"Là tôi đã nhờ người xóa bài đăng đó, mà mấy người hỏi tôi mấy chuyện này để làm gì?" Sau khi chuyện chơi thuốc bị bại lộ, La Tiểu Long mặt mũi tối tăm càng thêm nôn nóng, "Lão già,ra ngoài gây chuyện lớn như thế, mà vẫn nhởn nhơ sống tốt,vì ông ta vốn chẳng cảm thấy mình sai, không hề có liêm sỉ. Im lặng được mấy ngày thì lại vác máy ảnh đi khắp nơi chụp gái. Còn người mất mặt là tôi, là mẹ tôi!"
Minh Thứ gõ nhẹ lên mặt bàn, mặt không biến sắc: " Anh biết thêm được gì, thì hãy nói ra hết."
La Tiểu Long ngẩn ra, bất tri bất giác nói: "Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện ông già bị gϊếŧ?"
"Hiện tại anh không có tư cách hỏi câu này." Minh Thứ tuy trẻ tuổi, nhưng lúc lạnh mặt rất có phong thái uy nghiêm của một cảnh sát, "Anh chỉ có nghĩa vụ phối hợp điều tra."
La Tiểu Long rụt cổ lại, né tránh ánh mắt, qua 3 phút mới miễn cưỡng mở miệng, "Lúc đó tôi, đang ở chỗ khác,bạn bè liên tục gửi bài này cho tôi. Vừa nhìn thấy tôi đã hết cả hồn.Nếu lúc ấy cư dân mạng mà cùng "làm thịt" chuyện đó thật, thì người chịu ảnh hưởng chắc chắn không chỉ một mình lão già kia, thêm cả đến lúc thông tin của gia đình tôi bị tung hết lên mạng, thì tôi không biết sống sao nữa. Nên,tôi đi nhờ vả khắp nơi, cũng tốn rất nhiều tiền, mới xóa được mấy bài viết đó.Thật ra tôi không xóa được hết tất cả các bài, vẫn còn một số bài rải rác, nhưng nó cũng nhanh chóng chìm xuống, mới không bị bạo lực mạng nữa.
Minh Thứ hỏi: "Sau đó anh có nói gì với La Tường Phủ về chuyện này không?"
"Làm sao mà không nói cho được?." La Tiểu Long nói: "Có chết ông ta cũng không nhận lỗi, còn nói tôi là chuyện bé xé ra to!."
"Ông ta có từng kể chi tiết vụ việc này với anh không?."
"Để tôi nhớ lại.......Ừm.. thật ra cũng có kể một vài chi tiết. Ông ta rất thích dáng vẻ đẹp đẽ của hai mẹ con họ, lại còn mặc đồ đôi gia đình, nên nhất định phải chụp ảnh lại. Mẹ tôi nói mấy chuyện như vậy trước đây cũng đã có rồi, chẳng qua do ông ta già rồi,nhiều người lười đôi co với ông ta mà thôi, sợ bị lừa đảo. Lần kia trùng hợp là gặp phải người đangt không vui, thêm cả đứa nhỏ khóc rất to, mới bị mọi người kéo đến xem, bị quay video lại đăng lên trên mạng."
Phụ trách ghi chép là một nữ cảnh sát, nghe vậy chỉ biết lắc đầu, tỏ vẻ không vui.
Minh Thứ lại hỏi thêm mấy vấn đề, mà La Tiểu Long không nói ra thêm được điều gì, " Ông già sẽ không bị gϊếŧ vì chuyện này đâu nhỉ, đúng không? Sao mà đến nỗi như vậy được cơ chứ.."
Minh Thứ hỏi ngược lại: "Vậy anh cảm thấy đến nỗi nào thì mới đủ? Anh hiểu rõ về cha mình sao?"
La Tiểu Long không trả lời được, ánh mắt phập phù, hai tay chà xát vào với nhau: "Chuyện này.....vậy các người phải phải bắt cô gái kia lại, thẩm tra cho kỹ vào! Nếu như đúng là cô ta gϊếŧ chết lão già, tôi nhất định sẽ bắt cô ta phải chịu sự trừng trị của pháp luật."
"Bây giờ anh đang đóng vai con trai có hiếu à?" Minh Thứ cười lạnh, " Lúc tìm La Tường Phủ đòi tiền,lúc đẩy đánh La Tường Phủ, sao tôi lại không thấy anh hiếu thảo như thế nhỉ?"
Mặt La Tiểu Long nhăn nhó.
