Vào 2 năm trước...
"Hàn Lãnh a..anh đi chậm lại đợi em với"
" Hạ nhi à em phải ăn nhiều cho chân dài hơn mới đi nhanh được"
"Anh chọc em..."
Hàn lãnh ôn nhu xoa đầu cô đang phụng phịu mà dỗ dành
"Hahaha anh đùa thôi mà đừng giận anh thương"
Nghe "anh thương" phát ra từ miệng anh mà tim cô đậm liên hồi. Cô đỏ mặt nhẹ nhàng cầm tay anh đi trên con đường học viện. Khoảng khắc ấy rất đẹp, hai bên cây hoa nợ rộ, hai con người xinh đẹp đang nắm tay nhau bước đi, người con trai anh tuấn đẹp trai như tượng điêu khắc, cô gái bên cạnh thanh tú xinh đẹp không kém cạnh, họ trông như một đôi ngôn tình bước ra từ truyện cổ tích. Hạ ly dừng lại nắm chặt tay anh
"Hàn Lãnh anh có yêu em không?"
Nghe cô hỏi Hàn Lãnh hơi sững lại
"Bảo bối à sao lại hỏi thế"
"Trả lời em"
"Anh yêu em rất nhiều"
Hạ Ly cảm thấy vô cùng vui mừng vì câu trả lời của anh cô hạnh phúc nắm tay anh thật chặt rồi kéo anh đi còn không quên quay đầy lại
"Anh mà phản bội em thì em đoạn tuyệt với anh luôn đấy"
"Bảo bối cho anh 10 cái gan cũng không dám"
Họ liền cười vui vẻ. Năm ấy cô 16 anh 20.
-----
Phòng 182 khách sạn Hào Môn
Cô nhận được tin nhắn từ bạn thân nói có bất ngờ cho cô, Hạ Ly không chần chừ liền đi đến đây nhưng không hiểu sao cô lại hồi hộp đến vậy. Quẹt xong thẻ phòng cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô là một đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau, tiếng thở dốc của người đàn ông hòa quyện với tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ làm cô xấu hổ đỏ mặt. Như biết chính cô đến, Tuyết Trinh giả vờ hốt hoảng kêu lên
"A...Hàn Lãnh có người vào phòng...dừng...Ân"
Hàn Lãnh nghe Tuyết Trinh nói thế liền ngước khuôn mặt đẹp trai lên nhìn thì phát hiện ra Hạ Ly đang đứng nhìn như chết sững. Hàn Lãnh không cảm thấy tội lỗi mà còn chầm chậm đứng dậy mặc quần vào còn không quên lấy áo khoác lên người Tuyết Trinh
"Mẹ..kiếp cô đến đây làm gì"
Cô chứng kiến từ đầu đến cuối không khỏi bất ngờ không biết nên phản ứng ra sao thì Tuyết Trinh từ đâu đến nắm chặt tay cô khóc thút thít
"Hạ Ly....xin lỗi cậu....tớ...tớ..thật sự yêu Hàn Lãnh...anh ấy cũng yêu tớ...nên...tớ..."
"Không cần xin lỗi cô ta đâu, ngu thì chết chứ bệnh tật đéo gì"
Hàn Lãnh vội ôm Tuyết Trinh vào lòng nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta
"Em yêu ngoan đừng khóc"
Hai người diễn cảnh ân ái trước mặt cô từ đầu đến giờ, nước mắt rơi xuống cổ họng đắng nghét nhưng vẫn cố mở miệng
"Hàn Lãnh....anh..có từng yêu em không..."
Anh im lặng không trả lời cô lại gan hơn nắm lấy tay anh mà lớn tiếng
"Trả lời tôi....anh từng có chút tình cảm nào cho tôi không?"
"Không"
Anh dứt khoác vô tình phun ra một chữ hất tay cô ra lạnh giọng
"Từ nay đừng xuất hiện trước mặt tôi và đặc biệt tôi cấm cô đυ.ng đến Tuyết Trinh nếu tôi biết cô ấy bị tổn thương vì cô thì đừng trách tôi độc ác"
Nói dứt lời anh ôm eo Tuyết Trinh rời khỏi phòng để lại cô ngồi bệt trên nền đất lạnh lẽo, từng giọt nước mắt long lanh chạm vào da thịt nóng hổi
"Yêu ai mà chẳng có lúc buồn....thương ai rồi cũng đến lúc buông..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô run giọng nghe điện thoại
"Alo cô là Hạ Ly đúng không"
"Vâng cho hỏi ngài là...."
