Nhật Ký Mối Tình Đầu Ở Italy

Chương 14: Ngày thứ mười bốn

Editor: Lữ

Beta: An Hiên

109,

Hôm nay vì tôi đợi nước đến chân mới nhảy, gần lúc thuyết trình mới chuẩn bị bản thảo nên Linh kun cáu kỉnh trách móc: "Lần nào cũng vậy, làm việc không thể theo giờ giấc được sao? Đúng là chán em quá."

Tôi cũng điên lên, như một con nhím xù hết lông ra, nhanh chóng bảo vệ cái bụng của mình, hung dữ phản bác: "Vậy anh cảm thấy chúng ta không hợp nhau nữa đúng không?"

"Đúng, không hợp."

"Vậy anh muốn cắt đứt liên hệ với em trong một tuần phải không?!"

"Cũng không muốn tiếp tục liên lạc nữa!"

Quả bóng kiêu ngạo của tôi xẹp lép, nhỏ giọng hỏi: "Mấy lời anh nói là trong lúc tức giận hay anh nói thật đấy? Không bao giờ liên lạc nữa?"

"Đồ đáng ghét, đừng hỏi nữa, anh không biết." Ngừng một chút, Linh kun hơi hòa hoãn: "Sau này có chuyện gì thì nói sớm cho anh biết một chút, không phải cứ nước đến chân mới thế này đâu, được không? Làm hại anh cũng gấp theo em."

"Vâng." Tôi gật đầu: "Em vẫn chưa viết bài thuyết trình tiếng Anh, ngày 1 tháng 2 phải thuyết trình rồi."

Tôi rất kém môn tiếng Anh, bản thảo đều nhờ Linh kun viết giúp tôi. Chỉ có điều mỗi lần anh phải càu nhàu cả buổi mới chịu giúp tôi làm bài tập, lần này cũng không ngoại lệ.

Không ngờ anh lườm tôi một cái, quả quyết từ chối: "Tự viết đi!"

"Vậy anh còn bảo em nói sớm cho anh biết làm gì?" Tôi oan ức mè nheo, chưa từng thấy người đàn ông bịp bợm như vậy.

"..." Linh kun giận đến nỗi ôm trán... Chẳng lẽ mục đích em báo sớm cho anh là để anh viết giúp em sao?

Nhưng nếu Linh kun không giúp, tôi thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này. Lúc này chỉ có thể chọn đi đường vòng, du kích cứu nước thôi.

Tôi và anh ngồi nói chuyện trên trời dưới bể, tán dóc rất lâu, đột nhiên nói: "Em có việc này muốn nói anh nghe, nhưng mà em sợ."

"Nói đi." Linh kun rất ghét kiểu nói nửa vời của tôi, anh thúc giục.

"Anh hung dữ thế, em sợ!" Nhiều lúc tôi nhát như cáy, Linh kun mà nghiêm mặt là tôi chỉ sợ bị mắng.

"Vậy thì em mau nói đi, bằng không anh sẽ khiến em sợ hơn."

"Thì là, em thật sự không viết nổi bài tiếng Anh... Anh cũng biết là em dốt tiếng Anh lắm mà." Tôi nhỏ giọng mè nheo.

"Đừng hòng có suy nghĩ này." Linh kun yên lặng một lúc, đại khái là nhìn tôi đáng thương quá, lại hơi mềm lòng, nói: "Anh có thể giúp em, nhưng anh sẽ không viết giúp em đâu."

110,

Hai ngày nay thời tiết nước Ý thay đổi, tuyết rơi dày đặc, gió lay cành lá đung đưa, nửa đêm thức giấc có thể nghe được tiếng gió gào thét bên ngoài cửa sổ.

Tôi không chú ý giữ ấm cơ thể nên bị cảm trong thời gian thực tập. Cả người nóng ran khó chịu, tôi lập tức nhắn tin cho Linh kun: "Hình như em bị sốt rồi, khó chịu lắm."

Lòng Linh kun như lửa đốt, anh trả lời rất nhanh: "Mau đến nói với y tá ở đó một chút, nhanh lên! Hỏi họ xem có thể cho anh đến đón em về không?"

111,

Lớp học của Linh kun vô cùng thú vị, hôm nay những bạn học người Ý rất hài hước đang buôn chuyện (1) trong lớp.

(1) Đoạn này tác giả sử dụng cụm (八一八), đây là một thuật ngữ mạng, dùng để chỉ tin đồn hoặc buôn chuyện.

Trường chúng tôi chỉ có tôi và Linh kun là người Trung Quốc theo học, bình thường ngày ngày đều dính lấy nhau cho nên bạn học của anh và các giáo viên đều biết rõ đây là tình huống gì.

Gần đây tôi đi thực tập, Linh kun chỉ có thể lẻ bóng ở phòng học, các bạn của anh thấy thế liền sôi nổi cười cợt: "Hôm nay Linh kun đến lớp à?"

Bạn học khác lập tức cười trên nỗi đau của người khác mà bồi thêm một nhát: "Cậu quên à? Bạn gái của cậu ấy đi thực tập rồi."

Câu nói đó tựa như một mũi tên xuyên qua ngực Linh kun, máu me đầm đìa. Đám bạn xấu này.

Đến khi anh tan học, lại có thêm mấy tốp nữa bu lại trêu ghẹo anh: "Dạo này Linh kun đến trường làm gì vậy? Bạn gái cậu không đến, cậu ở nhà chờ cô ấy đi chứ!"

Linh kun bất đắc dĩ lườm cậu ta một cái, không nói tiếng nào.