Minh Thứ liếc nhìn hắn một cái, quay người rời đi.
Làm cảnh sát nhiều năm, loại người như La Tiểu Long, Minh Thứ gặp quá nhiều. Nói họ hoàn toàn không có lòng hiếu thảo thì cũng không đúng. Nhưng lòng hiếu thảo đến muộn và chỉ một chút nhỏ bé thì cũng không thể gọi là có hiếu.
Tất cả cũng chỉ là ngụy trang lừa mình dối người mà cả thôi.
Minh Thứ có lúc cũng cảm thấy, bản thân mình thật sự cũng chưa phải là một người con có hiếu.
Phụ từ tử hiếu là tình cảm cha con hỗ trợ lẫn nhau, khi còn bé cậu cũng chưa từng được trải qua. Lớn lên với cậu không phải bố mẹ, mà là các anh chị nhà họ Tiêu hàng xóm, là Tiêu Ngộ An.
Có lẽ con trai độc nhất đều mỏng manh quý giá, lúc còn nhỏ sức khỏe cậu không tốt lắm, chỉ cần đổi mùa là sẽ bị cảm.
Ông nội bà nội đều xuất thân từ quân đội, nghiêm khắc cứng nhắc đến không có tình người, cảm mạo của cậu trong mắt họ chẳng đáng kể một chút nào. Cậu thì sợ sệt hai ông bà nội, cả đời cậu có bệnh thì sẽ nhịn, đến khi thật sự khó chịu, mới bò qua cửa sổ phòng của Tiêu Ngộ An.
"Anh ơi, em sắp chết rồi."
Đến giờ, cậu vẫn nhớ rõ biểu cảm của Tiêu Ngộ An khi ấy, kinh ngạc, đau lòng, bất đắc dĩ.
Sau đó anh ôm lấy cậu, đưa cậu đi bệnh viện.
Khi đó l*иg ngực Tiêu Ngộ An còn gầy gò nhỏ bé, nhưng đối với cậu mà nói, lại là ấm áp cả đời này không thể quên.
Cũng không biết có phải do Tiêu Ngộ An trong tuổi thơ ấu của cậu quá mức nổi bật, hay là do cha mẹ thật sự không quan tâm gì tới cậu, mà chuyện liên quan tới máu mủ tình thâm, trước giờ cậu vẫn luôn khá lạnh nhạt.
Lý do năm 17 18 tuổi cậu cắt đứt quan hệ gia đình với nhà họ Minh, cũng là vì muốn theo đuổi Tiêu Ngộ An.
Bây giờ tuy quan hệ trong gia đình đã đỡ căng thẳng hơn, nhưng mà cũng chẳng thể làm một gia đình hòa thuận vui vẻ, cậu và cha mẹ vẫn không can thiệp vào chuyện của nhau, buông thả cho nhau.
Mà người cùng cậu vượt qua tuổi thơ ấu, thời thiếu niên, sau đó vẫn luôn đi cùng với cậu trên một con đường, vẫn là Tiêu Ngộ An.
Cậu hít một hơi thật sâu, đột nhiên bừng tỉnh, nghe thấy Dịch Phi đang đứng cách đó không xa gọi mình.
Người phụ nữ váy vàng xuất hiện trong video đã được đưa đến Tổ Trọng Án.
Người phụ nữ đó tên là Văn Nghiêu, 27 tuổi, là mẹ đơn thân, đang làm y tá cho một viện dưỡng lão tư nhân, con gái đã được 4 tuổi.
Nhân viên công tác bên ngoài vốn định đưa cô tới phòng thẩm vấn, nhưng Minh Thứ thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, nên mời cô lên sân thượng ngồi dưới tán dù che nắng, còn đưa đến trước mặt cô một chai nước chanh ướp lạnh.
"Cảm ơn." ánh mắt Văn Nghiêu tràn ngập sự đề phòng, hai tay nắm chặt chai nước chanh, nhưng cũng không mở nắp ra ngay.
".Hôm nay mời cô đến đây, là để hỏi thêm chút chuyện cô và con gái đã trải qua hồi tháng 8 kia" Thái độ của Minh Thứ ôn hòa, thành thạo bắt chước cách nói chuyện của Tiêu Ngộ An.
Văn Nghiêu càng căng thẳng hơn, nhưng lại dần bình tĩnh lại dưới ánh nhìn chăm chú của vị cảnh sát anh tuấn nhã nhặn này "Chuyện đã qua lâu rồi, lúc đó tôi cũng không báo cảnh sát, sao bây giờ các vị lại muốn điều tra lại?"
