Hiển nhiên, lần đầu tiên đối diện trức tiếp với Hạ Hàm khiến cô kích động vô cùng.
Hạ HÀm bị kéo vào đình nhỏ, sấm chớp đì đùng.
Trong lúc bất tỉnh, mưa rơi xuống tí tách làm ướt tóc và quần áo anh.
Đến lúc Hạ Hàm tỉnh lại thì trời đã tối đen’
Giọng của Ngô Hâm không ngừng phát ra từ bộ đàm trên người, “Cảnh sát Hạ! Cảnh sát Hạ! Nghe được xin trả lời!!” Tất cả mọi người đều đang chờ lệnh của anh để hành động nhưng mãi cũng không thấy gì, đã bảy giờ rưỡi rồi, chỉ sợ..’
Một đám mây đen trôi nổi lơ lửng trong đầu, cả tổ cảnh sát như dự cảm thấy điều xấu, thế nhưng họ lại không thể tự ý hành động, hơn nữa Hạ Hàm là đầu mối duy nhất giám sát kẻ tình nghi phạm tội chính’
Bao vây mãi vẫn chẳng nhìn thấy kẻ tình nghi muốn theo dõi lúc trước’
Chẳng lẽ kế hoạch lần này lại có sự cố? Hủy rồi? Nghe được thanh âm từ bộ đàm, Hạ Hàm mơ màng tỉnh lại, anh cố gắng lấy lại ý thức, chậm chạp ngồi dậy, bên ngoài mưa rất to, mưa rơi rầm rầm vào hồ nước và mái ngói phía trên ngôi đình nhỏ’
Hạ Hàm giơ tay gõ gõ đầu cho tỉnh táo liền nhìn thấy một khẩu súng lục được đặt trên mặt đất, dưới khẩu súng là một tờ giấy’
Hạ Hàm cầm lên, đọc nội dung trên tờ giấy’
[Anh cảnh sát, có ba đầu mối là Lưu Chẩn, Vi Vi và Viện trưởng bệnh viện trung tâm’
Nhưng xin lỗi tôi không có chứng cứ xác thực, nếu bây giờ anh chạy đến được kho thóc bỏ hoang ở thôn Đông Lý thì có lẽ anh có thể tìm thấy chứng cứ vô cùng xác thực để bắt được hai kẻ phạm tội trong số chúng’
A đúng rồi, súng lục của anh tôi đã ném cho chó’
Chúc anh may mặn.] “Cảnh sát Hạ, cảnh sát Hạ..’
Nghe được xin trả lời.” Không biết đã gọi bao nhiêu lần, có lẽ Ngô Hâm đã tuyệt vọng rồi, giọng nói trở nên ỉu xìu và bất lực’
Hạ Hàm lấy lại tinh thần, anh tự động làm lơ những câu chữ kɧıêυ ҡɧí©ɧ kia, cầm lấy bộ đàm lo lắng truyền lệnh: “Đi thôn Đông Lý.” “Nghe rõ! Cảnh sát Hạ, anh không sao chứ? Anh vừa đi đâu vậy? Em vẫn đang chờ anh ở cổng công viên, em lập tức thông báo cho mọi người hành động!” Giọng nói của Ngô Hâm lộ rõ sự kích động’
Hạ Hàm không có tâm tình đáp lại, bên ngoài mưa tầm tã khiến công viên ngập đầy nước’
Thế nhưng, lúc này Hạ Hàm chỉ lo lắng cho Đông Túy! Bởi vì..’
Lần trước, khi điều tra đã thấy nhà máy không bắt được tín hiệu gì, nếu thôn Đông Lý là địa điểm tụ tập mới thì có thể cũng đã được lắp đặt thiết bị làm nhiễu tín hiệu rồi, không khéo cô rơi vào nguy hiểm mất Hạ Hàm có chút sợ hãi, sợ lúc mình đuổi đến nơi, cô gái đặc biệt kia sẽ chỉ còn là một cái xác, sợ cô sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo!
.
