Trì Tiểu Mẫn như thể đã bốc hơi, biến mất một cách kỳ lạ.
Trước khi án mạng xảy ra, ở ký túc xá nữ tòa số 9 phía Đông, rất nhiều người thấy cô rời đi cùng với Lý Hồng Mai, nhưng sau đó khi xuất hiện trong camera công cộng lần nữa, lại chỉ có một mình Lý Hồng Mai.
Ký túc xá phòng 509 chắc chắn là hiện trường đầu tiên, các vết tích còn sót lại đều chứng minh Lý Hồng Mai là hung thủ, mà Trì Tiễu Mẫn vẫn không quay trở lại.
Một người đang sống sờ sờ, làm sao có thể vô cớ biến mất?
Sự mất tích của Trì Tiểu Mẫn nhất định có liên quan đến Lý Hồng Mai và Học viện Ngoại ngữ Đông Nghiệp.
Nghi ngờ hiện vẫn chưa có lời giải đáp, Minh thứ dẫn theo Phương Viễn Hàng trở lại Học viện Ngoại ngữ Đông Nghiệp.
Tòa số 9 phía Đông lúc trước vẫn còn ngập tràn sinh khí mà giờ đây đã không còn sót lại chút gì. Mặc dù đã tháo dải niêm phong, chỉ còn phòng 509 bị phong tỏa, nhưng tòa số 9 phía Đông dù sao cũng là ký túc xá nữ. Xảy ra chuyện lớn như vậy, trưa hôm đó tất cả những nữ sinh sống tại tầng 5 đều nhanh chóng rời đi, có người thuê phòng bên ngoài, có người về nhà luôn, còn những học sinh phòng 510 phải ở lại phòng y tế của trường để điều trị tâm lý.
Tầng 5 không một bóng người, mấy nữ sinh tầng trên lẫn dưới cũng đều nhanh chóng rời đi, ký túc xá ngày càng vắng, cho dù có gan lì cách mấy cũng không dám ở lại.
Tổ kỹ thuật vẫn đang tiến hành kiểm tra camera an ninh trong trường và xung quanh, Phương Viễn Hàng hỏi: "Sư phụ, dù muốn tìm Trì Tiễu Mẫn cũng không cần thiết phải quay lại đây chứ ạ."
"Cần chứ". Mục đích của Minh Thứ không phải giống như Phương Viễn Hàng nói, cậu quay lại chủ yếu là vì dòng chữ bằng máu ở phòng 509:
"Bọn họ đều đáng chết."
Đây chính là động cơ gây án của Lý Hồng Mai.
Đứng từ góc độ của Lý Hồng Mai, cô bị ức hϊếp ba năm, chịu đựng hết tổn thương tâm lý và thể xác, cuối cùng bộc phát, sát hại cả ba người Văn Tĩnh Tĩnh.
Nhưng tại sao không bộc phát sớm hơn, không bộc phát trễ hơn, lại cố tình bộc phát vào lúc này?
Nếu xét theo lý tính, lần này Lý Hồng Mai bị ức hϊếp cũng không nghiêm trọng như những lần trước, vậy nên Trì Tiểu Mẫn trong vụ án này có thể là nhân vật then chốt.
Nhưng có nhiều lúc hành vi của con người không thể dùng lý tính để phân tích, một yếu tố tưởng chừng như nhỏ bé không đáng nhắc tới cũng có thể ép vỡ một người đã chịu đựng nhiều năm.
Trời đã tối, mặc dù hành lang và các phòng đều mở hết đèn, ba thi thể đã bị dời đi, nhưng phòng 509 vẫn đẫm máu và đáng sợ.
Minh Thứ đứng chính giữa căn phòng, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tường.
Bọn họ đều đáng chết.
Một số người đáng chết.
Hai chữ "đáng chết" này đã liên kết Lỗ Côn và Lý Hồng Mai lại với nhau.
Ánh mắt Minh Thứ lạnh dần, chân mày nhíu chặt hơn.
Lý Hồng Mai liệu có từng xem qua tiểu thuyết của Mộ Tâm giống như Lỗ Côn?
