Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 3: Trong đầu đương nhiên là đều chứa cậu rồi~

Lục Cảnh Trừng lập tức lui về phía sau một bước, trong lòng dâng lên cảm giác hoảng hốt khó giải thích được, trực giác mách bảo có chuyện rồi.

Nhưng hắn lại nghĩ, giữa ban ngày ban mặt, đứng trước bao nhiêu người, Diệp Thanh Dương còn có thể làm gì đây?

"Làm gì vậy?"

"Cậu giải quyết xong chưa."

"Chưa."

Diệp Thanh Dương ngoan ngoãn lùi về sau:" Vậy cậu đi vệ sinh trước đã."

Nam sinh vừa thêm Wechat với Diệp Thanh Dương không nhịn được nhìn về phía Lục Cảnh Trừng, thậm chí có chút nóng lòng muốn thử nhìn xuống dưới, giông như dòm thiên trộm địa, tìm tòi đến cùng, xem kích thước của nam thần rốt cuộc như thế nào.

Lục Cảnh Trừng:...

Lục Cảnh Trừng tức giận quát đám người cách đó không xa:" Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận lão tử móc mắt các người ra."

Quần chúng vây xem lúc này mới nhớ ra, nam thần này ngoài mặt đẹp ra thì nắm đấm cũng mạnh lắm, đồng loạt dời ánh mât đi, nhanh chóng tản ra.

Lục Cảnh Trừng lúc này làm gì còn tâm tư đi vệ sinh, trừng mắt liếc Diệp Thanh Dương một cái, quay người đi ra ngoài.

Diệp Thanh Dương liền vội vàng đuổi theo, hỏi:" Anh Lục, cậu không giải quyết sao? Vậy cậu có cắt tóc mái không? Tôi thấy tóc mái cậu hơi dài rồi đó, tôi cắt cho cậu nhé."

"Không cần!" Lục Cảnh Trừng lạnh lùng từ chối.

Diệp Thanh Dương bước một bước dài chặn trước mặt hắn, cố gắng chào hàng nói:" Kĩ thuật của tôi không tệ đâu, anh Lục, cậu tin tưởng tôi, đảm bảo cắt cho cậu đến đẹp trai xán lạn khốc huyễn vô song, vừa làm giáo thảo anh tuấn, vừa là giáo bá khí phách!"

Lục Cảnh Trừng:...

Diệp Thanh Dương mở to mắt nhìn, cố gắng dựa vào ngoan ngoãn đáng yêu làm đối phương mềm lòng:" Có được không?"

"Không được!" Lục Cảnh Trừng lớn tiếng nói.

Vậy không tốt, cái kia cũng không được, vậy chỉ còn một biện pháp cuối cùng.

Diệp Thanh Dương nhìn người trước mặt, một giây sau nước mắt đã ướt mi, cả người đều là bộ dạng oan ức đáng thương.

Lục Cảnh Trừng:????

Lục Cảnh Trừng không hiểu, vì sao tên nhóc này lại sắp khóc rồi?

Cậu ta làm từ nước sao?

Sao có thể dễ dàng khóc như vậy?

Nước ngoài đại dương có khi còn không nhiều bằng cậu!

"Sao cậu lại bày ra bộ dạng này nữa vậy?" Lục Cảnh Trừng cạn lời:" Ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu."

Diệp Thanh Dương hít hít mũi, như khóc như tố:" Tôi chỉ hơi khó chịu thôi. Anh Lục, cậu biết không, cây kéo này của tôi, thật ra tôi đặc biệt mua nó cho cậu, nhưng nó lại không thể phục vụ cho cậu, vậy sự tồn tại của nó còn có ý nghĩa gì đâu chứ? Cũng giống như tôi, sụ tồn tại của tôi luôn bị người ta ghét bỏ."

Diệp Thanh Dương nói, yên lặng nâng cây kéo màu đen trong tay lên, chưa nói xong nước mắt đã rơi như mưa.

Lục Cảnh Trừng:....

Lục Cảnh Trừng cảm thấy đầu mình như bị bổ ra làm hai.

Cái kéo này thì liên quan gì đến hắn?

Diệp Thanh Dương mua nó làm gì?

Chẳng lẽ cậu ta còn định hoc theo Kinh Nha đâm vợ, làm Thanh Dương đâm Lục, cùng đường gặp kéo, bất cứ lúc nào cũng có thể cho hắn một chiêu chí mạng.

Không đến mức tàn bạo như vậy chứ?

"Cái kéo này thì liên quan gì đến tôi?" Lục Cảnh Trừng nói.

