Đóa Hồng Kiêu Ngạo

Chương 21: 21: Sao Anh Không Nói Do Cơ Co Rút Đi

Thẩm Tô Khê cao 1m7, nhưng đứng trước nam sinh kia vẫn thấp hơn nửa cái đầu.

Sự chênh lệch này khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn cậu, khí thế liền giảm bớt.

Ánh sáng rọi lên khuôn mặt cậu nam sinh kia, môi mím chặt, cả người cứng đờ như bánh bao để qua đêm.

Sau đó, Thẩm Tô Khê nhìn thấy cậu chậm rãi bỏ mũ hoodie trên đầu xuống.

Thoang thoảng mùi dầu gội đầu, hương bưởi thanh mát.

Chẳng bao lâu, tóc cậu đã ẩm ướt một tầng.

Thẩm Tô Khê nhìn xuyên qua vai cậu, về phía xa xăm.

Cô cũng chẳng biết mình đang nhìn cái gì.

Cả hai đều lặng im, không nhúc nhích.

Sắc trời yên tĩnh trở lại, ngoài tiếng xào xạc của lá cây, dường như chỉ có tiếng hít thở của bọn họ, cùng cảm xúc gợn sóng khó lòng che giấu.

Cuộc giằng co không tiếng động rốt cuộc cũng kết thúc khi Thẩm Tô Khê mở miệng: "Cậu đi theo tôi sao?"

Lúc nói chuyện, cô di chuyển tầm mắt về, nhìn thẳng vào cậu.

Cô tận lực điều chỉnh giọng nói bình tĩnh lại, nhưng câu hỏi này vốn hùng hổ dọa người, thế nên nghe chẳng khác gì một câu chất vấn.

Cách một khoảng gần, cô nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình trong mắt cậu.

"Tôi không đi theo chị." Cô nghe thấy cậu trả lời.

Giọng rất khàn, không phải loại trong trẻo hay trầm thấp vỡ giọng của thiếu niên.

Cậu kéo lại áo khoác, đội mũ hoodie lên, khom người nhặt quyển sách dưới đất rồi bước qua người Thẩm Tô Khê.

Cũng như lúc tới gần, cứ thế lặng lẽ rời đi.

Thẩm Tô Khê quay lại nhìn bóng lưng thẳng tắp kia, như thể có gì sụp đổ bên trong cậu, không hiểu sao, cô còn nhìn ra cả bướng bỉnh, kiêu ngạo của độ tuổi thiếu niên.

Chỉ trong một cái chớp mắt đó, cô sực nhớ tới một người.

"Lâm An!"

Bóng người đằng trước bỗng chốc cứng đờ.

Một tiếng gọi từ tiềm thức, giống như từ xa xôi vọng về, hích một cú vào trái tim cô.

Ngay cả cô cũng đã quên, bao nhiêu năm rồi mình không nhớ tới cái tên này.

Nhưng có lẽ cô đã xem nhẹ hai chữ "Lâm An" này.

Một cú đánh khiến cô trở tay không kịp, đánh cho pháo đài bên trong cô sụp đổ.

Giờ phút này, ký ức của bảy năm trước chỉ là những hình ảnh mỏng manh còn sót lại.

Nhưng cô vẫn nhớ như in, ở năm tháng cô độc đó, đã có một người không ngại mệt mỏi trao cho cô thứ ấm áp mà ngay cả Thẩm Thanh lẫn Tần Mật đều chưa từng.

Cậu nam sinh với nụ cười thẹn thùng.

Cậu nam sinh biết kể câu chuyện cười.

- - Cậu nam sinh đã chết.

"Lâm An!" Hai chân như bị đóng băng, Thẩm Tô Khê chỉ có thể đứng từ xa hét lên, đôi mắt dần ửng đỏ.

Thật lâu sau, cơn gió mới cuốn chất giọng khàn của cậu tới.

"Chị nhận sai người rồi."

Cô biết.

Sao cô lại không biết?

Thẩm Tô Khê nheo mắt nhìn cậu quẹo vào một con hẻm bên đường.

