Lạc Thành, khu Phú Khang, vũ trường Hoàng Kim Hoa Hồng.
Dưới ánh đèn diêm dúa sáng ngời, mười mấy người làm gái mại da^ʍ quần áo xộc xệch đang xếp hàng ngồi xổm ở góc tường, trong đó không thiếu người chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ “thời thượng”. Mấy người đàn ông đến săn gái thì ngồi xổm bên kia, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng, đa số toàn là hói đầu bụng bia.
Khu Phú Khang là nơi lạc hậu nhất trong số tất cả các khu kinh tế – văn hóa của thành phố chính Lạc Thành, vũ trường Hoàng Kim Hoa Hồng trong tên tuy có “Hoàng Kim”, cũng có “Hoa Hồng” nhưng lại không có khí chất cao quý của vàng lại chẳng có sự lãng mạn của hoa. Người địa phương thường gọi nơi này là “Phòng mát xa trung lão niên”, đón tiếp toàn là đàn ông lớn tuổi ở tầng chót trong túi chả có bao nhiêu tiền.
Hầu Thành là một trong số ít những người ở đây không bị béo phì, bả vai rụt vào trong, đôi tay thì bảo vệ bộ ngực trần trụi.
Hắn bị kẹp giữa hai người đàn ông người đầy thịt mỡ say mèm, ánh mắt lạnh lẽo thỉnh thoảng quét ra từ khóe mắt rủ xuống, khuôn mặt thô ráp vàng vọt lộ ra vẻ chán ghét và bất mãn.
Advertisements
REPORT THIS AD
Vũ trường vô cùng ầm ĩ, trong đám cảnh sát mặc đồ thường có đội viên của đội an ninh, cũng có người của đội hình sự.
Cảnh sát hình sự là Hoa Sùng cố ý sắp xếp, vì trước đó Minh Thứ đã phân tích, Hầu Thành đã đến Lạc Thành một tháng trước, mà tên của hắn lại không xuất hiện trên bất kỳ nơi đăng ký chỗ ở nào, như vậy nếu không phải ở tại nhà người quen thì là khách sạn không chính quy, thậm chí có thể là ra vào những nơi mại da^ʍ.
Không lâu sau, những cô gái mại da^ʍ bị mang đi đầu tiên, sau đó là những người bị tình nghi mua da^ʍ.
Hầu Thành theo mọi người đứng lên, lảo đảo nghiêng ngã mà đi về phía xe cảnh sát.
Lúc cửa xe cảnh sát khép lại thì không biết ai gào lên một tiếng:”Mẹ nó xui dễ sợ!”
Xe cảnh sát dừng lại tại phân cục khu Phú Khang, phần lớn người có liên quan đến vụ việc đều bị dẫn vào phân cục. Hầu Thành cũng muốn xuống xe, nhưng bị chặn lại.
“Các người làm gì vậy?” Hắn hoảng loạn bắt lấy tay một cảnh sát:”Tôi cũng phải xuống xe mà?”
“Ông không xuống ở đây!” Cảnh sát nói.
“Tại sao? Các người muốn mang tôi đi đâu?” Trước mắt hắn mờ mịt, thậm chí run lên vì sợ.
Cảnh sát rút tay về, trước khi khép cửa liếc mắt quát hắn một cái: “Chờ đó, không nên hỏi thì đừng có hỏi!”
Advertisements
REPORT THIS AD
Hầu Thành như bị dọa sợ, run rẩy ngồi lại không dám nhúc nhích.
Cảnh sát lại lên đường lần nữa, ánh đèn bên đường bị cửa sổ xe xé nát, lắc lư bao phủ trên mặt, trên người Hầu Thành những mảng loang lổ quỷ dị.
Minh Thứ đã chờ ở Cục hình sự thành phố.
Hầu Thành bị đưa tới phòng thẩm vấn, sau khi ngồi xuống hắn vẫn luôn lo sợ, bất an, nghi hoặc nhìn khắp nơi.
