Chương 63: Cầm Thiên trở về
Không ngoài dự đoán của Cầm Thiên cùng Tạ Biên. Phạm Nghị vừa nghe thám báo nói mật thám Thiên Nam ở doanh trại Phồn An đã tìm thấy y phục cùng cả ấn quan của Mạnh Kì Phong. Phạm Nghị liền hoảng sợ tá hỏa. Hắn đang ở trong đại doanh lại để địch xông vào bắt mất tướng soái đi. Bây giờ người không rõ sống chết. Hắn thừa biết vị Mạnh quận công này được lòng hoàng thượng thế nào. Nếu Mạnh quận công thật có chuyện gì, hắn có trăm cái đầu cũng không đủ cho Lê Duy Minh chém. Nghĩ đến là rét run. Phạm Nghị cùng các thuộc tướng bắt đầu bàn bạc. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên bất ngờ đánh vào triệt tiêu toàn bộ lực lượng của Cầm Hổ, sau đó tìm cứu cho ra Mạnh quận công. Còn nếu thật sự chẳng lành mà Mạnh quận công đã bị hại rồi. Vậy thì bọn họ có thể nhất nhất đổ cho Mạnh quận công tự ý xuất binh cho nên mới tử trận sa trường. Nghĩ là làm, Phạm Nghị liền cho các thuộc tướng tề tựu điểm binh rồi nhanh chóng xuất kì tiến công.Bên kia ranh giới, quân binh của Cầm Hổ vốn không nghĩ quân Thiên Nam đột nhiên tiến công, không kịp phòng thủ, bị tiêu diệt rất nhiều. Cầm Hổ hay tin vội hốt hoảng đem tàn binh bỏ cả cung điện chạy đến biên giới với Lão Qua. Phạm Nghị rất muốn bắt Cầm Hổ để lập công nên tức tốc truy đuổi gắt gao, ép Cầm Hổ đến cùng đường, phải liều mạng vượt qua ranh giới Lão Qua để cầu cứu. Quân Lão Qua thấy khí thế quân Thiên Nam hừng hực, cũng không dám đưa quân ra cứu giúp Cầm Hổ. Cầm Hổ hết đường chống trả, chỉ có thể nhảy xuống sông chạy trốn. Phạm Nghị đưa quân vào cung điện của Cầm Hổ, lục soát gần như tung nát hết cung điện cũng không tìm thấy dấu vết gì của Mạnh Kì Phong. Bọn họ cũng tra tấn các thủ hạ của Cầm Hổ, cũng không ai biết tin tức của Mạnh Kì Phong, không ai thừa nhận đã từng bắt qua Mạnh Kì Phong đến nơi này. Đang lúc Phạm Nghị rối rắm, lại có người đến tự xưng là hậu nhân của tù trường Cầm Long đến báo tin của Mạnh Kì Phong. Phạm Nghị mừng rỡ vội mời vào.
Cầm Thiên bước vào, lấy ra giao ước của Mạnh Kì Phong đã kí hứa sẽ trả lại quyền cai quản châu Qui Hợp cùng sẽ giao cả cho y quyền phần lãnh thổ của Cầm Hổ nhập vào với châu Qui Hợp, về sau sẽ chính thức sáp nhập vào Thiên Nam quốc
Phạm Nghị hoảng hốt không dám tin nổi. Mạnh Kì Phong như thế nào lại kí ra cái hiệp ước như thế mà không hỏi qua hoàng thượng Lê Duy Minh tiếng nào? Nhưng ngẫm lại, sự việc đã đến nước này, không chỉ Mạnh Kì Phong kháng chỉ mà ngay cả Phạm Nghị gã cùng các tướng quân dưới trướng cũng đồng thời phạm tội khi quân, dám tự ý đưa quân xuất biên khi hoàng thượng đã hạ lệnh án binh bất động. Chuyện đã lớn như vậy, tốt nhất là nên có người gánh vác. Mà người gánh vác thích hợp nhất, hoàn hảo nhất, không phải chính là Mạnh đại thống soái Mạnh Kì Phong đấy sao? Nghĩ vậy, Phạm Nghị liền hỏi:
- Cầm tù trưởng, ngươi nói Mạnh đại nhân của chúng ta đã kí hiệp ước này với ngươi? Vậy ngươi gặp người từ lúc nào? Người...vẫn mạnh, có phải không?
