Hạ Ly mở đôi mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô không còn cảm giác gì ngoài đau đớn và mệt mỏi. Bị làm nhục ngay chính căn nhà của cha mẹ mà không ai ngăn cản. Phải, cha mẹ cô mất rồi, người yêu thương cô duy nhất trên đời mất rồi, họ không còn ôm cô dỗ dành như thời bé, không còn hơi ấm của mẹ nữa...
Lạnh!
Cô lạnh lắm! Hạ Ly gắng gượng ngồi dậy, cô gồng mình bước từng bước nặng nề lên bước vào nhà tắm. Ngắm bản thân trong gương toàn dấu hôn đỏ chói vài chỗ thâm tím đủ hiểu tối qua nam nhân điên cuồng thế nào, khiến cô không khỏi cười chế giễu, nước mắt mặn chát rơi xuống chạm vào đôi môi nứt nẻ đọng máu.
Mặn!
"Làm tôi đau khổ anh vui lắm sao"
Hạ Ly thua rồi, từ đầu đến cuối cô thua rồi. Thật thảm hại! Cô ngâm mình trong bồn tắm, cố gắng chà thật mạnh những dấu hôn của nam nhân đến mức da thịt đỏ ửng rơm rớm máu cô vẫn không ngừng lại.
"Hức...hức....huhu...huhu..."
Cô co hai chân lại gục đầu xuống khóc nấc lên, cô phải làm gì đây, sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.
Hạ Ly ngồi ngâm 2 tiếng, cô cảm thấy đỡ hơn chút mới bước ra ngoài. Tiếng chuông điện thoại reo lên
"Alo...Hạ Ly sao nay cậu không đi học"
Tiếng cô bạn cùng bàn hét vào điện thoại khiến cô bừng tỉnh
"Tớ hơi mệt xin phép cho tớ nghỉ nhé"
"Nghỉ ngơi cho tốt tớ xin phép cho"
"Cảm ơn cậu"
Hạ Ly bỏ điện thoại xuống, cô ước gì mình là một cô gái bình thường, được phép khóc, cười, nhõng nhẽo, hay thậm chí là yếu đuối nhưng sao lại khó đến vậy....
"Tinggg....tong....tingggg"
Hạ Ly ra mở cửa thì thấy Giang Trạch đã đứng ở đó
"Sao nay em không đến trường"
Giang Trạch lo lắng nhìn Hạ Ly, anh không phát hiện ra dấu hôn trên người cô vì cô mặc đồ vô cùng kín đáo
"Em hơi mệt nên xin nghỉ"
"Anh đưa em đi bệnh viện nhé"
Hạ Ly hốt hoảng đẩy tay anh ra từ chối
"Không sao nghĩ ngơi sẽ ổn"
"Vậy nghỉ ngơi tốt anh về đây, nhớ ăn uống vào nhé"
Giang Trạch đưa đồ ăn vào tay cô yên tâm rời khỏi.
Hạ Ly thấy anh quan tâm mình vậy thì không khỏi hổ thẹn. Cô biết anh thích cô, quan tâm, yêu thương chiều chuộng cô nhưng có lẽ anh xứng với người phụ nữ tốt hơn, sạch sẽ chứ không phải dơ bẩn như cô.
Lại có người gọi đến
"Hạ Ly tới bệnh viện nhanh tiểu Thiên xảy ra chuyện rồi .....:
"Sao ạ....!
"Cháu nhanh tới đi....!Tút...tút...tút"
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài bắt đại taxi đến bệnh viện gấp. Vừa nhìn thấy dì cô đã vội vành hỏi
"Tiểu...tiểu...Thiên...bị gì thế ạ"
"Tiểu Thiên đang chơi thì thằng bé đột nhiên ngất xỉu dì lo quá nên đưa đến bệnh viện kiểm tra....."
Hạ Ly nghe dì cô nói xong thì lo lắng nhìn về phòng cấp cứu. Bác sĩ bước ra thở dài
"Ai là người nhà bệnh nhân"
"Tôi là chị gái ạ"
"Cô gái à em cô bị đa u tủy cần người ghép tủy nếu không bệnh sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn e rằng...."
"Bác sĩ hãy thực hiện phẫu thuật ghép tủy được không ?"
"Chúng tôi có tủy phù hợp với em cô nhưng kinh phí điều trị thuốc men các thứ tổng cộng khoảng 2 tỷ đồng..."
