Editor: Búnn.
Nghe hạ nhân thông bẩm, Lung Nguyệt khẽ nhăn mày, không cần nghĩ nàng cũng biết là người phương nào.
Minh Nhàn khẽ nắm tay Lung Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Là người nọ sao?"
Lung Nguyệt gật đầu, còn không phải vị Thất tỷ tỷ Cẩm Loan của nàng sao?
Chưa thấy ai đến nhà thân thích làm khách mà còn bày dáng vẻ của công chúa, cái này không phải là khiến chủ nhà được tự nhiên sao. Huống chi đây còn là gia đình thân Hoàng thúc, bày dáng vẻ công chúa thật sự là không cần thiết lắm.
Thực không biết trong đầu vị thất tỷ tỷ này chứa cái gì, nàng ta đến chúc mừng hay là đến làm rối?
Ở Đại Chiêu quốc, công chúa chưa xuất giá vô cùng tôn quý, ngay cả Vương gia nhìn thấy Công chúa loan giá cũng phải tự mình ra nghênh đón.
Cửa Bình Vương phủ mở rộng ra, trải nỉ hồng.
Xe ngựa của gia đình quan lại vì nghi trượng (1) của công chúa là dẹp sang hai bên.
(1) đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ của quốc gia hoặc đón tiếp khách nước ngoài. Cũng chỉ băng cờ, biểu ngữ, mô hình ngày nay.
Lung Nguyệt dẫn chúng quý nữ đến trước cửa lớn thì Bình Vương và Vương phi đã dẫn một nhóm quan lại đón ở trước cửa phủ rồi. Ngay cả Lý Long Triệt có thói quen không để ý đến nghi lễ quy củ cũng dẫn theo một đám đệ tử thế gia cung kính tiếp đón rồi.
Màn phượng trên xe thất bảo điểm vàng được vén lên, Cẩm Loan được nha hoàn đỡ ra ngoài. Chưa xuống xe ngựa đã nâng mắt tìm kiếm trong đám thiếu niên.
Lý Long Triệt mặc cẩm y thọ tinh công đỏ thẫm vô cùng nổi bật. Mà trong giây lát, thiếu niên như ngọc mặc y phục màu xanh thêu hoa văn chìm đứng bên cạnh Lý Long Triệt lập tức khảm vào mắt nàng ta.
Hôm nay, Cẩm Loan vì muốn Minh Triệt gặp một lần mà không thể quên được nên cũng vắt hết óc, xuất ra nghi thức công chúa, mặc cẩm y màu nhũ đỏ bạc thêu mây ngũ sắc. Tóc mây xếp trân châu điểm ngọc, một cây trâm đuôi phượng càng thể hiện rõ thân phận tôn quý. Làm hai mắt người ta tỏa sáng. Phải nói Cẩm Loan thật sự là mỹ nhân trong sách, ngũ quan tinh xảo quyến rũ, có chín phần tương tự với Nghiên phi nương nương ở trong cung.
Nàng ta lướt vẻ mặt kinh diễm của công tử gia đình quan lại trước của Bình Vương phủ, khóe môi khẽ tạo nụ cười dịu dàng, thầm thể hiện hết sức hài lòng với thiết kế hiện tại của bản thân.
Nàng ta vịn tay tỳ nữ, đặt chân xuống ghế tử đàn khắc hoa bên cạnh xe ngựa, đi lên phía trước hành lễ với Bình vương và Vương phi, nói: "Cháu gái tới chậm, mong Bình hoàng thúc, Bình hoàng thẩm chớ trách!"
Bình Vương gia thầm cảm thấy buồn mặt, mặt than càng thêm rõ ràng, lên tiếng xong liền thôi.
Bình Vương phi cũng thầm rút rút khóe mắt, nghĩ: Ngươi đến phá hoại đúng không!
Nhưng mặt vẫn treo nụ cười thản nhiên: "Không muộn, không muộn!" Rồi xoay người nói với Lung Nguyệt: "Cửu Nhi, mau đến đây! Mau tiếp đón Thất công chúa!"
Lung Nguyệt lên tiếng trả lời, bước lên phía trước, hành lễ qua lại với Cẩm Loan.
Cẩm Loan cười nhìn Lung Nguyệt đứng cùng một chỗ với mình, trong lòng có chút để ý, thầm nghĩ: Nếu biết hôm nay nha đầu kia mặc y phục màu vàng nhạt thì mình sẽ mặc y phục gấm Tứ Xuyên màu đỏ thêu kim tuyến đến thì có phải là bắt mắt hơn không. Có điều, y phục màu đỏ nhũ bạc của mình bây giờ cũng tôn mình lên năm phần rồi.
