“Rột rột rột…”
Lục Cẩm Diên ôm cái bụng rỗng tuếch, nhấc người đi về phía phòng bếp, chỉ thấy hai hàng hoa mai nhỏ bẩn thỉu trải dọc cả hành lang.
Hai hộ vệ đi tuần ngang qua nhìn thoáng một cái rồi đi tuần tiếp, hiển nhiên họ cũng không mấy bận tâm về con thú cưng nhỏ mà chủ nhân đột nhiên nổi hứng nhận nuôi này.
Nếu họ đi theo nó, chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy quả bóng tròn xoe màu vàng kia dùng một dạng quyết tâm không chút do dự vượt qua chứng sợ độ cao của mình, nhảy lên bậu cửa sổ, sau đó dùng tư thế mềm mại ngã vào phòng bếp đang tràn ngập hương thơm kia.
Trong phòng bếp đang chuẩn bị đồ ăn cho Tần vương, mùi thơm ngào ngạt khiến bụng Lục Cẩm Diên kêu lục ục, không kìm được khẽ nuốt nước miếng ực một tiếng, ánh mắt lóe sáng nhìn vào trong nồi.
Trên mặt nước canh màu vàng óng, thoáng lộ ra một con gà ác non mềm ngon mắt.
Gà, canh gà!!!
Trên bếp đang liu riu nhỏ lửa đun nồi canh gà nấm hương táo đỏ tỏa ra mùi hương dụ dỗ người ta phạm tội, mà lúc này, Tần vương đang ở thư phòng bàn bạc công chuyên với các ám vệ của mình, hai nha hoàn phụ bếp cũng vừa vặn rời khỏi phòng bếp vì bận đi chia thức ăn, trong viện vắng tanh không bóng người, lá gan Lục Cẩm Diên lập tức phình lên!!!
Nàng không kiềm chế được cảm giác thèm ăn, ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, sau đó rón ra rón rén đưa móng vuốt ra, cẩn thận mở nồi ra.
Một mùi hương thơm tinh khiết ngon lành xông vào mũi, Lục Cẩm Diên vội vội vàng vàng đưa móng vuốt móc con gà con to gần bằng mình ra khỏi nồi.
Gà hầm vừa nấu xong còn bốc khói nghi ngút, Lục Cẩm Diên ngồi xổm xuống, thổi phù phù mấy cái, sau đó không chờ được nữa, dùng hai chân giữ con gà nóng hổi lại rồi nhắm thẳng vào đùi gà cắn một miếng to.
Thịt gà mềm nhũn, béo mà không ngấy, đủ cả sắc lẫn vị, còn thoáng có mùi thuốc đảng sâm, hoàng kỳ, kết hợp vào khiến thịt gà vô cùng thơm ngon, dư vị mãi không dứt khiến con mèo con sắp chết vì đói như được tiếp thêm sinh lực, vui sướиɠ điên cuồng gặm nhấm con gà.
Ngon quá đi mất!!!
Đầu lưỡi nhỏ liếʍ liếʍ nước canh vàng óng, mùi vị thơm ngon lẩn khuất trong miệng khó có thể diễn tả được, Lục Cẩm Diên rùng mình, hài lòng kêu meo meo hai tiếng, lại nấc cụt một cái.
Khi Vệ Cảnh Hành đi từ trong thư phòng ra, Lục Cẩm Diên đã che đậy xong hiện trường phạm tội của mình, chôn hết xương gà xuống vườn hoa, cả thân mèo nổi lên cái bụng tròn xoe, lười biếng duỗi người nằm dài trong ổ mèo của mình, hoàn toàn đã thực hiện được hành vi phạm tội hoàn mỹ đến mức chim bay không để dấu, mèo chạy không rơi lông.
Nhìn thoáng qua A Nhiên như béo hẳn lên, Vệ Cảnh Hành hơi ngạc nhiên như đang thầm thắc mắc không hiểu có phải hai ngày vừa rồi A Nhiên bỏ đi lại bị con mèo hoang nào ức hϊếp mà mang thai hay không. Đương nhiên, hắn cho rằng khả năng A Nhiên lại ăn nhầm cái gì đó có vẻ cao hơn một chút.
Khi Vệ Cảnh Hành dùng bữa, bên ngoài phòng chợt có mưa nhỏ. Nhìn từng giọt mưa phùn rơi trong đêm, đôi mày kiếm hơi trầm xuống, không giận dữ mà cũng lộ uy phong, đôi mắt đen láy có nét u tối khó nói thành lời, chỉ ăn được vài miếng rồi lại đặt đũa xuống không ăn nữa.
“Thế này là sao?!” Thấy trong nồi trống rỗng chỉ còn có nước canh không, Tần Ly nhíu mày xanh mặt, tức giận lạnh giọng khiển trách. Cả phòng bếp nhất thời như bị phủ một tầng băng lạnh lẽo, hai nha hoàn sợ không biết phải làm sao.
