Đêm Nay Bao Giờ Sáng

Chương 23

Chương 23
“Tại sao không được? Như thế cô có thể nổi tiếng, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền!”

“Rất xin lỗi, tôi đây vừa khéo không muốn nổi tiếng cũng chẳng muốn kiếm nhiều tiền!”

“Nào có thể như thế!”

“Tôi chính là như vậy đấy!”

Lạc Trăn cáu đến mức hận không thể tung một cước, tính dai dẳng của gã này là người đầu tiên sau Thẩm Hạ Thụy khiến cô chỉ muốn xông lên đấm cho một trận hả hê.

Đang định xắn tay áo, phía sau có người khẽ ôm lấy bờ vai cô.

Lạc Trăn giật mình quay đầu lại —- Mạc Hoành!

“Sao vậy?” Giọng nói dịu dàng ân cần, hỏi Lạc Trăn, nhưng đôi mắt lạnh lùng lại nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.

Tên đàn ông tóc rối đang kích động định lên tiếng, phó tổng giám đốc Vương đúng lúc đi ngang qua hành lang, trông thấy Mạc Hoành, cười sang sảng cất bước đến, “Mạc tổng, vẫn chưa đi sao.”

Mạc Hoành lịch thiệp gật đầu, cười đáp, “Đang định đi.”

Phó tổng Vương thấy cô gái được Mạc Hoành ôm vào trong ngực bên cạnh, chợt bật cười, “Mạc tổng, bạn gái ngài đây sao, rất đẹp.”

Mạc Hoành khẽ cười, không giải thích, “Lần này có thể hợp tác cùng Mị Thượng ít nhiều nhờ có sự giúp đỡ của phó tổng Vương.”

“Nào lại thế, bên các anh thực sự rất xuất sắc, ai nhìn vào cũng thấy cơ hội không thể bỏ qua.” Phó tổng Vương nói vài lời xã giao, “Được rồi, không quấy rầy hai người nữa, ăn cơm thôi, cuộc họp quả thật rất suôn sẻ.” Phó tổng Vương cười cười khoát tay rời đi.

Tên đàn ông tóc rối phía trước cũng không biết chạy mất từ lúc nào, sợ là liên quan đến phó tổng Vương, để cấp trên thấy mình biếng nhác cũng không hay.

“Có thể buông ra được rồi.” Thái độ của cô tỏ rõ không muốn nói chuyện với anh nữa.

Mạc Hoành ngẩn ngơ, chậm chạp dịch chuyển cánh tay đang đặt trên vai Lạc Trăn.

Lúc này Lâm Tiếu Tuyển và Trần Huy bước đến, hai người cũng coi như chớp đúng thời cơ.

“Chào chị!” Lâm Tiếu Tuyển vui vẻ chào hỏi.

Lạc Trăn nghiêng đầu, nom thấy Lâm Tiếu Tuyển, theo quán tính vươn tay vỗ vỗ đầu hắn, “Lâu lắm không gặp rồi, đàn em Lâm.”

Bình thường hắn ghét nhất bị người khác sờ đầu, người vừa sờ đã sửng cồ từ chó làng thành chó sói như Lâm Tiếu Tuyển, lúc này lại ngoan ngoãn như một chú chó bông.

“Tôi đưa em về.” Mạc Hoành lên tiếng, thanh âm rất bình đạm.

“Không cần.” Dứt khoát từ chối.

Trần Huy cảm giác hắn hôm nay coi như được mở mang tầm mắt.

“Lạc tiểu thư, chào cô, tôi là Trần Huy, Nhĩ Đông Trần Nhật Quân Huy [1], cùng công ty với Mạc Hoành.” Đưa tay phải về phía thần tượng một cách thành kính. Lâm Tiếu Tuyển thấy quái lại, cái tên Trần Huy này thường ngày chưa từng thấy hắn hăng hái với ai như thế, sao hôm nay mặt mũi lại có kiểu nịnh nọt thế nhỉ.

Lạc Trăn ngây người, cười đáp, “Chào anh.”

Trần Huy tiếp tục mỉm cười, vẻ mặt sùng bái, “Lạc tiểu thư, chúng tôi đang định đi ăn cơm, nếu cô không ngại cùng đi, đông người càng náo nhiệt.”

Lâm Tiếu Tuyển hai mắt hoa đào càng hoài nghi dán chặt lấy Trần Huy, chẳng qua, nếu thật sự có thể mời được chị ấy thì quả thật —- vô cùng tốt, “Chị à, cùng đi đi, em đã lâu không cùng ăn cơm với chị rồi, lúc chị không ở đây rất nhớ chị, thật đấy, đi đi mà.” Bộ dạng mười phần mười như chú cún bông.

“Không được, chị còn có việc.” Lạc Trăn cười cười, quay đầu nhìn sang Mạc Hoành bên cạnh, “Ban nãy cám ơn rất nhiều, có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm.” Nửa câu sau hoàn toàn chỉ là lời khách sáo, đây cũng là một trong những cách sinh tồn trong công việc mà dạo gần đây Thẩm Hạ Thụy bắt cô phải học, có việc hay không cũng chỉ một câu “rảnh rỗi mời anh dùng cơm”, còn về khái niệm rảnh rỗi thì còn phải xem tình hình mà định.

“Mời bây giờ đi.” Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt phun ra bốn chữ.

Đôi mắt đậu xanh của Trần Huy trong nháy mắt trướng thành đậu Hà Lan.

Còn Lâm Tiếu Tuyển bên cạnh lại có loại ý vị “thế sự xoay vần”, bình tĩnh.

