trà nghe hát.
Ôn Nguyễn thích Xuân Hoa lâu hơn, nơi này thích hợp với mấy người phàm tục như cô.
Vị cô nương đang hát trên sân khấu vô cùng xinh đẹp, lại còn hát rất hay, Ôn Nguyễn ở phía dưới ngắm mỹ nhân, nghe tuyệt khúc, trong người cực kì thư thái.
Ân Cửu Dã vừa vào cửa đã
nhìn thấy Ôn Nguyễn đang
nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt trong tay, thanh thản nghe hí khúc, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút buồn bực.
“Âm
công tử, đến đây ngồi đi.” Ôn Tây Lăng nhìn thấy Ân Cửu Dã, gọi hắn đến chỗ mình.
Ân Cửu Dã đưa tay chạm vào chiếc quạt đàn hương trong túi áo, ngồi xuống, đưa mắt nhìn Ôn Nguyễn một cái.
Ôn Nguyễn nhìn hắn gật đầu, xem như chào hỏi hắn cho đủ lễ nghĩa, sau đó tiếp tục nghiêm túc xem hát, trong lòng còn thầm cảm thán, tiểu tiên nữ ở trên kia xinh quá đi mất, giọng lại còn ngọt như vậy.
Nhưng cô không phát hiện được rằng, cô gái đang xướng khúc trên kia khi nhìn về phía này, ánh mắt lại có chút ngưng trệ, không phải là vì thấy Ôn Nguyễn
mà là vì nhìn thấy Ân Cửu Dã.
Ngay cả khi ném khăn lụa trong tay, nàng ta cũng làm không tốt, trong vô cùng mất tự nhiên.
Ân Cửu Dã nhìn lướt qua nàng ta, vị cô nương kia lập tức thu lại nét mặt, tiếp tục ca xướng.
“ Mấy ngày trước Ôn cô nương có để quên một chiếc quạt đàn hương ở chỗ của ta đấy.” Ân Cửu Dã
nói.
“Vậy sao?” Ôn Nguyễn
thuận miệng đáp lại.
“Cô nương không biết sao?”
“Không!”
“……”
Vị cô nương ở trên đài cũng vừa hát xong, cả trà lâu reo hò, nàng ta hành lễ với mọi người, lui về phía sau sân khấu, thế nhưng bước chân của nàng ta lại có chút nóng nảy.
Ôn Nguyễn thu hồi tầm mắt, thấy Ân Cửu Dã
vẫn còn đang nhìn chằm chằm cô, hình như cô còn có vấn đề gì chưa trả lời hắn hả?
Cây quạt?
Chắc là vấn đề này rồi ha?
Cô lập tức giải thích: “Ngày hôm đó mua quạt về ta vẫn chưa mở hộp ra xem, toàn bộ đều cất đi, cho nên không phát hiện rằng bị thiếu một cây, làm phiền Âm
công tử đã giữ giúp rồi!”
Ân Cửu Dã: “……”
Ân Cửu Dã: "Ta cũng chưa xem qua mấy thứ đó."
Ôn Nguyễn liếc nhìn hắn một cái. Có thật vậy không ta? Trên người của ngươi có mùi đàn hương đó nha, lúc hắn ta cứu cô, trên người không hề có mùi này.
Ôn Nguyễn cũng không nói gì cả, cô không có thói quen vạch trần người khác, thế nên, Ôn Nguyễn im lặng
chuyên tâm ăn điểm tâm của mình.
Xu cà na ở chỗ là, Ôn Tây Lăng đột nhiên lại nói một câu: "Âm công tử dạo gần đây có đi lễ Phật sao? Trên người của ngươi có mùi cổ đàn đấy!"
Ân Cửu Dã: “……”
Ôn Nguyễn buông điểm tâm xuống, quay đầu nhìn về phía sân khấu không có một bóng người, nín cười.
"Trời má ơi, ta nói nó quê gần chếtttt, sượng tới mức lông của tôi đều dựng lên hết rồi nè!" Nhị Cẩu Tử che mặt, ở trong lòng Ôn Nguyễn
cười lăn cười bò.
