Edit: Gin’s
Sau khi Tân Duyên lên cấp năm không lâu Triệu Khoa Lâm cũng hoàn toàn đè bẹp nhà họ Vương.
Nhưng nhà họ Vương phản công vào thời khắc sống còn cũng mang đến cho Triệu Khoa Lâm phiền toái không nhỏ.
Toàn bộ thành Hàng Hải cứ thế loạn hết cả lên.
Có người đứng ra kháng nghị cho nhà họ Vương, bắt Triệu Khoa Lâm là người nhà họ Triệu cút đi, cũng có người bất mãn với nhà họ Vương ra mặt bênh vực Triệu Khoa Lâm.
Hai phe nhục mạ lẫn nhau trong công viên, thỉnh thoảng động thủ.
Tân Duyên vừa tự bôi thuốc cho mình vừa xem tin tức, rất không hiểu tình huống này: “Cơ bản họ đều không có sức chiến đấu, là dân thường không thể ra khỏi thành đúng không? Việc gì phải cãi nhau như thật vậy?”
Dù là nhà họ Vương nắm quyền hay Triệu Khoa Lâm làm thành chủ thì cuộc sống của họ cũng sẽ không thay đổi.
“Bọn họ còn ôm hi vọng, rất tốt.” Quan Thừa Phong nói, có sức sống như vậy vẫn hơn là tê liệt.
“Cũng phải.” Tân Duyên gật gật đầu, đột nhiên nhìn về phía Quan Thừa Phong: “Phong Phong, gần đây anh không chịu thân thiết với em, có phải là chiếm được em rồi nên không còn hiếm lạ nữa đúng không?”
Quan Thừa Phong: “… Trên người em còn nhiều vết thương lắm!”
“Em không ngại!” Tân Duyên nói.
Mấy ngày nay quả thực y vội vàng tăng cao thực lực, nhưng vẫn nguyện ý thân thiết vơid Quan Thừa Phong như cũ, chỉ là Quan Thừa Phong không chịu chạm vào y, y quá mệt mỏi… Thường thường hơi không để ý một chút là lăn ra ngủ.
“Anh để ý.” Quan Thừa Phong ôm lấy y: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Tân Duyên vùi trong lòng Quan Thừa Phong không nhịn được cười rộ lên.
Nghỉ ngơi một buổi tối tinh thần của Tân Duyên tốt hơn nhiều.
Hai phe phái trong thành còn đang đối đầu, phần lớn mọi người vẫn sống cuộc sống như trước đây, cửa ra vào thành thị vẫn rất đông người.
Tân Duyên và Quan Thừa Phong ra khỏi thành, vẫn như cũ, lái xe đi về phía xa xa.
Sau khi họ đi được một đoạn, cặp sinh đôi và Lâm Kỳ Minh cùng nhau xuất hiện, nói với Tân Duyên: “Tân Duyên, đi theo bọn tôi.”
Tân Duyên hỏi: “Các anh có cần trói tôi lại không?”
“Không cần trói, nhưng theo lý là phải chuốc thuốc mê cho cậu. Túc Giang Nham cho tôi một loại thuốc gây tổn hại rất lớn cho cơ thể, Triệu Khoa Lâm lại để tôi đổi thành một loại khác vô hại cho cậu dùng.” Lâm Kỳ Minh lấy ra một bình thuốc: “Tôi sẽ vung chút thuốc lên người cậu, lúc hít vào có thể cậu sẽ hơi choáng váng nhưng rất nhanh sẽ không sao.”
“Được.” Tân Duyên đồng ý.
Quan Thừa Phong thấy thế hỏi Lâm Kỳ Minh: “Bọn họ muốn làm gì tôi?”
Lâm Kỳ Minh nói: “Túc Giang Nham muốn tôi gϊếŧ anh, Triệu Khoa Lâm muốn tôi phế Phúc Năng rồi đánh gãy chân anh.”