So sánh với ảnh chụp thì Hầu Thành lộ rõ vẻ già nua, hắn cao khoảng 1m7, đầu tóc thưa thớt, da mặt chảy xệ, mặc áσ ɭóŧ trắng với quần dài sợi poly mà người thế hệ trước thường hay mặc, trên chân mang một đôi giày xăng đan có thể mua được chỉ với mười đồng.
Bị ánh đèn sáng chói của phòng thẩm vấn chiếu vào, Hầu Thành có vẻ không quen, cứ thường xuyên xoa bàn tay nhăn nhúm, mí mắt do lo lắng mà cứ giật giật lên.
Phương Viễn Hàng giả vờ lật tài liệu: “Hầu Thành, 55 tuổi, là người của thôn Khánh Nhạc.”
Hầu Thành gật đầu: “Phải, phải.”
“Tới Lạc Thành đã lâu chưa?” Phương Viễn Hàng lại hỏi: “Vì sao lại tới Lạc Thành?”
“Sáu tháng.” Hầu Thành cứ nuốt nước bọt: “Tới… tới tránh nóng.”
“Tránh nóng?” Phương Viễn Hàng có vẻ không tin: “Tránh nóng mà tránh tới nơi bán da^ʍ luôn sao?”
Advertisements
REPORT THIS AD
Hầu Thành rụt rụt về phía sau, không nói nửa lời.
Phương Viễn Hàng lạnh giọng hỏi:”Hôm nay đã là lần thứ mấy?”
“Lần, lần đầu tiên…”
“Vậy mấy tháng trước, ông ở đâu?”
Hầu Thành nhìn chằm chằm vào mặt bàn: “Ở… ở khách sạn.”
Phương Viễn Hàng ép hỏi: “Khách sạn nào?”
Hầu Thành nói không nên lời.
“Hôm nay không phải là lần đầu tiên ông mua da^ʍ.” Phương Viễn Hàng lấy khẩu khí của đội viên đội an ninh nói: “Ông còn không chịu thừa nhận?”
Hầu Thành run lên thật mạnh, đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu: “Không phải là lần đầu tiên, không phải là lần đầu tiên, tôi thừa nhận.”
Minh Thứ nhìn tình cảnh trong phòng thẩm vấn thông qua camera.
Mỗi phản ứng của Hầu Thành đều làm cho cậu càng xác định Mộ Tâm là một người khác.
“Tôi độc thân, không có vợ, đi… đi chơi, chơi cũng là phạm tội sao?” Hầu Thành nói: “Tôi, tôi nhận được một tờ giấy ở khách sạn, nên mới đi nơi đó.”
“Không phạm tội, nhưng mua da^ʍ bán da^ʍ là trái với pháp luật.” Phương Viễn Hàng hỏi:”Trừ Hoàng Kim Hoa Hồng, ông còn đi những nơi bán da^ʍ khác không?”
Advertisements
REPORT THIS AD
Hầu Thành ấp úng: “Còn…”
Minh Thứ đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, lạnh lùng đánh giá Hầu Thành.
Phương Viễn Hàng quay đầu lại: “Sư phụ.”
“Ừm.” Minh Thứ ngồi xuống, hỏi: “Ông làm nông dân ở thôn Khánh Nhạc, thôn Khánh Nhạc chuyên sản xuất dưa hấu, vậy ông là nông dân trồng dưa phải không?”
Hầu Thành nói: “Đúng vậy.”
Minh Thứ hỏi: “Vậy hiện tại là mùa bán dưa hấu, tại sao ông không ở thôn xử lý ruộng dưa lại chạy đến Lạc Thành tránh nóng?”
“A…” Tròng mắt Hầu Thành đảo loạn xạ: “Vì…”
“Bởi vì ông còn có nguồn thu nhập khác, nên không thèm để ý chút tiền bán dưa này?” Minh Thứ nhìn Hầu Thành chằm chằm, Hầu Thành lại chẳng dám nâng mí mắt lên.
“Tôi không có.” Hầu Thành nhỏ giọng nói: “Quá nóng nên tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy à?”
“Dạ, dạ.”
Minh Thứ không nói chuyện nữa nhưng tầm mắt lại không dời đi. Trong mắt cậu, sự lo âu của Hầu Thành lộ ra từ mỗi biểu cảm nhỏ nhất, gần như là không thể kiên trì được nữa.
