Đưa Nhiễm Cấm đến công ty, nàng đi mở họp.
Trì Ngộ trở lại văn phòng lấy điện thoại di động ra, mở sơ đồ tư duy, thêm Chu Vũ vào dự án công viên dưới nước của Tập đoàn Trì thị.
Cho đến nay, tất cả manh mối có được của Trì Ngộ đều được ghi lại trong điện thoại di động.
Cô chống cằm, quét qua mối nghi ngờ lớn nhất.
Sự thay đổi thất thưởng của Chu Vũ làm Trì Ngộ bắt đầu dao động với những gì cô đã xác định.
Vì sao chỉ trong hai tháng ngắn ngủi anh ta đã lấy lại được sự lão luyện? Trong hai tháng này, anh ta đã làm gì mà có sự thay đổi nhanh như vậy?
Trì Ngộ tạm thời không thể hiểu được điểm này.
Nhưng cô có thể nghĩ ra được một chuyện khác.
Thay đổi nhanh như vậy chính là vì anh ta biết cần phải thay đổi, nếu tiếp tục không "Chuyên nghiệp", nhất định sẽ gây thêm phiền phức.
Trên người Chu Vũ nhất định có bí mật có thể thăm dò, không còn nghi ngờ gì nữa.
Ban đầu, Nhiễm Cấm muốn hợp tác với Công nghệ Minh Nhật là vì Quỹ đạo Mặt trăng bị phong toả, cần đến sự giúp đỡ của Chu Vũ.
Hiện giờ Trì Ngộ đã hứa với nàng sẽ không gây thêm phiền phức, theo lý mà nói, Nhiễm Cấm tiếp tục hợp tác cùng Minh Nhật chỉ là việc đốt tiền, hoàn toàn không cần thiết.
Có vẻ như hai bên không còn tiếp tục hợp tác trên Quỹ đạo Mặt trăng mà chuyển hướng sang một dự án khác.
Trì Ngộ mở ra hệ thống nội bộ của Tập đoàn Trì thị, cập nhật thông tin liên quan về dự án công viên dưới nước.
Công viên dưới nước sẽ xây dựng "Thủy cung" lớn nhất thế giới dựa trên nguồn năng lượng mới khai thác từ khu vực mặt trăng, cho phép tất cả du khách bước vào vùng sinh vật biển phong phú nhất và trải nghiệm vẻ đẹp của một thế giới khác ngay trên trái đất.
Trì Ngộ xem từ đầu đến cuối bản quy hoạch dự án, đúng là một dự án rất hấp dẫn.
Tập đoàn Trì thị có thể tự mình thực hiện dự án này, sao còn cần đến Chu Vũ? Lĩnh vực kinh doanh chính của Minh Nhật là hàng không, đáy biển không phải là chuyên môn của họ.
Trì Ngộ đặt dấu chấm hỏi sau từ khoá "Chu Vũ, công viên dưới nước".
Ngoài những manh mối ban đầu, có một vài điều làm cô quan tâm.
Nơi ở hiện tại của Hồng Dĩ Linh, người đầu tiên phát hiện ra chị gái cô trong phòng tắm, vướng mắc trong quá khứ giữa Nhiễm Cấm và gia đình nàng, kẻ theo dõi cô trên con đường núi, danh tính cha của Nại Nại và thân phận đối tượng hẹn hò của chị gái cô.
Bây giờ lại lòi ra một dự án công viên dưới nước.
Một phần những việc này cô nhờ Tề Đồng điều tra. Cô cũng biết phòng làm việc của Tề Đồng thiếu nhân sự, những việc giao cho cô ấy lại tương đối phức tạp, không thể điều tra rõ trong một sớm một chiều.
Để đẩy nhanh tiến độ, Trì Ngộ đã thuê thêm người ở một phòng làm việc khác cùng tiến hành.
Cô vẫn bị vây giữa cơn lốc xoáy, mù mịt với mọi thứ xung quanh, nhưng cô không còn chán nản nữa.
Cô có linh cảm.
Ngày cô tìm ra sự thật là ngày cô được giải thoát, cũng chính là lúc xiềng xích nặng nề trên người Nhiễm Cấm bị phá vỡ.
