Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 30: Tay không bắt bạch lang

Tư bản từ khi sinh ra, đã mang theo tội ác!

Tư bản dùng tư chất không thay đổi, tức nguyên liệu sản xuất, hút đi rất nhiều lao động thặng dư.

Tư bản là cái chết, nó giống như quỷ hút máu, chỉ có hút sức lao động của công nhân mới có sinh mạng. Tư bản hút càng nhiều, sinh mạng của nó lại càng mạnh.

《Tư Bản Luận》

"Vậy mẹ con phát triển Diêu thị như thế nào?" Diêu Phỉ Vũ hỏi Nhạn Công Đức.

Nhạn Công Đức thu hồi nụ cười, trịnh trọng trả lời: "Hai mẫu thân của con, tay trắng làm nên sự nghiệp. Lúc ấy Diêu Thanh cơ hồ hai bàn tay trắng, từ núi cao đi tới Kinh Thành, y như hết thảy đều có an bài. Khi xuống xe, người thứ nhất bà ấy gặp gỡ, chính là Đạm Đài Yên, nhân sinh mới gặp, rất là ăn ý... Dựa vào quan hệ của Đạm Đài Yên, dùng phương thức "tay không bắt bạch lang", tích lũy một số tiền không nhỏ, bọn họ nhìn ra, dùng phương thức này sẽ tích tụ tư bản rất nhanh, nhưng cũng không ổn định bằng thực nghiệp, sau đó dựa vào khoản tài chính này chuyển hướng thực nghiệp, lập nên Diêu thị. Bằng chính đảm lượng cùng tâm cơ, đương nhiên còn có cố gắng không ngừng, người khác đều cảm thấy bọn họ là may mắn, kỳ thật nỗi khổ ở phương diện này, ai có thể biết?"

Diêu Phỉ Vũ nghe xong, âm thầm gật đầu, dừng một chút, nói: "Nhạn bá, chuyện tình con muốn làm là sử dụng một khoản tiền lớn, con muốn đầu tư ở H thị, trên tay cũng có một chút tài chính. Nếu luôn dùng tiền của mẹ, không khỏi có chút ăn bám."

Nhạn Công Đức cười cười: "Ý tưởng không tệ, người trẻ tuổi nên như thế. Nói với ta, không cần quanh co lòng vòng, con nói lời này, ta liền biết, con cần dùng đến quan hệ của ta, nói thẳng đi."

Diêu Phỉ Vũ không thể không cười: "Hiện tại muốn đầu tư, mà kiếm tiền nhiều nhất, nhất định là giới điền sản, giá phòng trong tương lai, chỉ có tăng không giảm. Con muốn mở công ty điền sản, tài chính thì có, bất quá thổ địa, còn cần phiền toái Nhạn bá từ giữa chu toàn."

"Lời tuy không sai, nhưng con cần bao nhiêu đất? Muốn xây biệt thự?"

"Đất không cần quá lớn, nếu không, tài chính trên tay cũng không đủ, lúc đầu làm một ít hộ hình, con cần thu lời nhanh, biệt thự thứ này quá lớn, chính sách cũng xử lý không tốt, hơn nữa chu kỳ tiêu thụ quá dài, thiết kế cũng là một chuyện phiền toái. Hiện tại nhà ở hút hàng, nhà bình dân rất được hoan nghênh. Như vậy, ở phương diện thiết kế, tuyên truyền, tiêu thụ, cũng có thể tiết kiệm không ít công phu. Hơn nữa cũng phù hợp chính sách của quốc gia."

Diêu Phỉ Vũ lúc trước có lo lắng qua, phỏng chừng có thể vận dụng đại khái là năm triệu, nhưng đây đều là tiền công ty, nếu dùng để đầu tư, sẽ làm công ty khan hiếm tài chính, ảnh hưởng phát triển, cho nên cô quyết định vay ngân hàng, mà mình chỉ cần trích ra chút ít dùng cho hoạt động đoàn thể, kỳ thật cái này cũng không khác phương thức tay không bắt bạch lang là mấy, quan trọng nhất chính là quan hệ! Hiện giờ có Nhạn Công Đức, điều kiện cho kế hoạch đã đủ.