Tần Ly lúc nào cũng chưng bộ mặt cứng đờ đột nhiên lại phát hỏa lớn như vậy, hoàn toàn là vì nồi canh gà đảng sâm này là do y tự sai người chế biến riêng cho Vệ Cảnh Hành. Y cố tình thêm vào rất nhiều dược liệu bổ máu quý giá, là vì thấy gần đây Vương gia không khỏe, khẩu vị không tốt, muốn Vương gia uống bát canh gà đảng sâm hoàng kỳ này để bồi bổ cơ thể, bồi bổ sức khỏe. Ai ngờ sau khi về phủ, y định bê lên cho Vương gia thưởng thức, lại thấy trong nồi trống rỗng còn có nước canh không!
“Chết tiệt!”
Thật ra hoàn toàn không cần chứng cứ, cả viện đều bị phong tỏa nghiêm ngặt, một gã trộm vặt không thể nào ra vào được, bốn phía xung quanh có mười mấy ám vệ yểm hộ, làm gì có ai dám động vào đồ ăn của chủ nhân?!
Chỉ suy xét một chút, Tần Ly cắn răng biết ngay toàn bộ chuyện này là do con mèo ngốc của chủ nhân học đòi thói xấu, bắt đầu ăn vụng đồ ăn của chủ nhân mà ra!!!
Ánh mắt lạnh lẽo của y quét qua, chỉ muốn túm con mèo ngốc chỉ biết hết ăn lại nằm kia lên đánh cho một trận nên thân.
Con mèo vàng nhỏ không biết chuyện mình ăn vụng đã bại lộ, còn đang chưa thỏa mãn chép chép cái miệng xinh xinh, liếʍ móng vuốt tò mò nhìn cơn mưa thu rả rích ngoài kia.
Mèo liếʍ móng vuốt, trời đổ mưa. Hình như đúng là có thật nhỉ.
Vê Cảnh Hành nhìn ra ngoài cửa, lại vừa vặn nhìn thấy A Nhiên đang lười miếng nằm dài trong ổ, đôi mắt xanh trong veo như vì sao lóe sáng, cái bụng béo gác ra bên ngoài, hai móng vuốt nhỏ đặt trước bụng, không biết đang cười ngốc nghếch chuyện gì.
Cơn gió thu thổi từng hạt mưa phùn nhè nhẹ bay tới, bộ lông ngắn toàn thân nó cũng bay bay theo gió, khiến hắn như nhìn thấy một tiểu cô nương hai má hồng hào đang cong khóe môi cười tươi với mình.
Đôi mắt nàng sáng lấp lánh lay động lòng người, khuôn mặt trắng nõn nhỏ xinh ló ra trong phòng như làn gió ấm áp thổi qua, khiến cho cả tiết trời âm u cũng như biến thành tràn ngập ánh mặt trời rạng rỡ vậy.
Chút u ám trong mắt hắn chợt tàn lụi như hoa quỳnh, khi nhìn về phía A Nhiên, ánh mắt hắn đã hồi phục lại vẻ nhẹ nhàng như trước, thậm chí còn thêm chút dịu dàng, tiếp tục dùng bữa.
Tần Ly chuẩn bị đánh A Nhiên một trận nhìn thấy thế, nào dám đi ngược đãi con mèo ngu ngốc dám to gan lớn mật ăn vụng này nữa.
Còn về phần Lục Cẩm Diên, bị ánh mắt sắc như dao của Tần Ly hung dữ lườm vài lần mới chậm chạp phát hiện ra rằng bữa tối của Vệ Cảnh Hành rất thanh đạm, chỉ có một bát cháo và ba món thức ăn. Nhớ đến chuyện chính mình ăn vụng cả một con gà to, nàng hơi ngượng ngùng rụt rụt cổ lại một chút, trong lòng lại vô cùng thắc mắc sao Tần vương phải sống đơn giản như vậy…
Mà sau khi ăn uống no say rồi nàng mới dần nhận ra, cảm giác quá đói và quá no đều chân thật đến đáng sợ, lẽ nào đây cũng không phải là ảo cảnh trong mơ?
“A Nhiên.”
Ngay khi Lục Cẩm Diên đang ngơ ngẩn hoang mang, một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên ở cách đó không xa.
Vị Tần vương điện hạ vừa dùng xong bữa tối hơi nheo đôi mắt phượng bình tĩnh nhìn nàng, nhếch môi khẽ mỉm cười, đưa cái tay xinh đẹp về hướng nàng vẫy vẫy như đang gọi con mèo con vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ chủ nhân của hắn, Lục Cẩm Diên đang rối rắm giữa cảnh trong mơ và hiện thực liền hất cằm lên, “hừ” một tiếng, hếch mũi lên trời, hoàn toàn không thèm để ý đến tiếng “A Nhiên” mà Vệ Cảnh Hành vừa gọi.