Công chúa Cẩm Loan đã quen làm theo ý mình, phi tần có thân phận thấp trong cung không dám so đo với nàng ta, thân phận cao thì lười so đo với tiểu cô nương. Mà nguyên tắc của Lung Nguyệt chính là thêm một việc không bằng bớt một việc, trốn nàng ta còn không kịp, làm sao lại so đo với nàng ta. Cho nên mặc dù trước đó ma ma giáo dưỡng có từng dạy nàng ta ra ngoài vì khách thì cũng bị nàng ta tự động xem nhẹ rồi.
Cẩm Loan tự hiểu, bản thân là công chúa tôn quý, ra ngoài cung làm khách thì chủ nhà sẽ tôn trọng như đại phật, hoàn toàn không có lý lẽ hạ thấp bản thân. Nhưng nàng ta lại quên mất, mặc dù người trong Vương phủ là thần, nhưng cũng là trưởng bối của nàng ta.
Hôm nay Bình Vương phủ mở yến tiếc, mời những người có thân phận cao quý không phải để khoe mẽ thân phận của bản thân. Bình Vương gia, Bình Vương phi mặc y phục bình thường, nàng ta lại dùng loan giá, y phục của công chúa tới tham dự, thì chỉ làm người ta cảm thấy nàng ta tới để ra oai.
Cho nên vừa rồi Bình Vương phi mới gọi nàng ta là Thất công chúa, còn Lung Nguyệt lại là Cửu Nhi, biểu hiện rõ thân sơ.
Ở trong cung phần lớn y phục của Lung Nguyệt lấy màu hồng làm chủ. Thứ nhất, vì nàng là con vợ cả nên màu sắc y phục cũng lấy theo đó. Thứ hai, chất liệu y phục của nàng phần lớn là do đích thân Thái hậu lựa chọn, lão nhân gia đều thích nhìn tiểu cô nương mặc y phục màu đỏ.
Nhưng lần này Bình Vương phủ mở yến tiệc, chủ tiệc là Lý Long Triệt, mặc dù không cùng bàn, nhưng cũng không thể đoạt nổi bật của hắn.
Nàng lấy thân phận làm chủ đãi khách nhân, lại có địa vị công chúa cao quý, nếu ăn mặc quá mức long trọng thì sẽ khiến khác nhân quá mức gò bó.
Vả lại đây là gia đình thân thúc thúc của nàng, nên cần gì phải có sĩ diện!
Cho nên hôm nay nàng chỉ chọn y phục gọn nhẹ màu vàng nhạt thêu hồng mai ngạo tuyết. Mặc dù màu sắc y phục không quá đậm nhưng cũng nổi bật trong đám người, vì vậy thời điểm đổi mùa này nhìn vô cùng vui tai vui mắt, cũng không quá táo bạo. Chất liệu quần áo nhìn như bình thường, nhưng nơi dệt trong cung dùng để làm y phục cho Cửu công chúa thì làm sao có thể giống bình thường được?
Chất liệu y phục hiện tại của Lung Nguyệt chính là lụa mỏng nguyệt ảnh, nhìn thẳng thì giống như một màu vàng, nhưng theo hành động, dựa vào ánh sáng sẽ cho ra những màu vàng có độ đậm nhạt không giống nhau, còn có mùi thơm ngát thoang thoảng.
Chất liệu hiếm có, là cống phẩm trong cung, một năm cũng chỉ có mấy cuộn.
Cẩm Loan nhìn Lung Nguyệt ở bên cạnh thấp hơn mình một cái đầu, trong lòng tất nhiên là âm thầm cao hứng, cuối cùng nàng ta cũng có thể chèn ép Lung Nguyệt một lần. Lại không biết trong lòng chúng phu nhân, Lung Nguyệt lại cao hơn nàng ta không biết bao nhiêu lần.
Bàn về dáng vẻ, một mình Cẩm Loan tất nhiên cũng là một mỹ nhân, dù là chúng quý nữ cũng không có vài người có thể áp được nhan sắc của nàng. Nhưng nếu đứng cùng một chỗ với Lung Nguyệt thì cũng chỉ có thể làm nền mà thôi. Không phải nói Lung Nguyệt đẹp không gì sánh nổi, hai người các nàng mỗi người một vẻ, vẻ đẹp hiện tại của Lung Nguyệt cũng chỉ thắng Cẩm Loan ba phần thôi. Nhưng bây giờ nàng chỉ là đứa nhỏ chưa trưởng thành, cũng chưa có dáng người thướt tha.
Cho lên, với ý trên, Lung Nguyệt hoàn toàn hơn Cẩm Loan.
Dung mạo của Lung Nguyệt có bảy phần giống Cẩn Hoàng hậu, ba phần giống Thuận Khải Đế, đặc biệt là vẻ mặt trầm xuống lúc tức giận, phượng mâu khẽ khép càng giống Thuận Khải Đế. Suy cho cùng nàng cũng là giọt nước giữa gia đình thư hương, tự nhiên quanh người cũng mang vẻ linh hoạt kỳ ảo khó nhập vào phong cách tầm thường. Vả lại nàng còn theo Minh Lý đọc được không ít sự việc thực tế, trong tim tất nhiên là có đồi núi khe nước, cho nên tính tình cũng đại lượng, không hề có sự oán hận thương xuân bi thu của khuê tú khác, ngược lại làm cho người ta cảm thấy khí chất của trời đất.