Cầm Thiên thân người nhỏ bé ngồi lọt thỏm trên ghế to nhưng khí thế hoàn toàn không nhỏ bé chút nào. Y ngồi thẳng, nhìn ngay, hiên ngang dõng dạc đáp lời Phạm Nghị:
- Là lúc trước Mạnh thống soái một lần đi lạc, ta cùng các thuộc hạ vô tình gặp ngài, nhân tiện cũng có kết giao. Sau đó, Mạnh thống soái bị Cầm Hổ dùng kế hèn bắt đưa về giam trong biệt khu. Ta nhân cũng có thuộc hạ làm nội ứng ở đó, kịp thời cứu ra Mạnh thống soái. Nhưng do khi ấy ngài bị thương khá nặng cho nên ta mới đưa ngài đến chỗ của ta tĩnh dưỡng. Sau khi ngài ấy tỉnh dậy, rất oán hận Cầm Hổ nên đã lập ra định ước này với ta. Phạm phó soái đại nhân, xin ngài yên tâm. Phụ thân ta một lòng kính ngưỡng hoàng đế Thiên Nam cho nên mới tự nguyện dâng cả vùng lãnh thổ của mình qui thuận Thiên Nam. Ta cũng sẽ tiếp nối phụ thân, nương nhờ Thiên Nam quốc, chỉ cầu cho dân chúng Phồn An chúng ta được những ngày tháng bình yên, không còn chiến loạn!
Phạm Nghị nhìn đứa nhỏ tên Cầm Thiên trước mặt mình. Người này tuổi nhỏ nhưng khí độ trầm ổn phong thái ung dung. Chỉ là con của một tù trưởng thất thế lại không có chút kiêng dè nể sợ nào với một đại tướng nước lớn như hắn. Phạm Nghị nghĩ nghĩ lại sinh nghi. Gã không tin Cầm Thiên là vô tình mà cứu được Mạnh Kì Phong. Hay là thật sự tên nhóc con trước mặt này có quỉ kế gì đó. Nhưng như thế nào cũng được, nếu thật Mạnh Kì Phong còn sống và đang ở chỗ hắn, Phạm Nghị chỉ cần như vậy thôi. Nghĩ xong, Phạm Nghị sãng khoái vỗ bàn nói:
- Được, nếu Mạnh thống soái đã tin tưởng ngươi. Bổn phó soái sẽ tuân theo ý lệnh của ngài. Nhưng mà, bổn phó soái cần phải gặp được Mạnh thống soái, để bảo đảm rằng định ước kia thực là do Mạnh thống soái nguyện ý giao ước với ngươi chứ không phải ngươi mạo nhận nói càn?
Cầm Thiên trầm ngâm giây lát, sau đó khẽ liếc mắt qua Tạ Biên. Tạ Biên cũng chớp mắt nhẹ. Cầm Thiên cũng đành thở ra, gật đầu nói:
- Như vậy, ta đưa ngài đi gặp Mạnh thống soái!
Trên đỉnh núi, Anh Ngọc đang thả diều. Phía sau nữa có có mấy cô nương A Hoa và mấy người nữa cũng bắt chước làm theo động tác của nàng. Anh Ngọc cầm con diều, vừa chạy một chút, con diều liền bay lên cao. Nàng giữ dây điều khiển cho con diều cất thật cao, bay xa rồi nàng quay sang gọi A Hoa. A Hoa đang loay hoay với con diều của mình, cố mấy cũng không làm nó bay lên được. Vừa nghe Anh Ngọc gọi, nàng liền chạy đến. Anh Ngọc giao cuộn dây giữ con diều đang bay của mình vào tay A Hoa, vừa cẩn thận dặn dò:
- Ngươi cứ kéo như thế này. Đúng đó, điều khiển cho nó bay theo ý muốn của ngươi, nhớ xuôi theo hướng gió, diều sẽ bay cao và không bị đứt dây. Ngươi xem, cũng không khó!
Hai người cũng giữ cuộn dây, Anh Ngọc hướng dẫn tận tình, A Hoa thì thích thú, tít mắt nhìn lên con diều trên không. Ai bên ngoài nhìn vào đều thấy hình ảnh hai người thật rất thân mật.
A Vân và A Liên cũng đến chơi. Nhưng hai nàng kéo mãi con diều của mình cũng không bay lên được. A Vân chán nản, liền vẫy gọi Anh Ngọc:
- Này, đại quan người Thiên Nam kia! Ngươi cũng giúp bọn ta thả bay con diều này đi. Ta chạy mãi chạy mãi, mệt bở người mà diều vẫn không bay!
Anh Ngọc mỉm cười, vừa định quay sang giúp A Vân. A Hoa liền giữ tay nàng lại, quay sang A Vân, A Hoa nói:
- Này A Vân, ngươi muốn chơi thì tự mình học lấy! A Phong của ta chỉ có thể thả diều cho một mình A Hoa ta mà thôi!
