"Mười bốn là ngày giỗ của mẹ."
Trong căn nhà to lớn nhưng quạnh quẽ quanh quẩn tiếng thở dài nhẹ nhàng của Milan, cô ta rót ra hai ly rượu đã được đun ấm, một ly đặt trước mặt anh trai, một ly khác tự mình cầm lên uống mấy hớp.
Cô ta và anh trai là anh em cùng mẹ khác cha, cô ta không biết cha mình là ai.
Thời điểm mẹ qua đời Milan còn nhỏ, đã không còn nhớ rõ bộ dáng bà, ấn tượng sâu nhất chính là bà thường ngày ốm đau nằm trên giường, mùi thuốc trong phòng làm thế nào cũng không mất đi được, cũng nhớ rõ trước khi bà lâm chung đã đuổi anh trai đi, muốn cho hắn trở lại Bạch gia.
Milan lúc ấy thực hâm mộ anh trai còn có thể trở về một gia đình khác.
Nhưng ngoài dự đoán, rạng sáng ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, hắn lại mang theo một thân đầy tuyết trở lại, không rên một tiếng vào nha, quỳ trước di ảnh của mẹ đến khi trời tối.
Cô ta nhìn bóng dáng hắn yên lặng rơi lệ, không rõ nguyên do mà cảm thấy anh trai mình có chút đáng sợ.
Sau lại, hắn từ Bạch Dạ Nghênh biến thành Bạch Dạ, mà cô ta cũng có tên của mình — Milan.
Cô ta tẩy đi một thân dơ bẩn, ở nước ngoài sinh sống rất nhiều năm, tuy rằng chi phí ăn mặc hoàn toàn dựa vào anh trai, nhưng hai anh em chưa bao giờ gặp mặt, thẳng đến có một ngày anh trai muốn cô ta về nước.
Cô ta không chút do dự về nước, chính thức trở thành một thành viên của tập đoàn "Ty".
Nhận được nhiệm vụ thứ nhất chính là mượn sức Thiên Mẫn Chi, nhà giàu số một thành phố Tây Giang, cô ta đã hoàn thành vô cùng tốt đẹp.
Đã là đêm khuya, cửa sổ gỗ vẫn còn mở rộng, gió lạnh tiến vào, đem chút ấm áp ít ỏi trong phòng đều cuốn ra ngoài.
Rượu hoa điêu đã lạnh, Bạch Dạ ngửa đầu một ngụm uống cạn, khi buông chén rượu, rốt cuộc cũng không che dấu được một tầng áp suất thấp bao phủ cả người, Milan biết đây là thái độ bình thường, mỗi năm tới gần ngày giỗ của mẹ, cảm xúc của hắn sẽ lộ rõ biến hóa.
Cô ta cũng chỉ ở ngay lúc này mới có thể cảm nhận được anh trai mình là người còn có tình cảm.
"Em thấy lão Phàn thế nào?"
Bạch Dạ đột nhiên đặt câu hỏi làm trong lòng Milan khẽ run, suýt nữa làm đổ chén rượu, "Lão Phàn là dạng người gì, anh hẳn là rõ ràng hơn em."
Bạch Dạ mặt không biểu tình nhìn cô ta, "Nếu có một ngày anh và hắn chỉ có một người có thể sống, em chọn ai?"
"Anh sao lại hỏi như vậy?" Milan nắm chặt đôi tay dưới bàn," chẳng lẽ anh hoài nghi ..."
"Cũng chỉ là hoài nghi," Bạch Dạ nói, "Em biết anh chưa bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác."
Đôi khi, hắn thậm chí đối với em gái dưới mí mắt cũng sẽ hoài nghi.
Milan mím môi, rất muốn hỏi hắn, "Vậy anh có thật sự từng tin tưởng em không?"
Rốt cuộc vẫn là từ bên môi đè ép từng chữ trở về, "Anh ở vị trí này, xác thật hẳn là ..." Trong đầu bỗng nhiên một mảnh mờ mịt, không biết vốn dĩ muốn nói cái gì, đành phải lại lặp lại một lần, "Xác thật hẳn là nên như vậy."
