Diêu Phỉ Vũ xử lý tốt vết phỏng, cùng Lam Diệc Nhiên rời bệnh viện.
Ngồi trong xe, Lam Diệc Nhiên lặng lẽ nhìn Diêu Phỉ Vũ nhiều lần.
"Nhìn cái gì đấy? Lam tỷ."
"Tôi phát hiện, mũi của chúng ta rất giống nhau, trước kia sao lại không để ý nhỉ?"
"Tôi cũng mới phát hiện, mũi Lam tỷ thật xinh đẹp." Diêu Phỉ Vũ cười ha hả đáp.
Lam Diệc Nhiên liếc Diêu Phỉ Vũ một cái, đây không phải biến thành thổi phồng mình thôi. "Tôi đưa em về nhà, em bị thương, nên nghỉ ngơi cho tốt."
"Đã đắp thuốc, không có việc gì. Có thể đi làm." Diêu Phỉ Vũ về nhà chẳng qua cũng chỉ là ngẩn người, cuộc sống của cô thật sự đơn điệu.
"Đây là bị phỏng, nên nghỉ ngơi điều dưỡng, nếu lưu sẹo, lương tâm tôi sẽ gặp trở ngại." Lam Diệc Nhiên hiển nhiên sẽ không đáp ứng Diêu Phỉ Vũ tiếp tục đi làm, nàng đối Diêu Phỉ Vũ càng ngày càng quan tâm, là thật tâm xem Diêu Phỉ Vũ như bạn tốt.
"Lam tỷ, hành vi hôm nay của chị rất tồi tệ. Cẩn thận, coi chừng tôi đi công hội tố cáo chị." Diêu Phỉ Vũ ngoạn tâm lại nổi lên, có đôi khi đùa bỡn Lam Diệc Nhiên rất sung sướиɠ. Ánh mắt nheo lại thành một vòng cung, giống như một tiểu hồ ly, ngữ khí có điểm tương tự uy hϊếp.
Bị Diêu Phỉ Vũ nói thế, quả thật hôm nay mình quá mức đáng khinh. "Phỉ Vũ, lúc đó tôi xem tư liệu, nhất thời phân tâm, đều là hiểu lầm." Lam Diệc Nhiên có chút ủy khuất giải thích.
Xem thần sắc Lam Diệc Nhiên vô tội, đạt được hiệu quả mình muốn, trêu chọc là kỹ thuật sống, nắm giữ mức độ, có học vị Tâm Lý học, Diêu Phỉ Vũ nắm giữ phi thường tốt, không hề rối rắm. "Lam tỷ hảo chuyên tâm công tác. Không hổ danh một trong ba đại nữ vương thương nghiệp nha!"
"Cái gì, em nghe ai nói?" Lam Diệc Nhiên nghe rõ, lặng đi một chút, không biết ngoại giới đã đem nàng phóng lên độ cao như vậy rồi.
"Từ Thiên Thiên a."
"Ôi chao! Tôi sao có thể so với Tư Đồ Tiêm, còn có Trương Tử Hề, tôi chẳng qua là một tiểu bối, độ cao của họ, ít nhất hiện tại tôi không có cách nào với tới. Em biết chuyện xưa của bọn họ không?" Lam Diệc Nhiên nói đến đây, gợi lên một ít ký ức, Tư Đồ Tiêm cùng Trương Tử Hề, là thần tượng của nàng khi còn học trung học, thẳng đến hiện tại cũng không thay đổi.
"Không rõ ràng lắm, nếu không Lam tỷ nói một chút đi." Diêu Phỉ Vũ cũng có hứng thú với mấy nhân vật truyền kỳ.
"A..., tôi tính cái gì a. Ở H thị, nữ nhân có thể làm nam nhân tự biết xấu hổ rất nhiều, bất quá ba người nổi danh nhất hẳn là Trương Tử Hề, Tư Đồ Tiêm cùng Tàng Huyền Thanh."
"Tàng Huyền Thanh?" Diêu Phỉ Vũ chưa từng nghe tới cái tên này.