“Triệu Khoa Lâm thật độc ác.” Quan Thừa Phong nói, gãy chân lại không còn Phúc Năng, hắn chưa chắc sẽ chết ở bên ngoài, đương nhiên, Triệu Khoa Lâm hẳn là sẽ không để hắn chết, mà sẽ để hắn nếm trải đau đớn bị Phúc Xạ thương tổn sau khi khổ sở sống sót.
“Đúng thế!” Lâm Kỳ Minh nói: “Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi một chút, chờ sau đó lại đi… Đánh nhau cũng cần chút thời gian! Đúng rồi Quan An, anh làm nhàu quần áo của Tân Duyên một chút đi, ra vẻ vừa đánh nhau xong ấy.”
Quan Thừa Phong gật đầu, cùng Tân Duyên ngụy trang thành dáng vẻ vừa đánh nhau xong.
Khi Tân Duyên ở cùng Quan Thừa Phong rất hoạt bát, lúc này lại tỏ ra rất thận trọng.
Quan Thừa Phong xoa đầu y, nói: “Em yên tâm, anh sẽ ở trong bóng tối.”
Mấy ngày nay Tân Duyên vẫn luôn nỗ lực huấn luyện, hắn cũng giống vậy.
Hắn không hy vọng Tân Duyên có chuyện, dường như dồn hết toàn lực, bây giờ cách cấp tám chỉ còn một bước.
“Em không hề lo lắng.” Tân Duyên nói, bên cạnh Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham toàn bộ là người của bọn họ, y thật sự không lo lắng gì hết.
Không nói những cái khác, tiết mục tự chui đầu vào lưới hiện tại khiến y cảm thấy rất thú vị, có hơi buồn cười.
“Đến lúc đó cẩn thận một chút!” Quan Thừa Phong lại nói.
“Em sẽ!” Tân Duyên đáp lại, lên xe của Lâm Kỳ Minh chuẩn bị đi gặp Túc Giang Nham.
Túc Giang Nham đang ở trong một chiếc chiến xa kiểu nhà đỗ ngoài thành.
Chiến xa đều rất lớn, đa số ngang với một chiếc xe nhà di động trước tận thế, mà chiến xa kiểu nhà giống như một garage có thể chứa ô tô bên trong.
Loại chiến xa kiểu nhà này có tốc độ không nhanh nhưng tấm thép bao bên ngoài rất dày, khi lái bên ngoài trông không khác gì một chiếc xe tăng có thể san bằng tất cả mọi thứ xung quanh.
Trên cơ bản nó là một kiểu nhà di động loại nhỏ, sản xuất cho những người muốn ra ngoài thành nghỉ phép dùng, người mua đa số là kẻ có tiền nên nội thất bên trong được bố trí rất xa hoa.
Túc Giang Nham bày đầy những đồ vật đắt giá trong chiếc xe này, ngay cả lọ hoa để trên bàn cũng là hàng hiệu.
Trong bình hoa, hoàn cắm vài nhánh hoa hồng trước tận thế, bên cạnh lọ hoa là một đĩa hoa quả.
Không, cũng không hoàn toàn là hoa quả, cà chua và dưa chuột trong số đó không thể coi là hoa quả.
Túc Giang Nham ngồi trong xe nhìn khung cảnh bên ngoài cửa xe, vẻ mặt có chút nôn nóng.
Mãi cho đến khi thấy một chiếc chiến xa từ đằng xa vẻ mặt của gã mới bình tĩnh lại, chờ Lâm Kỳ Minh mang theo Tân Duyên từ trên chiếc xe kia đi xuống trên mặt gã nở ra nụ cười.
Lâm Kỳ Minh mang theo Tân Duyên lên nhà xe của Túc Giang Nham.
Túc Giang Nham hỏi: “Không gặp phải vấn đề gì chứ?”
Lâm Kỳ Minh nói: “Bọn họ một người cấp ba người kia cũng chỉ cấp bốn, tôi có thể gặp phải vấn đề gì chứ? Nhưng Tân Duyên cũng rất lợi hại, không hề giống người mới vừa trở thành chiến sĩ Phúc Năng được một năm.”