Ngươi gọi ta, thì ta phải tí tởn chạy tới bên ngươi sao?
Lục Cẩm Diên to gan hơn hẳn, rúc đầu chui vào dưới cái đuôi lông xù, bắt đầu kiêu kỳ giả vờ ngủ.
Gọi mấy tiếng lại thấy A Nhiên không để ý đến mình, tâm trạng tươi sáng vừa rồi của Vệ Cảnh Hành lập tức tan biến. Hắn nhìn A Nhiên, nhìn một lúc lâu cũng không thấy nó có động tĩnh gì, đành phải nhấc chân đi đến bên ổ mèo của nó.
Ngày mưa, tự dưng hắn lại muốn ôm A Nhiên đến kỳ lạ, cơ thể nhỏ xinh rất ấm áp, rất mềm mại, khiến tâm trạng u ám bồn chồn của hắn cũng bình tĩnh hẳn.
“Meo meo meo meo!!!”
Lục Cẩm Diên đang giả vờ ngủ chỉ cảm thấy cơ thể bị nhấc lên, bị người ta túm ra khỏi ổ mèo.
Từ góc độ của mèo nhìn lên, thì cái tên khốn trước mắt này cao to đến quái đản.
Lục Cẩm Diên hoảng hốt kêu lên một tiếng, rồi lập tức giận dữ nhìn hắn, cơ thể vừa ăn no căng bụng thực sự y như con mèo béo chờ bị làm thịt, đôi mắt xanh lam nhạt hoảng sợ trợn trừng lên.
Nhưng Tần vương trước mặt nàng, không phải Tần vương mang mặt nạ quỷ, cũng không phải Tần vương có dung nhan tuyệt sắc vô cùng nhã nhặn như hôm qua, mà là khuôn mặt cực kỳ phổ thông khiến người ta chỉ nhìn qua là quên.
Phủ này là nơi mà ba năm trước khi chiến thắng trở về Vệ Cảnh Hành đã sai người âm thầm mua lại. Trong phủ tổng cộng chỉ có mười hạ nhân, tất cả đều không biết thân phận thật của Vệ Cảnh Hành, thế nên, sau khi tháo mặt nạ xuống, Vệ Cảnh Hành liền đeo một lớp mặt nạ hóa trang để giấu diếm thân phận của mình.
Thấy A Nhiên ngẩng đầu, khe khẽ kêu meo một tiếng như rất bực bội, đôi mắt lam nhạt mở to như đang tức tối nói: “Làm cái trò gì thế, buông ra”, người thì béo tròn hẳn lên, Vệ Cảnh Hành thở dài một tiếng rồi sờ sờ lớp lông xù trên bụng nó.
Lục Cẩm Diên còn đang ngạc nhiên không biết có phải Tần vương đã dịch dung hay không lại bị sờ như vậy, lập tức xấu hổ che ngực mình, kẹp chặt đuôi, hiển nhiên vô cùng bận tâm đến tình trạng lúc nào cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy rông của mình.
“Ăn vụng canh gà phải không?”
Giọng nói thản nhiên không tức không giận vang lên, lại khiến Lục Cẩm Diên chợt chột dạ, liếc đôi mắt to nhìn qua cái bụng lớn bất thường của mình.
Sắc mặt nàng chợt cứng đờ, vừa như phiền muộn lại vừa như hoảng hốt, sao mình lại bị Tần vương bắt được quả tang nhỉ?!
“Canh gà mà Tần Ly chuẩn bị cho ta bỏ thêm rất nhiều dược liệu, ngươi ăn vào sẽ bị tiêu chảy.” Vệ Cảnh Hành nhẹ nhàng nói mấy câu, đưa tay lên định xoa đầu A nhiên, lại thấy nó nghiêng đầu tránh đi, hết nhìn trái lại nhìn phải, nhưng nhất quyết không để ý đến mình.
“A Nhiên.”
Thấy A Nhiên liên tục kiêu ngạo né tránh mình, vô cùng hờ hững, Vệ Cảnh Hành nhíu mày, hai tay ôm A Nhiên lên nhìn thẳng mình, sau đó cố tình nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ xinh ấm áp kia dưới sắc mặt rõ ràng không tình nguyện của nó. Nhìn thấy nó bất lực để cho mình giày vò, sắc mặt dần trở nên oán hận, khóe môi hắn mới khẽ cong lên, cưỡng chế ôm nó vào l*иg ngực lạnh như băng của mình.
Lục Cẩm Diên uốn éo người muốn nhảy ra, có điều động tác của Vệ Cảnh Hành nhìn tưởng chừng rất tùy ý, nhưng lại vô cùng ngang ngược, ôm chặt nàng cố định trong lòng.
