Trường An Thành, Đại Phật Tự.
- Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm gì?
Hàng Long La Hán gấp đến độ giống như con kiến bò trên lò lửa, bước chân đi thong thả qua lại không ngừng, chỉ cảm thấy hoang mang lo sợ.
Phật Tổ phái chính mình hạ giới là vì dẫn đạo Kim Thiền Tử chuyển thế đạp vào con đường đi tây thiên thỉnh kinh, không nghĩ tới, lại bị mình làm thành cục diện như bây giờ.
Nếu thật sự bị Huyền Trang quang minh chính đại cử hành hôn lễ, cho dù tương lai hắn đi tây thiên thỉnh kinh, chuyện này đối với Phật Môn mà nói, vẫn là một vết bẩn to lớn.
Đương thời, trách nhiệm này do người nào chịu?
Kim Thiền Tử chính là Nhị đệ tử của Phật Tổ, thỉnh kinh thành công tất phải phong phật, công lao lớn lao như vậy sẽ để cho hắn phụ trách sao?
Cuối cùng trách nhiệm này còn không phải để bản thân mình đến khiêng hay sao?
Sự tình phát triển hoàn toàn nằm ngoài đoán trước của Hàng Long, chẳng ai ngờ rằng, thân là đệ tử Phật môn mười hai điểm Hương, Huyền Trang vậy mà điên cuồng nhìn trời phát thệ, đòi cưới vợ.
Càng không nghĩ tới, mình cưỡng ép muốn mang Huyền Trang về, đây là sự tình bên trong Phật Môn nha? Nhân Hoàng thế mà lại đứng ra bảo vệ hắn.
Lúc này, trong lòng Hàng Long La Hán hoàn toàn không có chủ ý, không biết kế tiếp nên làm gì bây giờ.
- A Di Đà Phật, Hàng Long, sự tình nơi đây, bản tọa và Phật Tổ đã biết được. . .
Ngay tại thời điểm Hàng Long rối rắm không biết nên làm thế nào như kiến bò trên chảo lữa, đột nhiên, trong thiện phòng Phật quang rực rỡ, một âm thanh vang lên.
- Quan Âm Bồ Tát, Hàng Long có lỗi, còn xin trách phạt. . .
Nghe được đạo âm thanh này, Hàng Long đương nhiên minh bạch chủ nhân thanh âm này là ai, cực kỳ thản nhiên nhận lỗi.
- Sự tình kế tiếp cứ giao cho bản tọa xử lý, ngươi quay lại Linh Sơn đi.
Cũng không nhiều lời, lại không khách sáo tí nào, thanh âm Quan Âm Bồ Tát hạ xuống, sau đó Phật quang trong thiện phòng, rất nhanh tiêu tán.
Còn như Hàng Long La Hán thì lộ ra thần sắc ảm đạm.
Hắn biết rõ, chuyện này do mình làm hư, còn để cho mình quay lại Linh Sơn, hiển nhiên là đi lãnh phạt, ngay cả cơ hội lập công chuộc tội cũng không có.
. ..
Mặt trời mới lên ở hướng đông, tiếng gà báo sáng vang lên.
Một tòa tiểu sơn thôn bên ngoài cách Trường An Thành ước chừng mấy trăm dặm, trong làng hoàn toàn tĩnh mịch, kể từ hai người ngày Giang Lưu cùng Cao Dương trong thôn này ẩn cư sau đó, tao ngộ đạo phỉ tập kích, tuy nói những đạo phỉ kia đều bị tru sát sạch sẽ, thế nhưng, trong làng cũng đã chết không ít người.
Đối với tiểu sơn thôn chỉ có mấy chục gia đình mà nói, cái này tự nhiên là đả kích trầm trọng.
Bất quá, chuyện cũ đã qua, người sống sót, vẫn còn phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Theo tiếng gà báo sáng vang lên, các thôn dân trong làng lục tục ngo ngoe tỉnh lại, sau khi rửa mặt, một lão gia tuổi lục tuần, còng lưng, đi ra đồng ruộng nhà mình.
Tính toán thời gian, cũng đã đến thời điểm thu hoạch lương thực đợc gieo trồng trong đồng ruộng.
Chỉ là, khi lão giả này đi tới đồng ruộng, cả người giống như bị sét đánh trúng, ngây ra như phỗng.
