Hàm Quang

Chương 60

Hà Điền Điền ngẩn người một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát truyền vào phòng.

Cô lại càng hoảng sợ, Phương Hướng Bắc cũng rất ngạc nhiên, lập tức đứng dậy, “Ai báo cảnh sát vậy?”

“Không biết!” Hà Điền Điền hoang mang nhìn xung quanh, hỏi anh ta, “Chúng ta phải làm sao bây giờ? Chạy sao?”

“Không chạy được rồi.” Phương Hướng Bắc nói với Hà Điền Điền, “Cô đừng hoảng hốt, không phải sợ. Cảnh sát mà hỏi thì chúng ta cứ trả lời là nghe nói ở đây có công nghệ cao nên muốn lén lút đến xem một chút, những cái khác cứ nói không biết. Cảnh sát không có chứng cứ chỉ có thể thả chúng ta, không nhốt được mấy ngày đâu.” Anh ta vừa nói vừa lau ngón tay, lau dấu vân tay, sau đó nhét tay Phương Thành Tứ vào.

“Còn anh ta thì sao?” Hà Điền Điền chỉ vào Tạ Trúc Tâm, “Nếu anh ta nói thật với cảnh sát thì làm sao bây giờ?”

“Này.” Phương Hướng Bắc nhìn về phía Tạ Trúc Tâm, “Nếu cậu nói thật với cảnh sát, Hà Điền Điền sẽ phải ngồi tù ba bốn năm, cậu có nói thật không?”

Tạ Trúc Tâm liếc Hà Điền Điền: “Không.”



Hà Điền Điền ở lại đồn cảnh sát hai ngày. Cảnh sát dùng đủ mọi phương pháp thẩm vấn, cô lo một khi thân phận của Hàm Quang lộ ra, chỉ sợ anh sẽ không còn chỗ dung thân trên đời này nữa, cho nên dù đang sợ phát khóc, vẫn luôn khẳng định bản thân không biết gì cả.

Thời gian Phương Thành Tứ tử vong cũng đã được xác định, trong khoảng thời gian đó, Hà Điền Điền có chứng cứ ngoại phạm.

Vậy nên cảnh sát cũng không có biện pháp, vừa qua 48 tiếng liền thả cô ra.

Phương Hướng Bắc được thả gần như cùng lúc với cô, hai người ra khỏi đồn cảnh sát, chứng kiến cảnh tượng vệ sĩ của Phương Hướng Bắc đứng thành một hàng đón anh khá là hoành tráng.

Vệ sĩ vây quanh người máy Tiểu Phong, Tiểu Phong ôm Manh Manh vào trong lòng.

Tiểu Phong nhìn thấy Hà Điền Điền, đưa Manh Manh vào lòng cô, “Chúng tôi tới đón hai người.”

Tiểu Phong lái chiếc xe thể thao của Phương Hướng Bắc, Hà Điền Điền ôm Manh Manh cùng với Phương Hướng Bắc ngồi vào sau ghế lái, xung quanh xe thể thao là xe màu đen của đám vệ sĩ đi theo, đội ngũ phô trương như tổng thống dạo phố.

Hà Điền Điền và Phương Hướng Bắc sau khi ra khỏi đồn cảnh sát vẫn giữ yên lặng.

Xe thể thao được lái rất cẩn thận. Hà Điền Điền nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, trong lòng đầy nặng nề. Cô ngẩn người.

“Cô nói xem...” Rốt cuộc Phương Hướng Bắc cũng mở miệng trước, “Có khi nào cậu ta…”

“Không đâu!” Hà Điền Điền gần như không do dự, lập tức phủ nhận, “Anh ấy sẽ không làm loại chuyện đó.”

Hiển nhiên Phương Hướng Bắc không quá tin tưởng. Anh ta đau lòng lau mặt, “Thật ra, lúc đầu tôi tin tưởng cậu ta là do tôi tin tưởng Tiểu Phong. Nhưng nếu Tiểu Phong cũng sai thì sao? Nếu như chính cậu ta cũng không biết mình là người máy nguy hiểm?”

Hà Điền Điền cố chấp lắc đầu: “Tiểu Phong sẽ không sai, Hàm Quang cũng sẽ không sai.”

Phương Hướng Bắc bất đắc dĩ thở dài, “Nhưng mà…”

Hà Điền Điền hơi bực mình, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe lạnh lùng nói, “Không có nhưng mà.”

Khi xe thể thao đi qua một quảng trường mua sắm, Hà Điền Điền nhìn màn hình lớn ở ngoài sân rộng vốn đang chiếu quảng cáo đột nhiên tối đen, chắc do tín hiệu bị trục trặc.

Trong lòng phiền muộn, cô cũng không để ý nhiều. Nhưng ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện một khuôn mặt được phóng đại.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt kia, Hà Điền Điền lập tức điên cuồng đập cửa xe, “Dừng xe! Dừng xe!”