Cách đó mười mấy mét là khu nhà cũ kỹ, cột điện giăng dây thành tấm lưới, cắt những cánh cửa màu nâu lạnh lẽo, những hàng rào lủn chủn thành từng mảnh nhỏ.

Ánh mắt Thẩm Tô Khê vẫn không rời khỏi khu nhà, cho tới khi dây thường xuân phất phơ trong gió lần thứ tám, bóng dáng nam sinh kia mới xuất hiện lần nữa.

Lần này, cô chỉ nhìn thấy một bóng lưng thu bé lại vì khoảng cách xa, bao phủ bởi ngọn đèn nhấp nháy ngoài hành lang, mờ mờ ảo ảo.

Dưới ánh đèn lấp lóe, làn sương lạnh lẽo bao vây mọi thứ.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu, mắt cũng dần mỏi mệt, chỉ một cái chớp mắt như thế, Thẩm Tô Khê không nhìn thấy gì nữa, chỉ nghe một tiếng kẽo kẹt mở cửa.

Ngay sau đó, có tiếng đóng cửa không nặng không nhẹ.

Thẩm Tô Khê chậm rãi thu hồi ánh mắt, cô mở lòng bàn tay ra, mưa bụi vây quanh lấy cả người cô, như là tuyết rơi.

Chẳng qua, dẫu là mưa hay tuyết, tất thảy đều giá lạnh như nhau, che chắn cỡ nào cũng không thấy ấm.

Năm nay, thời tiết dường như lạnh sớm hơn rất nhiều.

Có lẽ mùa đông đã sắp gõ cửa.

Cũng không biết năm nay tuyết có rơi ở Bắc thành hay không.

Cô thật sự.

Rất ghét tuyết.

Thẩm Tô Khê xoa xoa hai bàn tay, rụt tay vào người, cuối cùng mới cảm nhận được chút tia ấm.

Đêm đó, Thẩm Tô Khê ngủ không yên giấc.

Những giấc mộng kỳ quái lộn xộn tràn vào giấc ngủ của cô.

Mới đầu, khung cảnh chỉ có một đường hầm trắng xóa, cuối đường hầm, bóng người mới nhốn nháo hiện lại, kèm theo những tiếng trò chuyện vang lên bên tai.

"Ông bà Thẩm đúng là đáng thương, làm lụng vất vả cả đời, rồi cứ thế, nói đi là đi..."

"Phải không? Hai người thật thà lương thiện sao có thể nuôi được ra đứa con gái ghê tởm như thế được? Còn khắc chết cả cha mẹ đang sống sờ sờ."

"Đúng là xui tám kiếp.

Tiểu Bảo, sau này con cách xa ả đàn bà kia ra một chút, biết chưa? Cả con gái của ả ta nữa, đức hạnh không ra gì thì sao nuôi nấng con nên người được."

Thẩm Tô Khê muốn nói "Không đúng", nhưng cô có cố gắng thế nào, cổ họng cũng không thể bật ra một tiếng.

Cô chỉ có thể đón nhận những lời lăng mạ dơ bẩn đó, như thủy triều đánh lên người cô, để đóa bọt sóng nuốt chửng.

Cô bị cuốn vào biển cả.

Trong biển chẳng một chiếc thuyền đậu neo, cũng chẳng có nổi một cọc đánh dấu.

Chỉ có ở bên kia.

Là một người giống như cô, là Thẩm Thanh không nơi nương tựa.

Hình ảnh thay đổi.

Trong tầm mắt mơ hồ, Thẩm Tô Khê chật vật nhận ra cô đang ở trước cổng trường.

Chờ đến khi cảnh tượng rõ ràng, trước mặt cô xuất hiện một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, gót giày rất cao, móng tay vừa dài vừa nhọn.

Thẩm Tô Khê nỗ lực nhìn thấu biểu tình trên mặt người kia, nhưng trước khi cô có thời gian, một cú tát đã đánh tới.

"Là mày hại chết nó." Bà ta nói, thanh âm cũng bén nhọn như là móng tay.

Ươn ướt, có gì đó chảy xuống.

Thẩm Tô Khê lau mặt, là máu loãng.