Vụ gϊếŧ ngườiném xác ở công viên giải trí cũng không công bố tình hình chi tiết ra ngoài cánh truyền thông, càng không nói nạn nhân là ai, nên Văn Nghiêu không dính dáng gì đến vụ án, cô tất nhiên không biết kẻ quấy rối cô khi trước, La Tường Phủ đã tử vong.
Minh Thứ gật đầu, cũng không trả lời thẳng vấn đề của Văn Nghêu, "Cô còn nhớ tình hình khi đó, lúc bị ông ta chặn đường không?"
Văn Nghiêu theo bản năng nắm chặt ngón tay, "Đương nhiên là nhớ , nhớ lại tôi còn cảm thấy buồn nôn. Nếu như chỉ có một mình tôi, thì có lẽ tôi còn để ông ta chụp. Nhưng mà có con gái tôi đi cùng, tôi không hy vọng con gái tôi sẽ xuất hiện trong ống kính của loại người như vậy!."
Minh Thứ nói: "Loại người như vậy?"
Văn Nghiêu đột nhiên gọi: " Anh cảnh sát này, cứ là người già thì sẽ đáng được tôn kính và yêu quý sao? Vậy còn những người già độc ác thì sao?"
Minh Thứ khẽ nghiêng người dựa vào đằng sau một chút, kiên trì nói: "Tôi muốn nghe quan điểm của cô."
"Tôi không phủ nhận trên thế giới này có rất nhiều người cao tuổi thiện lương, cao quý, thế nhưng lại có nhiều lão già như những con quái vật ghê tởm, tục tĩu và tham lam." Văn Nghiêu dần trở nên kích động, chỉ vừa nói mấy câu, trên tay cô đã nổi lên một tầng gia gà.
Cô liên tục chà xát phần da nổi da gà đó, mà Minh Thứ đều quan sát tất cả những động tác nhỏ này của cô.
"Tôi cũng đã từng gặp không ít người giống lão già kia, ánh mắt họ nhìn tôi làm tôi buồn nôn muốn ói!". Văn Nghiêu lại nói tiếp: " Anh nghĩ người đã già thì không còn du͙© vọиɠ sao? Không, tuyệt đối không! Chỉ có thân thể là già đi thôi, còn những cái khác....."
Nói đến đây, gò má của Văn Nghiêu đỏ ửng lên vì phẫn nộ, "Là bởi vì thân thể không còn hữu dụng được nữa, "lực bất tòng tâm", nên cách bọn họ nhìn các cô gái trẻ xinh đẹp càng biếи ŧɦái, lộ liễu hơn! Loại người như thế, tôi thấy quá nhiều rồi!."
Minh Thứ nhớ tới nghề nghiệp của Văn Nghiêu – y tá của viện dưỡng lão. Cả ngày đều tiếp xúc với những người già gần đất xa trời, đã làm cho cô nảy sinh chán ghét không thể nào thay đổi được với nhóm người này.
"Người già rồi thì sẽ thành yêu ma quỷ quái." Văn Nghiêu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, tiếp tục nói: "Tôi nói thẳng luôn, tôi ghét hết tất cả những người già ưa chụp ảnh trên đường. Bọn họ chỉ đang tự dát vàng lên mặt, cái gì mà "chụp lại cái đẹp", cái gì mà "phát hiện ra cái đẹp". Tôi đồng ý cho bọn họ chụp sao?. Bọn họ là cái thá gì? Vừa nhìn thấy phụ nữ ăn mặc thời thượng là ngay lập tức vác mặt dày mà đến, nhất định phải chụp, không chụp sẽ không cho đi, không làm cách nào thoát được họ!. Anh nói cho tôi nghe, đây không phải là quấy rối thì là cái gì?"
Chai nước chanh để trên mặt bàn vẫn chưa được mở ra. Minh Thứ cầm lên, mở nắp ra, lần thứ hai đặt trước mặt Văn Nghiêu.
Ngực Văn Nghiêu phập phồng: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Minh Thứ cười rất lịch sự: "Lúc cô giằng co với ông ta xong, sau đó có biết là bị phát tán lên mạng không?"
Văn Nghiêu im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên mím chặt môi, nhếch lên một nụ cười đầy đắc ý, "Tôi biết.".
Minh Thứ: "Hả?."
