Tâm Cuồng

Chương 23: Săn quỷ (23)

"Tôi thật sự không phải Mộ Tâm!" Hầu Thành ngồi trên ghế thẩm vấn không ngừng giãy giụa, tỏ vẻ rất khó chịu, "Các người còn muốn tôi khai gì nữa? Lúc tôi nói tôi là Mộ Tâm thì các cậu một mực ép tôi phải phủ nhận, giờ tôi thừa nhận mình là Mộ Tâm thì mấy người lại không tin!"

Tiêu Ngộ An ngồi ngay ngắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác áp chế, "Chuyện ông bịa đặt không có sức thuyết phục."

Hầu Thành nhìn chằm chằm và hỏi: "Tại sao lại không thuyết phục?"

Tiêu Ngộ An không trả lời mà chỉ nhìn vào mắt ông ta, ban đầu ông ta cũng nhíu mày nhìn lại, sau nửa phút không chịu nổi nữa mới dần tránh đi.

"Từ góc độ của ông, đây không phải là một câu chuyện bịa đặt. Ông không thể hỏi "tại sao lại không thuyết phục"" Tiêu Ngộ An nói: "Lẽ ra ông phải quyết liệt phủ nhận. Như vậy mới là một phản ứng hợp lý."

Gò má Hầu Thành trở nên kích động, "Tôi không phải là Mộ Tâm, tôi chỉ giúp Mộ Tâm làm việc thôi. Nếu Mộ Tâm phạm pháp thì các người đi tìm hắn ta ấy, tìm hắn đi! Rồi thả tôi ra được không?"

"Tôi cũng muốn tìm hắn ta, nhưng hắn ta đang ở đâu?" Giọng điệu của Tiêu Ngộ An luôn ổn định, người bình thường nghe sẽ thấy thoải mái, còn người đang chột dạ nghe sẽ thấy cực kỳ khó chịu.

"Tôi đã nói tôi không biết!" Hầu Thành nói: "Tôi rất hối hận vì đã giúp hắn ta, mấy người đừng ép tôi nữa."

Tiêu Ngộ An nói: "Tôi không ép ông, nhưng tôi muốn nghe ông nói một chút về hoàn cảnh lần đầu ông gặp Mộ Tâm, hắn ta đã nói gì mà khiến ông đồng ý thay hắn ta ký hợp đồng với nhà xuất bản Tâm Vân."

"Tôi đã khai rồi!" Hầu Thành lớn tiếng nói.

"Nhưng tôi chưa được nghe." Tiêu Ngộ An nói: "Tôi có quyền yêu cầu ông kể lại một lần nữa. Đương nhiên, ông cũng có quyền giữ im lặng."

Trong mắt của Hầu Thành tràn đầy tức giận, tiếng ông ta thở dài nặng nề quanh quẩn trong phòng thẩm vấn.

"Ông chọn im lặng phải không?" Tiêu Ngộ An cười cười.

Hầu Thành không trả lời.

"Chắc ông cũng biết, ông đã phạm sai lầm từ khi bày ra vở kịch này, mà sai lầm này lại không thể nào bù đắp được." Tiêu Ngộ An nói: "Ông cũng biết, nói nhiều ắt sẽ có sơ hở. Ông chọn im lặng vì ông lo rằng nếu lúc này đối mặt với tôi, ông sẽ nói điều gì đó mâu thuẫn với lời khai trước đó."

Hầu Thành cụp mắt xuống, sự ảm đạm toát ra từ dưới mí mắt, không có chút ánh sáng nào.

.

Minh Thứ ở lại thôn Khánh Nhạc để chỉ đạo việc khám xét nhà của Hầu Thành, vừa một công đôi việc, lúc thì nghĩ đến trưởng thôn Hầu Kiến Quân, lúc thì nghĩ đến người con trai bất hiếu Hầu Tưởng mà dân làng nói.

Thật ra, trong mắt họ hàng nhà Minh, cậu cũng bị coi là một đứa con trai bất hiếu. Lúc nhỏ không thân thiết gì với cha mẹ, ông bà mà giống như con cháu Tiêu gia hơn. Đến khi mười bảy mười tám tuổi, cánh chưa đủ lông đã ầm ĩ bỏ nhà ra đi, đường bằng phẳng không muốn đi, mà nhất quyết một lòng đi theo Tiêu Ngộ An, không chỉ muốn cắt đứt quan hệ với người nhà mà còn không biết xấu hổ công khai giới tính.