Cứ như thế so sánh xuống phía dưới, Cẩm Loan còn nhỏ tuổi mà đã đắm chìm vào những việc trong hậu trạch, rảnh rỗi liền đi lục đυ.c với người khác, đôi khi thể hiện quyến rũ quá mức sẽ thành tầm thường.
Nhìn xuyên qua Lung Nguyệt và Cẩm Loan có thể nhìn thấy được cách dạy nữ nhi của Cẩn Hoàng hậu và Nghiên phi.
Trong lòng chúng phu nhân cũng sáng tỏ không ít, vì sao ở hậu cung lại chỉ có mình Hoàng hậu lớn mạnh, đến nay vẫn không có người nào có thể giảm bớt sự sủng ái và lay động được địa vị của bà.
Sau khi mọi người ở cửa Vương phủ chào hỏi nhau xong chuẩn bị đi vào, thì thấy một xe ngựa tới. Màn xe được vén lên, là Thái tử phi, Anh Vương phi cùng ba đứa trẻ.
Khổng Trúc Xuân và Từ Tĩnh Nhu đỡ tay tỳ nữ xuống xe, hành lễ với phu thê Bình Vương trước, sau đó để Tiêu Nhi, Tế Nhi, Triêm Nhi tiến lên hành lễ.
Mọi người cũng thấy cách trang điểm của hai vị này đều là cách trang điểm của người đến thăm người thân, càng nổi bật dáng vẻ quá mức long trọng mà mất đi tình thân của Cẩm Loan. Suy cho cùng đây cũng cũng phải là cung yên long trọng, chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm thì tìm cớ vui đùa thôi.
Lung Nguyệt và Cẩm Loan bước đến gần hành lễ với hai vị tẩu tử. Ba tiểu chất tử thấy Lung Nguyệt liền túm lấy vạt váy nàng không chịu buông tay, nhất quyết muốn đi theo nàng vào hoa viên.
Rơi vào đường cùng đành phải dặn nhũ mẫu, nha hoàn trông coi cho tốt rồi để ba tiểu gia hỏa đi theo Lung Nguyệt.
Tịch yến thì buổi tối mới mở.
Một nhóm cô nương ở trong hoa viên ngoại trừ nói chuyện thì cũng không có việc gì làm. Trong các cô nương cũng có người thân người không, tụ hợp lại một chỗ, hoặc là chơi cờ, hoặc là vẽ tranh, hoặc là ngâm thơ.
Ngay cả người kiêu căng như Cẩm Loan cũng có vài khuê mật cũng tự cho mình là tài nữ.
Trong nhóm người của Lung Nguyệt có Bát tỷ tỷ Hóa Diên nhà nàng, Tiểu cô Diêu Nhụy của Đại biểu tỷ, còn có chất nữ nhà mẹ đẻ của Bình Vương phi và Anh Vương phi, cùng với vài cô nương của nhà tướng quân. Nhóm người này đều là những người có tính cách ngay thẳng, tất nhiên các nàng sẽ không làm những việc như là học đòi làm thơ. Như vậy, nhóm cô nương dịu dàng văn nhã và nhóm cô nương thiện võ của tướng gia liền phân giới tuyến rõ ràng.
Nói thật, Lung Nguyệt thật sự cảm thấy chán nản với cách giao tiếp của quý nữ trong thời cổ, cũng may còn có ba tiểu chất tử bên cạnh nàng cười đùa nhốn nháo. Chỉ là tinh tực của mấy đứa nhóc có hạn, vui đùa một lúc liền mệt mỏi. Lung Nguyệt lệnh cho nhũ mẫu và nha hoàn trông nom đi chuẩn bị phòng ngủ cho bọn chúng.
Đang lúc cảm thấy nhàm chán thì Lý Long Triệt đi về phía nàng.
Loại yến hội như thế này còn có một tác dụng, đó chính là để quen biết.
Bình Vương phi ngăn cách hai bên hoa viên là một dòng sông, một bên là thục nữ thiên thiên, một bên là công tử dịu dàng. Sông này là một con sông nhân tạo nhỏ, cũng không quá rộng, lấy một cây cầu cong bằng đá cẩm thạch trắng nối liền giữa hai bờ sông.
Lý Long Triệt đến đây tiện nói: "Tỷ tỷ có trò gì hay không? Ngồi một lúc chán quá."
Lung Nguyệt cười: "Đợi ta hỏi một chút." Tất nhiên là biết tên tiểu ngốc này bị đám người bên kia dụ dỗ qua đây liên lạc tình cảm rồi.
Đây là độ tuổi thanh xuân nảy mầm, nhóm quý nữ bên này nghe xong cũng cảm thấy có hứng thú.