Một giấc ngủ không mấy an ổn, như chiếc đèn kéo quân xoay vòng vòng.

Thẩm Tô Khê choàng tỉnh, cô bật dậy, hai tay chống sau giường, há miệng thở dốc.

Đến khi ý thức trở lại, cô phát hiện váy ngủ cùng gối đầu đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô sờ cổ, cũng dầm dề một mảnh.

Cô vỗ vỗ má trái, đi chân trần vào nhà vệ sinh.

Đứng trước gương trên bồn rửa mặt, Thẩm Tô Khê dùng khăn lau mặt, rồi lại lau thêm lần nữa, lúc này cô mới thấy khuôn mặt mình trắng bệch yếu ớt.

Cô cúi sát người vào soi, tuy khí sắc không đẹp lắm, nhưng làn da vẫn mịn màng như cũ, không có vết thương, giống như chưa từng phát sinh cái gì.

Nhưng dù nên hay không, những chuyện đó đều đã thật sự xảy ra.

Thẩm Tô Khê mở danh bạ, tìm số điện thoại của Thẩm Thanh.

Bên kia đổ chuông vài tiếng mới bấm nghe.

Cả hai đều trầm mặc một lúc.

"Xảy ra chuyện gì?" Bầu không khí khác thường khiến Thẩm Thanh hơi lo lắng.

Thẩm Tô Khê nhìn móng tay, qua một lúc lâu mới nói: "Mẹ, đêm qua con nằm mơ."

Thẩm Thanh chờ cô nói tiếp, kiên nhẫn đã khô cạn, đầu kia mới nhẹ nhàng nói: "Mơ thấy con nhặt được một đồng xu."

"......"

"Sau đó mừng đến mức sặc nước miếng chết."

"......?"

Mẹ thấy hiện tại con vẫn đang mơ thì có.

Tính tình của con gái cũng không phải ngày một ngày hai, Thẩm Thanh nhanh chóng nhận ra chuyện cô muốn nói cũng không phải điều này.

"Rốt cuộc con muốn nói gì?"

"Con đói, không có tiền ăn."

"......"

Suốt ngày chỉ biết ăn với ăn!

Thẩm Thanh bị cô chọc tức đến buồn cười, bà từ bi gửi qua cho cô 250 tệ ăn cơm, sau đó không chút lưu tình mà cúp điện thoại.

Thẩm Tô Khê cảm thấy những tiếng ù ù bên tai lại xuất hiện, lỗ tai nhói lên từng đợt.

Cô nhéo vành tai ra xem, phát hiện lỗ tai bị viêm nhiễm lúc nào không hay, có mủ chảy ra.

Chưa tới vài phút, điện thoại đổ chuông.

Cô không thèm nhìn là ai, cầm lên nghe luôn, đầu bên kia nói: "Tô Khê, anh đang ở dưới nhà em."

Sao cô lại quên mất chuyện này nhỉ?

Nhưng mà.

Lỗ tai, hình như, không đau nữa?

Giang Cẩn Châu hóa ra còn có công dụng này?

"Anh đợi một lát, em xuống liền."

Vừa dứt lời, lỗ tai lại bắt đầu nhoi nhói, Thẩm Tô Khê vội vã nói: "Anh đừng cúp điện thoại."

Cô rút dây sạc, chậm rãi nói: "Em muốn nghe giọng của anh."

Nếu có thể.

Thuận tiện...!Ngăn lại cơn đau.

Cuộc gọi kết thúc sau mười lăm phút ba mươi bảy giây nói chuyện không mệt mỏi của Giang Cẩn Châu.

Thẩm Tô Khê mặc cái váy dệt kim màu xanh khói hôm trước Giang Cẩn Châu khen, vạt váy uốn lượn kiểu đuôi cá, dài đến đùi, chân cô đi một đôi bốt da trắng.

Sau trận mưa to giữa đêm qua, những chiếc lá úa tàn mang theo tàn tích của mùa thu rụng đầy ngoài đường, mây bồng bềnh giữa ánh sáng nhu hòa, sau cơn mưa trời lại tươi đẹp.