495
Không biết vì sao, nhưng anh không muốn nhìn thấy cô bị thương’
Cho dù quan điểm của hai người trái ngược nhau, thế nhưng trong thâm tâm cô thật sự không phải là người xấu’
Mưa lớn đập lên cửa xe, từng dòng nước chảy xuống’
Hạ Hàm chạy đến thôn Đông Lý, từ rất xa đã nhìn thấy kho thóc bỏ hoang được che bằng những tấm sắt’
Nơi đó thoạt nhìn không có chút gì bất thường, xe dừng ngay trước cửa nhà kho, Hạ Hàm bất chấp mưa to, nhanh chóng đẩy cửa bước xuống xe’
“Ôi! Cảnh sát Hạ.” Ngô Hâm đang cầm lái vội tháo dây an toàn, cầm đèn pin lên rồi đi theo anh xuống xe’
Hạ Hàm chậm rãi đến gần kho thóc, trong lòng hy vọng phía trong kia không phải là một thi thể đã bị lấy mất thận’
Hy vọng cô gái kia không gặp phải chuyện gì’
Chậm chạp tiến đến, bên trong kho thóc tối om, Hạ Hàm cứ cảm thấy như vừa có một trận đọ sức ở nơi đây’
Không khí yên tĩnh đến lạ thường, hoàn toàn trái ngược với cơn mưa to xối xả ngoài kia’
Ngô Hâm đứng sau lưng bật sáng đèn pin rồi đưa cho Hạ Hàm, “Đây, cảnh sát Hạ.” Hạ Hàm cầm đèn pin, chầm chậm tiến vào bên trong nhà kho trống trải’
Một mùi máu tanh nồng kéo tới khiến Hạ Hàm nhăn mày’
Anh đã quá quen thuộc với cái cảm giác này, cảm giác áp lực nhuốm đầy mùi chết chóc’
Đèn pin soi sáng mọi thứ, thấy một số máy móc cỡ lớn trong kho thóc cùng với sản sắt màu bạc’
Không khí ẩm ướt xen lẫn mùi tanh, gay mũi’
Hạ Hàm chậm rãi soi đèn pin khắp xung quanh’
Anh nhìn thấy một chiếc giường lớn đặt giữa kho hàng, trên mặt đất quanh giường rơi vãi những mảnh giấy vệ sinh màu trắng mang theo vết máu, đổ vật lộn xộn chung quanh cũng bị vứt bừa bãi trên đất’
Hình ảnh quen thuộc này làm Hạ Hàm khẽ run lên’
Trên chiếc giường đơn cũ nát mộc mạc có một thi thể, vải mềm trắng trùm lên đầu và máu nhuốm trên bộ quần áo khiển Hạ Hàm thấy mà ghê người’
Chẳng lẽ kế hoạch của cô đã thất bại? Người đang nằm kia chính là cô sao? Đột nhiên, Hạ Hàm cảm thấy đau lòng, cô gái hai tiếng trước còn dám liều lĩnh cãi tay đôi với anh, giờ đây..’
Cứ nằm trước mắt anh như vậy sao’
Đây là kết cục cho việc làm xằng làm bậy ư’
Hạ Hàm hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân phải kìm nén bị thương’
Dù gì..’
Không khí như đông cứng lại, Hạ Hàm vươn tay từ từ kéo tấm vải trắng phủ lên thi thể ra, khuôn mặt dưới tấm vải dần dần lộ ra trước mắt’
Sắc mặt Hạ Hàm chậm rãi thay đổi giống như tắc kè hoa vậy’
Bởi vì người đang nằm trên giường không phải Đông Túy mà là người phụ nữ tên ViVi kia’
“Lach cach.” Nghe thấy tiếng động, Hạ Hàm cảnh giác rọi đèn pin vào phía mép giường’
Anh liền nhìn thấy Lưu Chấn, miệng bịt kín, cả người đầy vết thương, cả tay lẫn chân bị trói chặt vào mép giường.
Trong lòng đột nhiên thấy nhẹ bẫng, Hạ Hàm thầm than một tiếng, cô gái kia, thực sự không tầm thường’
“Ha ha...” Cảnh tượng này khiến Hạ Hàm không nhịn được mà cười khẽ, “Gọi xe cứu thương đi, sau đó...” Hạ Hàm đưa mắt nhìn Lưu Chẩn, trầm giọng nói: “Đưa ông ta đến Cục Cảnh sát thẩm vấn.” “Vâng!” Người đứng phía sau nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh’
Lúc này đây, nhìn thấy người nằm trên giường là Vi Vi, Lưu Chấn cũng hoảng sợ’
Ông ta căn bản không ngờ được rằng người bị hại lại là đồng bọn của mình! “Tiểu Ngô, cậu dẫn người cùng đến bệnh viện, giám sát người phụ nữ này thật chặt.” Hạ Hàm chỉ định xong xuôi toàn bộ công việc tiếp theo, bỗng phát hiện..’
Giờ đây..’
Thực sự anh cũng không còn muốn bắt giam cô nữa, ngược lại, anh muốn xem xem cô còn có thể bày ra những trò gì’
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây? Chỉ có người tự mình trải qua mới biết được.
Hai giờ trước, sau khi tách ra ở công viên, dựa theo kế hoạch ban đầu, quét sạch chướng ngại vật, Đông Túy liền nhắm đến cổng tay của công viên, hoàn toàn ngược hướng với cổng chính’
Sau đó cô liền gọi điện cho ViVi nói mình bị lạc đường, dụ cô ta đến cổng tây công viên để gặp mặt’
“Chị Vi Vi, thật ngại quá, lại làm phiền chị rồi’
Em đầu óc ngu dốt.” Đông Túy đứng ở cửa công viên, nhìn thấy Vi Vi đi tới liên tự trách’
“Hi, không sao cả, tôi đây cũng có lúc lạc đường mà.” ViVi cười đùa, lại nói tiếp: “Vậy giờ chúng ta đi thôi, nếu không lát nữa trời mưa thì không tiện.” “Vâng, được ạ!” Hai người bung dù chuẩn bị rời đi thì đột nhiên điện thoại của Vi Vi nhận được tin nhắn’
Vi Vi liền móc di động ra xem nội dung tin nhắn’
[Có tôm lớn mắc câu, có thêm 20 con.’