Ôn Nguyễn giữ Nhị Cẩu Tử đang lăn qua lăn lại, diễn lên đi cưng, cười nhỏ nhỏ thôi, cười lớn tiếng quá người ta quánh chết giờ.
Đột nhiên Ôn Tây Lăng lại bực dọc nói ra một câu: "Sao hắn lại tới chỗ này chứ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!"
Ôn Nguyễn nghe được, nhìn về phía cửa, hoá ra là Kỷ Tri Dao.
Hình như hắn có cho người đến thông báo trước, chỉ vừa mới vào tiệm mà đã được dẫn tới chỗ ngồi tốt nhất trong lâu, trên bàn cũng đã được chuẩn bị đầy đủ trà bánh từ trước, theo như trong tiểu thuyết miêu tả thì đều là món mà hắn thích.
Nhị Cẩu Tử vừa mới im được 1s lại nhộn nhạo trở lại: "Chời ới tui ưng cái nhiệm vụ này ghê á ta ơi!!! Nguyễn Nguyễn ơi, cô đây là đang tự dồn mình vào đường cùng nè!"
Ôn Tây Lăng trào phúng nói: "Không ngờ được Kỷ đại tướng quân xưa nay chỉ nghe Nguyệt Cơ cô nương hát nay lại tới chốn phàm tục này nghe hát đấy?!"
Hắn thật sự có ác cảm rất lớn với Kỷ Tri Dao và Thịnh Nguyệt Cơ.
Một người đưa anh trai của hắn vào con đường sai trái, người còn
lại thì
khiến em gái của hắn phải quỵ lụy.
Mỗi ngày Ôn Tây Lăng đều nguyền rủa cho đôi cẩu nam nữ này chết bất đắc kỳ tử.
Kỷ Tri Dao nghe vậy cũng chẳng thèm để ý đến Ôn Tây Lăng, ngồi xuống nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Ôn Nguyễn.
Thật trùng hợp làm sao, mấy ngày hôm nay hắn rất thường xuyên gặp được Ôn Nguyễn.
Nếu như lúc trước, hắn sẽ cho rằng là do Ôn Nguyễn cố ý kiếm cớ đến gặp hắn, nhưng hiện tại hắn lại không dám chắc về điều đó nữa.
Ôn Nguyễn không thèm để ý đến hắn từ nãy đến giờ, chỉ một lòng muốn chờ xem phần biểu diễn tiếp theo.
Nhưng rất nhanh thôi, Ôn Nguyễn sẽ biết vì sao Kỷ tướng quân một lòng một dạ chung thủy với tiếng hát của Thịnh Nguyệt Cơ, tại sao hôm nay lại đến nơi như thế này nghe hát.
Bởi vì, khách mời bí mật tiếp theo được mời đến biểu diễn, đó chính là Thịnh Nguyệt Cơ.
Cách một vách mành sa mỏng ở trên sân khấu là một nữ nữ đứng ở phía sau, chỉ có thể thấy loáng thoáng dáng người hoàn mỹ của nàng ta.
Nhưng chuyện này không hề
quan trọng, chỉ cần dáng người mờ ảo của nàng ta thôi đã đủ để khiến bao người khao khát.
Trong phòng vang lên tiếng xì xầm khắp bốn phía.
Tác giả cũng xem như là dùng hết giấy mực để nhào nặn lên một Thịnh Nguyệt Cơ mỹ mạo tuyệt trần, đối với giọng hát của nàng ta có thể nói là dùng hết từ ngữ trên Baidu tìm được để miêu tả. Ôn Nguyễn tuy chỉ đọc mấy phân đoạn giường chiếu trong truyện, còn mấy phần khác toàn đọc lướt qua nhưng đối với hình tượng của Thịnh Nguyệt Cơ vẫn có thể nhỡ kỹ trong đầu.
Tiếng chuông ở trên sân khấu vang lên, tiếng xì xào cũng theo đó mà dừng hẳn.
Tiếng đàn cất lên, Thịnh Nguyệt Cơ bắt đầu biểu diễn.