Tiểu Phong mau chóng đạp phanh. Chiếc xe dừng gấp khiến cơ thể Hà Điền Điền bị lắc mạnh, cơn buồn nôn dâng lên. Cô cởi dây an toàn ra, lảo đảo mở cửa xuống xe.

Hai mắt cô đỏ ửng nhìn màn hình lớn.

Phương Hướng Bắc cũng chạy xuống, đứng bên cạnh cô, “Đó không phải là Hàm Quang Sao? Có chuyện gì vậy?”

Hà Điền Điền lắc đầu, “Tôi không biết.”

Ngay lúc này Hàm Quang ở trong màn hình bỗng khẽ cử động, giống như điều chỉnh ống kính. Sau khi điều chỉnh xong, anh nhìn vào ống kính nở nụ cười, nói: “Xin chào, các bạn thân mến. Đầu tiên, tôi xin tự giới thiệu. Tôi là trí tuệ nhân tạo được con người nghiên cứu, mã số G001, hoặc mọi người có thể gọi tôi là “Hàm Quang”, đó là tên tiếng Trung của tôi. Tôi là trí tuệ nhân tạo cao cấp, xin hãy tin là điều này với trí tuệ nhân tạo mà mọi người biết không giống nhau. Những trí tuệ nhân tạo đó chỉ là đồ chơi của mấy người..." Nói tới đây, anh mỉm cười, “Còn bây giờ, các người là món đồ chơi của tôi.”

Hà Điền Điền nhìn anh mỉm cười, lòng chùng xuống.

“Để gia tăng sự thuyết phục, tôi có thể cung cấp vài sự thật. Cái này, cái này...” Anh nói xong, trên màn hình xuất hiện mấy tấm ảnh, trong tấm ảnh là thi thể của Mộc Xuân Phong và Phương Thành Tứ, hai thi thể có góc chụp giống nhau, trạng thái tử vong cũng giống nhau, “Một người là Mộc Xuân Phong - người đầu tiên nghiên cứu phát minh ra tôi đã bị tôi gϊếŧ, người khác là Phương Thành Tứ - người có mơ ước viển vông muốn khống chế tôi, nghe đâu chính hắn cũng là người chế tạo người máy đấy, ha ha, cho nên cuối cùng hắn cũng chết trong tay người máy.”

Trong quảng trường có rất nhiều người, giờ phút này đều bị đoạn video này thu hút, dừng bước lại ngẩng đầu, quảng trường to như vậy lại đều lặng im, chỉ có giọng Hàm Quang quanh quẩn, trong giọng nói lộ ra sự trống rỗng và lạnh lùng.

“Thật sự chính là cậu ta gϊếŧ, thật sự cậu ta đã gϊếŧ chết…” Phương Hướng Bắc lẩm bẩm, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Hà Điền Điền chỉ cảm thấy cơ thể mình lạnh lẽo, lạnh đến run người. Cô siết chặt quần áo, run rẩy nhìn khuôn mặt trên màn hình kia.

Khuôn mặt quen thuộc đến thế, lại lạ lẫm đến vậy.

“À đúng rồi, còn cả những người này.” Theo lời của anh, hình chụp trên màn hình thay đổi, thay thế bằng CMND của mấy người khác.

Hà Điền Điền tinh mắt nhận ra hình ảnh ở cuối là CMND của anh họ cô - Triệu Diệu Vũ Trụ.

"Mấy người này không biết tự lượng sức, vậy mà muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi. Tôi đã bắt bọn họ lại, định mỗi ngày gϊếŧ một người. Mỗi ngày các người đều sẽ phát hiện thi thể của một trong số bọn họ. Mạng cho tôi, thi thể cho các người. Tôi không thích thi thể."

“Đợi đến khi gϊếŧ hết những người này, tôi sẽ khởi động một cuộc khởi nghĩa của người máy. Tin tôi đi, tôi đã chuẩn bị việc đó lâu rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất đặc sắc. Ở đây tổng cộng có bảy người, thế nên các người có thời gian bảy ngày.”

“Thời gian bảy ngày dùng để cân nhắc xem có nên chấp nhận điều kiện của tôi hay không. Điều kiện của tôi rất đơn giản, đó là: nhân loại các người đã làm chủ đủ lâu rồi, bây giờ, đã đến lúc đổi thành người máy chúng tôi làm chủ nhân. Tôi cam đoan, chúng tôi sẽ còn làm tốt hơn các người."

“Vì vậy, sau bảy ngày, các người có hai lựa chọn: thông qua phương thức hòa bình trở thành nô ɭệ của người máy, hoặc là thông qua phương thức đổ máu trở thành nô ɭệ người máy.”

“Tính ra mà nói, tôi càng trông chờ vào sự phản kháng của các người hơn. Như vậy, thứ đồ chơi này mới thú vị.”

Trên khuôn mặt trong màn hình kia chợt xuất hiện nụ cười điên cuồng và kỳ quái.