Vòng tay của hắn rất lạnh, vừa như băng đen vạn năm, vừa như tường đồng vách sắt vậy, rất rắn chắc, hoàn toàn khác một trời một vực với l*иg ngực ấm áp lần trước. Lục Cẩm Diên lạnh run người, chớp mắt căng thẳng nín thở lại phát hiện ra sau khi Vệ Cảnh Hành ôm nàng, cơ thể hắn cũng dần ấm lên.
Lục Cẩm Diên bị ép nằm xuống đùi Vệ Cảnh Hành, trốn cũng không trốn được, nàng đành phải tìm một tư thế thoải mái, mềm rũ người nằm dài xuống, trong lòng lại thầm chửi mắng Tần vương thần kinh.
Sau khi ôm A Nhiên vào lòng, nụ cười trên mặt Vệ Cảnh Hành cũng vụt tắt, nghiêm túc ngồi bên bàn xem tin tức quan trọng mà các ám vệ gửi cho hắn.
Vì tất cả đều là văn kiện cơ mật do các ám vệ phủ Tần vương dùng ám hiệu đặc biệt để viết, Lục Cẩm Diên xem không hiểu cũng chẳng muốn xem nữa. Thế nên, một con mèo buồn chán nghe Vệ Cảnh Hành loạt soạt lật giấy, uể oải nằm gối lên đùi hắn ngủ gà ngủ gật.
Ít ra, so với cái ổ mèo làm tạm vô cùng đơn sơ kia, thì ngủ ở đây thoải mái ấm áp hơn nhiều, trong lòng nàng tự xoa dịu chính mình.
Vệ Cảnh Hành không thích những ngày mưa, không thích đến mức vô cùng chán ghét nó. Nhưng hiện giờ, nghe tiếng mưa róc rách ngoài cửa, một tay hắn lật xem tài liệu, một tay kia khe khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của A nhiên. Trong lòng bàn tay hắn là cảm giác trơn mịn mượt mà, bộ lông mềm lướt qua đầu ngón tay khiến hắn không kìm được nhéo nhéo mấy cái.
Bầu không khí yên tĩnh đơn giản đến khó nói thành lời này lại ấm áp đến mức khiến hắn dễ dàng cảm thấy thư thái, thù hận trong tim bất tri bất giác thoáng vơi đi rất nhiều, hắn lại thuận tay vuốt ve cái bụng mềm của A Nhiên.
Thấy Vệ Cảnh Hành lại bắt đầu động chân động tay, Lục Cẩm Diên bị bóp tới bóp lui liền tức giận gào ầm lên.
Hắn coi nàng là cái gì thế hả? Khối bột mì à?!!! Còn cứ bóp tới bóp lui!!! Dám bóp cả bụng nàng nữa!!!
Lục Cẩm Diên hăm hở phản kháng, ngẩng đầu nhe nanh trợn mắt với Vệ Cảnh Hành, móng trước móng sau phẫn nộ đạp đạp cái tay lợn đang làm loạn kia ra, ai ngờ, từ đầu đến cuối ánh mắt Vệ Cảnh Hành vẫn chăm chú vào cuốn sách, chưa từng di chuyển chút nào, nhưng hai tay lại luôn có thể dễ dàng đưa ra xoa chính xác vào cái đầu của nàng.
Thấy vậy, hai má Lục Cẩm Diên thoáng đỏ hồng lên, tức tối nghiến răng ken két, không khỏi dùng móng vuốt cào cào lớp áo bào dưới mông mình, lặng lẽ báo thù kiểu nhỏ nhen.
Khốn kiếp chết tiệt, sói háo sắc chết tiệt!!!
Cho đến khi nghe thấy hai chữ “Thanh Châu”, Lục Cẩm Diên mới yên tĩnh dựng hai tai lên, run run tò mò nghe ngóng.
Thanh Châu là quê của Lục Cẩm Diên, một thành thị nhỏ non xanh nước biếc, người dân đơn thuần chất phác.
Trước bảy tuổi, Lục Cẩm Diên vẫn sống ở Thanh Châu cùng cha mẹ. Sau đó mẫu thân bệnh nặng, phụ thân đưa cả nhà lên kinh thành tìm đại phu. Phụ thân cũng vì thi cử thành công mà trở thành Lễ bộ thị lang, sau đó cả nhà định cư ở kinh thành.
Mà hiện giờ, nơi đây đúng là Thanh Châu!
Thanh Châu cách kinh thành hai ngày đường, nói xa cũng không xa mà nói gần cũng không gần, nhưng đối với Tần vương thắng trận từ biên quan trở về mà nói, thì cũng là vòng một vòng lớn! Dù sao Thanh Châu cũng ở phía Nam kinh thành.