"Ừ, đó là một nữ nhân rất rất mỹ lệ, dùng từ "yêu nghiệt" để hình dung là thích hợp nhất. Ở H thị, không ai dám đắc tội bà, từng là lão đại Thanh Liên Hội lừng lẫy. Sau đó, thối lui khỏi Thanh Liên Hội, đem vị trí lão đại tặng cho thủ hạ Trần Dương, ở ngoài Trần Dương là lão đại, nhưng có người nào không biết, lão đại của Trần Dương là Tàng Huyền Thanh? Cho nên trên cơ bản, bà vẫn là lão đại Thanh Liên Hội. Bà mở công ty bảo an Thanh Phỉ, trong hai năm ngắn ngủi, cơ hồ lũng đoạn cả H thị." Lam Diệc Nhiên dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Trương Tử Hề 30 tuổi cùng Tô thị liên hợp đoạt Trương thị từ tay phụ thân Trương Nghiêm Đình. Trương Tử Hề cùng Tàng Huyền Thanh có liên hệ, em ngẫm lại, bọn họ liên hợp, năng lượng bao nhiêu? Tôi thật sự vẫn kém hơn bọn họ."
Nói xong lời này, Lam Diệc Nhiên lâm vào trầm tư, mình có thể như Trương Tử Hề hay không, bắt Lam thị từ tay Lâm Hướng Bình?
"Tư Đồ Tiêm thì sao?" Diêu Phỉ Vũ nghe Lam Diệc Nhiên nói, cảm giác tựa như nghe cố sự*, cực kỳ phấn khích.
*chuyện xưa
"Tư Đồ Tiêm người này rất bề bộn rất ít lộ diện, nghe đồn làm việc quyết đoán, 30 tuổi tiếp nhận Tư Đồ thị, sau đó tước đoạt cổ phần của chú và anh họ ở Tư Đồ thị, hoàn toàn nắm giữ được Tư Đồ thị." Lam Diệc Nhiên thấp giọng nói: "Nghe nói bọn họ đều thích phụ nữ nha."
Diêu Phỉ Vũ dùng ánh mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn Lam Diệc Nhiên: "Lam tỷ, chị không phải... Cho nên cũng hiểu được bọn họ và chị giống nhau đi?"
Lam Diệc Nhiên bất đắc dĩ: "Hừ! Tôi nông cạn như vậy sao? Là bọn họ đều có scandal, nhưng ai cũng không chứng thực được, tôi cũng chỉ là "nghe nói" thôi."
Nói chuyện, xe Lam Diệc Nhiên chạy đến nhà Diêu Phỉ Vũ, thấy trước cửa nhà Diêu Phỉ Vũ đậu một chiếc xe thể thao Bingley. "Có khách?" Lam Diệc Nhiên hỏi.
Diêu Phỉ Vũ cũng thấy Bingley có rèm che, cô không nhớ rõ Từ Thiên Thiên có xe này, màu này cũng không phải phong cách của Từ Thiên Thiên. "Hẳn không phải là tìm tôi, tôi không có bằng hữu lái Bingley."
"Hửm, vậy xuống xe nhìn xem đi." Lam Diệc Nhiên lái đến cạnh xe Bingley thì dừng lại.
Diêu Phỉ Vũ xuống xe, một lát sau xe kia cũng mở cửa, từ bên trong một nam tử anh tuấn khôi ngô đi ra, vui cười nhìn Diêu Phỉ Vũ, tiếp theo chạy tới trực tiếp ôm lấy Diêu Phỉ Vũ. "Phỉ Vũ!"
Lam Diệc Nhiên ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ là người yêu Diêu Phỉ Vũ?
Bất quá nàng nhớ rõ, Diêu Phỉ Vũ nói qua chưa có mối tình đầu. Xem Diêu Phỉ Vũ cũng không phản kháng, Lam Diệc Nhiên hơi xấu hổ đứng ở một bên.
Diêu Phỉ Vũ đẩy nam tử ôm mình ra. "Mới vừa nghe nói anh sắp tới, sao lại nhanh như vậy?"
"Nhớ em a." Nam tử cười nói.