Một lúc sau, cậu cúi đầu, lấy ngón tay ấn hốc mắt, hai suy luận mâu thuẫn trong đầu cứ cắn xé nhau.
E là Lý Hồng Mai cũng bị Mộ Tâm ảnh hưởng.
Mình nghĩ nhiều rồi, Lý Hồng Mai không liên quan gì đến Lỗ Côn cả.
"Sư phụ?" Phương Viễn Hàng gọi lớn vài lần, thấy Minh Thứ không có phản ứng, liền dùng tay vỗ một chút, "Sư phụ, anh đang nghĩ gì vậy?"
Minh thứ thở dài một hơi, "Đến đây, kiểm tra vật dụng cá nhân của Lý Hồng Mai."
Lần này Phương Viễn Hàng kịp nhận ra, "Anh đang nghi ngờ Lý Hồng Mai cũng từng xem qua tiểu thuyết của Mộ Tâm phải không ạ?"
"Ừm, có khả năng." Minh Thứ đi đến cạnh giường của Lý Hồng Mai, "Nói không chừng vật dụng cá nhân của cô ta có vài thứ liên quan đến manh mối về Trì Tiểu Mẫn."
Học viện Ngoại ngữ Đông Nghiệp tuy đã xây được hơn sáu mươi năm, nhưng tòa số 9 phía Đông chỉ mới được xây từ mấy năm trước, điệu kiện coi như không tệ, là kiểu "giường trên bàn dưới" thông dụng.
Giường Lý Hồng Mai rất sạch sẽ, màn trên giường mở ra, chăn được gấp gọn gàng, trên cái bàn học dưới giường ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt thì không còn gì khác, đến gương cũng chẳng có.
Mà quần áo trong tủ gần như là trống rỗng.
Trên kệ có chừng mười quyển sách, Minh Thứ lấy xuống hết, tất cả đều là sách chuyên ngành.
Phương Viễn Hàng nói: "Sư phụ, kệ sách của ba người còn lại cũng không có sách của Mộ Tâm."
Minh Thứ gật đầu, lật cuốn "Bộ đề thi ngành dịch thuật cấp độ hai". Sách được ghi chú bằng nhiều màu bút khác nhau, có vẻ như năm nay Lý Hồng Mai định tham gia thi biên dịch.
Một người có kế hoạch cho tương lai, lại tự tay xé nát tương lai của chính mình.
Chợt một tờ giấy ghi chú từ trong sách rơi ra. Minh Thứ nhặt lên, sau khi xem xong ánh mắt dần trở nên nghi ngờ.
Trên tờ giấy viết:
Nếu tôi trầm oan đắc tuyết (*) cho các người, thì cuộc sống của tôi sẽ bị hủy hoại.
(*) được minh oan sau thời gian dài bị oan.
Nếu tôi đuổi theo cuộc sống của mình, thì bọn họ sẽ hạnh phúc cả đời.
Tôi nên làm gì bây giờ?
Các người hi vọng tôi nhìn về phía trước, sống tốt cuộc đời của mình, hay là vì không cần để ý đến các người?
"Đây nghĩa là gì?" Phương Viễn Hàng nhận lấy tờ giấy, kinh ngạc nói: ""Bọn họ" và "các người" là ai? "Trầm oan đắc tuyết" là gì? Cái này do Lý Hồng Mai viết sao? Cô ta đang muốn nói về cái gì vậy?
"Là cô ấy viết." Minh Thứ nói: "Chữ viết giống với những ghi chú trong sách."
"Mẹ kiếp, đầu óc em bây giờ rối thành một cục rồi."
"Lý Hồng Mai là trẻ mồ côi, ba mẹ đều đã mất, cũng không có họ hàng thân thích." Minh Thứ khép lại "Bộ đề thi ngành dịch thuật cấp độ hai", "Các người" có thể là người thân đã qua đời của cô ta, có vẻ như chúng ta còn nhiều điều chưa biết về Lý Hồng Mai. Đi điều tra gốc gác của cô ta, tra xem thôn Hà Bôn đã từng xảy ra việc gì."
.
Cục cảnh sát Hình sự, Lý Hồng Mai vẫn đang được thẩm vấn.