"Anh tin tưởng hắn sẽ không phản bội anh." Bạch Dạ nói, "Bởi vì anh sẽ không cho hắn bất luận cơ hội nào để phản bội."
Milan không nói tiếp, chỉ là thay hắn rót đầy ly không.
Hai anh em đều trầm mặc ngồi yên.
Sau một hồi, Milan mới nhẹ giọng hỏi, "Sườn núi Sinh Tử kia, còn để hắn đi theo không?"
Bạch Dạ trầm ngâm trong chốc lát, "Không cần."
Cô ta: "À." Kỳ thật như vậy cũng tốt.
Trong phòng đèn sáng một đêm, sáng sớm trên cỏ phủ kín sương trắng.
Milan tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra, che miệng ngáp, không nghĩ tới mới vừa xoay người liền thấy Phàn gia đang đứng ở cách đó không xa, cô ta vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi lên ra sau tai, "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Mấy năm nay cô ta cũng đã quen với việc người đàn ông này trầm mặc ít lời, "Anh tới tìm anh trai em?"
"Phải," Phàn gia gật đầu, "Có chút việc."
Milan còn muốn nói chuyện với ông nhưng cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, ánh đèn màu cam chiếu lên làn váy của cô ta, thân ảnh Bạch Dạ xuất hiện ở cửa, cô ta vội vàng tránh ra.
"Lão Phàn," Bạch Dạ cười nhìn người trước mắt, "Ông chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa đi sườn núi Sinh Tử một chuyến."
Không biết có phải hay không gió quá lạnh khiến Milan cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Rõ ràng lúc trước còn nói không cần lão Phàn đi sườn núi Sinh Tử, hiện tại bỗng nhiên sửa lại chủ ý.
Cô ta phát hiện chính mình chưa bao giờ hiểu được anh trai.
Phàn gia: "Vâng."
"Ông biết sườn núi Sinh Tử là nơi nào không?"
Phàn gia trầm mặc.
Bạch Dạ nhìn chân trời chậm rãi tỏa ra ánh bình minh từ xung quanh vầng thái dương, những tia nắng sớm đầu tiên chiếu lên mặt hắn, thấu kính chiết xạ ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, "Tôi vì anh trai ông đã lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật ở nơi đó."
"Nhiều năm như vậy, ông cũng nên đi nhìn hắn."
Phàn gia vẫn là cái chữ kia: "Vâng."
Milan ở bên cạnh cạnh hắn rụt rụt cổ, "Anh, em về phòng trước."
Bạch Dạ gật gật đầu.
Phàn gia báo cáo xong công việc, vài phút sau cũng rời đi.
Phòng của ông ở góc Tây Bắc, lúc này mặt trời đã hiện ra toàn bộ nhưng sương trắng treo trên mái hiên còn chưa tan đi, bày ra quang cảnh tịch liêu lúc vào đông, ông nhìn thêm một lát rồi mới chậm rãi vào phòng.
Bạch Dạ tính tình cổ quái, bất động sản của hắn đều không trang bị máy sưởi, đập vào mắt có thể thấy được, hết thảy đều là lạnh như băng.
Ghế dựa càng là lạnh đến khϊếp người.
Ông không ngồi, ở trong phòng đi tới đi lui.
Bạch Dạ rốt cuộc là có ý tứ gì? Đi sườn núi Sinh Tử? Hơn nữa chỉ muốn ông chuẩn bị một chút, căn bản không nói thời gian cụ thể, cũng không có nói ai sẽ đi theo.
Phàn gia đương nhiên biết sườn núi Sinh Tử là địa phương nào, ông chỉ là không nghĩ tới Bạch Dạ to gan lớn mật, thế nhưng sau khi bị cảnh sát bao vây tiêu diệt vẫn còn mạo hiểm trở lại sườn núi Sinh Tử lập mộ chôn quần áo và di vật.