Nghe Lâm Kỳ Minh khen Tân Duyên, Túc Giang Nham có chút không vui nhưng gã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đến nhìn Tân Duyên.
Tân Duyên hôn mê, mặc đồng phục tác chiến bị Lâm Kỳ Minh xách tới.
Túc Giang Nham biết mình cần phải gϊếŧ y ngay, nhưng nhắc tới cũng kỳ… Gã có chút muốn tâm sự với Tân Duyên.
Cũng không biết sau khi Tân Duyên nhận ra mình đã rơi vào tay gã sẽ có vẻ mặt gì.
Túc Giang Nham nghĩ như thế xong thì sút cho Tân Duyên một cú.
Nhưng chân của gã vừa đưa ra đã bị người khác ngăn cản.
Ngăn cản gã chính là Lâm Kỳ Minh.
Túc Giang Nham tức giận nhìn Lâm Kỳ Minh: “Anh làm gì!”
Lâm Kỳ Minh không lên tiếng, nhìn về một cái góc nào đó trong nhà kho.
Nơi đó có một cái tủ, lúc này cửa tủ mở ra, Triệu Khoa Lâm đột nhiên từ bên trong bước ra ngoài.
“Triệu Khoa Lâm!” Túc Giang Nham khϊếp sợ nhìn Triệu Khoa Lâm.
“Là tôi.”
“Sao anh lại ở chỗ này, anh…” Túc Giang Nham đột nhiên nhìn về phía Lâm Kỳ Minh: “Anh phản bội tôi!”
“Túc thiếu, tôi vốn là người của Triệu thiếu, làm sao có thể nói là phản bội cậu?” Lâm Kỳ Minh đầy mặt vô tội.
Túc Giang Nham trong cơn giận dữ vẻ mặt cũng thay đổi.
Triệu Khoa Lâm lại cười cười, nhìn về phía Lâm Kỳ Minh: “Cậu ra ngoài chờ.”
“Vâng, Triệu thiếu.” Lâm Kỳ Minh đáp lại, đứng dậy đi đến chiến xe đứng ở cửa, cùng lúc đó cặp sinh đôi cũng đi ra từ chiếc chiến xa hắn lái tới, đứng cạnh cửa.
Mà bên ngoài cũng không chỉ có ba người bọn họ… Từ nóc nhà xe, gầm xe cũng đi ra mấy người, vây quanh nhà xe.
Túc Giang Nham chỉ là người bình thường, căn bản không phát hiện những chiến sĩ Phúc Năng ẩn giấu xung quanh. Xe này cũng là Triệu Khoa Lâm mua cho gã, chỗ nào có thể giấu người Triệu Khoa Lâm còn rõ hơn cả gã.
Gã chọn ra ngày hôm nay là thừa dịp Triệu Khoa Lâm bận rộn sứt đầu mẻ trán mới dám đối phó với Tân Duyên, kết quả… Triệu Khoa Lâm thế mà cũng tới!
“Triệu Khoa Lâm, anh coi trọng Tân Duyên như vậy? vì y mà bỏ mặc sự tình trong thành chạy đến đây!” Túc Giang Nham tức giận nhìn Triệu Khoa Lâm.
“Chuyện trong thành tôi đã sớm giải quyết xong rồi, không có việc gì.” Triệu Khoa Lâm cười rộ lên, “Lần này tôi đến đây là để giải quyết em đấy.”
Vẻ mặt Triệu Khoa Lâm nhìn như rất dịu dàng nhưng lời y nói nghe sao cũng không đúng.
Túc Giang Nham bối rối: “Giải quyết tôi?”
“Đương nhiên.” Triệu Khoa Lâm nói, “Sau đó cõi đời này sẽ không còn em nữa, em đố kị Tân Duyên, phái người bắt cóc y, còn bản thân thì chạy trốn…”
“Anh muốn gϊếŧ tôi? Triệu Khoa Lâm, tôi giúp anh nhiều như vậy, anh lại muốn gϊếŧ tôi!” Túc Giang Nham sợ hãi nhìn Triệu Khoa Lâm.