Lý Hồng Mai nhận tội, nhưng lại không chịu tiết lộ về Trì Tiểu Mẫn, điểm này khiến mọi người khó hiểu.
"Trì Tiểu Mẫn đang ở đâu?" Tuy Lý Hồng Mai không thích đối mặt với nữ cảnh sát xinh đẹp, nhưng quy tắc là quy tắc, nữ cảnh sát Trình Thiến Tuyết của Đội điều tra hình sự đang ngồi đối diện với cô, nhìn khuôn mặt của Lý Hồng Mai, nữ cảnh sát dần mất kiên nhẫn, "Cô dẫn cô ta rời tòa số 9 phía Đông, sau đó đi đâu?"
Lý Hồng Mai gần như không phản ứng, "Tôi không biết."
Trình Thiến Tuyết: "Cô luôn miệng nói cô ta là bạn mình, hai người cùng đi ra khỏi ký túc xá, tại sao cô ta đi đâu cô lại không biết?"
Lý Hồng Mai cười lạnh, "Các người không phải đang tìm hung thủ sát hại ba người Văn Tĩnh Tĩnh sao? Người là tôi gϊếŧ, tôi nhận tội, chứng cứ các người cũng đã có. Tất cả những điều này đều không liên quan gì đến Tiểu Mẫn, các người tìm cậu ấy làm gì?"
Trình Thiến Tuyết vỗ mép bàn, "Cô và Trì Tiểu Mẫn vừa tách nhau chưa đến bốn giờ đã sát hại ba mạng người, thế nên Trì Tiểu Mẫn cũng là nhân vật quan trong trong vụ án này."
Tròng mắt Lý Hồng Mai kỳ lạ đảo quanh, "Vậy các người tự đi mà tra."
Thẩm vấn không thu được thông tin gì, Trình Thiến Tuyết ra khỏi phòng thẩm vấn liên tục lắc đầu, "Nói thật, nếu như tôi là bạn học của Lý Hồng Mai, tôi cũng không thích được cô ta. Gương mặt cô ta khiến tôi cảm giác không thoải mái."
Dịch Phi an ủi: "Đi nghỉ trước đi, việc còn lại giao cho chúng tôi. Những câu như này cứ nói với tôi là được, cô mặc đồng phục trên người, không nên tùy tiện oán trách như vậy."
Lý Hồng Mai không muốn nhiều lời, cũng may người Minh Thứ phái đi điều tra đã có manh mối.
Trì Tiểu Mẫn không phải là lần đầu tiên đến tòa số 9 phía Đông, cô ta để lại ấn tượng khá sâu với những người ở đây, mấy nữ sinh khác nói, Trì Tiểu Mẫn quen Lý Hồng Mai trong lúc làm thêm.
Lý Hồng Mai làm thêm tổng cộng ba nơi, một là làm ca đêm ở một tòa soạn, hai là dạy phụ đạo thêm tiếng Anh cho học sinh cấp hai, ba là thu ngân ở quán trà sữa.
Sau khi điều tra, xác nhận Trì Tiểu Mẫn là nhân viên tại cửa hàng trái cây tươi cạnh bên quán trà sữa.
"Con bé xảy ra chuyện gì sao?" Chủ cửa hàng trái cây lo lắng hỏi, "Hôm qua đáng lẽ là ca sáng của nó, thế nhưng cả ngày nó không xuất hiện, hai ngày liền, gọi điện thoại cũng không bắt máy. Con bé làm ở đây cũng được non nửa năm, tính tình rất đàng hoàng, chưa bao giờ như vậy cả."
"Cô ấy sống ở đâu, bác có biết không?"Minh Thứ dần có dự cảm chẳng lành.
Chủ cửa hàng gật đầu, xé một góc lịch treo tường, viết địa chỉ lên đó, lại hỏi: "Tiểu Mẫn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Mình Thứ nhìn địa chỉ một chút, cũng khá gần đây, là một tòa chung cư cũ đang xuống cấp.
Phương Viễn Hàng vội vã chạy tới, Minh Thứ tiếp tục hỏi thăm tình hình Trì Tiểu Mẫn.