Advertisements
REPORT THIS AD
Sau mười phút dài im lặng, Minh Thứ chậm rãi mở miệng: “Mộ Tâm.”
Đầu tiên là Hầu Thành không có phản ứng, khoảng 30 giây sau lại như vừa mới tỉnh mộng mà ngẩng đầu: “A? Là tôi, là tôi.”
Phản ứng như thế đã thuyết minh, Hầu Thành không phải là Mộ Tâm.
Vị tác giả ở trong tiểu thuyết kêu gọi “có người thật đáng chết” không phải là ông lão đần độn nửa đêm ngủ trên giường của gái mại da^ʍ này.
Minh Thứ hỏi: “Mộ Tâm là ai?”
Hầu Thành kinh ngạc há miệng, ánh mắt trốn tránh: “Tôi chính là Mộ Tâm, Mộ Tâm là bút danh của tôi.”
Minh Thứ hỏi: “Vừa rồi không phải ông nói, ông không có nguồn thu nhập khác, mặc kệ ruộng dưa nhà mình, chạy tới Lạc Thành muốn nghỉ ngơi vì quá nóng sao? Tại sao giờ lại đột nhiên nói Mộ Tâm là bút danh của ông?”
Lúc này chắc mặt Hầu Thành đã đỏ lên, nhưng ở trên gương mặt vàng vọt gần như đen lại kia thì vệt đỏ không thể hiện ra được.
“Tôi không muốn người khác biết.” Hầu Thành vùi đầu cực thấp.
“Không muốn người khác biết cái gì?” Minh Thứ hỏi:” Biết ông là Mộ Tâm hay biết ông đến Lạc Thành chơi gái?”
Hầu Thành há miệng nửa ngày mới nói: “Biên tập của tôi nói muốn giấu tôi lại, không để người khác biết tôi là Mộ Tâm.”
Minh Thứ cười lạnh: “Mộ Tâm quả thật không phải là ông.”
Advertisements
REPORT THIS AD
Cánh tay đặt trên bàn của Hầu Thành day ra một vệt mồ hôi, hắn bất lực cúi đầu xuống: “Có ý gì? Rốt cuộc các người tìm tôi là muốn làm gì?”
Minh Thứ cố ý lập lại: “Ông là tác giả tiểu thuyết trinh thám, Mộ Tâm?”
Hầu Thành gật đầu liên tục:”Đúng vậy, là tôi.”
“Những tiểu thuyết đó đều là do ông viết?”
“Là tôi.”
Minh Thứ cười: “Biên tập của ông muốn giấu ông đi, để không ai biết ông là Mộ Tâm. Vậy tại sao ông lại không cho cô ấy bớt lo lắng thế này? Tin ông bị bắt vì tình nghi mua da^ʍ, người đọc của ông sẽ nhanh biết thôi.”
Hầu Thành kinh hoảng, luống cuống nói: “Đừng, đừng! Không phải như thế!”
Minh Thứ nói: “Nếu ông không phải là Mộ Tâm thì phải có cách nói khác.”
Hầu Thành trầm mặc, như là đang giãy giụa.
Minh Thứ lại thay đổi chủ đề: “Bút danh của ông có nghĩa là gì?”
“Đặt bừa thôi.” Hầu Thành bất an nói:”Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Tâm chôn ở trong mộ, hồn phiêu ở trần thế.” Minh Thứ nói: “Ông từng viết như vậy ở trong sách.”
“Đúng rồi, đúng, nghĩa chính là như vậy.” Hầu Thành lau mồ hôi lạnh nơi thái dương: “Tâm chôn ở trong mộ, linh hồn, linh hồn đứng ngoài xã hội.”
Minh Thứ lắc đầu:”Ông chưa từng viết như vậy trong sách.”
Advertisements
REPORT THIS AD
Vẻ mặt Hầu Thành đột nhiên cứng đờ.
“Vừa rồi tôi chỉ nói bừa thôi.” Ánh Mặt Minh Thứ sắc như kiếm: “Ông không phải là Mộ Tâm, rốt cuộc Mộ Tâm là ai, tại sao các người lại quen biết, tại sao lại thay Mộ Tâm ký hợp đồng với nhà xuất bản?”