"Tôi gọi từ bệnh viện cha mẹ cô gặp tai nạn giao thông trên đường đang trong quá trình nguy kịch khó lòng cứu chữa...tôi đề nghị cô đến đây ngay...và chuẩn bị tâm lý"
Ầm..ầm...ầm cô..cô đang nghe gì vậy cha mẹ gặp tai nạn sao, sao có thể....
"Alo...alo..."
Cô không còn suy nghĩ được gì nhiều chạy thật nhanh ra ngoài mặc dù trời đang mưa rất to, cô chạy nhanh qua đường mà không thèm quan tâm xe đang bóp còi inh ỏi...
"Cô ta bị điên à"
Đúng đúng cô điên thật rồi chỉ vọn vẻn hai tiếng đồng hồ mà mà bao nhiêu chuyện ập đến trên đầu cô, nước mắt chua chát cùng cơn mưa xối xả như muốn gột rửa đau khổ của cô. Chạy miệt mài cuối cùng cũng tới bệnh viện, nhìn thấy thân ảnh ướt như chuột của cô mà bác sĩ lại càng thêm thương cảm
"Xin..lỗi cô cha mẹ cô....không qua khỏi.."
"Không...không...huhu..bác...sĩ....cha..mẹ tôi....không....chết...mà...đúng...không"
"Xin lỗi tôi đã cố gắng hết sức, cô vào gặp họ lần cuối rồi về lo hậu sự"
Nói hết bác sĩ bỏ đi để lại cô trơ trọi lạc lõng, lê bước chân nặng trịch vào nhà xác cô khụy xuống khi thấy khuôn mặt ba mẹ mình vì tai nạn mà biến dạng
"A..a..a...sao...lại...bỏ...con...huhuhu...cha...sáng...mẹ...bảo...sẽ..về..mua...bánh....cho...con..mà...huhuhu...mẹ....ơii...tỉnh..dậy...nhìn...con....đi....con...hứa...sẽ...tự....dậy...đi..học...con...sẽ...ngoan....huhuhu..làm..ơn...dậy..đi..."
"Còn...cha...nữa...người...bảo...lúc...trước...con...lấy...chồng...sẽ...dắt...tay..con..mà"
Cô lau nước mắt ra vẻ dứt khoác
" Hai người mà không dậy nhìn con thì con sẽ không thèm gặp hai người nữa đấy nhé"
Cô đứng lên định bước đi đáp lại cô là sự im lặng và cái lạnh của nhà xác. Họ đi thật rồi không lời từ biệt không trăn trối cứ thế mà bỏ cô đi vĩnh viễn cô cứ để nước mắt chảy, cô khóc thật lớn
"Tại sao lại đối tôi như vậy...hahahaah...gϊếŧ tôi luôn đi sao lại tàn nhẫn cướp cha mẹ tôi...họ...họ..đã làm gì sai chứ..."
Lần cuối cùng thôi cho cô yếu đuối nốt đêm nay thôi làm...ơn....
-----
Tại biệt thự riêng của Tuyết Trinh
"Tuyết tiểu thư cha mẹ của Hạ Ly đã chết rồi cô cũng nên..."
"Các anh làm việc tốt lắm tiền tôi sẽ chuyển đầy đủ"
"Tuyết tiểu thư không làm chúng tôi thất vọng"
"Hừ"
Bỏ điện thoại xuống Tuyết Trinh cười điên dại
"Hạ Ly tao sẽ làm cho mày thân bại danh liệt tao sẽ khiến mày mất hết tất cả hahahahaha, kể cả Hàn Lãnh anh ấy chỉ có thể là của tao thôi con khốn như mày chỉ xứng đáng chết...
----,
Tại Tòa thành lớn nhất đất nước- Tòa thành Bạch Sơn Trang
"Hàn thiếu gia cha mẹ của Hạ Ly tiểu thư bị tai nạn xe qua đời rồi ạ..."
"Cái gì cơ?"
Anh đập bàn đứng phắc dậy
"Ai làm"
"Phía cảnh sát chỉ bảo đây là vụ tai nạn bình thường do không làm chủ được tốc độ nên xe máy và xe oto đâm nhau do va chạm mạnh mà hai vợ chồng ngã xuống đường chấn thương mà chết"
"Lý do nhảm nhí. Cậu đi điều tra cho tôi nhớ là không được làm kinh động đến ông nội"
"Vâng Hàn thiếu"
"Khoan đã, Hạ Ly cô ấy sao rồi"
"Vâng Hạ Ly tiểu thư chỉ ngồi khóc bên cha mẹ mà chưa ăn gì suốt 2 ngày rồi"
"Mẹ..kiếp! Lấy danh nghĩa của anh lo hậu sự cho cô ấy"
"Vâng thưa ngài"
Trợ lý bỏ ra ngoài trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng
"Hạ Ly anh xin lỗi..."