Chủ cửa hàng cũng không biết nhiều về Trì Tiểu Mẫn, chỉ biết cô bé từ dưới quê lên, khoảng hai mươi tuổi, nghỉ học sớm, lăn lộn lên thành phố để kiếm công ăn việc làm, đợi ổn định một chút sẽ tìm công việc khác.
"Có vẻ như con bé muốn để dành tiền đi học, qua lại khá thân với một sinh viên đại học trông khá xấu. À phải rồi, đây là bản sao chứng minh thư của Trì Tiểu Mẫn." Chủ cửa hàng lấy một tờ giấy gấp đôi từ trong ngăn kéo, giải thích: "Trước đây có một nhân viên vừa đến làm vài ngày đã ăn cắp hơn một ngàn tệ rồi bỏ trốn. Sau này khi tuyển nhân viên, tôi đều yêu cầu họ xuất chứng minh thư và giữ lại một bản sao."
"Nên làm như vậy." Minh Thứ cầm lấy tờ bản sao, thấy Trì Tiểu Mẫn đến từ trấn Khổng Lưu, cách thành phố Đông Nghiệp hơn một nghìn cây số.
Không lâu sau, bên phía Phương Viễn Hàng báo tin, Trì Tiểu Mẫn không ở trong phòng trọ, tạm thời vẫn có chưa phát hiện gì mới.
Bất ngờ một tin khác truyền đến cùng lúc càng khiến người ta kinh hãi hơn —— thông tin nhận dạng của Trì Tiểu Mẫn là giả, không hề có người nào như vậy trong mạng lưới đăng ký hộ khẩu.
"Đậu má!" Phương Viễn Hàng lớn tiếng: "Chẳng lẽ Trì Tiểu Mẫn là "Tiểu Quỷ"?"
Đây là thuật ngữ của nội bộ cảnh sát Hình sự, "Tiểu Quỷ" ám chỉ những đứa trẻ mồ côi không có khai sinh, hộ khẩu và thường được vài "ông chủ lớn" nuôi dưỡng. Những người này không đi học, khi lớn lên cũng không cần làm việc, thường hay làm bia đỡ cho chủ nhân, hoặc thay chủ nhân làm những việc trái pháp luật. Một khi hành tung "Tiểu Quỷ" bại lộ, hoặc có khả năng dẫn mầm họa cho chủ nhân, ngay lập tức sẽ bị "xử lý".
Kết cục của "Tiểu Quỷ" thường rất thảm, khi còn sống họ không có tôn nghiêm của bản thân, đến khi chết cũng khó có nơi để yên nghỉ. Cảnh sát vốn cũng muốn điều tra, nhưng rất nhiều trường hợp không đủ chứng cứ nên cũng đành sống chết mặc bay.
Người bình thường rất ít khi tiếp xúc với "Tiểu Quỷ", thậm chí có người còn chẳng biết đến thuật ngữ này. Nhưng Phương Viễn Hàng khi còn học tại trường cảnh sát đã từng tham gia vào cuộc truy bắt quy mô lớn của quân đội liên hợp với cảnh sát, bắt được tên trùm nuôi "Tiểu Quỷ", nuôi hơn ba trăm người.
Tình hình hiện giờ của Trì Tiểu Mẫn rất giống với "Tiểu Quỷ".
Nếu Trì Tiểu Mẫn thật sự là "Tiểu Quỷ", vậy nguyên nhân khiến cô ta tiếp cận Lý Hồng Mai là gì? Hiện tại cô ta đang mất tích, có phải do bị chủ nhân xử lý hay không?
Minh Thứ đứng trước cửa phòng Trì Tiểu mẫn, đánh giá căn phòng không quá mười mét vuông này.
Ánh sáng trong phòng rất kém, trông khí tràn ngập mùi ẩm mốc khó chịu, một chiếc giường đơn nằm cạnh tường, quần áo và mềm mỏng được chất thành đống trên đó —— mềm chưa được gấp lại. Ở giữa phòng bày một cái bàn xếp, trên bàn là nồi cơm điện, bát đũa, gia vị nêm nếm. Có thể thấy Trì Tiểu Mẫn đã nấu và ăn trên cái bàn này.