“Em giúp tôi chỗ nào?” Triệu Khoa Lâm cười.
Triệu Khoa Lâm cười rộ lên rất dễ nhìn, nhưng lúc này Túc Giang Nham thấy vẻ mặt của Triệu Khoa Lâm lại chỉ cảm thấy một luồng ý lạnh dâng lên từ sau lưng, lan tràn đến toàn thân hắn, khiến gã không dám nhúc nhích.
Trong sách Triệu Khoa Lâm cũng không phải là người tốt lành gì, xưa nay cũng không xem gϊếŧ người là chuyện to tát, đời này sau khi gã quen biết Triệu Khoa Lâm… từ thú triều ở thành Sùng An đã dây dưa với Triệu Khoa Lâm!
Túc Giang Nham cực sợ: “Tôi đã nói cho anh rất nhiều chuyện, tôi còn trấn an Phúc Năng cho anh!”
“Những gì em nói cho tôi, tôi đều biết, còn em động viên Phúc Năng cho tôi… cũng không phải bản lĩnh của em, em chỉ… Cướp bàn tay vàng của Tân Duyên.” Triệu Khoa Lâm thấp giọng nói.
Túc Giang Nham đặt mông ngã ngồi xuống đất, đã sợ hãi tới cực điểm.
Triệu Khoa Lâm còn biết chuyện này… Triệu Khoa Lâm làm sao biết được?
“Anh… Anh…” Triệu Khoa Lâm là sống lại, hay cũng xuyên sách giống gã? Túc Giang Nham cũng muốn hỏi ra miệng lại không biết nên hỏi thế nào.
Triệu Khoa Lâm nói: “Tôi sống lại.”
Túc Giang Nham kêu lên một tiếng sợ hãi, lại hỏi: “Anh sống lại khi nào? Triệu Khoa Lâm ban đầu đâu?” Triệu Khoa Lâm có phải gần đây mới sống lại không? Cho nên mới có thể đột nhiên không tốt với gã, đột nhiên nhìn chằm chằm Tân Duyên…”
“Trước khi đến thành Sùng An tôi đã sống lại rồi.” Triệu Khoa Lâm đáp, y thấy vẻ mặt của Túc Giang Nham liền biết Túc Giang Nham đang suy nghĩ gì, nhưng y không muốn để cho Túc Giang Nham cảm thấy được mình từng yêu gã.
Túc Giang Nham không xứng.
“Anh luôn lừa tôi!” Túc Giang Nham giận tới cực điểm, gã lại bị Triệu Khoa Lâm lừa, Triệu Khoa Lâm từ đầu tới cuối đều lừa gã!
“Không phải em cũng lừa Sở Đông Vũ à? Hắn vốn nên sống hạnh phúc bên Tân Duyên, hiện tại bị em hại thành cái bộ dạng gì?” Triệu Khoa Lâm nói.
Túc Giang Nham không nói, cả người không ngừng run rẩy.
Gã cho rằng mình đã thay thế được nhân vật chính là Tân Duyên, kết quả… Có khi gã phải chết!
Gã không muốn chết!
Trước khi gã xuyên vào sách đã chết rồi, nếu hiện tại chết nữa… Gã không cảm thấy mình có thể may mắn thêm một lần.
“Anh đừng gϊếŧ tôi… Bàn tay vàng của Tân Duyên đang ở trên người tôi đã không thể tách rời, nếu anh gϊếŧ tôi cái gì anh cũng không có!” Túc Giang Nham nói.
“Em yên tâm, tôi không định gϊếŧ em, tôi chỉ nói… Cõi đời này sẽ không có em nữa.” Triệu Khoa Lâm nói: “Em quý giá như vậy sao tôi có thể cam lòng gϊếŧ em chứ?”
Túc Giang Nham run rẩy mạnh hơn.
Còn Tân Duyên nằm trên đất… y đã hoàn toàn bối rối.
Lượng thông tin hai người này nói quá lớn, y load không kịp.
- -----oOo------