"Hừ, mới bao lâu không gặp, tin anh mới là lạ!" Diêu Phỉ Vũ sẵng giọng.
Lam Diệc Nhiên nghe Diêu Phỉ Vũ cùng nam tử kia thân mật đối thoại, chẳng biết vì cái gì trong lòng có một cảm giác buồn bã, mất mát.
Nam tử trẻ tuổi quay đầu lại nhìn thấy Lam Diệc Nhiên, cười bắt chuyện: "Xin chào." Sau đó hỏi Diêu Phỉ Vũ: "Bằng hữu?"
"Đây là lão bản của em."
"Ồ, Lam tiểu thư, xin chào!" Nam tử trẻ tuổi vươn tay.
Lam Diệc Nhiên nghe được đối phương trực tiếp kêu ra họ của bản thân, thầm nghĩ: "Người này rất quen thuộc với Diêu Phỉ Vũ a, ngay cả họ mình cũng biết."
"Xin chào!" Lam Diệc Nhiên cùng nam tử nhẹ nhàng bắt tay.
Lúc này Diêu Phỉ Vũ mới giúp hai người giới thiệu. "Lam tỷ, đây là biểu ca tôi Đạm Đài Lượng."
Nguyên lai là biểu ca, tâm tình Lam Diệc Nhiên khá hơn một chút.
"Sao anh lại ở đây, anh có biết em phải đi làm không?" Diêu Phỉ Vũ hỏi.
"Hở, nhớ em thôi, tới thăm chỗ em ở một chút, sau đó chờ em tan tầm."
Nghe đến mấy cái này, Diêu Phỉ Vũ vẫn có chút cảm động, từ nhỏ biểu ca đã quan tâm cô. "Anh là đồ ngốc!"
Đạm Đài Lượng cưng chiều cười cười: "Không phải đi làm sao? Sao trở về rồi?"
Lam Diệc Nhiên vừa muốn mở miệng, nói Diêu Phỉ Vũ bị thương, Diêu Phỉ Vũ vội giành trước: "Hôm nay lão bản cho em nghỉ, còn đưa em trở về, đãi ngộ này phi thường tốt."
"Hừ! Em hay lắm." Đạm Đài Lượng trả lời một câu, trong mắt có một cỗ lo lắng, Diêu Phỉ Vũ về nước, hắn có nghe cô cô hắn nói, nhìn Diêu Phỉ Vũ cùng Lam Diệc Nhiên ở chung rất tốt, không khỏi lo lắng.
"Hai người trò chuyện, tôi còn có việc, về công ty trước." Lam Diệc Nhiên cảm giác mình ở đây có chút xấu hổ.
"Vâng, tốt. Lam tỷ, trên đường cẩn thận." Diêu Phỉ Vũ cười trả lời.
"Phỉ Vũ, chú ý nghỉ ngơi." Lam Diệc Nhiên trước khi đi nhắc nhở một câu.
Sau khi Lam Diệc Nhiên rời đi, Đạm Đài Lượng nói: "Vào nhà thảo luận đi."
Trong phòng khách treo ảnh Lam Diệc Nhiên, Diêu Phỉ Vũ cũng không muốn biểu ca biết. "Nhà nữ hài tử không thể loạn tiến, hôm nay em cũng mệt rồi, ngày khác đi." Diêu Phỉ Vũ vô tình nói.
Đạm Đài Lượng đã sớm thói quen Diêu Phỉ Vũ luôn luôn lãnh đạm, cũng lơ đễnh, tiếp theo dùng khẩu khí chân thành nói: "Kỳ thật, lần này anh tới H thị là ý của cô cô, anh chủ yếu vẫn là tới thăm em, xem em có cần anh trợ giúp không."
Diêu Phỉ Vũ sớm nghĩ đến mẹ nhỏ an bài. "Vâng, em biết, kỳ thật chính mình có thể giải quyết."
"Chuyện này, em tự lo liệu, anh tới, có thể chiếu ứng lẫn nhau, cụ thể chuyện gì anh không rõ lắm, anh biết em sẽ không nói cho anh biết, anh cũng không hỏi. Chỉ là có việc muốn nhờ anh, em cứ mở miệng, coi như anh sẽ không cô phụ phó thác của cô cô."