Hầu Thành bị những kỹ xảo thẩm vấn điêu luyện liên tiếp này làm cho mụ mị cả người, trợn mắt há hốc mồm, mồ hôi ra liên tục, hồi lâu mới nói: “Tôi thật sự là Mộ Tâm, Tiểu… Tiểu Quách có thể làm chứng cho tôi.”
“Làm chứng như thế nào? Lấy hợp đồng đã ký ra làm chứng sao?” Minh Thứ nói: “Nếu không thì như vầy, ông hãy nói cho tôi kế hoạch sáng tác của ông đi?”
Mặt Hầu Thành lộ vẻ khó xử: “Việc này…”
“Kể không được?” Minh Thứ cười cười: “Cũng đúng thôi, không làm khó ông nữa, không nói đến kế hoạch sáng tác nữa, vậy ông hãy kể đại khái một chút về quyển tiểu thuyết mới nhất của ông đi, đúng lúc tôi chưa xem qua.”
Hầu Thành nói: “Có, có người bị gϊếŧ…”
Minh Thứ đợi một lát: “Rồi sao nữa?”
“Rồi sau đó, sau đó…” Đôi tay Hầu Thành xoắn nhau lại, giãy giụa vài phút, biết mình không thể im lặng được nữa, hắn sốt ruột che nửa gương mặt lại: “Tôi quên rồi.”
“Ông là tác giả, tiểu thuyết do chính ông viết ra, hơn nữa lại là quyển gần nhất, tại sao lại dễ quên như vậy?” Minh Thứ đứng lên: “Hầu Thành, ông muốn tiếp tục nói dối sao?”
Advertisements
REPORT THIS AD
Hầu Thành giương miệng, sợ hãi nhìn Minh Thứ: “Tôi không biết.”
Minh Thứ nói: “Không biết cái gì? Là không biết Mộ Tâm là ai? Hay là không biết trong tiểu thuyết viết cái gì? Ông thay Mộ Tâm ký hợp đồng, nếu Mộ Tâm bị nghi ngờ phạm tội thì ông cũng phải thay hắn gánh vác hậu quả.”
Trên gương mặt của Hầu Thành là sự chất phác và hoảng loạn đan xen nhau: “Cái gì? Hắn phạm tội? Hắn đã làm gì?”
Minh Thứ ngồi xuống một lần nữa: “Cuối cùng ông cũng chịu thừa nhận ông không phải là Mộ Tâm.”
Phòng thẩm vấn yên tĩnh lại, có thể nghe rõ tiếng hô hấp và tiếng tim đập vang lên.
Hầu Thành thất hồn lạc phách mà lắc đầu: “Tôi không phải là hắn. Các người tha cho tôi đi, tôi không có phạm tội.”
Minh Thứ truy vấn: “Vậy hung thủ là ai?”
“Tôi không biết.” Hầu Thành chột dạ nói.
Ngay cả người ký lục cũng cho rằng Minh Thứ sẽ tức giận, nhưng không ngờ Minh Thứ chỉ bình tĩnh mà nói: “Vậy tâm sự về quá trình quen biết của hai người đi. Ông không biết hung thủ là ai, nhưng chắc là đã gặp qua người đó, cũng từng giao lưu, vậy người đó là nam hay nữ, già hay trẻ?”
Lúc này, cuối cùng thì Hầu Thành cũng buông vũ khí mà đầu hàng, gật đầu, nói ra sự thật: “Là một thằng nhóc, rất trẻ, hắn, hắn từng đi xe ba bánh của tôi…”
Advertisements
REPORT THIS AD
Từ lời kể của Hầu Thành, thì không rõ thân phận của Mộ Tâm, chỉ biết hắn là một nam thanh niên có gương mặt thanh tú. Ba năm trước, Hầu Thành chạy xe ba bánh, đi lên trấn trên để lấy thuốc sát trùng phát miễn phí, lúc về thì bị Mộ Tâm đang đứng ven đường chặn lại.