Âm sắc của nàng ta rất đặc biệt, vô cùng hấp dẫn người nghe.
Tiếng hát của Thịnh Nguyệt Cơ khiến người nghe cảm thấy khắp người đều trở nên ngứa ngáy, muốn gãi cũng không gãi được, gấp đến độ vò đầu bức tai, hận không thể bổ vào người nàng ta.
Tiếng hát của nàng ta từ trầm thấp bỗng chốc cao vυ't, khiến cho khách ở trà lâu không còn cảm thấy ngứa ngáy nữa, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác thoái mái, giống như sự khó chịu tích tụ trong lòng được tan biến.
Trong tiểu thuyết có viết, nếu như may mắn được nghe tiếng ca của Thịnh Nguyệt Cơ, khi nàng ta hát luôn chìm đắm không thể nào dứt ra được nhưng sau khi tiếng hát dừng lại, người nghe có thể nhìn thấy người mình muốn gặp đang rơi lệ hoặc là đang mỉm cười hạnh phúc nhìn bọn họ.
Dù sao, nàng ta làm sao có thể có được năng lực làm ra chuyện đó cũng không quan trọng, tất cả đều chỉ là trí tưởng tượng của tác giả mà thôi.
Nhưng Ôn Nguyễn sau khi nghe Thịnh Nguyệt Cơ hát xong, cũng chẳng gặp được ai cả, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đúng là bài hát của một cuốn tiểu thuyết 18+.
Bắt đầu bởi sự đè nén, thật lâu sâu đó mới được giải phóng, y chang mấy cha nội lên được đỉnh khi làm chuyện ấy ấy vậy, ngay cả cách hát cũng y chang.
"Cũng không tới nỗi nào ha!" Ôn Nguyễn nói.
"Uả gì vậy cô nương, chị gái này là tình địch của cô á! Bỏ cái sự bede ra khỏi người liền nha!" Nhị Cẩu Tử không hề khách khí mắng cô, là một người máy, Nhị Cẩu Tử đương nhiên không thể nghe ra được bất kì cảm xúc nào từ bài hát này cả.
Ôn Nguyễn sờ sờ cằm của mèo con, đừng nói tới chuyện cô không xem nàng ta là tình địch, mà cho dù Thịnh Nguyệt Cơ có là tình địch của cô thật thì cũng phải nói một câu công bằng, nàng ta hát không tồi.
Ngoại trừ mấy siêu năng lực mà do tác giả tâng bốc ra thì đây thật sự là một giọng ca trời ban, chẳng trách có nhiều người yêu thích tiếng ca của nàng ta như vậy!
Người nghe xong cả khúc nhạc mà vẫn chả thấy được ai còn có thêm Ân Cửu Dã, nhưng mà so với Ôn Nguyễn, hắn còn đặc biệt hơn nữa. Ít nhất Ôn Nguyễn còn có thể tập trung nghe Thịnh Nguyệt Cơ hát, còn hắn, một chữ cũng không nghe lọt.
Ân Cửu Dã nhìn Ôn Nguyễn, hắn thấy được từ trong ánh mắt của cô sự thưởng thức và tán thưởng.
Không hề có sự ghen ghét và đố kị.
Sau khi xướng khúc xong, Thịnh Nguyệt Cơ cách tấm mành che hành lễ với mọi người, mà những người khách nghe xong khúc này, ai nấy đều vô vàn cảm xúc.
Ôn Nguyễn cúi đầu tự rót cho mình một tách trà.
Khi chuẩn bị cầm lấy ấm trà, đột nhiên có một bàn tay khác vươn tới, ngón tay thon dài đẹp vô cùng, là của Ân Cửu Dã.
Cô ngẩng đầu nhìn Ân Cửu Dã, mà hắn cũng đang nhìn về phía cô, không hiểu tại sao, hai người đột nhiên lại bật cười.
Chắc là vì cả hai người đều không nhờ vào tiếng ca của Thịnh Nguyệt Cơ mà gặp được người mình muốn ư?