Ở nhà họ Minh, đàn ông thích đàn ông, là một vết nhơ không nên có.

Lúc con nhỏ, cậu sợ ông bà, lúc bị đánh cũng chỉ chịu đựng. Sau khi dậy thì, tính cách ngang ngạnh bộc phát thì không chịu cúi đầu, chịu đánh mắng nữa, mà còn thoải mái rời bỏ ngôi nhà không khác gì nhà giam, bước một bước dài, theo đuổi ước mơ, theo đuổi người mình thích.

Cho dù cậu là đứa con bất hiếu, nhưng cũng không phải đối với cha mẹ không có tình cảm gì.

Sau mấy năm chiến tranh lạnh, cha cậu đã từng tới thành phố Đông Nghiệp gặp cậu, bảo rằng mẹ rất nhớ cậu, ngỏ ý khi nào rảnh thì về nhà một chuyến.

Năm đó, cậu cùng Tiêu Ngộ An về nhà ăn cơm tất niên. Sau đó vẫn giữ trạng thái nước sông không phạm nước giếng.

Vì huyết thống, nên dù cậu không thân thiết với cha mẹ nhưng cũng không đến mức ghét bỏ họ.

Vì vậy có thể suy ra, hành động của Hầu Tưởng thực sự có phần bất thường.

Theo như lời của dân làng, Hầu Tưởng là do một tay Hầu Kiến Quân cực khổ nuôi lớn, bây giờ Hầu Tưởng có sự nghiệp, tuy rằng khinh thường cha mình, nhưng cũng không thể đến nỗi đóng cửa nhốt cha ở ngoài trong khi ông mang quà cáp đến.

Một năm sau khi kết thúc chiến tranh lạnh với gia đình, cha cậu có tặng một chiếc đồng hồ nổi tiếng, tuy chưa đeo bao giờ, nhưng lúc nhận được cậu cũng đã đích thân nói "Cảm ơn" với cha mình.

Liệu còn có lý do nào khác khiến Hầu Tưởng từ chối gặp Hầu Kiến Quân.

Đang suy nghĩ, cậu chợt nghe thấy giọng của Phương Viễn Hàng, "Sư phụ, anh làm gì ở đó thế? Xuống tầng hầm thôi!"

Cậu không thể ngừng suy nghĩ về chuyện của Hầu Kiến Quân và Hầu Tưởng, vừa đi về phía phòng vừa nói: "Tới liền."

Căn nhà nhỏ cũ nát của Hầu Thành có tổng cộng 3 tầng, 2 tầng trên mặt đất và một tầng hầm bên dưới. Đồ đạc trong mỗi phòng đều rất cũ, sơn đã tróc gần hết nhưng Hầu Thành cũng không sơn sửa lại. Lầu một hơi bừa bộn, nhưng lầu hai lại rất ngăn nắp, có ba phòng ngủ, trong đó căn phòng bị khóa cửa sạch sẽ nhất, thậm chí không có một hạt bụi nào, nhưng đối với người ngoài nhìn vào thì có chút u ám.

Có lẽ vì bức ảnh của một cặp vợ chồng trung niên treo trên trường.

Hầu Thành mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, người trong ảnh là cha mẹ của Hầu Thành, và phòng ngủ này cũng là phòng của họ lúc còn sống.

"So ra, Hầu Thành thật sự là một người con có hiếu." Phương Viễn Hàng nói: "Cha mẹ đã qua đời mấy chục năm rồi, mà Hầu Thành vẫn hằng ngày quét dọn, đến khăn trải giường cũng là mới đổi. Thật là một trời một với so với đứa con của Hầu Kiến Quân."

Chuyện này quả thật có sự đối lập khá mạnh, Minh Thứ suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Tiêu Ngộ An.

"Có lẽ em đã phản ứng thái quá rồi." Cậu nói, "Hiện tại em nghi ngờ có khả năng Hầu Tưởng đã xảy ra chuyện."

Tiêu Ngộ An kiên nhẫn nghe: "Tại sao em nghĩ vậy?"

"Trực giác." Minh Thứ ngừng lại khoảng hai giây, thay đổi cách nói: "Cũng không phải hoàn toàn là trực giác. Nếu em là Hầu Tưởng, em chắc chắn sẽ không tuyệt tình như vậy. Dù gì Hầu Kiến Quân vẫn luôn quan tâm đến cậu ta, hơn nữa lần này còn cầm cả quà tới, theo lẽ cậu ta sẽ không cự tuyệt gặp ông ấy đến như vậy."