Hiện giờ “dân phượt” rất nhiều, hồi trước Hầu Thành cũng từng chở họ, thấy phía sau còn trống nên cho Mộ Tâm lên xe.
Hầu Thành không giỏi ăn nói, nhưng Mộ Tâm lại là người hoạt ngôn, suốt quãng đường cứ nói không ngừng, nói trời nói đất, lại kể về những gì mình đã chứng kiến trong hành trình chu du. Ngẫu nhiên Hầu Thành sẽ trả lời một câu, cảm thấy đối phương rất có học thức, khác với người trẻ tuổi trong thôn.
Lúc về đến thôn Khánh Nhạc, thì Hầu Thành biết được Mộ Tâm là một tác giả.
Hầu Thành sống một mình mấy chục năm, giữ được một mảnh sân, một mảnh ruộng, lúc rảnh sẽ xem một chút sách cũ mua ở trấn trên để gϊếŧ thời gian, dần dần thì hình thành một sở thích không tính là một sở thích. Đối với người có thể viết sách như Mộ Tâm, Hầu Thành tuy không đến mức sùng bái nhưng trong mắt thì cũng bội phục.
Thôn Khánh Nhạc không có tài nguyên du lịch, Mộ Tâm nói đến nơi này chỉ là do ngẫu nhiên, hắn phiêu bạt khắp nơi để tìm cảm hứng, không có đích đến, có lúc tự đi, có lúc đi nhờ xe, nếu thấy nơi nào không tồi, thì dừng lại ở một thời gian.
“Cháu thấy nơi này cũng tốt, rời xa thành thị ồn ào náo nhiệt, nhịp sống chậm, vậy cháu sẽ ở lại đây vài ngày.” Mộ Tâm nói như vậy.
Advertisements
REPORT THIS AD
Ban đầu Hầu Thành không có ý để Mộ Tâm ở lại nhà mình, nhưng do Mộ Tâm đi khắp thôn nhưng không tìm được chỗ ở thích hợp, cuối cùng lại vòng qua vòng lại mà tới cửa nhà Hầu Thành.
Hầu Thành thật khó xử, thứ nhất là do trong nhà không có đồ để đãi khách, thứ hai là hắn ở một mình đã quen, sợ người khác đi vào lãnh địa của mình.
Nhưng sắc trời lúc ấy đã tối, mỗi nhà mỗi hộ đều đã đóng cửa lại, bên ngoài thì không an toàn. Do dự mãi, cuối cùng Hầu Thành vẫn mời Mộ Tâm vào nhà, cũng chừa ra căn phòng tốt nhất trong nhà để Mộ Tâm ở.
Mộ Tâm bảo ở, thì thật sự là ở lì trong đó.
Không ra khỏi cửa, cũng không đi gặp người khác, cả ngày nhốt mình trong phòng viết tiểu thuyết.
Thât ra Hầu Thành còn hơi bất mãn một chút, nhưng Mộ Tâm lại lấy từ ba lô ra một chồng tiền:”Chú Thành, cái này coi như là phí ăn ở của cháu, làm phiền chú đã chiếu cố.”
Chồng tiền kia, có ba vạn.
Hầu Thành làm nông một năm, thu vào cũng chỉ có mấy vạn. Người trẻ tuổi trước mặt này đưa một cái những ba vạn.
Hầu Thành đần ra.
“Chú Thành.” Mộ Tâm nói: “Cháu ở chỗ của chú tìm được rất nhiều cảm hứng. Đôi với tác giả, cảm hứng là quan trọng nhất, là vô giá. Cháu đương nhiên phải cảm ơn chú, chú cứ nhận lấy đi.”
Advertisements
REPORT THIS AD
Có mấy ai mà không rung rinh trước đồng tiền, vậy nên Hầu Thành cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà cho Mộ Tâm cứ tiếp tục ở như vậy.
Trước khi rời khỏi thôn Khánh Nhạc, Mộ Tâm nói ra việc thay ký hợp đồng.