Lạc Trăn đờ ra đến mười giây, ý nghĩ duy nhất là, Thẩm Hạ Thụy, mày khốn thật! Con ngươi híp lại, “Được.”

Một chiếc xe, Lạc Trăn hiển nhiên ngồi với Mạc Hoành ở ghế sau.

“Đàn chị à, chúng ta đến Ginza ăn được không? Đồ ở đó rất được.” Nhướng mày cười đến là hào hứng.

“Tùy cậu.” Lạc Trăn theo quán tính hơi dựa người vào thành cửa xe phía sau, ngồi thế mới thoải mái nhất, cô trước giờ vốn rất an nhàn, cho dù bên cạnh có nhân tố chẳng an nhàn đi chăng nữa.

“Trả lời giống hệt sư huynh.”

Lạc Trăn hơi lộ vẻ đạm nhạt, “Bởi vì ‘tùy cậu’ là câu trả lời tốt nhất.”

Lâm Tiếu Tuyển cười ha hả tiếp tục tìm chủ đề, “Đàn chị, chị học bên Mỹ có phải áp lực rất lớn không, nghe nói cạnh tranh bên đó rất ác liệt.”

“Cũng tạm.” Lạc Trăn đương nhiên biết cậu Tiếu Tuyển này nhìn đơn giản nhưng cá tính lại không đơn giản chút nào, cho nên đối với mấy cái chủ đề mẫn cảm mà cậu ta cứ vòng vo, thông minh hẳn không cần phải trả lời thành thật, chỉ kể cho có lệ là được.

“Chậc.” Tiếp tục không nổi nữa.

Lúc này Trần Huy đang lái xe bỗng tiếp lời, “Hóa ra Lạc tiểu thư du học bên Mỹ, thảo nào chưa từng gặp cô.” Bằng không với cái quan hệ “phức tạp” kia, Trần Huy hắn sao có thể đến tận hôm nay mới biết có nhân vật này.

Lạc Trăn cười nhạt.

“Lạc tiểu thư trước khi du học là bạn đại học với Mạc Hoành sao?” Trần Huy hỏi tiếp.

“Ừm.” Không thích bị người ta thăm dò nên tùy tiện đáp một tiếng.

Trần Huy cười cười, liếc ghế sau qua tấm gương một cái, gương mặt nam chính chìm trong sâu thẳm khó lường, còn nữ chính thì không thèm đếm xỉa, “Lạc tiểu thư trước đây là bạn gái của Mạc Hoành?”

Lâm Tiếu Tuyển nghe xong tí nữa thì thổ huyết, cái tên Trần Huy này đúng là có gan mới hỏi được!

“Có chừng có mực thôi.” Thanh âm của Mạc Hoành rất nhẹ cũng rất lạnh.

Nhưng

sao bên anh lại lộ ra vẻ có phần nham hiểm khó lường thế kia, chẳng qua Lạc Trăn cũng chưa phát giác là thế nào, dẫu sao chút tâm tư này cũng không khó đoán, lơ đãng nghiêng mắt liếc sang Mạc Hoành bên cạnh, lạnh nhạt nhìn không ra manh mối gì, thành thật mà nói, Lạc Trăn cô đối với tâm tư người khác cũng có thể đoán được bảy tám phần, duy chỉ có Mạc Hoành, còn mông lung hơn cả ngắm hoa trong sương mù.

Một người vẫn cười nhạt như trước lại không mấy phản ứng như Lạc Trăn bỗng có hứng thú hài hước, hắng giọng, “Đúng vậy, tôi đã từng làm bạn gái của anh ta ba năm, nhưng sau này bị đá mất rồi, có lẽ là do mình cũng chưa đủ xinh đẹp, có điều tôi lại thấy bản thân rất đẹp —- anh thấy thế nào? Trần tiên sinh.” Lời của cô thốt ra một cách vô cùng tùy tiện cũng chẳng coi nghiêm trọng chút nào.

Tầm mắt Mạc Hoành hơi khép lại, nhàn nhạt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trần Huy sững ra năm giây, nếu hắn trả lời đẹp sẽ chiếu tướng Mạc Hoành một quân, còn nếu trả lời không đẹp —- cái này vốn không thể trả lời! Vì thế, lúc này đến phiên hắn cười nhạt.

Nhưng, hắn không ngờ Mạc Hoành lại là người đá, dựa vào lời của Lâm Tiếu Tuyển và hành động của Mạc Hoành, rõ ràng phải là người bị đá mới đúng.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sợ yên tĩnh đến kỳ lạ.

Lạc Trăn vừa thấy số, dường như vô thức xoa đầu trầm ngâm, cô đã quên béng mất chuyện phỏng vấn rồi.

“Rốt cuộc em chết ở đâu rồi hả Lạc Trăn?! Chị sắp lật cả cái tòa nhà này lên rồi đấy!”

“Việc đó, chị Cát Văn à, em bây giờ đang ở ngoài —-” Đưa điện thoại cách xa nửa thước, “ —- Vâng vâng vâng, em biết rồi ạ —-” Nửa thước nữa, “Em chịu tội với chị vẫn chưa được sao!”

Có lẽ đã qua khoảng ba phút, hơi lộ chút mệt mỏi cúp điện thoại, Lạc Trăn nghiêng đầu lườm Mạc Hoành một cái, “Đều là tại anh.”

Mà Mạc Hoành lần đầu tiên lộ ra một nụ cười yếu ớt, nụ cười thuần túy đầu tiên trên cả quãng đường này.

—-***—-

[1] Ý là trong tên Trần Huy, chữ Trần do chữ Nhĩ và chứ Đông ghép lại, chữ Huy do chữ Nhật và Quân ghép lại.