Nhạn Công Đức gật gật đầu, hiện tại quốc gia bắt đầu hạn chế sử dụng tài nguyên, xây biệt thự, cần thận trọng, lúc phê duyệt, sẽ có phiền toái không nhỏ, nhưng nếu xây nhà ở bình dân, chính sách vẫn rất mở rộng, có thể mang đến cho chính phủ GDP không nhỏ, về mặt chiến tích, sẽ có ưu đãi rất lớn, mọi người nhất định thích nghe ngóng, Nhạn Công Đức nắm chắc khả năng này. "Vậy cũng tính là cống hiến GDP cho H thị nha, việc này không khó." Dừng một chút, tiếp tục nói: "Bất quá ta có một yêu cầu."

"Thỉnh giảng, nếu có thể làm được, Phỉ Vũ tuyệt không cự tuyệt."

"Ta có một lão chiến hữu, Nạp Lan Hồng Tú. Khi hắn hấp hối, từng nhờ ta chiếu cố nữ nhi, Nạp Lan Nhược Thấm, đây là một oa nhi không tệ, học vị thạc sĩ, hiện giờ, là giáo viên học viện Thế Khải, làm giáo viên không phải không tốt, cũng coi như ổn định, bất quá ta đáp ứng yêu cầu của lão chiến hữu, dĩ nhiên cần làm hết sức, ta muốn cho con bé một chút tiền đồ, cho nên ta hi vọng hạng mục của con... Để con bé làm người phụ trách, cứ coi Nhạn Công Đức ta vô liêm sỉ nương theo con. Yên tâm, ta sẽ không loạn nhét người, tin tưởng con bé sẽ làm con thỏa mãn."

"Nhạn bá cũng không thể nói như vậy, nếu muốn hoàn thành việc này, ngài phải ra không ít lực a, Diêu Phỉ Vũ con chịu ân tình của Nhạn bá, nếu Nạp Lan Nhược Thấm thật sự là một nhân tài, con tự nhiên cao hứng, lôi kéo cô ấy một phen, con có cái gì để dựa, con mượn thế Nhạn bá mới đúng."

Diêu Phỉ Vũ nói phen này, Nhạn Công Đức rất hưởng thụ, haha cười: "Nếu không ta kêu con bé đến luôn."

"Không cần, con nghĩ, vẫn là tự đi tìm cô ấy thì tốt hơn, làm phiền Nhạn bá lâu như vậy, chúng con phải về." Diêu Phỉ Vũ nói.

"Cũng tốt, các con đều là người trẻ tuổi, cũng dễ dàng hữu hảo, ở giữa có lão già như ta, không khỏi có chút xấu hổ."

Diêu Phỉ Vũ được Nhạn Công Đức cho địa chỉ của Nạp Lan Nhược Thấm liền rời khỏi, lấy danh thϊếp hai tay đưa tới trước mặt Nhạn Công Đức. Nhạn Công Đức tiếp nhận, trên đó viết tập đoàn Lam thị, Thư ký Tổng Giám Đốc. Nhạn Công Đức cười, giao danh thϊếp cho Diêu Phỉ Vũ, chỉ thấy danh thϊếp sử dụng giấy cứng, trên mặt chỉ có một cái tên "Nhạn Công Đức" và một số điện thoại, sự thật là như thế, có vài người, thực tế thành tựu không lớn, trên danh thϊếp cũng tràn đầy chức vị, hơn nữa dùng giấy mạ vàng, ngược lại, Nhạn Công Đức từ lớn thành nhỏ, chỉ cần loại giấy bình thường, chỉ một cái tên đã có lực uy hϊếp không nhỏ.

"Bây giờ đi đâu?" Đạm Đài Lượng chờ Diêu Phỉ Vũ ngồi vào trong xe, hỏi.

"Tiễn anh về, sau đó em đi gặp Nạp Lan Nhược Thấm."

"Anh đi với em."

"Đừng, về sau anh chính là người phụ trách ở Diêu thị, nhất định nổi danh, quan hệ của chúng ta càng ít người biết càng tốt, một mình em đi tìm cô ấy sẽ tốt hơn."

"Nhạn bá không nói cho cô ta biết thân phận của em à?" Đạm Đài Lượng cảm thấy Diêu Phỉ Vũ làm điều thừa.

