Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 18

Editor: Búnn.

Khi chiếc hòm mở ra, một cái đầu đầy lông, xù xì màu hổ phách thò ra ngoài dò xét xung quanh.

Thấy nó, Lung Nguyệt lập tức tỉnh táo, chạy thẳng đến trước mặt nó, ôm vật nhỏ vào trong lòng.

Đó là một con mèo nhỏ, người nó dài bằng một chiếc đũa ngắn.

Lung Nguyệt yêu mèo, do đời trước không có thời gian, cũng không có điều kiện nuôi dưỡng nên nàng thường xuyên tiếp tế cho một câu lạc bộ nuôi dưỡng những con mèo đi lạc. Trong mắt Lung Nguyệt, loài mèo, cho dù bị đói phải lưu lạc, nhưng trong nội tâm nó vẫn không vứt bỏ bản tính tao nhã trời sinh. Loại tính cách lười biếng, dẻo dai đó khiến nó có thể thích ứng trong mọi tình huống, đó cũng chính là điều khiến Lung Nguyệt hâm mộ.

Trong thâm cung tịch mịch, chuyện phi tần nuôi dưỡng sủng vật như chim, chó, mèo cũng không phải là chuyện hiếm.

Lô Phi nương nương trong Phụng Ninh cung, gần bốn mươi tuổi mà vẫn dưới gối không có con, Lung Nguyệt từng nghe lão cung nhân vụиɠ ŧяộʍ bàn tán sở sau lưng, ban đầu Lô Phi hầu hạ Thuận Khải Đế đã từng có thai, nhưng vào lúc mang thai sáu tháng lại bị người khác hãm hại, sau khi trải qua sinh tử thì không còn khả năng hoài thai nữa. Cho nên nuôi một con mèo, gọi là đứa nhỏ để giải buồn cũng được, gọi là ký thác cũng được.

Lung Nguyệt nghe xong, trong lòng khẽ động, người hại là nương của nàng sao? Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất ngay lập tức. Khi đó nương của nàng vẫn là một tiểu cô nương chưa đến mười tuổi, cho dù thuở nhỏ được Minh gia dạy bảo thuật đọc tâm của đế vương, thì cũng không thể vươn tay vào Đông cung của Thái tử được. Còn nữa, vì quy củ 'Không có đích tử trước thì không thể có thứ tử, sợ sẽ gây rối loại cương thường', cho nên lúc vẫn còn là Thái tử, mãi đến gần hai mươi tuổi Thuận Khải Đế vẫn không có con. Chuyện này ở Đại Chiêu quốc có thể coi là độc nhất vô nhị rồi. Vẫn là do tổ phụ của Cẩn Hoàng hậu, Minh lão thái sư dâng tấu chương, nói: Đông cung không thể vô tử!

Rồi sau đó, Trắc Thái tử phu mới được miễn dùng canh tránh thai.

Nói tới đây, Lung Nguyệt không nhịn được mà dựng ngón tay cái trong lòng.

Minh gia thật sự nhìn rõ thuật đọc tâm đế vương, cũng hiểu rõ từng cái được. Không tranh, không đoạt, lại có thể khiến Hoàng đế vui mừng giao trọng trách, lại không hề nghi kỵ.

Làm gì có ai không tham quyền, làm gì có ai không muốn củng cố địa vị của gia tộc?

Xem xét thời thế, lấy lùi làm tiến, phương pháp này khiến Minh gia càng ngày rực rỡ.

Muốn đạt được trước hết phải học cách cho đi.

Phật nói: Bỏ được...Có bỏ mới có được.

Đúng là như vậy, Minh gia cũng được, Cẩn Hoàng hậu cũng được, như vậy mới có thể vững vàng chiếm được lòng tin của Hoàng đế.

Còn nữa, chính là bất luận vì nguyên nhân gì, ở chung vài năm với nương nhà mình, Lung Nguyệt cũng hiểu rõ, nương nhà mình là người kiêu ngạo, hoàn toàn không sử dụng đến những thủ đoạn xấu xa bỉ ổi. Giữ đám nữ nhân ở hậu cung, rất có hương vị 'Mọi người đều say chỉ một mình ta tỉnh'.

Dù vậy, Lung Nguyệt vẫn có thể cảm giác được nương nhà mình rất cô đơn.

Dù nữ nhân có thông minh đến đâu cũng sợ rằng mình sẽ động tình.

Vài năm trở lại đây, Lung Nguyệt có thể thấy rõ, mỗi khi biết được phụ thân đến chỗ của phi tần, trong đôi mắt của nương lại lóe lên vẻ thê lương, mặc dù rất nhanh giấu đi, nhưng vẫn bị Lung Nguyệt bắt gặp.

Dù sao nương cũng vẫn là nữ nhân trong hậu cung, Lung Nguyệt thầm thở dài.

Quay trở lại chuyện con mèo, bình thường nàng rất hay chạy đến Phụng Ninh cung, có thể là do càng lớn tuổi càng có khát vọng với hài tử, Lô Phi nương nương đối xử rất tốt với Lung Nguyệt.

Loại tốt này không phải là uốn mình theo người mà là phát ra từ nội tâm.

Trong cung, thường xuyên thấy được hình ảnh thân hình nhỏ bé cao bằng ba miếng đậu của Lung Nguyệt dùng hết sức ôm một con mèo vô cùng mập, chơi đùa với nó.

Dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Một ngày, cháu dâu nhà mẹ đẻ của Thái hậu tiến cung thỉnh an, nói thương đội từ phía tây mang về một con mèo nhỏ, chiều dài cơ thể chưa đến một thước, tương lai cũng không lớn được nữa, tính tình ôn hòa, dù tiểu hài tử có trêu ghẹo nó thế nào thì nó cũng không để ý.