Chẳng lẽ trước kia, mỗi năm trước sau ngày đông chí Bạch Dạ đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chính là vì đi sườn núi Sinh Tử bái tế anh trai Thiên Hành Chi?
Như vậy năm nay hắn cũng sẽ đi sao?
Tin tức này muốn phát đi hay không?
Nếu Bạch Dạ cũng đi, kia tuyệt đối là thời cơ bắt hắn tốt nhất. Tiểu Tằng an toàn lên bờ trong tay đã nắm giữ đại bộ phận các nơi buôn lậu ngầm cũng như buôn bán qua internet của tập đoàn "Ty" trên cả nước, chỉ cần đem khối u ác tính lớn nhất là Bạch Dạ khống chế được, như vậy dư lại chỉ là quân lính tản mạn cũng không còn gì đáng sợ, toàn bộ tập đoàn "Ty" bị nhổ tận gốc cũng là chuyện sớm muộn.
Nhưng vạn nhất hắn không đi thì sao?
Như vậy chẳng phải là rút dây động rừng? Hơn nữa sẽ là trực tiếp làm bại lộ chính mình.
Chỉ cần Bạch Dạ xuất hiện ở sườn núi Sinh Tử, đến lúc đó có phải đã bại lộ râu ria hay không.
Phàn gia nơi này bị Bạch Dạ ném lại đây đạn khói mù khiến cho ông do dự không ngừng, Hoắc Hàn bên kia lại đã có kế hoạch xác định.
Trong phòng hội nghị, mỗi người đều mang khuôn mặt nghiêm túc.
Hoắc Hàn nói: "Sau ngày mười ba chính là ngày giỗ mẹ đẻ Bạch Dạ, chúng ta đã nhận được tin tức chuẩn xác, thời điểm này mỗi năm hắn đều sẽ trở lại sườn núi Sinh Tử để bái tế mẹ mình."
Đường Hải nói: "Nhưng chúng ta không có cách nào trăm phần trăm bảo đảm năm nay hắn cũng sẽ đi."
Sau khi tổ chuyên án bảo vệ văn vật được thành lập thì mục tiêu thứ nhất chính là nhổ bỏ tập đoàn "Ty", còn liên tiếp đả kích hành vi phạm tội của bọn họ, dù cho Bạch Dạ có cuồng vọng thế nào, ít nhiều khẳng định cũng phải có điều cố kỵ.
Thịnh Thiên Chúc cũng nói: "Bạch Dạ không nhất định biết chúng ta đã sờ đến chi tiết của hắn, thậm chí còn nắm giữ tin tức liên quan đến mẹ của hắn, có lẽ càng không biết sườn núi Sinh Tử đã bại lộ."
Hoắc Hàn nói: "Sườn núi Sinh Tử diện tích lớn, địa hình phức tạp, căn cứ tin tức vệ tinh truyền lại, nền địa chất căn bản không có mộ địa hoặc những nơi giống mộ địa, cho nên tôi suy đoán hắn hẳn đã thiết kế một hầm mộ ngầm cho mẹ mình."
Dương Tiểu Dương nói: "Từ sau lần đầu bại lộ, mấy năm nay đều không hề phát hiện tung tích của hắn ở sườn núi Sinh Tử, điều đó chó thấy hắn rất có thể thông qua một con đường bí mật tiến vào hầm mộ ..."
Hoắc Hàn gật đầu, "Như vậy chúng ta cần yêu cầu tăng thêm lực lượng tiến hành điều tra âm thầm."
Cục phó Trần đánh nhịp định án, "Mặc kệ Bạch Dạ có xuất hiện ở sườn núi Sinh Tử hay không, chúng ta nên chuẩn bị đều phải chuẩn bị, không tới thì tính tiếp, nếu tới phải cố gắng đạp cho bọn họ một trận!"
"Tôi đi thảo luận phương án hành động với bên trên một chút," tính tình của ông từ trước tới nay đều là sấm rền gió cuốn, bàn tay vung lên, "Tan họp!"
Nửa giờ sau, Hoắc Hàn trở lại nhà khách.