Diệp Thanh Dương ôn nhu nhìn cây kéo trước mặt, hoài niệm như gió cuốn lá liễu ùa về:" Cậu quên rồi sao? Trước đây có một lần, cậu làm cái gì đó cần dùng đến kéo nhưng không cặp sách lại không có. Lúc đó tôi chỉ muốn lập tức biến ra một cây kéo thật tốt, tôi sẽ đưa cho cậu, sau đó cùng cậu làm bạn thân."

Lục Cảnh Trừng:...

Diệp Thanh Dương chứa đầy tình ý:" Thật ra, tôi vẫn luôn chú ý tới cậu."

Lục Cảnh Trừng:... Đệt! Diệp Thanh không phải là thực sự thích hắn đấy chứ?

Diệp Thanh Dương thấy hắn không nói lời nào, chắc mẩm hắn đã tin lời giải thích của mình rồi.

Tuy mấy câu vừa rồi chỉ là hư cấu, thế nhưng, con người mà, hôm nay không tìm được kéo, ngày mai không tìm được chìa khoá, thậm chí có khi điện thoại đang cầm trên tay còn đi hỏi "điện thoại của tôi đâu?"

Những việc lặt vặt hằng ngày như vậy, ai ai cũng từng trải qua.

Đặc biệt cậu còn dùng bốn chữ "cậu quên rồi sao?" nayd để mở đầu, chính mà muốn làm cho người kia cho dù chưa trải qua cũng sẽ nghĩ rằng mình đã quên mất.

Cho nên Diệp Thanh Dương vô cùng bình tĩnh, không chút lo lắng Lục Cảnh Trừng sẽ vạch trần mình.

Quả nhiên Lục Cảnh Trừng không hề phát hiện ra, hết cách rồi, chính hắn cũng không nhớ được chuyện đó có xảy ra hay không, cho nên đành theo bản năng mà bỏ qua, chỉ cảm thấy Diệp Thanh Dương đối với hắn thật quá... nhọc lòng."

Diệp Thanh Dương thấy hắn không nói lời nào, tận dụng thời cơ, thừa thắng xông lên:" Bây giờ, tôi rốt cuộc cũng tìm được việc để nó phát huy tác dụng. Anh Lục, tôi xin cậu, cậu để tôi dùng cây kéo này cắt tóc mái cho cậu đi, tôi đảm bảo cắt cho cậu còn đẹp hơn cả Tony, hơn nữa tôi cũng không lấy tiền. Miễn phí!"

Tôi không cần năm đồng của cậu, cảm ơn.

Vừa mới đến cửa nhà vệ sinh đã nghe thấy cậu báo giá, Lục Cảnh Trừng yên lặng cười nhạo, cái giá này cũng quá rẻ rồi, chẳng lẽ hắn chỉ đáng giá năm đồng thôi sao?!

"Có được không?" Diệp Thanh Dương mở to mắt nhìn, nước mắt long lanh, thoạt trông vô cùng thuần khiết mà oan ức.

Lục Cảnh Trừng lúc này mới phát hiện, đôi mắt Diệp Thanh Dương rất đẹp, mắt hạnh to tròn, đuôi mắt hơi cong lên, lộ ra vẻ trong suốt vô tội.

Thường ngày đôi mắt này đều bị tóc mái che khuất, không nhìn rõ được hình dáng. Bây giờ lại đột nhiên lộ ra, đôi mắt hạnh tô điểm cho đường nét hết sức thanh tú khuôn mặt, cả người vậy mà lại sạch sẽ trong sáng đến bất ngờ.

Còn rất có tính lừa gạt, Lục Cảnh Trừng nghĩ.

Nhưng mà hắn mới không bị lừa đâu!

"Tôi ngại phiền!" Lục Cảnh Trừng từ chối.

"Sẽ không phiền!" Diệp Thanh Dương khuyên hắn:" Chỉ mười phút thôi, nhanh lắm, một giờ giải lao là xong ngay."

"Cậu định cắt ngay trong trường?"

Lục Cảnh Trừng cảm thấy cậu thật sự thèm chẳng che dấu lòng muông dạ thú của mình chút nào.

Ở trong trường cắt tóc mái cho hắn bằng cây kéo này, còn không phải đang trắng trợn nói cho người khác biết, cậu ta bây giờ đã có thể đứng bên cạnh mình rồi sao?

Gan to bằng trời!

Cả gan làm loạn!

Lục Cảnh Trừng không đồng ý:" Không được cắt trong trường."

"Vậy chúng ta tìm nơi khác." Diệp Thanh Dương rất thoải mái:" Anh Lục muốn cắt ở đâu?"

"Cậu đoán xem? Cắt tóc không đến cửa tiệm thì đến chỗ nào? Ngay cả điểm ấy cậu cũng không biết sao? Trong đầu chưa cái gì vậy?"

"Trong đầu đương nhiên là đều chứa cậu rồi~" Diệp Thanh Dương lấy lòng nói.