Hầu Thành nghe không hiểu gì cả, chỉ biết nếu mình thay Mộ Tâm ký hợp đồng với nhà xuất bản Tâm Vân ở Lạc Thành, lại thay giao bản thảo, thay nộp thuế, thay lãnh tiền nhuận bút, sau đó đem tiền nhuận bút giao lại cho Mộ Tâm, vậy thì một năm sẽ có mười vạn làm tiền thù lao.
Đối với Hầu Thành mà nói, mười vạn là một số vốn lớn.
“Chú Thành, cháu biết chú rất lo lắng, nhưng chú nghĩ lại đi, chú giúp cháu, cháu làm sao sẽ hại chú đây?” Mộ Tâm chân thành nói:”Cháu có một chút nguyên nhân riêng tư, không có phương tiện tự mình ký hợp đồng với nhà xuất bản, cho nên mới nhờ chú giúp việc này. Cháu có phải người xấu hay không, chẳng lẽ chúng ta ở chung nhiều ngày như vậy chú không rõ sao?Vậy đi, tạm thời chú không nhận lời cũng không sao, tiểu thuyết của cháu cũng chưa có sửa tốt. Chú lại suy xét một chút đi, một thời gian sau cháu sẽ đến tìm chú.”
Sau khi Mộ Tâm rời đi, Hầu Thành càng nghĩ càng hối hận.
Thay người ta ký hợp đồng thôi mà, có thể xảy ra chuyện gì? Mộ Tâm xem qua chính là người làm công tác văn hóa, viết tiểu thuyết thôi mà, có thể viết đến độ xảy ra chuyện gì? Ký một cái hợp đồng là sẽ có mười vạn, loại công việc làm nông này làm một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy. Chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm đây?
Mấy tháng lại trôi qua, đến khi Hầu Thành tưởng rằng mình đã mất đi cơ hội phát tài làm giàu thì Mộ Tâm lại xuất hiện.
Lần này, Mộ Tâm không có đến nhà Hầu Thành mà là trực tiếp đi đến ruộng dưa, mang bao tay cầm USB, yêu cầu Hầu Thành đem nội dung trong USB gửi cho nhà xuất bản Tâm Vân, sau đó tiêu hủy USB.
Do đó mà Hầu Thành lại đi trấn trên mua về một cái máy tính cũ.
Dưới sự chỉ đạo của Mộ Tâm mà Hầu Thành gửi bản thảo đi, sau đó chờ đợi, cuối cùng thì ký hợp đồng với nhà xuất bản Tâm Vân, trở thành Mộ Tâm giả.
Mà Mộ Tâm thật lại hành tung không rõ, xuất quỷ nhập thần, mỗi lần xuất hiện đều sẽ mang đi tiền nhuận bút mà Hầu Thành giao lại, sau đó sẽ cho Hầu Thành thù lao tương ứng.
Bọn họ hợp tác đến nay đã có hai năm.
“Lần cuối cùng mà Mộ Tâm đến tìm ông là khi nào?” Minh Thứ hỏi.
“Là tháng năm năm nay.” Có lẽ là vì cuối cùng cũng đã khai ra gần hết nên Hầu Thành nhẹ nhàng thở ra:”Hắn tới lấy tiền nhuận bút, sau đó thì cho tôi năm vạn để cho tôi nghỉ ngơi cho tốt. Mùa hè trong thôn quá nóng, quá gian nan. Tôi có tiền trong tay, nên rời khỏi. Không ngờ….. không ngờ là bị mọi người bắt được…”
.
.
.
“Vụ án này thật kỳ lạ.” Hoa Sùng mời Minh Thứ ăn cơm tại ngõ nhỏ đối diện cục hình sự thành phố, đến khi ngồi vào tiệm lẩu, không chỉ muốn một nồi lẩu hỗn hợp lớn xương sườn, thịt thỏ, thịt lươn mà còn gọi canh đề hoa và cá nướng giấy bạc ở tiệm kế bên, để đầy cả một bàn: “Mộ Tâm nhất định có vấn đề, bây giờ dù cho tiểu thuyết của hắn có thể kích động gì đó hay không, chỉ riêng hắn tìm Hầu Thành để thay thế thân phận thì hành vi này đã rất khả nghi rồi. Một tác giả bình thường sẽ làm vậy sao?”