"Là tôi cố ý đó." Có lẽ ngồi trước mặt là một vị cảnh sát nhan sắc quá mê người, quá đáng tin cậy, Văn Nghiêu cũng vô tình kể hết tất cả sự thật năm ấy ra: " Thực ra muốn thoát khỏi lão già đó cũng không khó lắm, cũng không phải lần đầu tôi gặp phải loại người như vậy. Trước đây tôi chỉ nhanh chóng chạy đi, nhưng lần này lại khác. Vì trước đó một ngày tại viện dưỡng lão tôi đã bị chọc tức - cũng là do một người hơn sáu mươi tuổi đầu, biếи ŧɦái nhìn tôi, cứ một mực đòi tôi phải bón thuốc cho lão, còn muốn tôi đi dạo vườn hoa chung, làm đủ loại tư thế cho lão chụp ảnh. Chỗ tôi công tác là viện dưỡng lão tư nhân, rất coi trọng sự phục vụ. tôi.....Tôi không thể nào từ chối lão. Nếu như tôi không đồng ý, lão ta sẽ đi phàn nàn với quản lý. Tháng trước vừa có một cô y tá bị phàn nàn, thì bị cách chức trừ lương ngay. Tôi khác với cô ấy, tôi là mẹ đơn thân, nên tiền lương đối với tôi vô cùng quan trọng."
Minh Thứ khẽ nhíu mày, ánh mắt dần trở nên sâu hơn.
"Ngày thứ hai tới phiên tôi được nghỉ làm, nên tôi đưa con gái ra ngoài mua quần áo, không may gặp phải ông lão kia. Ông ta cầm ống kính chĩa về phía con gái tôi, tôi đột nhiên cảm giác thật sự phẫn nộ, giống như phẫn nộ tích trữ lâu ngày cuối cùng cũng tìm được một chỗ để xả.". Văn Nghiêu hít sâu một hơi, "Lúc đó xung quanh hai mẹ con tôi có rất nhiều người, tôi biết rõ, chỉ cần tôi lớn tiếng kêu cứu, những người xung quanh chắc chắn sẽ bu lại, chụp ảnh, quay video, sau đó tung lên mạng. Cho nên tôi bế con gái lên,. vừa giằng co với lão vừa kêu cứu. Ông ta nhất quyết không chịu thôi, còn nói con của ta đáng yêu như thế, nhất định phải chụp ảnh lại."
Minh Thứ nói: "Những người xung quanh quay được hết toàn bộ quá trình tranh cãi à?"
"Đúng! Quay được hết!" Đồng tử của Văn Nghiêu rung rung, như đang rất giận dữ. "Rất nhanh sau đó, tôi đã thấy trên mạng xuất hiện bài đăng về tôi và ông ta. Tất cả mọi người đều mắng ông ta, còn nói ông ta già rồi không đứng đắn, loại cầm thú. Mà cũng không lâu sau, tất cả bài đăng đều bị xóa đi."
"Cô có cảm thấy tiếc nuối vì bài đăng bị xóa không?" Minh Thứ hỏi
"Tiếc nuối sao?" Văn Nghiêu lắc đầu, "Mục đích của tôi đã đạt được, nếu lúc đó bài đăng không bị xóa đi, có khi cư dân mạng thật sự sẽ đi "bạo hành ảo". Anh cảnh sát này, chắc là anh không hiểu rõ về cuộc sống trên mạng xã hội đâu nhỉ."
Minh Thứ tỏ vẻ rất muốn tìm hiểu.
"Một sự việc khi đã, đạt đến đỉnh điểm, tất nhiên sẽ bị phản ứng ngược lại." Văn Nghiêu lại nói: " Dừng lại trước "làm thịt" là tốt nhất, nếu như mọi người đi "làm thịt" ông ta, không chỉ mang tù tội, mà tôi còn bị mang tiếng. Tôi chỉ muốn xả giận, tiện thể cho ông ta một bài học, không nhất thiết phải làm tới cùng."
Minh Thứ nở nụ cười, "Bạo lực mạng đúng thật là không nên".
Văn Nghiêu vừa nói xong, đã uống được hơn nửa chai nước, lúc này mới phát hiện ra, có lẽ mình đã nói hơi nhiều rồi.
Rất nhiều người không biết cách khống chế cảm xúc và ngôn ngữ, trong một tình huống nào đó, chỉ cần người nghe biết cách dùng ánh mắt và lời nói dẫn dắt, họ sẽ dễ dàng nói hết toàn bộ những suy nghĩ trong lòng. Đến khi nói ra hết thảy, họ mới phát hiện mình đã nói những thứ không nên nói.