Nhiễm Cấm đang họp, còn Trì Ngộ sau khi thu thập xong manh mối, tiếp tục công việc của trợ lý.
Khi cô đi tìm Tiểu Trương để lấy tài liệu, vô tình phát hiện có một hộp quà sinh nhật được đối tác công ty gửi đến đang đặt trên quầy lễ tân, cô hỏi Tiểu Trương: "Hôm nay là sinh nhật ai vậy?"
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Tiểu Trương tuy nơm nớp lo sợ nhưng không thể nói dối tiểu Trì tổng, đành phải thật thà nói: "Hôm nay là sinh nhật Nhiễm tổng......"
Sinh nhật Nhiễm Cấm?
Đúng rồi, hôm nay đúng là sinh nhật Nhiễm Cấm.
Gần đây quá bận rộn nên Trì Ngộ đã quên mất chuyện này.
Nhớ tới món quà Nhiễm Cấm cẩn thận chuẩn bị cho cô, Trì Ngộ cảm thấy hơi hổ thẹn.
Trì Ngộ hỏi Tiểu Trương: "Các cô chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Nhiễm tổng thế nào?"
Mồ hôi lạnh của Tiểu Trương chảy đầy đất: "Chuyện này...... Nhiễm tổng chưa bao giờ mừng sinh nhật."
Tiểu Trương nói vậy, Trì Ngộ cũng nghĩ tới.
Cô xuất ngoại hai năm sau khi Nhiễm Cấm bước vào Trì gia, hai năm đó Nhiễm Cấm không tổ chức sinh nhật, sau này khi ra nước ngoài, cô cũng chưa từng nghe Nhiễm Cấm và chị gái cô đề cập đến sinh nhật.
Giống như mấy năm nay, chưa từng có khái niệm "Mừng sinh nhật Nhiễm Cấm".
Trì Ngộ thầm nghĩ: Chẳng trách hôm nay Nhiễm Cấm luôn rầu rĩ không vui, là vì mình không nhắc gì đến chuyện ăn mừng sinh nhật sao?
Trì Ngộ chống tay lên bàn làm việc của Tiểu Trương, làm cho khuôn mặt đang nở nụ cười xã giao tiêu chuẩn của cô ấy bị che khuất bởi một bóng đen.
Trì Ngộ cười hiền hỏi cô: "Nhiễm tổng chưa bao giờ ăn sinh nhật, vậy các cô cũng không chuẩn bị cho chị ấy thật sao?"
Tiểu Trương sợ hãi, lập tức đi tìm giám đốc Từ.
"Giám đốc Từ! Hôm nay là sinh nhật Nhiễm tổng!"
Lúc Tiểu Trương đẩy cửa tiến vào, tóc mái trên đầu cô đã tung bay thành mớ tóc ngố.
Giám đốc Từ đang bận rộn đủ việc trên tay, liếc cô một cái: "Não lợn à, chẳng lẽ cô quên rồi sao, Nhiễm tổng chưa bao giờ ăn sinh nhật. Mấy năm trước cô lôi kéo bộ phận kế hoạch bọn tôi chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô ấy, lão Phật gia vừa nhìn thấy bánh kem lập tức đen mặt, hại mấy đứa nhỏ sợ quá rủ nhau tiêu chảy chung, sau đó còn tăng ca đến ba giờ sáng, cô ấy không đi cũng không ai dám về."
Nói đến đây, giám đốc Từ dừng công việc, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, dường như đang hồi tưởng lại một ngày buồn trong đời mình:"Đêm đó, cả cao ốc U.P đèn đuốc sáng rực. Nếu cô muốn chúc mừng sinh nhật Nhiễm tổng thì tự mời cô ấy ra ngoài ăn đi, đừng liên luỵ bọn tôi."
Tiểu Trương run run: "Nhưng lần này là tiểu Trì tổng yêu cầu!"
Giám đốc Từ sửng sốt.
Không phải chứ...... Đây là Tiểu Trì tổng muốn kéo toàn bộ tầng mười tám chôn cùng à!
Dù cho Giám đốc Từ biết được con đường phía trước có bao nhiêu chông gai, nhưng tiểu Trì tổng đã mở miệng thì cũng không còn cách nào, chỉ còn cách để phòng kế hoạch và phòng hành chính cùng phối hợp, căng da dầu chuẩn bị tổ chức buổi tiệc sinh nhật này.