"Nàng ta hát không tồi." Ôn Nguyễn nói.
"Cũng bình thường thôi" Ân Cửu Dã vô cảm đáp lại.
"Người gì đâu mà thích bắt bẻ ghê."
"Yêu cầu của ta cao." Ân Cửu Dã biết vừa rồi Kỷ Tri Dao vừa xem Thịnh Nguyệt Cơ biểu diễn ở trên khán đài, vừa để mắt đến Ôn Nguyễn ngồi ở đây, đứng núi này trông núi nọ, đột nhiên, Ân Cửu Dã nổi lên ý xấu, cố ý nói: "Tà âm tạp ngữ, làm gì có cái gọi là nhã ý?"
Quả nhiên câu nói này đã thành công thu hút ánh nhìn của Kỷ Tri Dao.
Ôn Nguyễn có chút không hiểu vì sao Ân Cửu Dã lại cố ý nói vậy, cô chỉ thành thật nói lên ý kiến của bản thân: "Mỗi người có một sở thích khác nhau."
Ân Cửu Dã lại đáp: "Ta khuyên cô nương nên biết lựa thứ mà thích, cái gì tốt
thì hãy chọn
chứ đừng
dây vào những thứ ô uế
như vậy, dễ học phải thói hư tật xấu, giống như vị tướng quân nào đó."
Ôn Nguyễn không trả lời hắn, chỉ cầm lấy tách trà quay đi.
Hắn muốn làm gì Kỷ Tri Dao thì cứ làm, đừng lôi cô vào chịu trận chung là được.
Mà Ôn Tây Lăng lúc này lấy hai miếng vải lụa từ hai bên tai xuống, nâng chén với Ân Cửu Dã: "Âm công tử nói rất đúng, ta thật sự rất thích những người có phẩm vị cao như người, nào, đến đây, chúng ta cạn ly."
Sau khi uống cạn, hắn lại nhìn về phía Ôn Nguyễn, trong mắt đầy sự
cưng chiều nói: " Tiểu muội của ta không phải chê ngươi không có phẩm vị, chỉ là muội ấy hiền lành, đối với bất kì thứ gì cũng tán thưởng cả."
Ôn Nguyễn nhấp một ngụm trà, khẽ cười đáp: "Nhị ca quá khen rồi!"
Kỷ Tri Dao nhìn ba người bọn họ người tung kẻ hứng cũng không xen vào, chỉ im lặng ngồi nghe bọn họ diễn trò.
Hắn cũng không phải dạng người không biết suy nghĩ như Lữ Trạch Cẩn, chỉ cần có ai nói xấu Thịnh Nguyệt Cơ vài câu là đã nổi trận lôi đình.
Nếu như chỉ có như vậy mà đã chọc giận được hắn, vậy thì Kỷ Tri Dao hắn có lẽ cả ngày chẳng làm được việc gì ngoại trừ việc đi nổi giận với người khác.
Bởi vì, toàn bộ người dân ở kinh thành, thậm chí là cả Đại Tương quốc này, cứ10 người thì sẽ có 8 người cảm thấy Thịnh Nguyệt Cơ chẳng phải thứ tốt lành gì.
Hắn chỉ là cảm thấy kì lạ ở chỗ, trước kia, chỉ cần thấy Thịnh Nguyệt Cơ thì Ôn Nguyễn sẽ lại như phát bệnh, hận không thể tới cào cho nát mặt nàng ta mới vừa lòng hả dạ.
Vậy mà ngày hôm nay cô lại có thể bình tĩnh ngồi nghe Thịnh Nguyệt Cơ hát, thậm chí còn không đồng ý với những điều không hay mà Âm Cửu nói.
Hắn không thể tìm nổi được một lí do nào cả.
Sự thay đổi này của cô khiến người ta không thể lường trước được.
Thịnh Nguyệt Cơ sau khi hành lễ xong thì từ chối tiếp khách, đang định rời đi thì chợt nghe được một người phụ nữ lớn tiếng chửi bới: "Hồ ly tinh, ly này là ta thay Ôn muội muội tặng cho ngươi."