Xe đậu dưới bóng râm, Giang Cẩn Châu tựa nửa người lên xe, tia sáng mỏng manh xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống khuôn mặt anh, bật lên ý cười nơi đáy mắt.

Thẩm Tô Khê chợt thấy hơi chua chua, chỉ muốn xông lên ôm lấy anh.

Ý nghĩ chợt lóe một giây liền bị cô dập tắt, sau đó cô tự phỉ nhổ bản thân.

Xong đời! Cô đã bị Tần Mật làm tha hóa!

Tôn chỉ "Dựa vào đàn ông thì trời tru đất diệt" của cô đã bị phá vỡ!!!

Nhưng mà, hôn cũng đã hôn, ôm một chút chắc là không sao?

Phúc lợi của bạn gái, chẳng lẽ cô không được hưởng tí xíu nào ư?

Chờ đến khi xúc cảm ấm áp dính lấy nhau, cả hai đều khẽ giật mình.

Hương linh sam thanh khiết trong trẻo xông vào khoang mũi, tiếp xúc gần gũi khiến hơi thở của cả hai đều quấn quít triền miên.

Nói thật, vẫn hơi ngại ngùng.

Bản mặt già của Thẩm Tô Khê ửng đỏ lên, cho đến khi cánh tay trên xương bướm siết chặt, hơi nóng men lên một lần nữa.

Khoảng khắc thẹn thùng này tồn tại được vài chục giây.

Với đôi bốt 6 centimet, cằm cô vừa vặn chạm tới vai anh, ngừng lại một lúc, cô tự nhiên áp mặt vào người anh, vòng tay ôm anh.

Thẹn thùng giảm đi rất nhiều.

"Biết rồi, phiền quá, không phải mới một ngày không gặp sao?"

Một giọng nữ trong trẻo kèm theo chút không kiên nhẫn phá vỡ bầu không khí ái muội.

Thẩm Tô Khê hé nửa mắt lên nhìn, người phụ nữ kia mặc một bộ công sở đen, tay kéo một chiếc vali nhỏ.

Cô ta im lặng một lát, rồi lại càng vang dội hơn: "Tôi là người như vậy sao? Có cái gì mà phải xấu hổ? Ôm ấp hôn hít giữa đường còn chưa thấy mất mặt nữa kìa? Không nói nữa! Thế đi! Cúp đây!"

Thẩm Tô Khê: "......?"

Cái gì mà không biết mất mặt?

Cô có chỗ nào mà không thẹn thùng xấu hổ đâu?

Người phụ nữ kia buông điện thoại, ngước mắt lên, liền phát hiện một đôi tình nhân đứng cạnh xe Santana, vẻ mặt không mấy thoải mái, bầu không khí quỷ dị còn lan xa tận 20 mét.

Tầm mắt va chạm, bùm bùm chát chát trong không trung mấy giây.

Thẩm Tô Khê hung hăng trừng mắt nhìn người kia, cô rời khỏi vòng tay của Giang Cẩn Châu.

Có gió thổi qua, mái tóc cô bay phấp phới, khẽ cọ qua mũi cô, nhột nhột.

Cô híp mắt, đang định giơ tay lên, lòng bàn tay lành lạnh của người đối diện chợt xoa khuôn mặt cô, vén sợi tóc phiền toái kia ra sau tai giúp cô.

Động tác nâng niu mềm mại như thể cô là viên châu ngọc quý, Thẩm Tô Khê càng mất tự nhiên, cô lỡ miệng: "Ban nãy em vấp chân."

Chứ không phải cố ý lao vào vòng tay anh.

Vừa nói xong cô liền hối hận, đây còn không phải lạy ông tôi ở bụi này hay sao?

Ngu mới tin!

Nào ngờ--

"Anh cũng vấp chân."

Thanh âm kia còn ẩn chứa ý cười khe khẽ.

Thẩm Tô Khê lý giải thành "Được rồi, chỉ cần em không thừa nhận anh sẽ không vạch trần, không một ai biết em là em cố ý".

"......?"

Sao anh không nói do cơ co rút đi?

"Vậy à?" Cô chun mũi, lặng lẽ đứng thẳng lưng lên: "Trùng hợp ghê.".