Diêu Phỉ Vũ cười nói: "Biểu ca, anh không hiểu rõ văn hoá giao tiếp ở xã hội Trung Quốc. Nhạn bá đáp ứng em tự đi tìm Nạp Lan Nhược Thấm, ông ấy tự nhiên hiểu được, em không muốn cho Nạp Lan Nhược Thấm biết thân phận, chắc ông ấy sẽ không nói, tin tưởng em."

Đạm Đài Lượng suy tư một phen rồi ai thán: "Đúng ha... Xem ra cô cô không thiên vị, Phỉ Vũ em thật sự thông minh hơn anh." Nghĩ nghĩ, hỏi tiếp: "Lam Diệc Nhiên chẳng phải gặp qua anh sao? Em không lo lắng cô ta biết?"

"Lần trước ai kêu anh đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà em? Bất quá, coi như là biết quan hệ của chúng ta cũng không có gì, ở Lam thị, người em muốn phòng bị không phải chị ấy, em còn muốn cùng chị ấy hảo hảo phát triển một chút." Diêu Phỉ Vũ cong môi, yêu khí toả ra.

Tiễn Đạm Đài Lượng về, Diêu Phỉ Vũ gõ "học viện Thế Khải" vào GPS, đây là học viện mà Nạp Lan Nhược Thấm đang giảng dạy, sau đó căn cứ theo chỉ thị, lái xe rời đi.

Diêu Phỉ Vũ lái xe đến học viện, đại môn khí thế rộng rãi, bốn chữ to vàng óng, lòe lòe tỏa sáng. Chạy đến cửa trường học, Diêu Phỉ Vũ bị bảo vệ ngăn lại. "Muốn làm gì?"

Bảo vệ công tác ở học viện mười mấy năm, danh xe gì chưa thấy qua, nghe nói trước kia tại đây có một cô gái bị tình nghi gϊếŧ người, mỗi ngày còn ngồi Lamborghini đi học.

"Tôi tìm người, Nạp Lan Nhược Thấm." Diêu Phỉ Vũ nói.

"À, là tìm Nạp Lan lão sư. Vậy cô vào đi." Hỏi rõ ý đồ, bảo vệ mới cho Diêu Phỉ Vũ đi.

Vào học viện, chiếu theo bảng hướng dẫn lái xe đến khu nhà trọ giáo viên, Diêu Phỉ Vũ lấy điện thoại ra gọi Nạp Lan Nhược Thấm.

"Alô?" Nạp Lan Nhược Thấm thấy di động hiện số lạ, có chút nghi hoặc.

"Xin chào, là Nạp Lan Nhược Thấm đi?"

"Ừ, cô là?"

"Xin chào, tôi gọi là Diêu Phỉ Vũ, tôi ở dưới lầu, có thể xuống đây gặp mặt không?"

"Chúng ta nhận thức?"

"Không."

"À, xin chờ." Nạp Lan Nhược Thấm cúp điện thoại, không hiểu ra sao, không biết người này tìm mình có chuyện gì, nàng đoán chừng là người giám hộ của một học sinh nào đó.

Đi xuống lầu, liền gặp được một cỗ Audi A4. Ở học viện mà nói, quả thật không tính là xe tốt gì.

Diêu Phỉ Vũ xuống xe, thấy một cô gái thanh tú đứng đấy, cho người ta cảm giác điềm tĩnh, điển cố, bộ dáng rất được. Cô vươn tay. "Xin chào, Diêu Phỉ Vũ."

"Nạp Lan Nhược Thấm." Nạp Lan Nhược Thấm cùng Diêu Phỉ Vũ bắt tay, hỏi tiếp: "Xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?" Vốn nghĩ là người giám hộ, nhưng người này quá trẻ tuổi.

Diêu Phỉ Vũ cười cười: "Có chút chuyện, chúng ta có thể ra ngoài, tìm một chỗ ngồi xuống đàm luận không?"

Nạp Lan Nhược Thấm nghĩ nghĩ, người nọ là một phụ nữ, hơn nữa bộ dạng phi thường xinh đẹp, thấy thế nào cũng không giống người xấu, hẳn không phải người nhàm chán. "Ngoài trường học có một quán cà phê, chúng ta có thể đến đó."