"Vâng, em biết." Diêu Phỉ Vũ nói đến vấn đề này, rất hoan hỉ đem mình phong bế, ít ỏi mấy lời.
"Ngày nào em rảnh thì cùng anh đi bái phỏng cố nhân của cô cô ở H thị, năng lượng trên tay người này không nhỏ, tin tưởng đối với em sẽ có trợ giúp." Đạm Đài Lượng tiếp tục nói.
"Được, cuối tuần em rảnh." Diêu Phỉ Vũ không có cự tuyệt, đây là ý của mẹ, dựa theo lời mẹ nói mà đi làm, ở M quốc mẹ cũng sẽ yên tâm.
"Anh về trước, hai ngày này anh phải đến chi nhánh Diêu thị tìm hiểu tình hình, cuối tuần gặp." Đạm Đài Lượng lần này trở về, nhiệm vụ chủ yếu là chiếu ứng Diêu Phỉ Vũ, còn có công ty ở H thị, công ty mở đã lâu, Đạm Đài Yên cũng có ý muốn bắt đầu phát triển bên này, cho nên ở Diêu thị, hắn cũng bắt đầu bận việc.
"Vâng, trên đường anh nhớ cẩn thận. Cuối tuần gặp."
Đạm Đài Lượng rời đi, Diêu Phỉ Vũ về nhà, trên người mặc quần áo Lam Diệc Nhiên, mang theo mùi nước hoa độc đáo của Lam Diệc Nhiên. Nhẹ nhàng hít hà, ngẫm lại việc hôm nay, mình thật đúng là ngã hỏng, bất quá may mắn chính là quan hệ giữa mình và Lam Diệc Nhiên lại tiến thêm một bước.
Trên người đắp thuốc không lâu, Diêu Phỉ Vũ kiềm chế xúc động muốn tắm rửa, ngồi trên ghế sofa, lấy ra tư liệu Hàn Quốc Đống gửi cho mình về công ty ở Ai Cập, phần tư liệu này rất giống phần Lam thị cung cấp, không có trình tự quá sâu gì đó, chỉ có một chút mặt ngoài, mấy thứ này, tác dụng không lớn. Có lẽ cô cần phái người tự mình đến Ai Cập điều tra mới có thể có tiến triển. Hiện tại Đạm Đài Lượng tới H thị, Hàn Quốc Đống cũng có thể hoàn toàn cho mình sở dụng, lấy điện thoại di động ra bấm số của Hàn Quốc Đống.
"Ông có biết M quốc phái người tới?"
"Biết, Đại tiểu thư, là tôi tự mình tới đón máy bay."
"Ừ. Ông chuẩn bị đến Ai Cập bên kia, dùng danh nghĩa công ty đầu tư mở sở sự vụ, toàn lực điều tra, tranh thủ trước khi Lam thị hoàn toàn tiếp nhận, cần tìm ra lỗ hổng chúng ta có thể chen chân. Phương diện tài chính thì nói thẳng với người mà M quốc phái tới, nói là ý của ta."
"Hiểu được. Đại tiểu thư, dụng ý của việc chúng ta cần có cổ phần công ty là gì vậy, nếu biết, tôi sẽ hạ thủ tốt hơn."
"Nuốt nó! Sau đó từ nơi này bắt đầu ảnh hưởng cốt lõi Lam thị." Diêu Phỉ Vũ quyết đoán nói ra, đối với Hàn Quốc Đống, Diêu Phỉ Vũ đã có tín nhiệm nhất định.
Hàn Quốc Đống hít một hơi, Đại tiểu thư làm việc, quả nhiên dũng mãnh, lên ý tưởng muốn nuốt Lam thị, trầm mặc hồi lâu, mới trịnh trọng hồi đáp: "Tôi hiểu, Đại tiểu thư! Tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó!"
#team_fan_cứng_của _hiệp_hội_tiền_bối_chuyên_ cameo_dạo =))
Nhiên à, có người sẽ không vui khi bị cưng gọi là "bà" đâu đó =))