"2 tỷ"
Hạ Ly như không tin vào tai mình, cô kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy đây
"Bác sĩ chắc chứ"
"Chắc chắn"
Dì cô gắng hỏi lại lần nữa, lướt thấy vẻ mặt hoang mang của cô cũng im lặng
"Tôi đồng ý phẫu thuật"
"Cháu...cháu điên rồi sao...chúng ta lấy đâu ra chứ..."
"Chẳng lẽ cháu đứng nhìn em cháu chết như cách cháu từng làm với bố mẹ sao"
Hạ Ly khóc nhìn dì cô mà nghẹn ngào
"Được thôi nhưng phải đặt cọc 500 triệu trước chúng tôi mới tiến hành điều trị"
"Được...vậy nhờ bác sĩ"
Vị bác sĩ bỏ đi để lại cô ngã khụy xuống, dì Tố Tâm phải đỡ lấy thân hình cô
"Tại sao cháu lại trải qua những chuyện đau khổ như vậy....cháu...."
"Cháu ổn mà"
Cô ráng cười nhìn dì dù nước mắt vẫn rơi lã chã
"Dì chăm em cháu nhé cháu về xoay sở"
"Được rồi"
Cô xoay bước rồi đi để lại dì cô với khuôn mặt buồn bã
"Nó mới 18 tuổi thôi mà....đáng ra nó nên vui vẻ...chứ không phải lận đận như vậy...."
Tố Tâm lắc đầu bước vào phòng bệnh chỗ tiểu Thiên đang say giấc.
Hạ Ly như xác không hồn bước ra khỏi bệnh viện về thẳng nhà. Cô lục tung hết các tủ cuối cùng chỉ kiếm ra đúng 300 triệu kể cả tiền tích góp của cô
"Không đủ..."
Cô cố gắng gọi cho tất cả người thân quen thì họ quay lưng không cho cô mượn với lý do cha mẹ cô chết rồi một mình cô không thể trả hết nợ
"Thật...trớ....trêu"
"Hạ Ly mở cửa cho anh"
Tiếng Giang Trạch ầm ĩ đập cửa, cô không còn cách nào khác liền ra mở cửa cho anh. Thấy nhà cô bừa bộn anh ngầm đoán ra được chuyện gì
"Anh nghe nói tiểu Thiên bị bệnh cần tiền gấp"
"Phải"
"Hay để anh trả cho em"
"Không...chuyện này không liên quan đến anh..."
Anh cầm chặt tay cô đưa lên trước mặt
"Có chứ tiểu Thiên là em trai của người con gái anh yêu sao anh không liên quan được"
Cô rụt tay lại giọng điệu càng dứt khoác hơn
"Nếu anh can thiệp vào chuyện này thì đừng bao giờ gặp em nữa"
Dứt lời cô đóng sầm cửa lại để anh một mình
"Nhưng...anh chỉ muốn giúp"
Hạ Ly bất lực ngồi xuống, cô muốn anh giúp lắm chứ, nhưng cô không thể ích kỉ mãi được, anh còn tương lai của chính mình, anh không thể bị một người như cô phá hủy được. Chỉ cần cô dứt khoát, vô tình, tàn nhẫn anh mới có thể rời xa cô....
Năm 16 tuổi cô cảm thấy mình là cô bé may mắn nhất trên đời. Tuy không giàu có nhưng có ba mẹ bên cạnh, em trai vui đùa thậm chí còn có mối tình thanh xuân nhiều người ghen tị....
Nhưng chỉ trong vòng 2 năm mọi thứ ập xuống trên đầu cô một cách tàn nhẫn. Cha mẹ chết vì tai nạn, em trai bị ung thư, bạn thân ngủ với bạn trai, bị cưỡиɠ ɧϊếp bởi....
"Alo..dì à"
"Hạ Ly à dì biết con còn đau khổ sao con không đi tìm Hàn Lãnh đi dù sao hai đứa từng yêu...."
"Kết thúc rồi dì ạ...."
"Hãy nghĩ đến em con....được không?"
"Vậy ai nghĩ đến con..."
"......."
"Con sẽ cố...."
Có lẽ đây là bước đường cùng rồi, Hạ Ly cắn môi bấm một dãy số, giọng trầm của đàn ông vang lên
"Alo.....bảo...bối..."