Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 33

Editor: Búnn.

Lý Long Tá ở bên ngoài nghe thấy tiếng quát chói tai "Vả miệng!" của Lung Nguyệt thì sững sờ một lát, ngay sau đó môi khẽ tạo thành một độ cong đẹp mắt. Ngày thường chỉ thấy dáng vẻ vui tươi hớn hở của tiểu nha đầu này khiến hắn lo lắng nàng quá mức hiền hòa dịu dàng, bây giờ xem ra...đúng rồi, phải viết thư cho Thái tử ca ca, để huynh ấy không cần lo lắng chuyện Cửu Nhi sẽ bị người khác khi dễ nữa.

"Thần nữ không biết đã làm chuyện gì khiến Cửu công chúa không vui, nếu đắc tội với công chúa, mong công chúa chỉ điểm một hai." Mơ mơ màng màng bị đánh, nhóm quý nữ tỏ rõ thái độ, phúc thân hành lễ.

Bất luận trong lòng có bao nhiêu oán khí, bao nhiêu không phục, nhưng đứa trẻ năm tuổi trước mặt này là công chúa, còn là công chúa dòng chính được sủng ái nhất, mặc dù trong lòng có tức giận, nhưng vẫn phải chịu đựng.

Lung Nguyệt mím môi không nói, chậm rãi bước đến chỗ ngồi của mình, chậm rãi ngồi xuống. Nhưng động tác cũng không được đẹp cho lắm, với cơ thể nhỏ bé cao bằng ba miếng đậu, đối mặt với ghế đệm quá cao thì thật sự không có cách nào để ngồi cho nó đẹp.

Nhưng không đợi nàng ngồi yên vị, ba vị quý nữ kia đuổi kịp, lại phúc thân hành lễ, ngữ điệu hơi ấm ức, nói: "Mong Cửu công chúa chỉ rõ!"

Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái, đang muốn mở miệng thì...

"Cửu muội muội còn nhỏ, chắc là nhóm nô tài hầu hạ không chu đáo, chọc giận muội muội, trong giây lát không có chỗ phát tiết cơn giận trong lòng..."

Lung Nguyệt nghiêng đầu, thì thấy Thất công chúa mặc váy lụa màu hồng thêu hoa văn hình lưới, khẽ cười nhìn nàng.

Lung Nguyệt cau mày, năm nay Thất tỷ tỷ vừa tròn mười tuổi, nếu ở cuộc sống hiện đại lúc trước của nàng thì cũng chỉ là học sinh lớp bốn tiểu học, chỉ biết nhảy dây làm nũng, còn vị trước mặt...

Lung Nguyệt thầm lắc đầu, cũng đừng trách tại sao những đứa trẻ ở đây trưởng thành sớm. Hoàng cung rộng lớn này giống như một cái 'thùng nhuộm', làm gì có mấy người không đề phòng bị người khác lôi xuống nước, lại làm gì có mấy người không nghĩ đến chuyện cho người khác một cái bẫy?

Tuổi và cách suy nghĩ của trẻ con ở đây không có cách nào hòa hợp lại làm một.

"Thất tỷ tỷ đang nói muội cố tình gây chuyện, không có cách nào giải tỏa tức giận trong nào nên dùng cách tát nữ nhi của đại thần để giải tỏa sao?" Lung Nguyệt cười thầm, tuổi nhỏ cũng có cái lợi của nó, không cần vòng vo giảng giải làm gì. "Muội muội cũng có chuyện muốn hỏi chư vị tỷ tỷ và nhóm quý nữ, vừa rồi mấy người đang nói chuyện phiếm với nhau?"

Lung Nguyệt không trả lời mà lại hỏi, khiến mọi người không biết có chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết ý của Lung Nguyệt ra sao, chỉ khẽ gật đầu trả lời: "Đúng vậy."

Lung Nguyệt quét mắt sang bên cạnh, cười vô hại, nói: "Hai vị nữ tiên sinh cũng ngồi ở đây sao?"

Vừa rồi Lung Nguyệt sai người vả miệng, hai vị nữ quan dạy học lập tức dè dặt cẩn trọng đứng bên cạnh. Mặc dù chư vị công chúa tôn trọng gọi các nàng một tiếng 'tiên sinh', nhưng cũng chỉ là khách khí mà thôi, mặc dù có chức quan lục phẩm, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nô tỳ mà thôi.