Bên trong đồng ruộng, đã là một mảnh hỗn độn, trong đồng ruộng liên tục có từng đàn châu chấu bay ra, thậm chí trong đồng ruộng vẫn còn rất nhiều châu chấu bay lượn, lương thực trồng trong đồng ruộng, cơ hồ bị gặm nuốt sạch hầu như không còn.
Lại hướng nơi xa nhìn ra, châu chấu thành đàn bay khắp không trung cứ như mây đen.
- Xong. . . Kết thúc. . . Toàn bộ kết thúc…
Nhìn một màn kiếp nạn châu chấu trăm năm khó gặp trước mắt này, lão giả thấp giọng nỉ non, trong mắt cơ hồ đều là vẻ tuyệt vọng.
Đối với các thôn dân mà nói, lương thực bên trong đồng ruộng, chính là căn bản một nhà sinh hoạt, nếu không còn, thì khác nào đoạn tuyệt đường sống của mọi người.
Trong thành Trường An, trong hoàng cung.
Tuy rằng sự tình Cao Dương công chúa làm cho người bi thống, nhưng thân là đế vương của một nước, tâm tư Lý Thế Dân vẫn phải đặt trên giang sơn xã tắc.
Chỉ là hôm nay, tin dữ truyền đến, kiếp nạn châu chấu trăm năm khó gặp phô thiên cái địa cuốn tới, các nơi nhao nhao báo lên tin tức nạn châu chấu, điều này làm cho vẻ mặt văn võ cả triều đều trở nên nghiêm túc.
- Bệ hạ, bây giờ kiếp nạn châu chấu nổi lên bốn phía, nếu không có biện pháp nào giải quyết, giang sơn rung chuyển, dân chúng lầm than a
Có lão thần bi thiết kêu to trên đại điện.
Vô duyên vô cớ, nạn châu chấu này tại sao có thể đột nhiên xuất hiện được? Trước đó không có một chút dấu hiệu nào nha
Lý Thế Dân ngồi ngay ngắn trên long ỷ, trong lòng âm thầm nỉ non.
Tai nạn mặc dù đáng sợ, thế nhưng tai nạn không có dấu hiệu nào, phảng phất kim sơn ngọc trụ đổ xuống để cho người ta không chỗ đề phòng, đây mới là sự tình càng thêm đáng sợ.
Xem như nhất quốc chi quân, cho dù trong lòng cảm thấy trở tay không kịp, nhưng mặt ngoài không thể biểu hiện ra, cố gắng để bản thân trấn định.
Cũng biết hậu quả nạn châu chấu này sẽ tạo thành cục diện dạng gì, Lý Thế Dân cũng chỉ có thể tận khả năng ban bố mệnh lệnh đối ứng, ứng đối nạn châu chấu hàng lâm, tận khả năng giảm tai hại đến nhỏ nhất.
Chỉ là, theo từng mệnh lệnh liền một mạch không ngừng hạ xuống, văn võ cả triều đều vận chuyển, vì đối phó nạn châu chấu mà cố gắng, thế nhưng, trong lòng Lý Thế Dân, lại đột nhiên nhớ tới lời Hàng Long La Hán đã từng nói.
Lúc ấy, Hàng Long La Hán nói, chính mình nghịch thiên hành sự, thượng thiên tất có tai nạn hàng lâm! ?
- Tốt, bãi triều!
Sau khi hoàn thành ban bố mệnh lệnh, cũng không có gì chuyện trọng yếu thương nghị nữa, Lý Thế Dân bãi triều, để cho đám đại thần văn võ bá quan mau chóng vận chuyển cứu trợ.
Chỉ là, bãi triều về tới tẩm cung chính mình, Lý Thế Dân cũng rất nhanh cho người thông tri Viên Thiên Cương đạo trưởng đến.
- Viên đạo trưởng. . .
Nhìn thấy Viên Thiên Cương tới, Lý Thế Dân ban thưởng ghế ngồi, há mồm đang định nói ra.
- Bần đạo biết rõ bệ hạ yêu cầu chuyện gì.
Chỉ là, còn không đợi Lý Thế Dân mở miệng dò hỏi, Viên Thiên Cương đã chủ động mở miệng.