ViVi vừa thấy liền vui vẻ ra mặt, tuy rằng có chút không vui với việc Lưu Chấn đột ngột tự tìm nguồn hàng nhưng mà có thể được kiếm tiền thì chính là tôm béo rồi’
“A này người đẹp, cô ở đây chờ tôi chút, tôi sang kia rút thêm ít tiền đã, trên người tôi không mang đủ tiền.” Vi Vi nhìn xung quanh liền thấy ngân hàng nông nghiệp ở đối diện cổng tây’
Đông Túy đương nhiên không phản đối, khẽ gật đầu, “Được ạ, em chờ chị’
Chị đi đi.” Nhìn bóng ViVi rời đi, Đông Túy cười nhạt’
Xem ra ám hiệu không sai, đúng là kỹ thuật giải mã của Phong Tiểu Mạn lợi hại, vạch trần được ám hiệu của bọn chúng’
Ở một nơi khác, Lưu Chấn đang nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp trước mắt’
Bỏ kiểu trang điểm mắt khói, khuyên mũi khuyên môi, cách ăn mặc trông cực kỳ thơ ngây, hình xăm trên tay đã được giấu dưới lớp tay áo..’
Giờ phút này đây, Lưu Chấn vừa tan tầm, chuẩn bị chạy đến thôn Đông Lý liền bị cô chặn lại, nghe cô dịu dàng nói: “Anh đẹp trai ơi, em có thể mượn di động của anh được không ạ? Di động của em bị hết pin nên em không gọi cho bạn em vừa mới bị tai nạn được.” Dáng vẻ đầy tủi thân khiến người ta nhìn thấy mà thương.
Đương nhiên, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Lưu Chấn cũng vì thế mà mắc câu: “Ừ, được thôi.” Ông ta đưa điện thoại cho Tô Đát Quý’
“Cảm ơn anh đẹp trai!” Tô Đát Quý cầm lấy di động, xoay người giả vờ gọi điện thoại rồi dùng điện thoại của ông ta gửi ám hiệu cho ViVi Xác định gửi đi thành công liền xóa bỏ lịch sử’
Sau đó cô xoay người, nở nụ cười tràn ngập ánh mặt trời thanh xuân, “Trả cho anh đẹp trai nè, bạn em nói lát nữa sẽ tới tìm em’
Cảm ơn anh’
Anh đang vội tan ca ạ, anh đi mau không lát nữa lại mưa.” “Được rồi, vậy thì, tạm biệt người đẹp.” Lưu Chấn nuối tiếc xoay người rời đi, bỏ lại Tô Đát Quý’
Nhìn thấy lão đã đi khỏi, cô mới lấy điện thoại vào group WeChat và nhắn: [Bên này nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi’
Ui chao ơi, xấu như vậy tôi còn phải sống trái lương tâm mà kêu đẹp trai’
Giờ tôi sang ngay đây, các chị em hành động cẩn thận.] Bắt Tô Đát Quý phải nói mấy lời nịnh hót như vậy quả thật còn ghê tởm hơn cả ăn phân chuột’
ViVi lấy tiền xong, hai người đi tiếp, mỗi người một suy nghĩ riêng’
Họ đi nhờ một chiếc xe ba bánh bình thường đến cổng thôn Đông Lý’
Xuống xe liền đi thẳng vào kho thóc’
Đông Túy đứng trong kho thóc, đưa mắt đánh giá nơi tồi tàn này’
Nơi này chính là chỗ bọn chúng dùng thủ đoạn bỉ ổi hủy hoại cả cuộc đời người khác’
Không tồi, rất tốt’
“A này, cô chờ một lát, bác sĩ giải phẫu chuyên nghiệp sẽ đến nhanh thôi’
Yên tâm, sau khi mổ xong thì một trăm nghìn tệ trong túi tôi sẽ là của cô.” Dáng vẻ của Đông Túy khiến Vi Vi cho rằng cô có chút bất an, bèn lấy lời ngon tiếng ngọt mà trấn an cô’
Đông Túy gật đầu, im lặng quay đi, lơ đãng đưa tay gãi đầu, đồng thời thuận tay gõ gõ lên máy định vị truyền tin phía sau tai’
Thế nhưng, Đông Túy nhanh chóng phát hiện điều bất thường bởi vì..’
Máy truyền tin không có phản ứng’
Trong chớp mắt, Đông Túy nghĩ ra nơi này là ngoại thành tín hiệu vốn đã yếu, nếu bọn chúng có tình trang bị máy làm nhiễu tín hiệu thì chỗ này chính là hiện trường phạm tội hoàn toàn an toàn, khép kín’
Cũng cùng lúc này, Đông Túy phát giác ViVi táy máy ở đằng sau’
Thần kinh nhạy bén của cô phát giác được cô ta lén lút lấy ống tiêm cỡ nhỏ ra rồi đột nhiên đâm về phía mình.