“Nếu là muốn động tay động chân vào việc nộp thuế thì việc này cũng có khả năng.” Minh Thứ bận rộn đã mấy ngày, yêu cầu bức thiết muốn ăn một chút để khai vị, nên không khách khí với Hoa Sùng: “Nhưng thuế cần nộp, một đồng cũng không thiếu. Việc này rõ ràng là muốn che giấu tung tích, hơn nữa hắn cũng thật thông minh, tìm loại người như Hầu Thành. Hầu Thành không có người thân, sống một mình, tính tình quái gở, mà loại địa phương như thôn Khánh Nhạc thì lại không có camera, chỉ có một mình Hầu Thành biết được chân tướng, không có vật chứng, cũng không có nhân chứng.”
“Thậm chí lúc cần thiết Mộ Tâm còn có thể xử lý luôn Hầu Thành.” Hoa Sùng nghĩ một lúc, lại nói bổ sung:”Tiền đề là Mộ Tâm có tiềm năng để phạm tội.”
“Suy nghĩ cùng tôi đi.” Minh Thứ nói: “Người bị tình nghi của hai vụ án mạng đều chịu sự ảnh hưởng từ tiểu thuyết của Mộ Tâm, nên tôi cần thiết tìm được Mộ Tâm.”
“Cậu tính sắp xếp Hầu Thành như thế nào?”Hoa Sùng hỏi.
“Ông ta là mấu chốt. Đội trưởng Hoa, tôi muốn xin phép anh một chút.” Minh Thứ cùng Hoa Sùng cụng ly:”Hầu Thành…”
Không đợi Minh Thứ nói xong, Hoa Sùng đã hiểu ý: “Yên tâm, ở bên này tôi sẽ đi nói chuyện một chút. Manh mối duy nhất hiện tại là Hầu Thành, nếu ông ta bị nhốt ở đội an ninh, có khả năng sẽ rút dây động rừng.”
Minh Thứ cười: “Cảm ơn. Chờ đến khi mấy vụ án này đều giải quyết thuận lợi, tôi sẽ mời anh và thầy Liễu đi uống rượu.”
Hoa Sùng hỏi: “Rủ thêm Nhạc Nhiên?”
“Nhất định sẽ rủ cậu ta!” Nhắc tới Nhạc Nhiên, tâm tình của Minh Thứ nhẹ nhàng một ít: “Cái tên nhóc nhu ngốc kia.”
Nhạc Nhiên là đồng đội mà Minh Thứ quen được khi ở đội đặc nhiệm, tuổi không lớn nhưng lại rất có thâm niên. Lúc đó đám người bọn họ vừa mới chấp hành xong nhiệm vụ, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn thì rủ nhau đi uống rượu. Nhạc Nhiên đánh nhau giỏi, vốn dĩ tửu lượng không kém, nhưng chỉ có thể uống một loại, quậy nhiều loại uống thì sẽ bị choáng.
Không biết là ai cho Nhạc Nhiên uống rượu vang đỏ trước, sau đó lại rót rượu vang trắng, Nhạc Nhiên lập tức bị trúng chiêu, ngồi lệch một chỗ không nhúc nhích.
Phần lớn người khi say sẽ phát điên, hoặc là sẽ ngủ thẳng cẳng, còn Nhạc Nhiên thì hỏi gì đáp nấy, làm cho anh em chọc cho đã. Ban đầu Minh Thứ còn cảm thấy bắt nạt đồng đội không được trượng nghĩa, sau đó thì bị nghiện chọc. Nếu không phải người phụ trách đội đặc nhiệm là Thẩm Tầm đem người đi, bọn họ có thể quậy tới hừng sáng.
“Nhạc Nhiên đi tới thôn Hà Bôn, đang bận vụ án mà mấy cậu chuyển sang cho đội đặc nhiệm.” Hoa Sùng nói: “Chân tướng bị che giấu mười hai năm, cũng tới lúc nên tra ra chân tướng rồi.”
Minh Thứ nhớ tới Lý Hồng Mai, thở dài, giây lát sau lại đánh lên tinh thần: “Vụ án tôi phụ trách, sẽ tra ra manh mối nhanh thôi.”