Tôi nghe xong thật sự buồn cười muốn chết, đám người kia bị sao đấy, bình thường nhìn chúng tôi ân ái khó chịu lắm đúng không?!

112,

Linh kun thích chia sẻ món Trung trong lớp, ban đầu người Ý rất bài xích vì khả năng tiếp nhận cái mới của họ không cao, cho nên hiểu biết của họ về giá trị Trung Hoa cũng rất ít. Sau này trải qua sự huấn luyện của Linh kun, họ nếm thử một miếng, quả thật là vô cùng xúc động.

Cắn một miếng snack tôm, bọn họ sẽ cảm khái: "Trời ạ, đây là cái gì? Sao lại có thể làm ra được cái này? Tại sao lại có thứ đồ ăn ngon như thế?"

Cắn một miếng khoai chiên, họ lại kinh ngạc thốt lên: "Cái gì đây? Khoai tây chiên? Sao lại khác của chúng ta thế?"

Khoai tây chiên của Ý chính là khoai rán rắc thêm một chút muối, vị rất nhạt nhẽo.

Gần đây không riêng gì bọn họ, ngay cả thầy phó hiệu trưởng cũng cắn hạt hướng dương Trung Quốc, còn chưa ngồi nóng chỗ trên lớp mà vỏ đã đầy bàn.

113,

Đoạn này tôi muốn ghi lại một ít chuyện cũ yêu thương đẫm máu của Linh kun và phó hiệu trưởng.

Phó hiệu trưởng khoảng năm mươi tuổi, vóc người thì cao to, nói chuyện lại hài hước, trong mắt tôi, ông là một người Ý trung niên hấp dẫn.

Tuy tôi kém Linh kun vài tuổi nhưng vẫn là học trò của ông. Có lẽ phó hiệu trưởng thiên vị phái nữ hơn, tương đối nhẹ nhàng với tôi, bình thường sẽ không trêu ghẹo tôi. Đương nhiên, việc này có liên quan đến cách nói chuyện lạnh nhạt của tôi, ông sẽ không vô duyên vô cớ động chạm đến tôi. Còn đối với Linh kun thì không như vậy, tính cách Linh kun tương đối điềm đạm, anh lại là sinh viên giỏi nhất khóa, đương nhiên thái độ đối xử sẽ không giống nhau... Nhưng mà ông ấy không hề nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa mà thỉnh thoảng lại gây khó dễ cho Linh kun, đồng thời xem đây là thú vui.

Thỉnh thoảng phó hiệu trưởng cũng dạy sai vài chỗ, Linh kun sẽ không nói xa nói gần mà trực tiếp chỉ vào mặt ông ấy rồi vạch ra chỗ sai.

Cứ như vậy nên bầu không khí cũng rất lúng túng.

Phó hiệu trưởng cũng có chiêu xấu, gọi thẳng Linh kun lên làm bài, cho anh hai bài còn chưa dạy. Nhưng không ngờ, gừng càng già càng cay, Linh kun đã tự học trước trong sách ở nhà, viết mấy cái đã làm xong bài.

Phó hiệu trưởng nghẹn họng, ông nụ cười cứng nhắc: "Không sai, vai via (biến đi)!"

Khóe miệng Linh kun giật giật, người này thật là khó chiều...

Thỉnh thoảng, anh còn mang theo một chút đồ ăn vặt để ăn trong lúc học, không phải nho khô thì là hạt dưa, thậm chí là hạt óc chó... Tôi cũng không biết anh đam mê điều gì, còn thích mang đồ Trung Quốc cho người Ý nếm thử, tiện thể truyền bá văn hóa Trung Hoa.

Phó hiệu trưởng muốn ăn, ông nhìn chằm chằm vào túi nho khô của Linh kun rất lâu, thấy anh không khách sáo hỏi mình: "Thầy có muốn thử một chút không ạ?", nên ông chỉ có thể tỏ ra quan tâm: "Mỗi ngày em ăn mấy thứ nóng như vậy làm gì?"

Linh kun đoán được tâm tư của người kia, anh liền hỏi thẳng: "Thầy có muốn ăn không?"

"Vậy thì một ít thôi nhé." Phó hiệu trưởng tự nhiên đưa tay ra.

Tôi còn nhớ một lần, đề bài của Linh kun bị phó hiệu trưởng sửa thành sai, vì vậy anh bèn gặp ông ấy hỏi cách làm.

Phó hiệu trưởng tinh ranh, cảm thấy đây chính là lúc để mình tỏa sáng, vô cùng kiêu ngạo giảng giải: "Nhìn kỹ vào, loại đề này nên làm như vậy..."

Kết quả sau khi làm xong thì phát hiện Linh kun cũng không sai.

Tôi chỉ được nghe kể lại mà còn cảm thấy rằng mặt mũi của ông ấy bị đánh hơi đau rồi đấy.

114,

Linh kun rất thích những con vật lông lá, ngay cả ngày thường cũng thích ôm tôi nằm trên đầu gối anh, cưng chiều hết mực xoa đầu tôi.

Hồi trước đi ra ngoài, anh vô tình trông thấy một con mèo con nhỏ xíu trên đường, nó không những không sợ người lạ mà còn làm nũng với Linh kun.

Sau khi Linh kun tùy ý vỗ về vuốt ve xong, anh lên mạng tìm hiểu về động tác của mèo rồi vui mừng nói với tôi: "Hóa ra mấy hành động này đều bày tỏ sự yêu thích, mèo con thổ lộ với anh biết bao nhiêu là điều! Anh được hoan nghênh lắm đấy!"

Tôi hít một hơi thật sâu: "..."

Hóa ra tình địch của tôi lại là một đám mèo? Sự chênh lệch cũng khá lớn đấy.