- Lần nạn châu chấu này, xác thực rất kỳ quặc, trước khi đến, bần đạo cũng đã suy tính một phen, cũng đã dâng hương cầu nguyện, nhận được thần tiên trên trời chỉ thị.
- Ồ? Không biết kết quả thế nào? Nạn châu chấu này từ đâu mà lên? Thần tiên có chỉ thị gì?
Nghe được Viên Thiên Cương nói, Lý Thế Dân gấp giọng hỏi.
- Như Hàng Long kia nói, vô luận bần đạo đo lường tính toán, hay thần tiên trên trời chỉ thị, kết luận được đều giống nhau, bệ hạ làm việc, trái Thiên Đạo, cho nên thượng thiên tức giận, mới hạ xuống thiên tai bực này trừng phạt, mấy ngày trước đây Huyền Trang Pháp Sư nhìn trời phát thệ, cũng đã có Thiên Đạo lôi âm cảnh báo. . ..
- Nghịch thiên hành sự, thật là nghịch thiên hành sự sao? Hàng Long La Hán nói ngày đó không phải chỉ để hăm dọa ta sao? Nghe vậy, Lý Thế Dân ngây ra như phỗng.
Phật Đà cùng Bồ Tát mạnh hơn, thế lực Phật Môn lớn hơn, cũng không có khả năng đại biểu Thiên Đạo, cho nên, ngày đó Hàng Long nói, Lý Thế Dân cũng chỉ coi hắn đang hăm dọa mà thôi, cũng không để ở trong lòng.
Thế nhưng sự tình hôm nay lại phát sinh thật là thượng thiên đang trừng phạt?
Huyền Trang Pháp Sư này đến tột cùng gánh vác sứ mệnh dạng gì? Thế mà ngay cả trời cao đều tức giận? Không tiếc hàng tai tại Đại Đường?
- Vô Lượng Thiên Tôn, bệ hạ, căn nguyên đã sáng, người vẫn nên làm ra quyết đoán đi, nếu không, thì không chỉ nạn châu chấu mà thôi, nước họa, ôn dịch đều sẽ liên tiếp xuất hiện
Viên Thiên Cương thấp giọng nhắc nhở.
- Con dân Đại Đường, đâu chỉ ngàn vạn? Chậm một ngày, đối với toàn bộ Đại Đường mà nói, tạo thành tổn hại đối với Đại Đường lại càng lớn.
Thân là nhất quốc chi quân, sau khi Lý Thế Dân minh bạch hết thảy căn do sự tình, tự nhiên phải sớm ra quyết đoán mới được.
Tẩm cung Cao Dương, thần sắc Giang Lưu uể oải, thế nhưng hai mắt lại chăm chú nhìn thiếu nữ trên giường.
Gần một tháng thời gian trôi qua, chỗ hư thối trên thân Cao Dương đã càng ngày càng nhiều, trên thân thậm chí tản mát ra một mùi hôi thối.
Gần đây, đại đa số thời gian nàng đều ở vào trạng thái hôn mê, thời gian có thể tỉnh lại nói chuyện với mình, càng ngày càng ít.
Thời gian này, có thể nói Giang Lưu đã nghĩ hết biện pháp.
Quan Âm Chú cùng dược thủy trị liệu, đều không có tác dụng, thậm chí làm độc tính lan tràn chậm lại cũng làm không được.
Chính mình thậm chí cắt máu đút nàng, nếu huyết nhục chính mình có thể khiến người trường sinh, không biết phải chăng cũng có thể phát huy tác dụng giải độc hay không?
Ôm tâm tư lấy ngựa chết làm ngựa sống, cũng thử qua, nhưng mà, đồng dạng không có khởi sắc, huyết nhục tự thân có thể làm người trường sinh, lại không thể làm người không chết.
Mấy ngày gần nhất, thậm chí có thể thường xuyên nghe được các cung nữ thấp giọng nức nở, hiển nhiên dáng dấp Cao Dương gần như toàn thân sắp hư thối, làm cho người vừa đau lòng vừa thương xót.
Xem ra, chỉ có thể cuối cùng đánh cược một phen sao?.
Nhìn chăm chú Cao Dương toàn thân cơ hồ hư thối, hơi thở mong manh, trong lòng Giang Lưu thở dài một tiếng.