Giống như hầu hết các căn phòng cho thuê giá rẻ khác, ở đây không có tủ quần áo bằng gỗ, chỉ có tủ quần áo đơn giản ghép từ mấy thanh thép và vải, kế tủ quần áo là cái "bàn" được xếp từ bốn cái ghế, trên bàn chất đầy những sách.
Minh Thứ bước tới, cầm lấy quyển sách trên cùng. Đó là một quyển tiểu thuyết tình yêu, ngoài bìa vẽ một cặp đôi trẻ tuổi, tên sách kì lạ khó đọc. Hầu hết những quyển tiểu thuyết còn lại đều có phong cách na ná nhau, nhưng quyển sách nằm dưới cùng, phong cách lại hoàn toàn khác biệt.
Mình Thứ lấy nó ra, chân mày bỗng nhíu chặt.
Đây chính là tiểu thuyết của Mộ Tâm.
.
Lý Hồng Mai đeo còng tay, nhìn vào quyển sách trên bàn thẩm vấn một lúc rồi nói: "Đây không phải của tôi."
"Đúng, không phải của cô." Minh Thứ nói: "Cô đã từng đọc chưa?"
Lý Hồng Mai phản ứng rất chậm, "Tiểu Mẫn cho tôi mượn nó."
Minh Thứ hỏi: "Cô thích nó không?"
Lý Hồng Mai lắc đầu.
Minh Thứ lại hỏi: "Trì Tiểu Mẫn có thích không?"
Đầu tiên Lý Hồng Mai lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
Giọng Minh Thứ đột ngột thay đổi, "Có phải cô sát hại ba người Văn Tĩnh Tĩnh, là do bị quyển sách này ảnh hưởng?"
"Không phải." Lý Hồng Mai cắn chặt đôi môi dày, "Là bọn họ đáng chết."
Minh Thứ hỏi: "Vậy ai đã nói với cô bọn họ đáng chết?"
Miệng Lý Hồng Mai mấp máy.
Minh Thứ hỏi lại: "Từ khi nào cô cho rằng họ đáng chết?"
Lý Hồng Mai không trả lời.
Giọng Minh Thứ càng gấp gáp, cảm giác ngột ngạt ngày càng tăng, "Có phải sau khi xem qua sách của Mộ Tâm?"
Lý Hồng Mai lắc đầu.
Minh Thứ tiếp tục, "Trì Tiểu Mẫn từng thảo luận với cô về sách của Mộ Tâm chưa?"
Lý Hồng Mai rốt cuộc gật đầu, trán đầy mồ hôi.
Minh Thứ chớp ngay thời cơ, "Cô thích đọc tiểu thuyết trinh thám đúng không? Học phí và chi phí sinh hoạt của cô đều do bản thân cô tự chi trả, trừ lúc lên lớp, thời gian còn lại cô đều dành cho việc làm thêm, vậy cô lấy đâu ra thời gian để đọc tiểu thuyết?"
Lý Hồng Mai liên tục lắc đầu, "Không, tôi, tôi có thời gian."
"Thật không?" Minh Thứ hỏi nhanh, không cho cô thời gian suy nghĩ kỹ, "Thẻ mượn sách của cô cho thấy, từ năm nhất đến hiện tại cô chỉ đọc tổng cộng bốn quyển tiểu thuyết, tất cả đều là loại phấn đấu trong công việc. Tiểu thuyết của Mộ Tâm là thể loại trinh thám đầu tiên cô đọc sao?"
"Đúng vậy." Lý Hồng Mai đã không thể kiểm soát được giọng điệu của mình.
Minh Thứ đảo lộn trình tự thẩm vấn, khiến tất cả các câu hỏi dường như thiếu sự liên kết và logic, "Cô quen biết Trì Tiểu Mẫn từ khi nào?"
"Đầu năm nay."
"Khoảng thời gian nào cô bắt đầu đọc tiểu thuyết trinh thám?"
"Cũng đầu năm nay."
"Từ khi nào cô không còn kiên nhẫn nữa, muốn gϊếŧ chết bạn cùng phòng của mình?"
Lý Hồng Mai im lặng.
Minh Thứ chăm chú nhìn cô, giọng trầm xuống, "Đầu năm nay luôn đúng không?"