"Nghi ngờ có lý." Tiêu Ngộ An nói: "Anh sẽ nói lại với đội trưởng Hoa, nếu anh ấy thấy cần thiết, có lẽ sẽ cử người đến Đại học Lạc Thành xem xét."

Minh Thứ "Ừm" một tiếng, định cúp máy thì Tiêu Ngộ An đột nhiên nói: "Khoan cúp máy."

Minh Thứ lại đưa điện thoại lên tai, "Sao vậy cục phó Tiêu?"

"Sau khi giải quyết xong vụ án, em về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi." Tiêu Ngộ An nói.

Minh Thứ khẽ giật mình, rũ mi xuống: "Vừa rồi tâm trạng bất ổn của em rõ ràng lắm hả?"

"Không rõ ràng, có lẽ chỉ có anh mới cảm nhận được thôi." Tiêu Ngộ An cười, "Em đừng tự gắn cho mình cái mác "bất hiếu", cách sống của em và cha mẹ em không giống với những gia đình khác, nhưng cũng không có nghĩa là em "bất hiếu", hiểu chưa?"

Cõi lòng của Minh Thứ như được sưởi ấm, "Em hiểu rồi."

"Tốt." Tiêu Ngộ An nói: "Cứ yên tâm hoàn thành nhiệm vụ."

Minh Thứ vừa bước xuống tầng hầm bằng một cái cầu thang sắt đã hoen gỉ, đã ngửi thấy một mùi khó tả.

"Hôi quá!" Phương Viễn Hàng nhanh chóng che miệng và mũi, "Mùi gì vậy?"

Diện tích căn hầm khá nhỏ, hình vuông, không có vách ngăn, diện tích khoảng 70 mét vuông, ánh đèn chập choạng, thùng đựng dụng cụ làm nông chất đống đầy bụi.

Minh Thứ đi đến vách tường, ngồi xuống xem xét, "Là rau củ và dưa hấu thối."

"Cái gì?" Phương Viễn Hàng kinh ngạc hỏi: "Ai lại dở hơi mà mang rau dưa bỏ cả đống ở đây thế này?"

"Tầng hầm mát mẻ, cất giữ rau quả cũng không có gì lạ." Minh Thứ nói xong, trong đầu liền cảm thấy có thứ gì đó xẹt qua, nhưng lại không nắm bắt được.

"Ra là vậy." Phương Viễn Hàng bắt đầu di chuyển cái thùng, "Bắt đầu tìm thôi -- trời đất, sao ở đây bừa bộn thế này, toàn là mấy thứ đồ đã rách nát. Hai tầng trên còn giống như có người sinh sống, còn tầng dưới thì không khác gì cái bãi rác!"

Minh Thứ cũng nhận thấy rằng hầu hết những thứ trong tầng hầm đều là đồ bỏ đi, thậm chí còn có những thứ rác rưởi như hộp giấy rách và mấy cái lon đã bị bóp xẹp lép.

"Hầu Thành đang che giấu điều gì đó." Minh Thứ vỗ vỗ tấm gỗ trên tường "Những gì chúng ta thấy chính xác là những gì ông ta muốn bày ra cho chúng ta xem".

"Chúng ta có thể thấy tất cả mọi thứ ở đây ..." Phương Viễn Hàng phản ứng nhanh chóng, "Ở đây không có tiền!"

"Có lẽ không ở quá xa chỗ này đâu." Minh Thứ giẫm lên một cái băng cát xét dưới đất, đế giày phát ra âm thanh giòn giã. "Hầu Thành chỉ có hai khu vực an toàn, nhà ông ta và ngoài đồng... Ở đây!"

Minh Thứ liền quay đầu lại, "Lấy cho anh một cái tuốc nơ vít!"

Phương Viễn Hàng nhìn xung quanh, "Để em đi lên trên lấy!"

"Thôi khỏi." Minh Thứ lùi lại mấy bước, giơ chân phải dứt khoát đá về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng "Rầm", ở giữa tấm gỗ đã nứt ra, như cái băng trên mặt đất kia.

"Đây là..." Phương Viễn Hàng nhìn vào khoảng không tối đen sau tấm gỗ, "Phòng bí mật?"