"Cô tốt nghiệp chuyên ngành gì, hiện tại dạy khoá nào?" Hai người ngồi xuống, đều kêu cà phê, Diêu Phỉ Vũ hỏi.

Nạp Lan Nhược Thấm có chút buồn bực, không biết Diêu Phỉ Vũ hỏi cái này là vì cái gì, bất quá vẫn trả lời: "Tốt nghiệp thạc sĩ Kinh Tế học, hiện tại cũng dạy khoá này."

Diêu Phỉ Vũ gật gật đầu: "Không sai."

"Không biết cô tìm tôi có chuyện gì?" Nạp Lan Nhược Thấm khẽ cau mày, Diêu Phỉ Vũ gật đầu, nói không sai, tư thế hệt như lãnh đạo thị sát. Thầm nghĩ trong lòng khí thế người này thật mạnh, từ lúc gặp mặt đến hiện tại, hoàn toàn nắm giữ chủ đạo, hình như vốn quen làm thượng vị giả rồi.

Gia tộc Nạp Lan từng là một đại gia tộc, tuy rằng Nạp Lan Hồng Tú qua đời, gia đạo sa sút, kiêu ngạo trong lòng Nạp Lan Nhược Thấm vẫn còn, đối với Diêu Phỉ Vũ khí thế có chút không phục.

"Nha, ngượng ngùng, tôi còn chưa chỉ ra ý đồ." Nhìn thấy Nạp Lan Nhược Thấm ngạo khí, Diêu Phỉ Vũ vô tâm để ý, xin lỗi cười cười: "Là vầy, công ty của tôi sẽ có hạng mục điền sản, hi vọng Nạp Lan tiểu thư có thể làm quản lý cho hạng mục đó."

Nạp Lan Nhược Thấm nghe Diêu Phỉ Vũ nói xong, theo bản năng, nhìn cỗ xe Audi A4 Diêu Phỉ Vũ đỗ ở cửa quán.

Diêu Phỉ Vũ chú ý tới chi tiết đó, cười cười: "Nạp Lan tiểu thư không cần hoài nghi, tôi quả thật có thực lực như vậy."

Nạp Lan Nhược Thấm cười nhẹ: "Không biết Diêu tiểu thư nghe nói về tôi ở đâu, như vậy không khỏi có chút mạo hiểm, tuy rằng tôi có bằng thạc sĩ Kinh Tế, nhưng buôn bán tôi tiếp xúc rất ít."

"Nhạn Công Đức bá bá tiến cử cô cho tôi."

"Nhạn bá!" Nhắc Nhạn Công Đức, Nạp Lan Nhược Thấm biết tới, Nạp Lan gia cùng Nhạn Công Đức là thế giao, Nhạn Công Đức cũng chiếu cố Nạp Lan Nhược Thấm rất nhiều, nếu đã là người Nhạn Công Đức giới thiệu, Nạp Lan Nhược Thấm tin tưởng, nữ tử đối diện tuyệt đối có thực lực. "Không biết Diêu tiểu thư cùng Nhạn bá là quan hệ như thế nào?"

"Nhạn bá là cố nhân của mẹ tôi, nếu Nạp Lan tiểu thư đã là người Nhạn bá giới thiệu, tin tưởng, Nạp Lan tiểu thư tuyệt đối có thực lực, liền xem Nạp Lan tiểu thư có tiếp thụ lời tôi mời không."

"Để tôi suy nghĩ. Dù sao việc này không phải nhỏ, nếu không cân nhắc mà lập tức đáp ứng cũng không tránh khỏi quá mức khinh suất, Diêu tiểu thư có thể tín nhiệm tôi sao?"

"Cũng tốt, hi vọng Nạp Lan tiểu thư có thể nhanh chóng cho tôi câu trả lời thuyết phục, cũng hi vọng chúng ta có thể hợp tác." Diêu Phỉ Vũ cầm lấy ly cà phê, ý bảo "thỉnh".

Nạp Lan Nhược Thấm lên sàn, nếu tui nhớ không lầm thì họ kép Nạp Lan là người Mãn Châu =))

Bị tình nghi gϊếŧ người còn ngồi Lamborghini đi học chắc là thanh niên Ôn Thiên Ái =))