Thái hậu thương tiểu tôn nữ, cảm thấy nếu có được một con như thế, rồi để nó chơi đùa với Lung Nguyệt cũng tốt. Sau đó để cháu dâu đi thu xếp.

Loại mèo này chính xác là mèo bình thường được nuôi dưỡng để nữ tử quý tộc trong cung ngắm cảnh, cho nên vô cùng yếu ớt, rất ít con có thể sống được trên dọc đường đi theo thương đội từ Ba Tư, Đại Thực(1) vào kinh.

Cháu dâu của Thái hậu nương nương phải dùng đủ mọi cách, dùng số tiền lớn mới có thể tìm được một con như vậy, vội vội vàng vàng mang vào cung.

Đúng lúc đó Lung Nguyệt đang ở cùng Thái hậu. Nhìn thấy còn mèo nhỏ đáng yêu này thì không buông tay được.

Vốn là tìm cho nàng, nhưng thấy dáng vẻ yêu thích không buông tay của nàng, Thái hậu lại muốn đùa giỡn nàng.

Lung Nguyệt lại càng hận không thể sống ở Từ Ân cung, không về nữa.

Nói ra, Lung Nguyệt có chút cảm thấy xấu hổ, dáng vẻ bây giờ là sao đây? Mặc dù bề ngoài mình là hài tử năm tuổi, nhưng bên trong lại là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi! Chẳng lẽ vài năm sống trong thân thể của hài tử, nên thật sự đã biến thành hài tử rồi sao?

A! Người này chính là không thể nuông chiều, bị nuông chiều tuổi tâm lý sẽ bị bào mòn. Khó trách đời trước có nghe một câu chuyện, có một người chồng cưng chiều vợ như con gái, rõ ràng là một người phụ nữa đã bốn mươi tuổi, nhưng tâm tính vẫn như một cô gái mười mấy tuổi.

Lung Nguyệt và Thái hậu gây rối vô cớ hơn mười ngày, mỗi ngày đều làm bà cười như Phật Di Lặc.

Thái hậu là người ăn chay lễ Phật nhiều năm, đã qua một năm, kể từ lúc Lung Nguyệt bắt đầu cầm bút luyện chữ cho tới bây giờ, cho nên thường xuyên vì Thái hậu mà sao chép kinh văn.

Đời trước Lung Nguyệt vốn là một người theo thuyết vô thần (2), nhưng trải qua lần đầu thai chuyển thế này, thì bắt đầu cảm thấy kinh nể với thuyết luân hồi của Phật. Trái phải đều phải viết, vậy thay vì viết văn gửi gắm tình cảm vào non nước thì tại sao không cầu phúc cho người thân yêu của mình trong kiếp này!

Cho nên, mỗi ngày Lung Nguyệt đều tiêu tốn nửa canh giờ, thành kính dâng hương, sao chép kinh văn.

Nãi nãi đã gây rối vô lý trong nhiều ngày, làm bà vui vẻ, nên bà cho phép Lung Nguyệt, chỉ cần sao chép xong 'Kim Cương Kinh', thì sẽ đưa con mèo nhỏ này cho nàng.

Cuốn 'Kim Cương Kinh' này, Lung Nguyệt đã sao chép trong một khoảng thời gian dài, đã gần xong rồi, vậy mà nãi nãi lại nói, trở về vườn của mình tự sao chép mấy ngày, mãi đến hôm nay mới hoàn thành, lập tức sai người mau mau đưa qua cho nãi nãi, đổi con mèo nhỏ kia về.

Đến chỗ Thái hậu, đương nhiên phải dùng người có thể diện, tùy tiện đưa một tiểu nha đầu qua là bất kính với trưởng bối. Ngươi có thể diện nhất bên Lung Nguyệt chính là Anh Lạc cô cô, đương nhiên lần này phải làm phiền Anh Lạc cô cô rồi.

Thái hậu thấy 'Kim Cương Kinh' thì rất vui vẻ.

Thái hậu cảm thấy thích, vốn đinh để Anh Lạc cô cô mang mèo nhỏ cùng về, nhưng lại sợ người khác đàm tiếu, nói Lung Nguyệt chép kinh văn vì muốn đổi mèo.

Đương nhiên Thái hậu biết, dù không có mèo nhỏ này thì Lung Nguyệt cũng sẽ vì mình mà sao chép kinh văn, trước kia không có mèo nhỏ này thì nàng cũng mang 'Địa Tàng kinh', 'Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh', bản thân mình biết là được, người khác chưa hẳn đã nghĩ như vậy.

Nhưng Thái hậu đau lòng tiểu tôn nữ, sợ hiếu tâm bị người khác xuyên tạc, nên bảo Anh Lạc cô cô đi trước, sau đó sai Nhạn Dung ma ma mang mèo nhỏ theo sau. Còn đặc biệt dặn dò, phải nhìn rõ biểu tỉnh của Lung Nguyệt khi nhìn thấy mèo nhỏ, trở về nói cho bà nghe.

Nhạn Dung ma ma cười nói: "Từ lúc có Cửu công chúa, Thái hậu nương nương đã trở thành lão ngoan đồng rồi..."

- -- ---------

(1) Đại Thực: Ả Rập.

(2) Thuyết vô thần: Bắt nguồn từ ngôn ngữ Hy Lạp, ý tứ ban đầu của nó là "Không tin thần" từ từ chuyển hóa thành "Đoạn tuyệt quan hệ với thần" hoặc "Phủ nhận sự tồn tại của thần".

Nếu muốn hiểu thêm về thuyết này mọi người tra google nhé.