Lúc này nghe Lung Nguyệt hỏi, vội vàng đáp: "Vâng!"

"Vậy thì dễ nói rồi." Lung Nguyệt cười nói: "Xin hỏi tỷ tỷ và tiên sinh có nghe được ba vị quý nữ này đang nói chuyện gì không?"

"Cái này..."

Câu hỏi vừa rồi của Lung Nguyệt đã đưa mấy người này vào chỗ khó xử.

"Không nghe rõ sao? Ta và Ngũ ca ở đằng xa kia vẫn còn nghe rất rõ đấy!" Giọng nói ngọt ngào của Lung Nguyệt bỗng trở nên lạnh lẽo, phong thái trên người có bảy phần đoan trang của Cẩn Hoàng hậu, lại có ba phần uy nghiêm của Thuận Khải Đế, làm hơi thở xung quanh nàng bỗng trở nên vô cùng sắc bén.

Vừa rồi Lung Nguyệt nhìn rất rõ, lúc nàng nói ra mấy câu này, có mấy người lộ vẻ xem thường, lại có mất người vui sướиɠ khi người khác gặp họa, lại có mấy người giả mắt điếc tai ngơ, đương nhiên vẫn có người cười thầm trong lòng. Nhưng lại không có ai đứng ra chỉ trích hay ngăn lại.

"Trần Ngũ cô nương, vừa rồi ngươi mới nói những gì? Dương Thất cô nương, tại sao lại không tiếp tục? Còn Tống cô nương, ngươi còn nói gì nhỉ?" Lung Nguyệt càng thêm sắc bén, không giống đứa trẻ năm tuổi.

"Mọi người chỉ đang nói giỡn thôi, Cửu muội muội ở cách đây khá xa, chắc là nghe không rõ thôi." Ngũ công chúa là người ba phải, muốn đứng ra giảng hòa.

"Các tỷ tỷ có thể cảm thấy Cửu Nhi còn nhỏ tuổi, không có vấn đề gì, muội muội có thể nghe không rõ, chẳng lẽ Ngũ ca cũng nghe không rõ sao?"

Lúc Lung Nguyệt nói đến Ngũ Hoàng tử thì đám quý nữ mới nhớ ra, vừa rồi Cửu công chúa cũng nhắc tới Ngũ hoàng tử, không hẹn mà cùng nhìn ra xa. Chỉ thấy sắc mặt Lý Long Tá không vui, đứng ở đường đá phía bên kia.

Những lời kia, các nàng đều nghe ra có chỗ bất kính. Quý nữ nhà quyền quý treo nữ tử thanh lâu trên miệng đã không ổn, còn so sánh với Hoàng hậu nương nương, thật sự là tìm đường chết rồi. Trước đó mọi người cùng ngồi ở đây, sẽ không ai dám truyền ra ngoài, dù sao cũng ngại mặt mũi, không đi nhắc nhở, cứ như vậy cho qua là được rồi.

Ai bết lại để hai vị tiểu tổ tông này nghe được. Đây chính là mẫu thân của bọn họ, làm gì có chuyện bọn họ sẽ cho qua? Lúc này chỉ có thể cắn răng không chịu thừa nhận, đành phải nói hai người nghe không rõ mà thôi.

"Ngũ hoàng huynh cũng ở khá xa, nhất định là nghe không rõ rồi." Thất công chúa nói.

Những người còn lại đều một mực cho rằng, Lung Nguyệt không nghe rõ.

Lung Nguyệt cũng chỉ muốn các nàng nhận sai, lĩnh phạt, sau đó thì nhớ kỹ, không được nói xằng bậy nữa rồi bỏ qua. Nhưng lúc này, thấy nhóm người này cứng miệng, ra vẻ ấm ức, trong giây lát cơn tức lại bùng lên. Lạnh lùng nói: "Tiếp tục vả miệng!"

Ba người Hoán Ngọc, Đào Châu, Tiển Bích lại tiến lên...Thì nghe thấy giọng nữ quyến rũ quát: "Dừng tay!"