Tấm ván gỗ bị đạp hư làm bụi bay tứ phía, Minh Thứ dùng tay xua qua xua lại, nương theo ánh đèn nhìn vào, phát hiện bên trong là một không gian nhỏ rộng chưa tới 10 mét vuông.

"Sư phụ, anh ở bên ngoài đi." Phương Viễn Hàng một bước nhảy vào, suýt thì trượt chân.

"Cẩn thận." Minh Thứ nhận ra bề mặt trong phòng kia khác với tầng hầm, bên trong là một lớp bùn, người đi trên đó nếu không chú ý sẽ rất dễ bị ngã.

"Tìm thấy rồi!" Phương Viễn Hàng cố gắng dịch người đi về phía bên trái, "Sư phụ, rọi đèn vào đây dùm em với!"

Trong góc, ba cái rương sắt có khóa được xếp ngay ngắn.

Rương sắt được chuyển ra sân, ổ khóa bị phá, bên trong toàn là những tờ tiền một trăm tệ.

"Cuối cùng cũng tìm được!" Phương Viễn Hàng nói, "Nếu Hầu Thành không phải là Mộ Tâm, tại sao hắn lại giấu nhiều tiền như vậy dưới tầng hầm nhà mình, mà còn giấu kỹ đến vậy? Chúng ta cho hắn xem hiện trường xem hắn có thể ngụy biện như thế nào!"

Minh Thứ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn có cái gì đó mắc nghẹn trong l*иg ngực.

Cậu xoa xoa thái dương, cố gắng nhớ lại những gì đã lóe lên trước đó. Trực giác mách bảo cậu rằng điều đó rất quan trọng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn không thể hình dung được đó là gì.

Sau khi đếm đống tiền trong rương, tổng cộng là 267 triệu tệ. Sau khi trừ thuế, tiền nhuận bút còn thiếu 90 ngàn.

.

Sau khi được cho xem đoạn video Minh Thứ quay ở nhà mình, sắc mặt Hầu Thành dần dần thay đổi, nét bình thản biến mất, như mây mù tan biến không còn tăm hơi, để lộ ra vẻ mặt thật sự.

"Đúng vậy, tôi chính là Mộ Tâm." Hắn ta dựa lưng vào ghế, dùng ánh mắt không rõ là chế nhạo hay nham hiểm nhìn Tiêu Ngộ An, "Hai trăm triệu kia là thu nhập hợp pháp của tôi, tôi thích thì gửi ngân hàng, cũng có thể mang đi đầu tư, không thì để dưới tầng hầm nhà mình. Chuyện này có gì lạ ư?"

"Không có gì lạ." Tiêu Ngộ An bình tĩnh nói: "Chúng tôi tìm số tiền này cũng chỉ muốn chứng minh ông là Mộ Tâm thôi. Nhưng hiện tại ông đã thừa nhận rồi."

Hầu Thành hừ một tiếng từ giọng mũi, "Ồ, vậy sau khi xác nhận tôi là Mộ Tâm thì cậu định làm gì? Cậu tính làm gì tôi? Tôi ký hợp đồng hợp pháp, xuất bản sách hợp pháp, cũng không trốn thuế, các cậu lấy lý do gì để bắt giữ tôi?"

"Người bắt được ông là đội trị an, người tạm giam ông cũng là họ, không phải tôi." Tiêu Ngộ An nói: "Ông muốn chơi trò biến cục đá thành cục vàng nhưng không ngờ cục đá lại rớt trúng chân mình chứ gì."

"Cậu!" Hầu Thành vỗ tay lên bàn vẻ mặt dữ tợn, nhưng ngay sau đó lại bật cười, "Đúng vậy, tìm gái gọi là lỗi của tôi. Tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa, được chưa? Mua da^ʍ là phạm pháp, nhưng cũng không cấu thành tội được. Tôi không gây ra tội gì to tát cả, vì vậy sau khi các cậu giáo huấn tôi, hãy thả tôi có được không? Tôi hứa sau này sẽ chỉ chuyên tâm viết sách, không bao giờ tùy tiện đi mua da^ʍ nữa nữa."

"Chuyên tâm viết sách?" Tiêu Ngộ An nói: "Là kiểu viết sách để ngầm kích động tội phạm ấy hử?"

"Ồ-" Hầu Thành bĩu môi, nhìn sang viên cảnh sát ghi lời khai, "Nghe này, nghe này, đây là cách nói chuyện của cảnh sát bây giờ ư?"