Anh Ngọc trợn mắt nhìn A Hoa. Oách! Cái gì mà A Phong của ta? Cái gì mà chỉ có thể...một mình A Hoa? Anh Ngọc nàng như thế nào lại giống như bị cô nương A Hoa này chiếm làm sở hữu riêng nữa rồi? Anh Ngọc đang định mở miệng giảng hòa thì A Vân đã nói:
- A Hoa, ngươi cũng đừng thân thiết, xem hắn như tình nhân. Hắn là hoạn quan đấy! Ngươi có yêu thích hắn cũng không thể gả cho hắn. Ngươi tốt với hắn quá làm gì?
A Hoa tức giận, nhét cuộn dây diều lại cho Anh Ngọc, sừng sỏ bước đến trước mặt A Vân quát:
- Ngươi dám mắng A Phong, có tin ta đánh ngươi không? A Phong chính là nam nhân tốt nhất trong mắt ta. Không cho phép ngươi mắng hắn!
A Vân cười cợt nhã, khinh bỉ nói:
- Hắn là nam nhân sao? Có thể sao? Hắn chính là hoạn quan. Tức là đã mất đi thân thể nam nhân rồi. Hắn sao, chính là một quái nhân không nam không nữ. Hắn cũng không thể yêu thích ngươi. Ngươi đừng có ngu ngốc quá A Hoa à!
Liền tức khắc, A Hoa vung tay tát một cái thật mạnh vào A Vân. A Vân cả kinh. A Hoa tính tình rất bướng nhưng nàng và A Hoa chơi với nhau rất thân, A Hoa có thể cãi nhau với nàng nhưng tuyệt đối không ghét bỏ nàng, càng là sẽ không đánh nàng. Nhưng vì người đó, vì một thái giám mà A Hoa đánh nàng. A Vân tức giận, trừng mắt với A Hoa, vừa oán hận liếc sang Anh Ngọc ở đằng sau. Anh Ngọc thấy không khí không ổn, nàng giao lại cuộn dây diều cho một cô nương khác gần đó rồi bước đến giữa A Hoa và A Vân, gượng gạo nói:
- Này hai cô nương! Đang chơi vui, đừng có cãi nhau có được không? Tất cả là ta sai. Hôm nay để ta thả diều cho tất cả mọi người nha. Mọi người chỉ việc điều khiển mà thôi. Vậy nha, đừng giận, đừng cãi nhau!
Nàng vừa dứt lời, A Vân bất ngờ vung tay tát nàng một cái. Anh Ngọc còn chưa kịp kêu đau. A Hoa ở cạnh bên liền tát trở lại A Vân hai cái. A Hoa rướn lên đứng ngáng trước mặt Anh Ngọc, trừng mắt với A Vân nói:
- A Vân, ta cho ngươi biết A Phong của ta. Chỉ có ta mới được chạm vào hắn. Cho dù bất cứ ai, muốn động đến một sợi tóc của hắn, ta đều không bỏ qua!
Anh Ngọc nhất thời ngây ngẩn người, không biết phải nói làm sao đây. Hai vị tiểu cô nương này...thật là rất bạo lực!
Không khí đang hồi căng thẳng, vừa may có một người từ dưới chân núi chạy lên, hướng A Hoa vừa vẫy vừa gọi to:
- A Hoa! A Hoa! Là phu nhân và mẫu thân của ngươi trở về! Ngươi mau xuống núi ngay đi!
A Hoa nghe xong liền ngẩn người ta. Phu nhân, tức là Lạc Hoa, mẹ của Cầm Thiên, là vị mợ đã nuôi dưỡng nàng. Nàng vốn đã nghĩ bà bị tử nạn cùng lúc với Cầm Long. Thật tốt là bà vẫn còn sống! Nàng nghe tin, liền vui mừng muốn tung mình chạy ngay xuống núi. Nhưng lại nghĩ đến mấy chữ sau, còn có mẫu thân của nàng về? Mẫu thân của nàng, là em gái ruột của Cầm Long, là cô của Cầm Thiên nhưng mà bà ấy với nàng một chút cũng không có cảm giác thân tình. Ngay từ lúc nàng ba tuổi, bà ấy đã bỏ nàng đi biệt bấy lâu không một chút tin tức. Như thế nào bây giờ lại về, còn là về chung với phu nhân Lạc Hoa?