Văn Nghiêu bất an nhìn Minh Thứ.
Một hồi lâu sau, Minh Thứ cười nhẹ: "Người quen, bạn bè của cô, có bao nhiêu người biết đến chuyện này?".
Văn Nghiêu suy nghĩ một chút: "Tất cả đều biết."
Cái chữ "Đều" này không hề nhỏ, Minh Thứ cũng không hỏi thêm, đứng lên nói: "Ngày hôm nay cảm ơn cô đã cất công đến đây một chuyến."
Văn Nghiêu thở ra một hơi, đứng dậy theo, "Tôi vẫn không hiểu, các anh gọi tôi đến đây, là để điều tra vụ "làm thịt" sao?".
Minh Thứ chăm chú nhìn vào mắt cô, mấy giây sau mới lắc đầu, trên môi nở một nụ cười đầy khéo léo: " Đừng lo lắng quá, chỉ là điều tra theo thông lệ mà thôi."
Vụ án bị lâm vào bế tắc, người quen của La Tường Phủ có rất nhiều động cơ gây án, nhưng khả năng gây án lần lượt bị loại trừ. Còn cả sự kiện ép chụp ảnh huyên náo một thời trên mạng, đúng là lúc ấy cư dân mạng rất phẫn nộ, nhưng cũng đã qua một năm, đừng nói là ra tay gϊếŧ La Tường Phủ, chỉ sợ chẳng ai còn nhớ.
"Văn Nghiêu không có vấn đề gì sao ạ?" Phương Viễn Hàng hỏi, "Cư dân mạng dễ quên, nhưng cô ta là người trong cuộc từng trải qua, hẳn là không dễ dàng quên đi như vậy."
"Em bị ảnh hưởng bởi lời nói của cô ta." Minh Thứ nói.
Phương Viễn Hàng gãi đầu hai cái, "Cô ta cố ý để người xung quanh chụp ảnh quay video".
"Cho nên anh mới nói, em bị ảnh hưởng." Minh Thứ ném gói trà vào trong ly, "Cô ta cố ý để người khác quay lại thì có làm sao? Hành vi của La Tường Phủ là quấy rối cô ta mà, phải không?"
Phương Viễn Hàng nhíu mày suy nghĩ, "......Phải."
"Trong cuộc tranh cãi đó, cô ta là người bị hại, nhưng cũng không hoàn toàn là người bị hại. Em mang tâm lý hoài nghi nghĩ cô ta có liên quan đến vụ án thì không đúng đâu."
"Vậy cô ta không có chút hiềm nghi nào luôn sao ạ?."
"Theo phân tích của anh, thì không. Nhưng mà có thể điều tra tỉ mỉ người thân, bạn bè xung quanh cô ta."
"Em hiểu rồi, em đi làm ngay đây."
"Cô ta có nói một câu rất có chủ ý." Minh Thứ nheo mắt lại, ".......... Người già rồi thì sẽ thành yêu ma quỷ quái. Người sát hại La Tường Phủ, có lẽ cũng có cùng suy nghĩ này?"
Phương Viễn Hàng thoáng rùng mình, "TA (*) nghĩ hắn đang thay trời hành đạo sao?"
Minh Thứ đang định đi rót nước sôi, thì nghe Hình Mục đứng ở cửa gọi: "Sếp... sếp ơi....."
Minh Thứ thở dài, "Anh Hình, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi như vậy nữa mà, sếp cái gì mà sếp, anh không phải là ông nội của tôi sao?"
Câu này đương nhiên chỉ là nói đùa, Hình Mục cao 1m8 "bùm" một cái đỏ ửng cả mặt, "Anh không phải là ông nội của cậu, cậu mới là....."
Minh Thứ liếc mắt lạnh lùng: " Thôi đi......"
Hình Mục lập tức im bặt, nhìn cũng hơi tội nghiệp: " Vâng, vâng."
Minh Thứ nhìn thấy thế cũng không đành lòng, dịu giọng lại: "Anh Hình, tìm tôi có chuyện gì?"
"Không phải anh tìm cậu." Hình Mục lập tức rũ sạch quan hệ, "Là cục phó Tiêu tìm em. Anh chỉ tình cờ đi ngang qua, bị anh ta bắt đi gọi dùm."
Ánh mắt Minh Thứ rung động rất khẽ: "Được, tôi tới ngay."
--
Note: "làm thịt" là từ lóng của bạo hành ảo.
./.