Viên cảnh sát nhìn sang Tiêu Ngộ An, ánh mắt có chút phức tạp, có lẽ cũng cho rằng cách nói của Tiêu Ngộ An không ổn.

"Cảnh sát bình thường còn biết không thể nói như vậy." Hầu Thành nói: "Tôi có quyền tự do viết, và tôi cũng có quyền tự do xuất bản. Chuyện gì xảy ra với mấy người thực thi pháp luật các anh vậy? Thay vì đi bắt những tên tội phạm thực sự, các cậu lại đi hãm hại tác giả tiểu thuyết như tôi làm gì?"

Tiêu Ngộ An nói: "Tôi không bao giờ để tội phạm lọt lưới, cho dù hung thủ có ngụy trang vô tội đến mức nào đi nữa."

Bầu không khí trong phòng thẩm vấn dần trở nên nặng nề hơn, một luồng áp lực vô hình bao trùm Hầu Thành.

Sau một hồi im lặng, Hầu Thành lắc đầu, "Cậu đừng có mà vô lý. Tôi không có tội gì, và tôi không cần phải giả vờ vô tội. Nếu như sách của tôi thật sự vi phạm pháp luật, thì cậu nói rằng tôi đang viết sách để ngầm kích động tội phạm, tôi sẽ nhận. Nhưng sự thật thì sao? Sách của tôi xuất bản phi pháp ư? Không hề! Tôi ký hợp đồng hợp pháp với nhà xuất bản, giấy trắng mực đen rõ ràng, quá trình xét duyệt cũng không có vấn đề gì. Các anh là người ngoài ngành nên không hiểu để xuất bản được một cuốn sách khó khăn như thế nào, chỉ cần sách của tôi có vấn đề nhỏ thôi, nhà xuất bản đã khai tử nó rồi, chứ làm gì đến lượt được phát hành?"

Mấy lời này cũng rất hợp lý, khiến viên cảnh sát ghi lời khai cũng phải gật đầu.

"Nếu như các cậu cho rằng sách của tôi có vấn đề, nội dung không lành mạnh, vậy lẽ ra các cậu phải đi điều tra phía nhà xuất bản Tâm Vân kia, hay phía Studio "Câu đố" kia, chứ bắt giữ tôi thì có ích gì?" Hầu Thành tiếp tục: "Tôi chỉ biết viết sách thôi chứ không liên quan gì đến quá trình xuất bản, tôi còn không biết bên xuất bản có thêm bớt gì vào sách hay không. Mà nếu họ không chỉnh sửa lại thì làm sao có thể xuất bản được? Sách của tôi được bán ở khắp các hiệu sách làm sao tôi có thể biết ai đã đọc sách của tôi? Chẳng lẽ tôi phải chịu trách nhiệm cho việc tội phạm đọc sách của tôi à? Việc bọn họ gϊếŧ người có liên quan gì đến việc tôi viết sách? Nếu các cậu quy tội cho tôi chẳng phải chứng minh sự vô dụng của cảnh sát hay sao? Trừng trị tội phạm, duy trì trật tự không phải là trách nhiệm của cảnh sát các cậu sao? Không làm tốt trách nhiệm của mình thì các cậu có quyền gây khó dễ cho tác giả chúng tôi ư?"

Một cảnh sát phụ trách thẩm vấn khác tức giận lên tiếng, "Hầu Thành, ông đừng có mà tự đắc!"

Hầu Thành nhún vai, "Sao, muốn tra tấn bức cung tôi à?"

Tiêu Ngộ An cười cười, cũng không tức giận, "Ông thật thú vị. Viết sách bằng tài năng của mình, doanh thu cũng rất khá, nhưng lại phải bịa ra danh tính giả để chơi đùa với cảnh sát chúng tôi."

"Chuyện này có gì đáng nghi không?" Hầu Thành nói: "Là một tác giả truyện trinh thám nên tôi cần cảm hứng, tôi cũng không ngại biến cuộc sống của mình thành một tác phẩm trinh thám. Miễn là tôi không hại người khác, thì tôi tự chơi trò trinh thám với chính mình cũng có vấn đề gì?"

"Tôi không nói ông sai, tôi chỉ nói ông rất thú vị." Tiêu Ngộ An đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Hầu Thành.

Hầu Thành ngẩng đầu, ánh đèn trên trần chiếu vào mặt, hầu kết của ông ta chuyển động không có quy luật.