Anh Ngọc thấy tiểu cô nương A Hoa này vừa nghe tin báo, lúc vui lúc buồn rồi lại đứng ngây ngốc như thế. Anh Ngọc quan tâm mới bước đến,lay nhẹ cánh tay A Hoa nói:
- Chúng ta xuống núi gặp người đi!
A Hoa đột nhiên quay lại ôm chầm lấy Anh Ngọc, áp mặt vào ngực nàng thổn thức khóc. Anh Ngọc nhất thời không biết làm sao. Nàng nhìn sang thấy mấy cô nương A Vân và A Liên đều nhìn hai người. Nàng thật sự rất khó xử nhưng lại không biết phải làm sao. Đẩy A Hoa ra, lại không nỡ nhưng để nàng ôm như vậy lại càng không nên.
Đang lúc Anh Ngọc rối rắm như thế, chợt nghe một tiếng tiêu thanh lãnh vang lên, giai điệu thánh thót, rung động cả núi rừng. Anh Ngọc không mấy khi nghe người cổ đại này thổi tiêu nhưng dựa vào giai điệu trong tiêu khúc, nàng cảm giác được đây là một nhạc khúc của người Nam quốc. Ở xứ Phồn An này, lại có người biết thổi tiêu bằng nhạc khúc của Thiên Nam quốc? Anh Ngọc chợt có một linh cảm dường như người kia đang ở rất gần, rất gần nàng. Tiếng tiêu càng lúc càng tha thiết, giai điệu chan chứa như nhớ như thương, như oán như hờn. Giống như tiếng lòng của một nữ nhân oán hận tình lang của mình vong phụ quên lãng mình.
Tiếng tiêu động lòng người, đánh vào tâm can của Anh Ngọc. Một cảm xúc nghẹn ngào dợn lên trong tim Anh Ngọc. Nàng không do dự, đẩy A Hoa ra, ngây ngốc chạy ra gần vách núi nghiêng tai định hướng, tìm kiếm nơi phát ra tiếng tiêu huyền bí kia. Trái tim Anh Ngọc đập rất nhanh, nàng mong chờ, nàng khao khát. Dù biết rằng điều đó có thể thật hư huyễn nhưng nàng thật mong tiếng tiêu kia sẽ có liên quan gì đó với Mộng Khuê. Nàng thật sự mong nhớ Mộng Khuê đến sắp không chịu nổi nữa rồi!
A Hoa thấy Anh Ngọc đột nhiên như phát cuồng mà chạy đến sát vách núi long tai nghe ngóng. Nàng lo lắng vội chạy theo, kéo tay Anh Ngọc lại hỏi:
- A Phong, ngươi làm sao vậy? Đừng đứng gần vách núi, nguy hiểm đó!
Khoảnh khắc A Hoa chạm vào cánh tay Anh Ngọc, nàng mới biết được, tên đại quan người Thiên Nam này vậy nhưng lại đang run rẩy! Nàng còn nhớ lần đầu tiên nàng gặp đại quan này, y bị trói tay nhốt trong bao vải. Nàng là người cởi bao vải thả y ra. Y còn rất hung dữ bắt lấy nàng uy hϊếp. Ngay cả khi đối diện với những dũng sĩ như A Khoa và A Hãn đang vung kiếm muốn gϊếŧ y mà y cũng không hề run sợ. Vậy nhưng vào lúc này y lại run rẩy như vậy là vì điều gì? Vì tiếng tiêu kia sao?
A Hoa đang định mở miệng nói gì đó nhưng khi nhận ra ánh mắt của người trước mặt. Anh Ngọc dường như rất mong chờ nhưng cũng rất hoang mang. Nàng nhìn quanh khắp nơi như tìm kiếm người thổi tiêu nhưng bước chân của nàng thật chậm, dường như mỗi bước đều do dự. A Hoa còn chưa kịp nói gì, tiếng tiêu chợt dứt. Anh Ngọc như bừng ra khỏi cơn ảo mộng. Mắt nàng rơm rớm, môi run run một lúc mới bật ra lời:
- Không đâu, không phải đâu! Không phải là điềm báo gì đâu! Mình nghĩ quá nhiều rồi. Mộng Khuê, nàng nhất định vẫn bình an mà!
Đang lúc đó, lại thêm một người nữa chạy từ chân núi lên báo tin. Cầm Thiên cũng trở về. Liền ngay lập tức, Anh Ngọc không đợi ai nói thêm lời nào,nàng tung mình nhanh như gió chạy thẳng xuống núi! Cầm Thiên về rồi! Cầm Thiên sẽ mang tin của Mộng Khuê về cho nàng!