Ôn Thiên Thụ đang nằm trên giường nói chuyện điện thoại với Bạch Tuyết Ca, "Đúng rồi, anh chị đã trở lại chưa?" Cô một bên nghe một bên gật đầu, "Vậy là tốt rồi, trong khoảng thời gian này không có chuyện gì quan trọng thì không cần ra cửa."
Hoắc Hàn cởϊ áσ khoác vắt trên sô pha, cầm áo ngủ vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau liền có tiếng nước vang lên.
Chờ khi anh lau khô tóc đi ra, Ôn Thiên Thụ cũng đã nói xong điện thoại, cô mặc váy ngủ màu vàng, hai chân trắng nõn thẳng tắp không ngừng lóe sáng trước mắt anh.
Cô nhìn qua, "Đã ăn cơm chưa?"
Hoắc Hàn lắc đầu, "Chưa ăn."
Cô hơi chau mi, anh cũng đã ngồi xuống mép giường, cầm lấy mắt cá chân cô.
"Sao giờ này rồi còn không ăn cơm?"
Anh giống như không nghe thấy, tay lại chậm rãi ấn trên eo cô, cô mở tay ra muốn ôm lại anh, không nghĩ tới bị anh ...
Đây là ...
Rất lâu sau đó.
Ôn Thiên Thụ trên mặt trải rộng sắc hồng, "Anh" nửa ngày vẫn chưa nói ra được nội dung gì.
Ngược lại người đàn ông bên cạnh cúi đầu hôn hôn trán cô, "Phồn Phồn, sáng mai anh nhờ người đưa em về thành phố Tây Giang."
Cô chỉ là sửng sốt một chút, "Vâng."
Hoắc Hàn không thích ứng, cười khẽ ra tiếng, "Sao lại nghe lời như vậy?"
Ôn Thiên Thụ ở trong lòng ngực anh cười không ngừng.
Cô biết kế tiếp anh muốn đi làm việc gì, càng minh bạch nguyên nhân anh để cô trở về thành phố Tây Giang.
"Tốt nhất về ở Chu gia, như vậy dù có chuyện gì phát sinh cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, cảnh sát cũng sẽ âm thầm bảo vệ mọi người."
Cô tiếp tục gật đầu nói tốt.
"Ngoan một chút." Anh tìm được môi cô, sau khi khẽ cắn một chút, tinh tế dán sát mà ...
Đêm dài từ từ, tuy rằng còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại càng muốn hôn cô.
***
Thời gian quá thật sự mau, ngày kia chính là đông chí.
Phàn gia chờ ở đại sảnh, vài phút sau Bạch Dạ và Milan cùng nhau xuất hiện, phía sau còn đi theo anh Quân và một mã tử.
Ông đứng dậy đi qua, "Bạch gia."
Bạch Dạ gật gật đầu, "Đã chuẩn bị tốt?"
"Vâng."
Anh Quân đem điện thoại cùng đồng hồ giao cho mã tử bên cạnh, mã tử đem chúng thu vào trong một cái túi màu đen, Milan chủ động đem điện thoại bỏ vào, hắn lại hướng Phàn gia đi tới, "Phàn gia, phiền ngài cũng đem công cụ thông tin liên lạc giao cho tôi bảo quản."
Bạch Dạ cố ý kéo dài tới hôm nay trước khi đi sườn núi Sinh Tử mới cho ra tin tức xác thực, còn trước khi xuất phát tịch thu công cụ thông tin liên lạc của mọi người, thật sự giảo hoạt đến cực điểm, may mắn ông cũng đã bí quá hoá liều phát tin tức đi từ mấy ngày trước.
Phỏng chừng bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ ôm cây đợi thỏ.
Phàn gia đem di động của chính mình giao ra.
———
Tác giả có lời muốn nói: Muốn phóng Ông chủ Hoắc một phóng, 《 tay không hái sao trời 》 sau viết cái chuyện xưa về cơ trưởng cùng em gái đáng yêu ngọt ngào điều hòa một chút 《 gió lạnh cùng hoa điêu nóng 》(Hoa điêu là rượu hoa điêu)