Giám đốc Từ suy nghĩ rồi nói với Tiểu Trương: "Các cô đi chuẩn bị một cái bánh kem lớn bằng bàn tay là được. Trên mặt không cần bất cứ dấu hiệu gì hết! Coi như buổi trà chiều bình thường thôi, tốt cho cả hai, rõ chưa?"
"Dạ rõ!"
Tiểu Trương gọi Tiểu Dương, hai người đi xuống lầu mua một cái bánh siêu nhỏ.
Chiếc bánh này đúng là chỉ to cỡ bàn tay, trên mặt kem trắng như tuyết điểm xuyết quả mâm xôi và việt quất, một mình Tiểu Dương có thể ăn ba cái.
"Cái bánh này có nhỏ quá không vậy?" Tiểu Dương thấy hơi lo, cô chưa từng thấy cái bánh sinh nhật nào mini cỡ này.
Tiểu Trương nghe kẻ trẻ người non dạ này nói, vỗ vỗ lên vai cô: "Cô ngại bánh nhỏ hay là mạng mình lớn quá đây?"
Tiểu Dương: "?"
Hai người xách theo bánh kem chạy lên tầng mười tám thì đυ.ng phải Trì Ngộ đang đứng trước cửa.
Trì Ngộ nói: "Mua bánh kem về rồi à?"
Sau lưng Tiểu Trương tê rần.
"Là cái trên tay cô sao?" Trì Ngộ cau mày, cảm thấy kích cỡ hơi sai.
Đến lúc thấy chiếc bánh kem được đưa ra, Trì Ngộ suýt ngất: "Mấy cô đút mèo ăn hay gì? Còn nữa, nến đâu? Vương miện cho thọ tinh* đâu? Không có gì hết à?"
(*Thọ tinh: người được mừng sinh nhật.)
Tiểu Trương đúng là có miệng nhưng khó trả lời.
Trì Ngộ trả lại bánh kem cho Tiểu Trương: "Được rồi, để tôi tự mua."
Tiểu Trương hận không thể quỳ xuống cảm tạ Trì Ngộ tha mạng.
Trì Ngộ thường mua bánh kem của một cửa hàng nọ, trên trang web của họ chọn ra một chiếc bánh cổ điển, bánh kem phô mai nho xanh.
Cửa hàng này dùng loại bơ được nhập khẩu từ Hokkaido, vị sữa béo nhưng không ngậy, vỏ nho mỏng, trái to, không hạt, vị ngọt thanh, ăn rất vừa miệng, kết hợp rất hoàn hảo với bơ và phô mai.
Sau đó xác nhận với bộ phận chăm sóc khách hàng, sử dụng hoa kem để tạo hình hoa hồng trắng, cùng với bong bóng sinh nhật, nến và mũ.......chỉ cần những thứ cửa hàng này có, Trì Ngộ đều gom hết vào trong giỏ hàng và thanh toán.
Bánh được giao ngay sau đó, toà nhà có bảo vệ ở cổng, người ngoài không vào được, dù cho có là người giao cơm.
Trì Ngộ tự mình xuống lầu lấy bánh kem.
Cầm trên tay chiếc bánh và những món đồ trang trí nặng trĩu, Trì Ngộ háo hức đi lên lầu.
Khi cánh cửa thang máy chở Trì Ngộ đóng lại, ngoài cổng bảo vệ có một người phụ nữ đi tới, kéo một anh thanh niên lại: "Xin hỏi, cậu có phải nhân viên của Tập đoàn Trì thị không?"
Người phụ nữ kia đội mũ rộng vành, đeo kính râm và khẩu trang, mặc một chiếc áo len màu be, găng tay màu đen ôm lấy tay bà, cả khuôn mặt được bọc kín, hoàn toàn không thấy được mặt bà, nhiệt độ ngày càng cao vào cuối xuân cũng không làm bà ta có ý định dỡ trang bị xuống.
Anh chàng bị bà ta giữ chặt đang mặc bộ đồng phục của Tập đoàn Trì thị, nhân viên sales của Trì thị hiểu nhất là đạo lý đối nhân xử thế, dù cho bộ dáng đối phương nhìn qua có hơi đáng sợ thì anh ta vẫn lễ phép hỏi: "Xin hỏi ngài là?"