Lục Cảnh Trừng:...

Lục Cảnh Trừng đỡ trán, hắn cảm thấy Diệp Thanh Dương ra đòn trực tiếp quá rồi.

Chuyện như vậy cậu ta không thể khiêm tốn chút ư?

Còn có thể mặt không đỏ tim không đập mà nói ra!

Lẽ nào cậu không biết xấu hổ sao?

Đánh bóng thẳng cũng không cần thẳng như vậy đâu, được không?!

Diệp Thanh Dương thấy hắn cạn lời ngửa mặt nhìn trời, cảm thấy hắn thật là ngây thơ đến đáng yêu.

Đơn thuần như vậy, chẳng trách hắn lại lớn lên thành bộ dạng này, rõ ràng điều kiện rất tốt, thế nhưng đến giờ vẫn chưa có một cô bạn gái nào.

Đoán chừng nữ sinh còn phải chủ động theo đuổi hắn ấy chứ, Diệp Thanh Dương nhớ lại nguyên tác, ồ, đúng là như vậy.

Tuy nữ chính theo đuổi không quá rõ ràng, nhưng sự thật là trước khi hai người chính thức quen nhau, nữ chính vẫn luôn chủ động phụ đạo giúp Lục Cảnh Trừng học tập, giám sát hắn làm bài, khiến cho Lục Cảnh Trừng từ từ thích cô.

Ừm, đây đúng là tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, phụ đạo sinh tình, vì yêu tiến bộ, phần lớn nam chính đều như vậy.

Diệp Thanh Dương cười híp mắt nói:" Vậy chúng ta cứ quyết định như thế nhé, chờ tan học tôi với cậu cùng đến cửa tiệm, tôi sẽ cắt tóc mái cho cậu."

Lục Cảnh Trừng:...

"Sao đã quyết định xong rồi?"

"Cậu nói thế mà." Diệp Thanh Dương vô tội:" Cắt tóc tất nhiên phải đến hiệu tóc, cậu không cho tôi cắt ở trường, không phải là để tôi đến hiệu tóc cắt cho cậu à?"

Lục Cảnh Trừng:?!!

Tôi không có, tôi không phải, đừng nói bừa!

Lục Cảnh Trừng:" Tôi chưa đồng ý để cậu cắt tóc cho tôi."

Đôi mắt Diệp Thanh Dương ngay lập tức ướt đẫm.

Lục Cảnh Trừng:....

Diệp Thanh Dương cúi đầu, nước mắt rơi xuống.

Lục Cảnh Trừng:......

Diệp Thanh Dương hít mũi một cái, khóc nức nở.

Lục Cảnh Trừng:.........

Lục Cảnh Trừng chịu thua cau mày:" Cắt cắt cắt! Tan học xong cắt luôn! Được chưa?"

Diệp Thanh Dương nín khóc trong nháy mắt, gương mặt tràn đầy vui vẻ thoả mãn:" Anh Lục, cậu thật tốt!"

Lục Cảnh Trừng:...

Lục Cảnh Trửng nở nụ cười qua loa, nhanh chóng vòng qua cậu trở về lớp học.

Đệt!

Con mẹ nó đây là tình huống gì?

Tại sao hắn lại đồng ý chứ?

Còn Diệp Thanh Dương nữa!

Sao cậu ta có thể khóc như vậy?!

Nước ở Đại Tây Dương đều đổ hết vài mắt cậu rồi sao?

Người khác là đầu óc bị úng nước, còn cậu là mắt bị úng nước!

Lục Cảnh Trừng bày tỏ hắn rất đau đầu.

Mà Diệp Thanh Dương thì đang miễn cưỡng ngáp một cái, bình tĩnh thu kéo lại, tiện thể hỏi mượn một nữ sinh đang nhìn mình chằm chằm vài tờ giấy.

Cậu lau nước mắt trên mặt, vo khăn giấy thành một viên tròn, ném vào thùng rác, không nhịn được nở nụ cười.

Có Lục Cảnh Trừng làm người mẫu cho cậu, sau đó tạo dựng danh tiếng "nhà tạo mâũ chuyên dụng của Lục Cảnh Trừng", tự nhiên sẽ có nữ sinh đến tìm cậu cât tóc mái.

Đến lúc đó, cậu đã có thể kiếm được một khoản nho nhỏ rồi.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa có thể nịnh nọt lấy lòng Lục Cảnh Trừng, kéo gần quan hệ với hắn, lại có thể kiếm được tiền, tại sao lại không làm?

Quá tốt! Quá sung sướиɠ!

Mà tất cả những điều này, Lục Cảnh Trừng còn chưa biết, hắn vẫn đang hối hận tại sao lúc đó lại đồng ý với Diệp Thanh Dương.

Thất sách! Quả thật là thất sách!