Người phụ nữ này chính là mẹ của Nhiễm Cấm, Hạ Chi.
Hạ Chi cười nói: "Tôi là mẹ của Nhiễm tổng các người. Hôm nay là sinh nhật con bé, tôi tới mừng sinh nhật nó. Nhưng bảo vệ ở cửa không cho tôi vào, cậu có thể mang tôi vào không?"
Làm nghề sales này phải hiểu nhiều biết rộng, tất nhiên anh ta cũng nghe nói Nhiễm tổng có một bà mẹ không thuận hoà lắm. Hôm nay là sinh nhật Nhiễm tổng, mẹ cô ấy đến đây, có lẽ là muốn bồi dưỡng tình cảm?
Người thanh niên kia ngay lập tức ân cần dẫn Hạ Chi vào trong.
Dù sao thì bà ấy cũng không biết mình là ai, cậu thanh niên nghĩ thầm, sau khi đưa bà ta lên thì nhanh chân chuồn đi là được.
Có hoà hảo được hay không cũng không ảnh hưởng đến cậu ta, nếu như may mắn cải thiện được quan hệ, cậu ta quay lại tranh công cũng không muộn.
Hạ Chi cảm ơn cậu ta rồi cùng nhau bước vào cổng.
......
Nhiễm Cấm họp xong đi ra, nhìn thấy hai hàng chữ "Happy" và "Birthday" màu sâm panh được dán phía bên trái của khu văn phòng, bên phải là số "3" và "0", lẵng hoa đặt trong góc, trên mặt bàn đều là pháo hoa và đồ trang trí.
Toàn bộ khu văn phòng được trang hoàng như khung cảnh một bữa tiệc.
Nhiễm Cấm: "......"
Nhìn về phía Giám đốc Từ bằng ánh mắt khó hiểu.
Giám đốc Từ ngồi trong góc bó tay chịu chết, thấy vẻ mặt Nhiễm tổng như muốn trực tiếp nuốt chửng người ta, nhanh chóng ném nồi*: "Nhiễm tổng! Đây là tiểu Trì tổng cố ý dặn dò bọn tôi tổ chức tiệc sinh nhật cho cô! Xong ngay thôi!"
(*Ném nồi: vứt trách nhiệm sang cho người khác.)
Thấy có người tổ chức sinh nhật cho mình, dáng vẻ không nói lời nào của Nhiễm Cấm có hơi đáng sợ.
Nhưng khi Trì Ngộ cầm bánh sinh nhật bước ra, Nhiễm Cấm nhìn thấy cô sau ánh nến, trong lòng Nhiễm Cấm lại có chút vui mừng vì được quan tâm.
Đám người Giám đốc Từ phát hiện Nhiễm Cấm không phản cảm với bầu không khí hiện tại, lớn gan hơn, cùng Trì Ngộ hát bài chúc mừng sinh nhật.
Trì Ngộ đội chiếc vương miện màu vàng lên đầu Nhiễm Cấm, nói nàng ước một điều và thổi nến.
Chiếc vương miện nhỏ này làm Nhiễm Cấm hơi xấu hổ, nhưng vì được Trì Ngộ đội lên nên nàng không nỡ lấy ra.
Bánh sinh nhật, nến và những lời chúc......
Đều là những thứ đáng ghét đối với Nhiễm Cấm.
Nhưng mọi thứ trước mắt đều là Trì Ngộ tặng cho nàng, nàng lại cảm thấy thích thú.
Vốn định ngước lên nói với Trì Ngộ "Chị thật sự không muốn ước gì hết", đột nhiên, nàng thấy một phụ nữ đứng trong góc.
Là Hạ Chi.
Nụ cười như nước chảy từ trên cao, chớp mắt trôi đi khỏi khuôn mặt Nhiễm Cấm.
Mọi người đều nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Nhiễm Cấm, kinh hoàng nhìn theo ánh mắt nàng.
"Tiểu Cấm à." Hạ Chi tiến lên, lấy một món quà từ trong túi xách ra, nói, "Mẹ tới chúc mừng sinh nhật con, mẹ có món quà đặc biệt chọn cho con đây, hy vọng con sẽ thích."